Đạo Mộ Bút Ký

Chương 228: chương 56

/502


Trong một khắc đấy, tôi mơ mơ màng màng cứ nghĩ mình đã chết, trong lòng cũng đã chấp nhận số phận, nghĩ bụng chết chính là cảm giác này đây, vậy cũng không tệ đâu.Ý thức cứ hỗn loạn như vậy, trạng thái mơ màng này cứ kéo dài không biết suốt bao lâu, dần dần, tôi cảm giác hình như có cái gì đang đánh vào mặt tôi, cảm giác này vô cùng xa xôi, thế nhưng, cứ dần dần rõ ràng lên từng chút một.

Tiếp đó, tri giác của tôi bắt đầu hồi phục lại, ý thức của tôi cũng từ từ khôi phục. Mới đầu chỉ là cảm giác mông lung hình như cơ thể đã trở về, sau đó ý thức tôi bắt đầu thanh tỉnh, tôi dần dần có cảm giác đối với bốn phía xung quanh.

Cảm giác đầu tiên chính là lạnh, cực kỳ lạnh, suốt chặng đường trong tòa thành ma, áp lực tinh thần và cảm giác tầng mây đè nén xuống khiến tôi cảm thấy vô cùng bức bối, giờ cái lạnh ở bốn phía này đặc biệt thoải mái, giống như được ngâm mình trong bồn tắm bỏ đầy nước đá vậy.

Sau đó tôi nhận ra cảm giác môi khô nứt nẻ đã không còn nữa, trên môi lành lạnh, hình như có cái gì đó lạnh lẽo đang rót vào trong miệng tôi. Tôi liếm một cái, rồi lại liếm cái nữa, lại liếm thêm cái nữa, liền phát hiện ra đây chính là nước!

Chẳng lẽ có người đang cứu tôi! Trong lòng tôi mừng như điên, lúc này cơ thể đã có phản ứng, tôi liều mạng hớp lấy nước, dùng hết sức mà cử động môi, từng chút từng chút, một cảm giác mát lạnh bắt đầu ngấm vào lục phủ ngũ tạng của tôi.

Uống xong nước, tôi lại chìm vào giấc ngủ say, trong chớp mắt bị mất đi ý thức ấy, tôi hình như có nghe thấy mấy giọng nói quen thuộc đang nói chuyện với nhau, nghe không rõ, cũng chẳng còn hơi sức nào mà chú ý nữa, trong nháy mắt liền mất đi tri giác.

Lại tỉnh lại một lần nữa, cảm giác đã ngủ rất lâu, các loại tri giác ùn ùn cùng kéo trở về, thính giác, xúc giác, sức lực của tôi cũng bắt đầu hồi phục, ý thức cũng càng ngày càng tỉnh táo, cuối cùng tôi rốt cuộc cũng mở mắt.

Đập vào mắt tôi đầu tiên chính là một khuôn mặt bự cực kỳ tục tằn, cũng cực kỳ quen thuộc, đang nhìn tôi cười ngu.

Tôi nhìn thấy khuôn mặt này, lập tức đã cảm giác có gì không đúng, lại nghĩ không ra vì sao có cảm giác này. Ai thế nhỉ? Tôi nhắm mắt lại suy nghĩ một chút, lùng sục nhớ lại mặt mũi của mấy người tài xế Tạng, có phải là người lái xe 876 không? Không phải. Cái ông lái xe chở nước thì sao? Cũng không phải.

Nghĩ tới nghĩ lui không nghĩ ra người này là ai trong đội ngũ, rồi lập tức tôi giật mình một cái, tức khắc nhận ra thì sao lại thế. Không đúng, đây không phải là người trong đội ngũ, đây là… hở? Mặt mũi thế này không phải là Vương Bàn Tử đấy sao?

Đầu óc tôi lập tức căng thẳng, ơ? Vương Bàn Tử? Sao anh ta lại xuất hiện ở chỗ này? Không thể nào chứ? Anh ta đã về Bắc Kinh rồi mà?

Lẽ nào tôi đang nằm mơ? Xuất hiện ảo giác?

Lại mở mắt nữa, vẫn là khuôn mặt béo quen thuộc đấy, khuôn mặt râu ria xồm xoàm, già hơn một chút so với hồi ở Bắc Kinh rồi, cứ như vậy trợn mắt nhìn tôi, tiến sát lại gần.

