Đạo Mộ Bút Ký

Chương 350: Ngọc mạch

/502


Mấy chữ này được khắc rất cẩu thả, ký tự xấu xí, nhưng thấy rõ là xuống tay tương đối mạnh, tới mức biến dạng cả đèn pin, có thể đó là nguyên nhân mà nó chập chờn lúc sáng lúc tối như vậy.

Chụp đèn bên trên dính một tầng băng dính không thấm nước, màu xanh lục, con mẹ nó hóa ra là sắc xanh âm u kia từ đây mà ra! Tôi không khỏi thầm mắng một câu, Bàn Tử chết tiệt làm người ta mất hồn, dù có bất cứ ai nhìn thấy chắc cũng bị hù chết.

Mấy chữ này ý nghĩa vô cùng dễ hiểu, nhất định là báo cho tôi biết bọn họ vẫn còn sống, nhưng cần cứu viện, manh mối để tìm được bọn họ chính là đi theo thủy triều siphon.

Loại đèn pin này có thể dùng được không qua mười tiếng đồng hồ, giờ còn có thể phát sáng, ánh sáng vẫn phát ra bình thường nghĩa là nó được buộc lên người con kỳ nhông không lâu, bọn họ nhất định vẫn còn sống tốt.

Tên Bàn Tử này cũng thật ghê gớm! Con kỳ nhông này tới giờ mới xuất hiện, chắc chắn anh ta đã đoán được tôi sẽ hạ thủy. Nhưng nơi này cách nơi mất tích ít nhất hơn một nghìn thước, bọn họ làm thế nào mà không cần dưỡng khí vẫn tới được vậy?

Quên đi, tôi không muốn nghĩ nữa, chỉ thấy trong đầu đã rõ ràng, cuối cùng cũng buông được tảng đá trong lòng xuống. Có thể biết được bọn họ chắc chắn còn sống, những thứ khác cũng không quan trọng.

Hiện giờ trọng yếu nhất là phải cứu được người ra.

Trước đây ở trên bờ từng thấy thủy triều siphon, cũng đoán là hồ này có lỗ hổng thông với mạch nước ngầm. Hiện giờ nhìn lại, suy luận của mình quả có chính xác, mà chỗ bọn họ gặp nạn chắc xung quanh lỗ hổng ấy.

Bàn Tử nói cứ đi theo dòng chảy, nhưng nó còn chưa bắt đầu làm sao biết được hướng nào?

Tôi buông đèn pin xuống, định dùng tay cảm nhận dòng nước, nhưng nước hồ lanh ngắt như băng chỉ khiến tôi tê dại, bảo là cảm nhận cái gì nó gồ ghề thì được chứ còn dòng chảy thì hoàn toàn không thể, hơn nữa bằng mắt thường có thể thấy là nước rất tĩnh.

Nghĩ một lát, tôi liền nảy ra một biện pháp, bơi qua giữ lấy một tượng sắt trên thân lắng đầy cặn vật, khiến cho nó trôi nổi trong nước.

Dưới ánh sáng của đèn pin, màu trắng lơ lửng thành từng hạt li ti từ từ lan rộng ra, tôi quan sát kỹ, chúng lặng lẽ rơi vào trong nước, rồi sau đó chầm chậm trôi tới chỗ miệng giếng kia.

Quả nhiên là vậy! Nơi này có dòng chảy nhưng đặc biệt chậm, hướng vào bên dưới cái giếng.

Thủy triều siphon vẫn luôn xảy ra, chỉ có điều là rất yếu nên không thể phát hiện ra bằng mắt thường. Nhìn qua hướng kia, giờ áp lực bên kia khả năng rất thấp, có thể khiến cho nước ở đây bị hút sang nơi đó.

Nhìn vào đồng hồ dưỡng khí, còn một vài phút nữa thôi, tôi chỉ cầm theo một bộ thiết bị này, nếu như lần này tìm không được người có thể phải chờ A Quý mang trang thiết bị vào trong này mới có cơ hội thứ hai. Phải mất ít nhất hay tới ba ngày sau, tôi nhất định phải xác nhận xem bọn họ có thể kiên trì được trong từng ấy ngày hay không. Nếu được thì trong khoảng cách ngắn như vậy tôi hi vọng có thể đưa bọn họ ra trong một lần này.

Ước lượng thời gian một chút, sau khi đồng hồ bình oxy về số không, khí nén bên trong vẫn duy trì được hai mươi phút. Chỉ cần kiếm soát được thời gian trở về trong mười phút thì tôi có thể dùng thời gian còn lại để tìm kiếm, ít nhất cũng được mười phút.

Việc này không thể chậm trễ! Tôi cởi bình dưỡng khí trên người ra cầm ở tay, trước tiên phải chìm vào trong giếng, sau đó mơi có thể quay đầu lặn xuống dươi được.

Trong giếng vô cùng chật hẹp, cũng may là đào thẳng nên một mạch chìm xuống, nhìn vào đồng hồ đo độ cao, trong tích tắc áp suất đã vượt quá bảy atmospher, độ sâu gần chín mươi thước.

