Đan Vũ Càn Khôn

Chương 225: Ly khai Thánh điện. (1)

/1830


- Thân là Thánh chủ, chắc có lẽ không so đo như vậy a?

Nhưng lập tức Tần Phàm phủ nhận, chối bỏ ý nghĩ của mình.

- Đi thôi.

Hoàng bào Thần tôn kia tùy ý phất tay nói.

- Tuân mệnh.

Tử bào Thần tôn kia đáp ứng nói, sau đó chuyển hướng Tần Phàm nói ra:

- Đi theo ta.

Sau đó liền lần nữa mang theo Tần Phàm đi đến Thánh điện.

Thời điểm đi đến đại điện bên trong nhất, trước mắt xuất hiện một thang lầu do lưu ly trải thành, gấp khúc lên xuống, hai người liền đi tới phía trên gác cao, tới trước một căn phòng do ngọc thạch tinh khiết tạo thành.

- Thánh chủ lại để cho chính ngươi đi vào.

Cái kia Tử bào thần tôn ngừng lại, tựa hồ là đã nhận được chỉ thị, sau đó quay đầu Tần Phàm nói ra.

Tần Phàm nhẹ gật đầu, đi ra phía trước, sau đó đại môn kia liền tự động chậm rãi mở ra, lộ ra một gian phòng thoạt nhìn thập phần trống trải, nhưng trong phòng này lại lộ ra không nhiễm một hạt bụi, ngay cả không khí cũng cảm thấy vô cùng sạch sẽ.

Hắn hít sâu một hơi, quay đầu nhìn thoáng qua Tử bào Thần tôn, trông thấy ánh mắt cổ vũ của hắn, lúc này mới chậm rãi đi vào.

Thánh chủ này chính là đệ nhất nhân của Đại Càn quốc, thực lực so với những Thần tôn kia còn cao hơn nhiều lắm, chỉ cần đối với mình có cái gì không hài lòng, tùy tiện thổi một hơi cũng có thể làm cho mình vạn kiếp bất phục.

Nói thực ra, Tần Phàm rất không thích loại cảm giác này, hắn hi vọng mọi chuyện đều có thể ở trong lòng bàn tay của mình, nhưng hôm nay gặp phải những đại nhân vật này, cả đám đều có thể quyết định vận mệnh cùng sinh tử của mình.

Loại cảm giác này làm cho người ta không dễ chịu.

Cho nên vô luận như thế nào, hắn cũng phải nghĩ cách đề cao thực lực của mình, bất luận phương pháp nào có thể tăng thực lực của mình lên, hắn đều sẽ không bỏ qua, Chân Vũ thánh địa, hắn nhất định phải đi vào.

Dần dần đi vào gian phòng rộng rãi này, Tần Phàm lại phát hiện ở chỗ này hoàn toàn không có cảm giác áp bách như chỗ những Thần tôn kia, ngược lại cảm thấy như là nhà mình, rất là sảng khoái.

- Thánh chủ đâu rồi?

Tần Phàm có chút nghi ngờ, hắn xem cả gian phòng, nhưng lại không có phát hiện Thánh chủ Chân Vũ Thánh điện.

Đột nhiên, hắn cảm giác Cổ Mặc trong Dược đỉnh giới chỉ ở lúc này đột nhiên truyền đến một hồi bất an, cái loại bất an nầy tựa hồ là linh hồn của hắn cũng đang run rẩy. Bởi vì Cổ Mặc cùng Tần Phàm thông linh, cho nên Tần Phàm cảm nhận được loại bất an này.

- Lão đầu, ngươi làm sao vậy?

Tần Phàm vội vàng quan tâm truyền âm hỏi, nhưng mà không có được bất luận đáp lại gì.

- Ngươi có thể đi.

Lúc này một thanh âm trang nghiêm truyền vào trong tai Tần Phàm, ngữ khí thập phần lạnh nhạt, nhưng mà làm cho người ta không dám phản kháng.

- Thánh chủ?

Tần Phàm không khỏi khẽ giật mình, cố ý gọi mình đến, sau đó cái gì cũng không nói đã đi?

Mà hắn nhìn bốn phía, rốt cục ở phía trước cửa sổ đằng kia, thấy được một thân ảnh áo bào trắng huyền bí.

Thánh chủ đã để mình ly khai, Tần Phàm cũng không dám dừng lại, kết hợp với Cổ Mặc dị thường, hắn suy đoán lúc này Thánh chủ tiếp mình có lẽ có quan hệ chuyện này, chỉ có thể sau khi ly khai Thánh điện lại hỏi Cổ Mặc rồi.

Chậm rãi thối lui ra khỏi căn phòng thần bí này, Tần Phàm ở trước mặt Thánh chủ, không dám có tâm tư dư thừa.

Thánh chủ kia phảng phất như cùng gian phòng này dung làm một thể, Tần Phàm biết rõ nếu như Thánh chủ này không muốn cho mình phát hiện, như vậy mình thậm chí còn nhìn không tới thân ảnh của hắn, nhưng cho dù như thế, hắn vẫn là ngay cả Thánh chủ này lớn lên hình dáng ra sao cũng không có nhìn rõ ràng.