Tôi lại nhắm mắt lại, cảm giác không bình thường, không đúng không đúng, đây không thể là Vương Bàn Tử được, tôi có nằm mơ cũng không mơ đến anh ta.

Tôi cắn răng cắn lợi, lần thứ ba mở mắt ra, đầu óc tôi đã rất tỉnh táo rồi, vừa nhìn, quả thực chính là Vương Bàn Tử. Anh ta đang châm điếu thuốc, quay đầu ra đằng sau nói cái gì đó. Tai tôi hoàn toàn không nghe rõ, không rõ anh ta đang nói cái gì thế, sau đó, tôi liền thấy một người khác thò đầu ra xem, cũng hết sức quen thuộc, đó là Phan Tử.

Thế này là thế nào, tôi nhíu mày, nghĩ bụng lẽ nào mình căn bản chưa đến sa mạc, vẫn còn đang ở Hàng Châu sao? Tất cả những gì trải qua trước đây, lại chỉ là một giấc mộng sao?

Nhớ lại sự việc, một lượng lớn ký ức ùn ùn trở lại, chúng tôi gặp phải bão cát, bỏ xe lại, người mất tích, con thuyền đắm khảm trong gò đất… Hết thảy đều vô cùng chân thực, tuyết đối không thể là nằm mơ được.

Lúc này tai tôi đã khôi phục lại thính giác, tôi nghe thấy Phan Tử nói một câu: “Tiểu tam gia, cậu cảm thấy sao rồi?”

Tôi cố sức cong lưng, muốn ngồi dậy, Phan Tử bắt đầu đỡ tôi lên. Tôi ngồi lên, thở phào một cái, liền thấy tình hình xung quanh: ở đây hình như là một hang núi, bên trong đốt lửa trại, tôi thấy mấy cái túi ngủ, trang bị thì ném ở xung quanh, ngoài hang động tối đen, hiển nhiên giờ đã là buổi tối.

Cùng lúc đó, tôi nhìn thấy Muộn Du Bình đang ngồi bên đống lửa, đang đun nấu cái gì đó, còn A Ninh đang nằm trong một túi ngủ ở bên kia, vẫn chưa tỉnh lại.

Tôi dần dần ý thức được mình không phải là đang mơ. “Chuyện gì thế này?” Tôi xoa bóp hai huyệt thái dương một chút, hỏi Phan Tử: “Sao mấy người lại ở đây? Không phải tôi đang nằm mơ đấy chứ? Tôi không chết à?”

“Không chết, nhưng suýt chết.” Bàn Tử ở bên cạnh nói, “Nếu không phải Bàn gia nhà cậu mắt tinh, không nhìn thấy cái thứ này, thì bây giờ cô cậu bốc mùi thối rồi.”

Tôi thấy Bàn Tử mân mê mấy đồng tiền, liền biết đó là ký hiệu của A Ninh. Nhưng tôi vẫn chưa hiểu rõ cho lắm.

“Vậy sao mấy người lại ở đây?” Tôi lấy làm lạ nói.

“Chúng tôi vẫn đi theo sau đội ngũ của cậu đấy.” Phan Tử nói, chỉ chỉ Muộn Du Bình, “Cậu không biết chứ, kỳ thực lúc các cậu tiến vào trong sa mạc, đội ngũ của ông Ba đã đi theo vào rồi, mỗi chỗ dựng trại của các cậu, Tiểu Ca đây đều có để lại ký hiệu dẫn đường cho bọn tôi, chúng tôi vẫn luôn duy trì khoảng cách với cậu, ở phía sau cậu suốt đấy.”

“Cái gì?” Tôi chưa kịp hiểu lời Phan Tử nói, “Ký hiệu? Ở sau bọn tôi á… Anh ta…”

Phan Tử nói: “Đây là kế sách của ông Ba, Tiểu Ca đây và Hắc Hạt Tử đều là do ông Ba sắp xếp để hợp tác với người nước ngoài kia đấy, mục đích là để trà trộn vào trong đội ngũ đó. Ông Ba nói sự việc đã đến nước này, giờ muốn làm rõ mục đích thực sự của Cầu Đức Khảo thì đã không thể được rồi, chỉ có bằng cách này, giống cách ngày xưa Cầu Đức Khảo cũng đã làm, thâm nhập vào nội bộ để thăm dò tình hình. Nhưng thực không ngờ, cậu lại cũng chui theo vào. Sớm biết vậy, ông Ba đã mời cậu đi theo luôn rồi.”