Đầu hướng xuống dưới nên người cảm giác rất khó chịu, trước là do tinh thần vô cùng căng thẳng nên mới không cảm thấy gì, giờ chỉ khẽ buông lỏng một lát đã khiến người cảm thấy buồn nôn, lập tức nghẹn lên đầy họng.

Hiện tại quyết không thể phun ra được, những bộ phận trong cơ thể tôi bị ức chế, nếu phun ra sẽ bị áp lực ảnh hưởng, ngược lại còn có thể xộc vào khí quản. Tôi đành phải gắng gượng nhịn vào, cảm giác phải dùng tới khí lực toàn thân, đem sự chú ý chuyển sang quan sát chỗ ánh sáng đèn pin chiếu tới.

Sau đó không lâu, nền gạch xanh biến mất hẳn, nham thạch hiện ra rõ ràng, có thể thấy công trình này chỉ được làm tới đây, bên dưới chính là khai quật đơn thuần. Cũng tại lúc đó, tôi bắt đầu cảm giác được có gì đó không ổn, nghe thấy một loại âm thanh vọng ra từ sâu bên trong kia, tốc độ dòng nước cũng từ từ thay đổi.

Càng nghe càng cảm giác bất thường, hình như là nước chảy thành tiếng vô cùng xiết. Đang định dừng lại nghe một cái, bỗng bình dưỡng khí phía dưới đột nhiên bị một luồng lực đạo hút đi.

Tôi dùng răng cắn chặt dụng cụ hô hấp, giữ cho ống thở nối với bình dưỡng khí, tình thế vật vã vô cùng, những rung động ấy càng lúc càng không thể khống chế được, dụng cụ hô hấp trong tích tắc liền tuột ra rồi chìm vào sâu bên dưới.

Tôi lập tức lao lên phía trước chộp lấy, may mà còn thi triển biện pháp an toàn, trên cổ vẫn quàng dây, liền kéo dây lôi bình dưỡng khí lên. Không ngờ là bình dước khí mới chỉ chìm xuống có không quá một thước mà biến mất khỏi tầm mắt tôi cực nhanh.

Trong tích tắc tôi chỉ kịp nhìn thấy đáy giếng, hóa ra bên dưới là một ống nước thẳng đứng, bình dưỡng khí bị cuốn vào trong dòng nước vô cùng xiết . Vừa định mắng một tiếng, cái dây trên cổ tôi vẫn còn nối với bình dưỡng khí bị nó kéo căng, lực hút rất lớn, suýt chút nữa cắt đứt cả cổ tôi.

Mắt thấy mình đang bị dòng nước xiết lôi đi, tôi cắn chặt răng, định dồn toàn lực trên cổ (tưởng là) kéo lấy bình dưỡng khí, nhưng chỉ được vài giây biết mình không có khả năng làm thế, hơn nữa vì mạch máu ở cổ bị chặn lại nên tôi bắt đầu có cảm giác thiếu máu lên não.

Tôi thầm chửi Bàn Tử, sao lại không báo cho tôi một chữ? Đành lấy tay tháo dây đai trên cổ ra, nhưng tháo ra rồi cũng chết? Lúc này tôi đã không thể suy nghĩ được gì nữa, buông lỏng tứ chi, mặc cho dòng nước cuốn đi, trước tiên cứ theo dòng nước chảy rồi tính. Dù sao thì Bàn Tử cũng bảo tôi đi theo thủy triều siphon.

Chưa kịp hiểu gì, toàn thân lại bị một luồng lực đạo mạnh mẽ kéo thẳng xuống, chỉ trong nửa nốt nhạc sau tôi đã bị cuốn vào trong thủy đạo, vật lộn theo dòng nước. Tưởng là sẽ duy trì được tư thế nhưng vai tôi liên tục va vào bốn phía xung quanh, cũng may thủy đạo chỉ rộng gấp hai ba lần người tôi, hơn nữa quanh năm bị dòng nước mài cho nhẵn thín. Nếu không thì chỉ cần bị đập vào vài cạnh mấp mô thì xác định là toàn thân trầy da tróc thịt.

Vừa khéo là bình dưỡng khí quay vòng vòng ở trong nước sau cũng cuốn tới bên cạnh tôi, vài giây sau liền va vào người tôi. Tôi lúc đó đã hết hơi, gần như không thể nhịn nổi, bất chấp tất cả vươn tay ra níu lấy nó.

Thật vất vả khi vật lộn với dòng nước xiết để tìm ống thở, sau khi tóm được rồi liền cắn chặt lấy. Còn chưa kịp hít vào một hơi phía trước lại tới một đoạn dốc nghiêng ngoặt xuống, cứ như thế lăn lộn vài vòng trong thủy đạo, suy nghĩ trong đầu như đạn bắn trúng vào vách tường liền rơi xuống.

Bị quăng quật tới sây xẩm mặt mày, mất một lúc lâu tôi không biết đang có chuyện gì xảy ra, chỉ theo bản năng ngậm chặt lấy ống thở, cũng không biết bị cuốn đi bao lâu, bên tai chợt nghe thấy một tiếng vang thật lớn, bình dưỡng khí va trúng phải thứ gì đó trên thủy đạo.