- Gian phòng này cũng lộ ra thập phần đặc biệt.

Tần Phàm một bên rời khỏi, một bên nhìn gian phòng rộng rãi kia, vốn là phát hiện bên trong là cái gì cũng không có, nhưng nhìn kỹ lại, tựa hồ lại có thể phát hiện không ít thứ đồ vật, hết thảy đều như thân ảnh của Thánh chủ kia, sáng tắt có thể thấy được, rất là kỳ dị.

- Bất quá tuy thực lực Thánh chủ này cao hơn những Thần tôn kia rất nhiều, nhưng mà ở trước mặt của hắn ta lại cảm thụ không đến uy áp gì, ở trước mặt hắn, tâm cảnh của ta lộ ra rất bình tĩnh, rồi lại để cho ta không thể nổi lên một chút phản kháng, một khắc này ta cảm thấy cho dù Thánh chủ kia bảo ta đi chết, ta cũng sẽ lập tức đáp ứng.

Thời điểm Tần Phàm rời khỏi đại môn, lần nữa lặng yên nhìn lại trước cửa sổ kia, phát hiện đã nhìn không tới thân ảnh Thánh chủ kia rồi, đại môn chậm rãi đóng lại, nhưng trong lòng của hắn lại không ngừng xẹt qua các loại suy nghĩ.

Loại cảm giác bị người ta tùy thời có thể khống chế tính mệnh này, thật sự là rất không dễ chịu, Tần Phàm phát hiện, đối mặt cường giả, cường giả chi tâm kia của bản thân hắn ngược lại sẽ càng nhảy lên mãnh liệt, đối với thực lực càng là khát vọng.

- Sẽ có một ngày, ta nhất định có thể thong dong đứng ở trước mặt bọn họ, không cần phải như hiện tại, khắp nơi bó tay bó chân, nói chuyện cũng phải lo lắng.

Tần Phàm thầm suy nghĩ nói.

- Võ Thánh...

Đồng thời trong nội tâm Tần Phàm đối với cảnh giới này lại có một nhận thức mới, vốn hiện tại hắn đạt đến cảnh giới Tiên Thiên, đã xem như thoát ly hàng ngũ phàm nhân, ở trong Đại Càn quốc coi như là một nửa cường giả, nhưng vẫn cảm giác được mình cách cảnh giới này thập phần xa xôi.

Đường còn rất xa.

Trong nội tâm Tần Phàm minh bạch.

- Nhanh như vậy đã đi ra?

Tử bào Thần tôn kia còn chờ ở bên ngoài đại môn, trông thấy Tần Phàm đi ra, không khỏi hiếu kỳ hỏi.

- Ân, Thánh chủ bảo ta trở về.

Tần Phàm đáp.

- Vậy hiện tại ngươi theo bản Thần tôn ly khai nơi này.

Tử bào Thần tôn kia nhẹ gật đầu, nhưng lại không hỏi Thánh chủ cùng Tần Phàm nói cái gì, không phải không muốn, mà là không thể hỏi.

Tần Phàm yên lặng theo sát ở sau lưng, rất nhanh liền đi ra khỏi Chân Vũ Thánh điện thần bí, hắn tiến vào đây chỉ đến qua hai gian phòng, đối với những địa phương khác vẫn là hoàn toàn không biết gì cả.

- Tần Phàm, những Thần tôn chúng ta đều rất coi trọng ngươi, hi vọng ngươi không để cho chúng ta thất vọng.

Trước khi chia tay, Tử bào Thần tôn kia nhìn Tần Phàm nói, hắn đối với thiếu niên năm nay mới 17 tuổi, liền sáng tạo ra nhiều kỳ tích như vậy, cũng là thập phần thưởng thức.

- Tiểu tử nhất định sẽ không lười biếng.

Tần Phàm bình tĩnh đáp, không kiêu không nóng nảy.

- Vậy lão phu cũng chờ mong chứng kiến phát triển của ngươi một năm sau rồi, hẹn gặp lại.

Tử bào Thần tôn kia khó được lộ ra một thần sắc ôn hòa, nhẹ nhàng phất phất tay, ý bảo Tần Phàm ly khai, sau đó hắn liền quay người đi vào nội điện.

Ra khỏi Thánh điện, Tần Phàm phát hiện Triêu Thánh giả trên quảng trường đều đã đi ra, Điền Mông cùng Tiết Tuấn biết mình có việc, nên không có chờ mình.

- Ha ha, Tiểu Mông tử cùng Tuấn nhất định là rất gấp trở về báo tin vui đi à nha.

Tần Phàm mỉm cười, kỳ thật trong lòng của hắn cũng thập phần tưởng niệm quê quán, chỉ là đã đáp ứng hai cái ước định, hắn đi phó ước cùng Thái Hiên là liên quan đến gia tộc phát triển, ước định với Mạnh Thần là vì hai lần tỷ thí cùng hắn còn không có phân ra thắng bại, có thể coi đây là một ân oán nhỏ.


/1830

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status