Tôi vẫn có chút không hiểu rõ, mất hơn nửa ngày mới hiểu thông được lời của Phan Tử: “Khoan khoan khoan khoan, cái gì, chú Ba tôi á? Anh đang nói những cái này đều do chú Ba tôi lên kế hoạch á? Vậy… mấy người?”

“Bọn tôi đã chuẩn bị xong từ lâu ở Cách Nhĩ Mộc rồi, bọn tôi phải chuẩn bị đến gần nửa tháng ở Đôn Hoàng đấy. Khi đội ngũ của các cậu xuất phát, chúng tôi cũng xuất phát ngay phía sau luôn. Lúc đó Tiểu Ca đây có để lại tin tức, nói rằng cậu cũng ở trong đội ngũ này, dọa ông Ba một trận phát khiếp luôn. Cậu Ba cậu cũng thật là, không phải ông Ba đã bảo cậu đừng lội xuống vũng nước đục này đấy sao? Sao cậu vẫn cứ nhảy vào?”

Tôi cố hít sâu một hơi, bỗng cảm thấy rất mệt mỏi, đệch mợ nó chứ, nghĩ thầm lần này đúng là tôi không thể ngờ tới. Cái… cái tên Kính Râm kia suốt chặng đường cứ chăm sóc tôi như vậy… xem ra, vẫn là vì nể mặt mũi chú Ba tôi…

Phan Tử tiếp tục nói: “Cậu ở trong đấy, ông Ba không thể không lo lắng cho an toàn của cậu được, cho nên mới bảo Hắc Hạt Tử nhắc nhở cậu mấy điểm. Lần này làm phô trương lắm, Cầu Đức Khảo hạ một quân cờ, cứ tưởng lần này tách được ông Ba ra rồi, nào biết chúng ta đã lên kế hoạch hết cả rồi.”

“Chú Ba tôi đây?” Tôi nhìn quanh quất, không thấy bóng dáng chú Ba đâu.

“Ông Ba ở phía sau chúng ta, kém một con đường, lần này chúng ta cũng có không ít người đến, nhiều người thì theo dõi không tiện. Tôi với Vương Bàn Tử đi tiên phong, đi trước mở đường, vẫn theo sau các cậu, sau đó để lại ký hiệu ở ven đường cho ông Ba, nhưng thật không ngờ, các cậu đến đây lại xảy ra chuyện.”

Lúc này tư duy của tôi mới rõ ràng hẳn ra, lập tức nhớ lại, đêm hôm đó khi nói chuyện với Muộn Du Bình, hắn ta nói hắn là người ở bên tôi, bảo tôi đừng lo lắng, hóa ra ý nghĩa là thế này. Hóa ra đây là kế hoạch của chú Ba.

Đây, tôi thật không ngờ là còn có một tầng này, xem ra, lão cáo già đúng thật là lão cáo già, đấu với chú Ba, tôi đúng là còn chưa đủ tư cách.

“Cũng coi như cô cậu mạng lớn đấy, tụi này vẫn cứ theo sau các cậu suốt, bằng không bây giờ cô cậu đã phơi nắng khô quắt rồi.” Bàn Tử ở bên trên nói, “Với thể chất đấy mà còn muốn đi chuyến này, tôi thấy, sau chuyến này về cậu đúng là nên yên phận đi kinh doanh cái cửa tiệm nhỏ của mình đi.”

Tôi hỏi Phan Tử: “Sao anh ta cũng tới?”

Phan Tử nói, trong số đồng bọn ở Trường Sa, tay nào lành nghề thì đều chạy đến nhà người khác hết rồi, bây giờ ông Ba lại dẫn theo một nhóm lính mới đi, kinh nghiệm không đủ, nên mời anh ta tới giữ thể diện cho nhóm, cũng là giá cũ mà.

Bàn Tử bảo: “Làm sao? Chướng mắt tôi à? Nói cho cậu biết, cậu là do ông đây cõng về đấy nhé.”

