Đàn Ông Tương Lai Không Dễ Làm

Chương 197 - Chương 197

/516


Lăng Tiêu sau khi xác định không làm tổn thương đến Lam Lạc Phượng thì mới đem Lam Lạc Phượng ôm chặt trong lòng liên tục nói xin lỗi: “Lạc Phượng, xin lỗi, la do anh không tốt, anh không nên nổi giận….”

Bị Lăng Tiêu ôm chặt vào lòng, Lam Lạc Phượng cố gắng giãy giụa vài cái, phát hiện không thể động đậy nữa thì rốt cuộc thất sắc khóc to: “Anh tên chết tiệt này, rời đi mười bảy năm không trở lại còn chưa tính, vì sao vừa về mà dám ức hiếp mẹ con tôi? Ai cho phép?”

Lăng Tiêu nhanh chóng xin lỗi nói: “Thực xin lỗi, là anh sai! Đều là anh sai!”

“Đương nhiên là anh sai rồi!” Làm vợ, Lam Lạc Phượng sẽ nói chuyện giảng chút đạo lý, nhưng làm mẹ, dám ức hiếp con cô thì tuyệt đối là không thể nói chuyện.

Lăng Tiêu lúc này nào dám nói cái gì, chỉ có thể liên thanh nói: “Đúng, đúng, đúng, khẳng định là anh sai!”

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ --------

Lăng Lan rốt cuộc minh bạch như thế nào gọi là anh hùng khí đoản! Đối mặt với người mẹ bưu hãn như thế, cha Lăng cũng chỉ có thể khí đoản mà thôi. Bất quá từ trên nét mặt của Lăng Tiêu, Lăng Lan rõ ràng nhìn ra ông là thật sự vui vẻ chịu đựng, điều này cũng cho thấy những gì ông nói với cô đều là sự thật.

Lăng Lan thấy thế thở dài trong lòng, nhẹ nhõm một hơi, có thể nhìn thấy cha mẹ tương thân tương ái, trong lòng cô đột nhiên cảm thấy hạnh phúc vô cùng.

Bất quá, lúc cô nhìn thấy hai người trước mắt vẫn không có ý muốn tách ra như cũ thì liền nhịn không được cái trán hắc tuyến, này, cũng phải chú ý hình tượng quang huy của hai người một chút chứ, ở đây còn có người ngoài mà. Vì thế Lăng Lan nặng nề mà ho khan một chút nhắc nhở: “Có lẽ, chúng ta hẳn là ngồi xuống để nói chuyện một chút nhỉ?”

Lam Lạc Phượng bừng tỉnh, vẻ mặt ngượng ngùng mà đem Lăng Tiêu đẩy ra ngoài. Bà vội đi đến bên người Lăng Lan, lôi kéo tay Lăng Lan vẻ mặt kiêu ngạo mà nói với Lăng Tiêu: “Lăng Tiêu, đây là con của chúng ta Lăng Lan, nó là số một!” Trong lời nói lộ ra đắc ý, trên mặt cũng biểu hiện vẻ kiêu ngạo của người mẹ.

Lăng Tiêu cười gật đầu: “Ừm, anh biết, Lăng Lan, con trai anh quả thật là xuất sắc!” Tuy rằng Lăng Lan cũng đủ xuất sắc nhưng Lăng Tiêu cho rằng đối với con trai nhất định không được quá đề cao, không thể giống như con gái mà nâng trong lòng bàn tay được. Nói thật ông thật hy vọng có thể có một người con gái giống như Lạc Phượng vậy…… Bất quá cũng không lo lắng, về sau ông có thể tiếp tục nổ lực.

Lam Lạc Phượng lắc lắc tay Lăng Lan hạnh phúc mà cười nói: “Lăng Lan, ông ấy chính là cha con, Lăng Tiêu, có phải rất tuyệt hay không?” Trên khuôn mặt tràn ngập vẻ chờ mong, chờ mong Lăng Lan nhận Lăng Tiêu rồi gọi ông một tiếng cha.

Lăng Lan gật đầu nhàn nhạt nói: “Dạ. Ánh mắt của mẹ thật không tệ.” Nhưng gọi một tiếng cha kia, cô như thế nào cũng không gọi ra tiếng được.

Có lẽ tình cảm Lăng Lan đã dành toàn bộ cho Lăng Tiêu trong không gian truyền thừa kia nên khi đối mặt với Lăng Tiêu thật, cô ngược lại cảm thấy có chút ngăn cách, trong khoảng thời gian ngắn không thể mở miệng gọi một tiếng cha.

Lăng Tiêu tựa hồ đối với chướng ngại trong lòng Lăng Lan cũng có thể hiểu được, ông cũng không cưỡng cầu, chỉ cười cười đem câu chuyện dời đi. Lam Lạc Phượng thấy thế chỉ có thể âm thầm thở dài, chỗ trống trong suốt mười bảy năm quả thật là khoảng thời gian quá dài để cho hai cha con có thể ngay lập tức thân mật với nhau.