Tôi tỉnh táo lại, phản ứng tự nhiên cho tay lên che đầu, ngay sau đó bản thân cũng va vào vật đó nghe cộc một tiếng, đau tới thất điên bát đảo. Tôi lại không đàn hồi được như bình dưỡng khí, sau khi bị va trúng chỉ có thể bị dòng nước đè chặt vào đó. Cho tay lên sờ một cái liền phát hiện đây là một hàng rào sắt, cố gắng vận hết khí lực toàn thân xoay người sờ thử, không hề có một lỗ hổng.

Đây là đích tới sao? Ngẩng đầu nhìn lên, tứ phía không có bất cứ một đường ra nào, tất cả đều là vách đá rắn đanh, hoàn toàn là đường cụt.

Tôi không tin, điều chỉnh tư thế một chút, dùng đèn pin cẩn thận soi qua, quả thực không có gì cả.

Con mẹ nó! Quái thật! Bàn Tử nói là đi theo thủy triều siphon sẽ tìm thấy nơi của bọn họ, thế sao đây lại là đường cụt?

Suy nghĩ lại một chút, ngay tức khắc đổ mồ hôi lạnh đầy đầu, thầm nghĩ hỏng rồi, lẽ nào Bàn Tử ở giữa thủy đạo kia? Tôi vừa rồi bị va đập tới đần cả người, chẳng hay đã lao qua mất rồi?

Vừa nãy tốc độ quá nhanh, tôi cơ bản là không thể dừng lại mà nhìn tình huống xung quanh được, hơn nữa cũng không thể phản ứng kịp, làm sao mà dưới tình hình ấy phát hiện ra có cửa đi vào được. Cũng may là sau khi tôi cảm thấy mình bị cuốn đi cũng không mất bao nhiêu thời gian, nếu cái cửa đó ở trong thủy đạo thật thì khoảng cách hẳn là không xa.

Nơi này cỏ vẻ rộng rãi, đeo bình dưỡng khí lên lưng tôi bắt đầu thử ngược dòng nước quay lại. Nhưng mới đi được hai bước liền hiểu ngay ra cái nguy hiểm, dòng nước chảy quá nhanh! Ngay cả có chỗ để bám vào cũng phải dùng hết sức mới di chuyển được, huống hồ vách đá này trơn nhẵn vô cùng.

Tôi tung hết tất cả những phương pháp, thử đủ mọi cách thức nhưng kết quả vẫn thất bại. Lần thành công nhất là có thể bước được mười bước, nhưng chân vừa trượt lập tức đập ngay về vị trí cũ, mà sức lực của tôi cũng đang dần cạn kiệt.

Bị áp lực nước đè nặng, tôi càng lúc càng cảm thấy không ổn.

Nơi này thoạt nhìn thì rất bình thường, nhưng thực chất là đường cùng tuyệt đối, như một cái lồng giam không lối thoát. Bàn Tử sao không viết lại điều này?

Không thể thoát được rồi, lần này sẽ bị anh ta hại chết!

Nhìn đồng hồ dưỡng khí, trị số đã về không, rõ ràng là đã cạn từ bao giờ rồi. Tôi hơi hoảng, quay lại cổ sức lay lan can sắt, muốn xem có thể tháo nó ra từ đằng sau không, nhưng liền thấy là nó sắt đặc nóng chảy đổ lên đá, chắc chắn kinh người.

Phía sau một khoảng đen ngòm, đèn pin soi đi chỉ thấy thủy đạo chảy dốc xuống, dòng nước càng thêm xiết. E rằng chính vì nguyên nhân này người ta mới phải làm ra cái lan can sắt, sợ người bị cuốn vào trong thủy đạo càng thêm chật chội kia.

Nhất thời lúc đó tôi thật sự bị hoảng sợ, ngay cả hô hấp cũng không thể, vội hít sâu vài hơi, tự nhủ phải bình tĩnh.

Trước đây những lúc bị mắc kẹt tôi thường nghĩ ra biện pháp gì đó, vì con người là một loài mà chỉ cần một chút hi vọng là có thể khai triển tiềm năng trong người. Tôi bắt đầu cấp tốc nghĩ, đồng thời càng không ngừng tìm kiếm, mong thấy được một chút linh cảm.

Ban đầu tôi vẫn còn tràn trề tin tưởng, cho rằng trời không tuyệt đường sống của ai, nhưng khiến cho tôi tuyệt vọng là giờ và trước đây không giống nhau, mặc dù luôn ngời sáng tinh thần lạc quan nhưng đơn giản là sờ soạng cả buổi cũng chỉ thêm xác định được bản thân không có khả năng chiến thắng được dòng nước này, càng không thể gỡ cái lan can sắt kia.

Cứ liên tiếp suy nghĩ, nhưng trong lòng đã mơ hồ xuất hiện một ý niệm: lần này trốn không thoát được rồi!

Chắc chắn phải chết, không còn nghi ngờ gì nữa.


/502

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status