Tôi vội xua tay, bỗng thấy yên lòng hẳn. Người của chú Ba suy cho cùng cũng là người nhà, là người của bản thân tôi, tôi không cần cái gì cũng phải lăm lăm đề phòng. Hơn nữa, hợp tác với mấy người này quen rồi, biết bản lĩnh của bọn họ, vui nhất chính là Muộn Du Bình cũng đứng ở bên bọn tôi, thế là vạn sự đại cát rồi.

Vừa rồi là Bàn Tử cho tôi uống nước, tôi từ từ hồi phục lại sức lực, tự mình uống vài ngụm. Bọn họ không cho tôi uống nhiều một lúc, bảo là phải từ từ bổ sung nước.

Tôi thấy A Ninh không có phản ứng gì, không biết là làm sao, bèn hỏi Phan Tử xem cô ta có làm sao không.

Phan Tử nói: “Cậu yên tâm, cô bạn gái cậu thể chất còn khỏe hơn cậu ấy chứ, đã tỉnh lại một lần rồi, vừa ăn chút gì đó rồi lại ngủ. Ở đây không phải sa mạc, các cậu chỉ là bị mất nước rồi ngất xỉu thôi, không phải bị cháy nắng, chỉ cần bổ sung chút nước muối khoáng, ngủ nhiều lên một tí là ổn.”

Phan Tử đang trêu tôi, chắc là thấy tôi với A Ninh quần áo xộc xệch. Tôi cũng không có sức đâu đi phản bác anh ấy, cũng không để bụng nữa. Lúc này cơ thể mặc dù có hơi suy yếu, thế nhưng tinh thần cũng khá tốt, tôi đứng lên ăn chút gì đó, hỏi đây là hang động gì thế, sao bọn họ lại tìm được tôi.

Phan Tử nói với tôi, ở đây vẫn là trong thành ma, là trong một hang động trong núi đá, hang này là do Bàn Tử phát hiện ra. Khi ấy lúc xảy ra chuyện, bọn Trát Tây chạy đến chỗ bãi đậu xe bên ngoài, chờ bọn tôi mãi mà không thấy ra, Trát Tây liền nghĩ tôi với A Ninh không biết nhìn đống đá A Rập rồi, giờ cũng không biết là bọn tôi gặp nạn gì rồi, hay là bị lạc đường.

Khi ấy, Muộn Du Bình dùng gương phát tín hiệu cho bọn họ, bọn họ bèn vội vã chạy tới, Kính Râm thì ở lại chăm sóc cho mấy người còn lại, còn Muộn Du Bình thì dẫn theo Phan Tử vào thành ma tìm bọn tôi.

Tôi hỏi, một nơi rộng lớn thế sao bọn họ tìm thấy chúng tôi. Phan Tử bảo, nơi này có hơi tà môn, trật tự những núi đá này cứ như đã được thiết kế rất hoàn hảo, bọn họ cũng là đi theo cảm giác, nhưng kỳ thực tuyến đường hoàn toàn giống hệt chúng tôi, cuối cùng cũng thấy được ký hiệu đánh dấu của A Ninh, liền đi thẳng tìm được chúng tôi ngã trên mặt cát.

Nói đến đây trong lòng tôi vẫn còn sợ hãi, vội vàng gật đầu: “Đúng là thế, cái nơi chó chết này, hình như đi thế nào cũng không đến điểm cuối được, lại cũng không quay ngược trở về, không biết là thế nào nữa.” Tôi lập tức lại căng thẳng, nói vậy thì bây giờ chúng tôi vẫn còn đang trong thành ma hả, có phải là không đi ra được không?

“Chúng tôi đâu có ngớ ngẩn như các cậu, suốt chặng đường chúng tôi có để lại ký hiệu đấy chứ, cậu cứ yên tâm đi.” Phan Tử nói.

Bàn Tử cũng nói: “Ông đây dựng ký hiệu toàn là tảng đá to bự thế này này, cách đến một cây số vẫn nhìn thấy được, hơn nữa, nguyên nhân không ra được, ông đây cũng nhìn thấu rồi.”

“À.” Tôi thở phào nhẹ nhõm, hỏi, “Vậy thì vì sao thế?”