Lăng Lan nhìn thấy hai người Lăng Tiêu và Lam Lạc Phượng như có vô số điều muốn nói thì biết lúc này không thích hợp có bóng đèn tồn tại, cô ý bảo mấy người Lăng Tần rời đi, bao gồm cả vị thiếu tá tham mưu mà Lăng Tiêu mang tới tiến vào Lăng gia kia.

Đương nhiên, vào lúc vị thiếu ta kia rời đi thì biểu hiện vẻ mặt có chút quái dị, biểu tình vặn vẹo, có lẽ nhớ tới bộ dạng hoàn toàn khác hẳn với hình ảnh oai hùng khí phách khiến tất cả quân nhân đều cảm thấy điên đảo của đại tướng Lăng Tiêu.

Lúc Lăng Lan nhìn thấy hai người Lăng Tiêu và Lam Lạc Phượng thì đã là buổi sáng của ngày hôm sau, còn những việc mà bọn họ đã làm trong suốt thời gian qua thì chỉ cần nhìn vẻ mặt thẹn thùng, xuân sắc vời vợi của Lam Lạc Phượng liền biết.

Lúc này Lăng Lan đã ngồi sẵn trên bàn ăn tiếp đón vị khách duy nhất trong nhà, vị tham mưu kia của Lăng Tiêu, người kia vừa mới ăn xong một phần cháo loãng, khi nhìn thấy một màn như vậy thì nhịn không được cơ bắp trên khuôn mặt lại giật giật, hai người này chẳng lẽ không thể thu liễm một chút sao?

Lăng Lan đột nhiên nghĩ đến mẹ Lam nhà mình cũng sắp gần bốn mươi, trở thành một người phụ nữ hung như lang hổ thì nhìn không được mà thương hại nhìn thoáng qua Lăng Tiêu, hy vọng ông không bị người mẹ lang hổ của mình ép đến máu huyết quang tinh.

Có lẽ ánh mắt thương hại của Lăng Lan quá mức rõ ràng nên khuôn mặt anh tuấn của Lăng Tiêu thế nhưng đỏ lên, điều này làm cho Lăng Lan cực kỳ kinh ngạc, không nghĩ tới cha Lăng nhà mình đã hơn bốn mươi tuổi mà da mặt lại mỏng như vậy….

“Nhìn cái gì mà nhìn?” Lam Lạc Phượng ngồi xuống một bên, vẻ mặt thẹn thùng đánh nhẹ lên đầu Lăng Lan, ngăn cảnh ánh mắt đang tác quái của Lăng Lan.

“Không có gì ạ!” Lăng Lan vẻ mặt chính sắc trả lời, khuôn mặt lạnh lùng căn bản không có biến hóa gì làm Lam Lạc Phượng thiếu chút nữa tưởng chính mình có tật giật mình nên nhìn cái gì cũng không thích hợp.

Lăng Tiêu dù sao cũng là thần cấp sư sĩ, cảm quan cực mạnh, ánh mắt mờ ám của Lăng Lan đương nhiên không lừa được ông, ông ngượng ngùng mà ho khan một chút rồi nói sang chuyện khác: “Đúng rồi, Lăng Lan, ta quên nói cho con một cái tin tức tốt!”

Lăng Lan nhướng mày, không biết cái mà Lăng Tiêu gọi là tin tức tốt rốt cuộc là chỉ cái gì.

“Con được đặc cách trực tiếp vào học ở trường nam tử đệ nhất quân giáo của Liên Bang, mấy người nữa thư thông báo nhập học sẽ được gởi tới liền.” Câu nói của Lăng Tiêu làm Lăng Lan suýt chút nữa phun ngụm sữa bò vừa mới uống, mà mẹ Lam đang vừa mới cầm đôi đũa lên nghe vậy cũng run tay khiến cho nó rơi xuống chiếc dĩa trước mặt, tiếng leng keng vang lên giữa phòng ăn yên tĩnh.

“Ngài vừa nói cái gì?” Lăng Lan ho khan trong tiếng thất kinh hỏi.

Lăng Tiêu vẻ mặt ý cười nói: “Ta nói, con có thể đi trường đệ nhất nam tử quân giáo học.” Nhìn vẻ mặt đắc ý ngẩng cao như thế muốn người khác nhanh nhanh cảm ơn của Lăng Tiêu khiến cho Lăng Lan thiếu chút giơ chân lên đá.

“Chẳng lẽ ngài không biết thân thể con còn đang bị thương chưa khang phục sao? Cho dù có thể nhập học cũng không thể vượt qua năm đầu tiên học thể năng được “Lăng Lan bình tĩnh rốt cuộc cũng không giữ được, nhịn không được


/516

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status