Đàn Ông Tương Lai Không Dễ Làm

Chương 282 - Chương 282

/516


Xe huyền phù chạy tới gần phòng cách đấu không xa thì dừng lại, Lăng Lan liền khiêng Lạc Lãng lặng yên xuống xe, bởi vì có tiểu Tứ nên bộ ghi của xe huyền phù trong đầu não của trường quân đội bị xóa sạch, vì vậy xe vẫn được coi là xe trống, chỉ đang chạy lòng vòng vòng ngoài sân trường. Cứ như vậy, Lăng Lan mang Lạc Lãng thần không biết quỷ không hay mà tiến vào phòng cách đấu.

Tiểu Tứ đã sớm tìm được một gian cách đấu bí mật nên Lăng Lan liền trực tiếp khiêng Lạc Lãng đi vào. Tiểu Tứ trực tiếp khóa cứng cửa không cho ai vào.

Đương nhiên, trong bộ nhớ ở phòng cách đấu cũng không ghi lại việc có người đã từng đi vào và sử dụng phòng, tất cả các phòng đều trong trạng thái trống, chỉ là tiểu Tứ lợi dụng thủ pháp loại trừ để đem căn phòng này dấu đi. Nói cách khác, cho dù là khu vực có người hay không người thì cũng không ai thấy Lăng Lan từng tiến vào khu cách đấu này, đồng thời cũng sẽ không ai phát hiện ra trong mấy trăm căn phòng, một căn phòng đã bị biến mất, điều này có thể ngăn chặn việc Lăng Lan và Lạc Lãng bị phát hiện.

Biết tiểu Tứ đã làm tốt hết thảy công tác phòng bị, Lăng Lan lúc này mới đem Lạc Lãng ném xuống đất, duỗi tay đánh tỉnh Lạc Lãng.

“Lão đại, tớ khó chịu quá!” sau một lúc Lạc Lãng mới tỉnh lại, ngay lập tức cậu liền cảm giác cả người nóng như lửa, cậu cố gắng thở, hơi thở phì phò như dùng sức áp chế cảm giác thống khổ từ chỗ sâu trong thân thể.

Đúng vậy, cậu muốn an ủi, cậu muốn ôm người trước mắt này, nhưng người này lại là Lan lão đại mà cậu kính yêu nhất, Lạc Lãng cho dù toàn thân đang kêu gào muốn một thứ gì đó thì cũng cố nén lại, không đánh về phía Lan lão đại nhà mình.

Đối với việc mình có ý nghĩ biến thái với Lan lão đại, Lạc Lãng cho rằng đây là một sự vũ nhục không thể tha thứ, đương nhiên cũng còn một lý do vô cùng quan trọng khác chính là cho dù cậu có nhào lên cũng vô dụng, Lạc Lãng cho rằng nhào nếu mình nhào lên thì chỉ với một cái tát, Lan lão đại cũng có thể chụp chết cậu…

Nhìn bây giờ Lạc Lãng vẫn còn có thể bảo trì một chút lý trí, trong lòng Lăng Lan đột nhiên buông lỏng, cô sợ nhất là Lạc Lãng bị dược vật làm mê tâm trí, đến cuối cùng căn bản không có biện pháp mở ra thiên phú.

Lăng Lan không dám chần chờ tiếp, nhanh chóng đem biện pháp giải quyết nói cho Lạc Lãng. Lạc Lãng vừa nghe ánh mắt tức khắc sáng ngời, nếu có thể bởi vậy mà giải quyết luôn vấn đề không thể tự kiểm soát khi mở ra thiên phú thì cho dù khổ tới mức nào cậu cũng thấy không sao, vì thế cậu liền nói: “Đến đây đi, lão đại, nếu tớ thật sự mất đi lý trí, cậu liền đánh tỉnh tớ là được……”

Ánh mắt Lạc Lãng lộ ra tia tàn nhẫn, cậu luôn luôn tàn nhẫn xuống tay đối với chính mình. Cho dù thương tích đầy mình thì cậu cũng muốn hoàn thành nhiệm vụ này, Lạc Lãng cậu sao lại có thể thua một loại xuân dược nho nhỏ chứ.

“Được!” Lăng Lan nghe vậy nặng nề mà gật đầu, lúc này cũng không chấp nhận cô được phép mềm lòng.

Lạc Lãng đẩy cánh tay đang muốn nâng mình dậy của Lăng Lan ra, run rẩy mà từ trên mặt đất bò dậy, vì nhịn xuống cảm giác khó chịu trong cơ thể nên cậu chỉ có thể tự cào cấu chính thân thể mình, máu từ vết thương chảy ra nhỏ giọt trên mặt đất tạo nên một cảnh tượng mỹ lệ đến lạ thương. Bất quá lúc này Lăng Lan và Lạc Lãng đang tập trung tinh thần để giải quyết các nhân cách sắp xuất hiện nên không ai chú ý tới hình ảnh này.

“Thiên phú mở ra!” Lạc Lãng dùng phần lý trí còn lại cuối cùng mà mở ra thiên phú của mình.

Lăng Lan nhìn thân thể vốn đang run rẫy trước mặt bỗng đứng thẳng bất động, một cổ hơi thở hoang dã đột nhiên từ bộc phát từ trên người Lạc Lãng. Hơi thở hoang dã này làm Lăng Lan khẽ nhíu mày, ánh mắt lộ ra một tia thất vọng, bởi vì đây không phải là nhân cách mà Lăng Lan và Lạc Lãng đang tìm. Bất quá cảm giác thất vọng của Lăng Lan chỉ chợt lóe mà qua. Thiên phú của Lạc Lãng không ổn định, mở nhân cách ra chỉ có thể dựa vào vận may, nếu như ngay lần đầu tiên liền trúng thầu thì mới gọi là thần kỳ.

Lạc Lãng chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt vốn thanh minh lúc này tràn ngập huyết sắc, trong mắt đã không còn dấu vết gì thuộc về chủ nhân cách-Lạc Lãng, chỉ có cảm giác ngang ngược vô cùng vô tận và đôi mắt đỏ đầy thú tính. Chỉ thấy Lạc Lãng chậm rãi mở miệng ra, vươn đầu lưỡi liếm liếm đôi môi đổ máu, biểu hiện tham lam xuất hiện trên khuôn mặt nhu mĩ diễm lệ của Lạc Lãng làm Lăng Lan cảm giác như người trước mặt đang câu nhân mị ý.

“Chết tiệt!” Lăng Lan nhịn không được trong lòng thầm mắng một tiếng, đến tột cùng ai mới là con gái đây? Rõ ràng sinh ra là con trai thế mà khi Lạc Lãng làm ra động tác này lại khiến cho cô không


/516

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status