Phan Tử liền nói, ngay từ đầu bọn tôi cũng chẳng biết đâu, vẫn là có Bàn Tử lợi hại, đúng là anh ta nhìn ra đấy, tôi nói thật cho cậu biết, nơi chúng ta đang ở đây vốn không phải là tòa thành ma kia đâu, nơi này cách thành ma ban đầu ít nhất phải một trăm năm mươi ki lô mét cơ. Đây là một vùng địa hình Yardang khổng lồ, do mười mấy tòa thành ma nhỏ kết hợp lại mà thành, ở giữa là sa mạc, mà tất cả các thành ma đều có cả bầy núi đá nối vào lẫn nhau, đầu đuôi giáp nhau, tạo thành một thế liên hoàn thành ma khổng lồ. Các cậu cứ đi vòng tròn theo cái thế này, chính là ba ngàn sáu trăm ki lô mét vuông, vậy đi ra nổi sao?

Tôi lắc đầu: “Không thể nào chứ, làm gì có chuyện trùng hợp đến vậy? Tôi chọn bừa một hướng đi thẳng, chẳng lẽ không lệch đi chút nào sao?”

Bàn Tử nói: “Nói chú dốt chú còn không nhận, cậu đi theo hướng nào, là do người ta thiết kế cả đấy. Đấy là bởi trong thành ma này có rất nhiều đá tảng, những đá tảng này bày ở đấy cực kỳ thu hút sự chú ý, bình thường muốn đi vòng qua một núi đá, một đường thì nhiều đá, một đường thì ít đá, nhưng là bởi vì đá sắp xếp lộn xộn, cho nên trong nháy mắt đấy ý thức cậu không phán đoán được đường nào dễ đi, đường nào khó đi. Cảm giác thì giống nhau đấy, nhưng trong tiềm thức, cậu lại có thể phân ra được hướng nào ít đá, mà phản xạ có điều kiện là chọn hướng đi ít đá kia, kết quả, cậu ở trong tòa thành ma này lúc nào cũng đi theo cái hướng mà người ta đã thiết kế sẵn cho cậu. Hơn nữa, hầu như ở đoạn đường giao nhau nào cũng đều sắp xếp như thế, dù cho có đoạn ngã tư nào cậu không đi đúng đường, thì vẫn có vô số cơ hội để sửa cho thành đúng. Thủ đoạn này thời cổ đại phổ biến lắm, nhân dân lao động đã đặt ra một cái tên cực kỳ mộc mạc giản dị, ấy là kỳ môn độn giáp.” Nói đoạn, anh ta liếc nhìn Muộn Du Bình, “Tiểu Ca, tôi nói khôn sai chứ?”

Muộn Du Bình ngẩng đầu nhìn chúng tôi, không để ý tới anh ta, rồi lại nhìn lửa, hình như có tâm sự gì.

Tôi bật cười, nói: “Anh từ khi nào hiểu kỳ môn độn giáp thế?”

Bàn Tử bảo, chuyện cậu không biết có nhiều lắm, xem vẻ mặt thì đắc ý cực kỳ. Tôi nghĩ bụng, phỏng chừng người này học được bao nhiêu đem xài bấy nhiêu đây mà, bèn đổi chủ đề câu chuyện, hỏi Bàn Tử: “Vậy anh nói, trong thành ma này, có người đã dùng những tảng đá vụn này, bày ra một thuật che mắt?”

Bàn Tử gật đầu: “Chính là như vậy, có điều cũng không phải trận pháp cao thâm gì, nếu gặp phải một tên đầu óc ngu độn, hoặc một kẻ có năng lực quan sát tỉ mỉ cẩn thật, thế nào cũng bị phát hiện ra. Nhìn mấy tảng đá ở đây cũng là có niên đại cả rồi, có lẽ hồi xưa nơi đây là chiến trường, Tây Vương Mẫu có lẽ là một cao thủ thuật số, dùng những tảng đá này để phòng ngự.”

Nói đến đây, từ trong túi ngủ ở một bên liền vang lên giọng của A Ninh. Cô ta nhẹ giọng nói: “Sai rồi, Tây Vương Mẫu vốn chính là người sáng tạo ra kỳ môn độn giáp, năm xưa Hoàng Đế có được sách thần trời ban, chính là do Tây Vương Mẫu ban cho ông ta. Bàn về kỳ môn độn giáp, bà ta là tổ tông.”

Hóa ra người phụ nữ này không ngủ, cả lũ chúng tôi liền giật mình, tôi lập tức nhớ tới truyền thuyết Cửu Thiên Huyền Nữ, trong lòng hoảng hốt. Đúng là thế, truyền thuyết về thời kỳ đó, cùng với một số ghi chép lịch sử, đều nói rằng, năm xưa Hoàng Đế thống nhất Trung Nguyên là do có được sự giúp đỡ đắc lực của Tây Vương Mẫu.

Vừa nghĩ đến con thuyền cổ nọ, nghĩ thầm năm đó ở đây nhất định là một cái hồ nông, những núi đá này nhô lên khỏi mặt nước, còn đá ngầm dưới nước sẽ làm các đội tàu bè mắc cạn, như vậy khi đi trên nước, thuyền phu chắc chắn sẽ càng phải chọn lối ít đá mà đi, càng dễ lạc đường, có lẽ đây cũng chính là nguyên nhân vì sao suốt bao nhiêu năm đến vậy mà chưa một vai phát hiện ra nước Tây Vương Mẫu.

Nghĩ đến đây, tôi bỗng nheo mắt, nói với Phan Tử: “Anh là nói thành ma ở đây là một cái vòng tròn?”

Phan Tử gật đầu, tôi hỏi: “Sao anh biết được?”

Phan Tử chỉ lắc đầu: “Đây là người dẫn đường bọn tôi nói. Sao thế?”

Tôi hưng phấn vẽ một vòng tròn trên cát: “Anh không biết chứ, tôi từng đọc sổ tay của Văn Cẩm rồi, cô ấy nói nước Tây Vương Mẫu được bảo vệ bởi một bức tường thành vô hình, tường thành này người khác không nhìn thấy, thế nhưng khi đụng phải, tất sẽ quay đầu. Ở chỗ này, suốt mấy nghìn năm trước, toàn là nước, nói cách khác, nơi này có một cái vòng đai nước, giống như sông hào bảo vệ quanh thành lũy ấy, bao quanh một vòng. Nếu chúng ta đặt giả thuyết rằng cái vòng bảo hộ này không ai có thể tiến vào, là “bức tường thành vô hình” bảo vệ thành cổ Tây Vương Mẫu qua nhiều năm như thế, vậy thì, nước Tây Vương Mẫu chắc hẳn phải ở trong cái vòng này, ngay chính giữa thành ma này.”

Tôi nói xong, tất cả mọi người im lặng nhìn tôi, giống như nhìn một thằng đần.

Tôi bị nhìn mà ngơ ngơ ngác ngác, khoanh tay nói: “Tôi nói sai à?”

Phan Tử vỗ vỗ bả vai tôi, nói: “Cậu Ba, điều cậu nói, bọn tôi không cần đọc sổ tay của Văn Cẩm cũng đoán được rồi, chỉ là, nếu tình hình thực sự đơn giản như thế thì thành cổ Tây Vương Mẫu đã bị phát hiện từ tám hoánh rồi. Nơi này là bồn địa Sài Đạt Mộc, không phải sa mạc Taklimakan, ở đây tuy rất hiếm vết chân người, nhưng cũng đã trải qua vô số lần khảo sát địa chất, cho nên, nếu quỷ thành ở đó, tình huống ở đó nhất định cũng sẽ rất đặc biệt, có khả năng là toàn bộ đã bị chôn dưới sa mạc rồi, có lẽ là nó nằm trong một hoàn cảnh nào đó mà người khác rất khó phát hiện ra. Cậu cứ nghĩ đến đấy là nhìn thấy ngay ư, như vậy thực ngây thơ.”

Tôi nghĩ cũng phải, bèn hỏi bọn họ, thế bọn họ có tính toán gì?

Phan Tử nói, vốn dự định của họ là bám theo đội ngũ của A Ninh, vào sâu trong Tháp Mộc Đà rồi hẵng tính, nhưng giờ mới đến đây mà đã xảy ra điều bất trắc lớn đến vậy. Có điều, theo lời Định Chủ Trác Mã nói, ở phía Tây thành ma này, cứ đi theo lòng sông cổ hai ngày là sẽ thấy cửa núi năm xưa bà ta chia tay đổi Văn Cẩm ở đó, con đường sau đó, Định Chủ Trác Mã cũng không biết nữa. Anh ấy định chờ sau khi bọn tôi hồi phục thì cứ đi đến đó nghỉ ngơi chỉnh đốn, chờ đội chú Ba đến. Sau đấy, cứ theo dự định mà đi xuống xuống lòng sông cổ, bởi vì thành cổ nhất định ở gần đường sông, đội ngũ năm xưa chắc hẳn cũng đi như vậy, chúng tôi cũng có thể thử vận may.

Tôi nói với Phan Tử: “Nhưng đường sông cổ đến đoạn này gần như đã hòa lẫn với sa mạc rồi, không nhìn thấy rõ lắm.”

“Cái đó không phải lo.” Bàn Tử nói, chỉ chỉ ra phía ngoài tối đen.

Chúng tôi đang ở trong đáy hang động, không biết là anh ta có ý gì. Tôi bèn đi ra ngoài, vừa đến cửa hang, bỗng một luồng hơi lạnh lẽo ấm ướt đập vào mặt, sau đó, tôi liền nghe thấy những âm thanh cực kỳ quen thuộc.

Bên ngoài tối om om, tôi cũng không nhìn rõ lắm là tình huống gì, thế nhưng tình cảnh này tôi quen thuộc cực kỳ, nhưng nhất thời tôi có chút không thể tin nổi.

Đến khi tôi ra ngoài cửa hang, lập tức mặt mũi bị nước tạt ướt nhoèm, tôi mới phản ứng lại được, nghĩ thầm, cái đệch, bên ngoài trời đang mưa.

Thế nhưng sao điều này lại có thể được? Ở đây là sa mạc đấy, ở đây một năm mới có một cơn mưa kế tiếp, hơn nữa, chắc chắn không phải trong mùa này.

Tôi quay trở vào, nói: “Thế nào rốt cuộc là sao, tại sao trời lại mưa?”

Phan Tử bảo: “Cậu Ba, cậu phải cảm tạ cơn mưa này đấy, bằng không cậu không chờ được chúng tôi đến cứu đâu, đã thành cá ướp mặn rồi. Lúc chúng tôi tìm được cậu, mưa đã bắt đầu rơi, bây giờ ở ngoài toàn nước là nước, muốn đi cũng không ra nổi, chứ không chúng tôi đã cõng cậu ra ngoài rồi, cứ ngồi chờ ở đây cũng chẳng dễ chịu gì. Sau cơn mưa này, đường sông cổ nhất định sẽ ngập đầy nước, cứ đi xuống hạ lưu, cho dù chúng ta không nhìn thấy đường sông thì nước ắt sẽ thấy, cho nên cậu yên tâm đi.”

Bấy giờ tôi mới nhớ tới lời Định Chủ Trác Mã nói với tôi: thời gian sắp tới rồi, nếu bỏ lỡ cũng chỉ có thể chờ năm năm nữa, nghĩ thầm chẳng lẽ là để chỉ trận mưa này?

Càng nghĩ càng thấy không đáng tin, có điều, thấy Muộn Du Bình không nói gì, chắc là không sao đâu, tôi cũng an tâm không ít.

Sau đó, tôi lại đi nghỉ ngơi. Lần này ngủ không ngon, đến hôm sau tỉnh lại, tôi lại một lần nữa cứ ngỡ mình đang mơ.

Trong hang động này, chúng tôi nghỉ ngơi cũng được hai ngày, cơ thể tôi và A Ninh đã khỏe lại rồi. A Ninh quen với Bàn Tử, tóm lại thì nhóm Phan Tử đã cứu cô ta, cô ta cũng không nói gì thêm, có điều, thái độ của cô ta đối với tôi tức khắc trở nên lạnh nhạt, chắc là cô nàng tưởng tôi cũng là do ông chú Ba sắp xếp vào để lừa mình.

Tôi cũng không để bụng, nghĩ thầm, tí nữa là tạch rồi, còn tính toán cái này làm gì. Đến ngày thứ ba, chúng tôi liền xuất phát, theo ký hiệu, chúng tôi lội nước đến tận mắt cá chân, đội mưa đi hai ngày, trước là đi ra bên ngoài đã, hội họp với nhóm Kính Râm. Người ở ngoài đã tuyệt vọng, thấy chúng tôi bình an trở ra, đều không tin được vào mắt của mình.

Ở bên ngoài, Phan Tử cho nghỉ ngơi chỉnh đốn suốt một ngày, anh ấy có đề nghị tôi ở lại đây chờ chú Ba đến, sau đó hẵng quyết định có nên vào hay không.

Nhưng mà bây giờ tôi lại cảm thấy chẳng có mặt mũi đâu đi gặp chú Ba, hơn nữa, lời nhắn của Định Chủ Trác Mã cho tôi đã khiến tôi quyết tâm, phải tìm được Văn Cẩm. Tính ra chúng tôi đã không có bao nhiêu thời gian, bèn khăng khăng muốn cùng Phan Tử đi đầu.

A Ninh ở một bên cũng sắp xếp đội ngũ của mình, phần lớn mọi người đều muốn về, tình trạng của anh người Caucasus cực kỳ không ổn, bác sĩ nói chờ đội chú Ba đến thì mượn xe quay về. A Ninh sắp xếp một chút, liền nói với Phan Tử, cô ta cũng muốn tham gia cùng chúng tôi, dù thế nào thì cũng là đội của cô ta đã đánh trận đầu.

Thêm A Ninh vào không vấn đề gì, Phan Tử cũng chẳng lay chuyển được tôi, huống hồ đoạn đường này chúng tôi có xe, cũng không phải đoạn đường nguy hiểm gì, đành đáp ứng. Tôi và Bàn Tử, Phan Tử, Muộn Du Bình, A Ninh vừa đủ một chiếc xe, Kính Râm ở lại đây chờ chú Ba.

Sau hai ngày, chúng tôi đi theo lòng sông có mực nước dần dần tăng cao thấy rõ, càng đi càng vào sâu trong sa mạc hơn. Do nước mưa xói mòn, trong lòng sông xuất hiện rất nhiều nhánh sông rẽ, chúng tôi đi tìm từng cái từng cái một, nhưng mà, dù đi thế nào, chúng tôi cũng không thấy ngọn núi đá đó đâu. Tôi dùng ống nhòm nhìn muốn toét mắt ra, cuối cùng bắt đầu hoài nghi, phải chăng ngọn núi kia hiện giờ đã bãi bể hóa nương dâu mất rồi?

Trước khi xuất phát, mưa liền ngừng, chúng tôi cuối cùng dừng lại nghỉ ngơi ở bên cạnh lòng sông. Bốn lốp xe bị mài cho mòn vẹt, về sau, một cái lốp hoàn toàn hỏng luôn, chúng tôi chỉ có thể cứ đi một đoạn lại xuống bơm hơi, sau đó lại tiếp tục đi, khổ không thể tả.

Bàn Tử nói: “Có phải bà lão kia nói bừa không, vốn không hề có ngọn núi kia? Hay đấy vốn không phải núi? Có khi chỉ là gò đất, gió thổi mấy chục năm là tiêu sạch rồi?”

Tôi có cảm giác không phải thế, nhìn Định Chủ Trác Mã thấy thế nào cũng không phải kẻ lừa đảo, hay có thể hướng chảy của con sông cổ này đã thay đổi rồi.

“Vậy làm sao bây giờ? Đi tiếp nữa, xăng cũng hết mất, chúng ta muốn về cũng không được.”

“Nơi nước có khả năng tụ về ở đây là nơi thấp nhất của cả bình nguyên này, ở đó chắc phải có một cái hồ, hay là chúng ta đi tìm cái hồ đó trước? Sau đó từ hồ bắt đầu tìm kiếm vết tích của đường sông, như thế thu hẹp được phạm vi tìm kiếm.”

Ngẫm nghĩ thì cũng chỉ có thể như thế thôi, chúng tôi tiếp tục đi, khi lại lên một sườn dốc, bỗng, Phan Tử chửi to một tiếng, một cước đạp phanh kít lại.

Tất cả chúng tôi đều đập mặt vào đệm ghế phía trước, Bàn Tử chửi bậy, còn chưa kịp chửi xong, mấy người bọn tôi lập tức ngây ngẩn cả người.

Ở bên kia sườn dốc là một bờ vực, đầu xe của chúng tôi đã đâm ra ngoài, hai cái bánh xe đầu đã chới với ngoài không trung rồi.

Chúng tôi kinh hồn bạt vía, lục tục xuống xe, đi tới bên bờ vực, nhận ra trước mắt xuất hiện một thung lũng khổng lồ, sương mù lượn lờ, đó là một ốc đảo khổng lồ lõm xuống ngay chính giữa sa mạc Gobi!


/502

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status