Đan Khí Thần Tôn

Chương 60 - Thần Duệ Nhất Tộc

/91


Lời của tác giả: Hi các bạn. Mình bị ốm. Tuần trước bị đột ngột đi nằm viện. Hôm nay mới đỡ chút. 1-2 tuần tới cháp sẽ ra chậm.

Thần Duệ nhất tộc thật ra không phải là một gia tộc, mà là một quốc gia có chung một văn hóa, chúng một tín ngưỡng và tu luyện chung một loại công pháp. Không hiểu lý do vì sao nhưng tại đây ai ai cũng là tu luyện giả. Khó có người có thể bước lên cấp cao nhưng người nào cũng tạo ra được đan điền. Nếu chịu khó tu luyện thì bét nhất cũng có ngày bước vào phong linh cảnh. Cảnh giới sinh tử cảnh đã là một cảnh giới cấp lão tổ của một gia tộc to lớn. Tiêu Ngọc Lâm hôm nay mặc một bộ áo bào đen nhánh ngồi tại một quán hạng sang. Trong giới chỉ của Lôi Trấn Điền hắn cướp được cũng có số lượng linh thạch kha khá. Chủ nhân cũ cũng có linh thạch và các loại đan dược không ít. Tiêu Ngọc Lâm như một tiểu phú ông ăn chơi xa hoa phè phỡn.

Tiêu Ngọc Lâm năm này 500 tuổi. Đã đi lính được 300 năm. Lần vừa rồi cũng là kỳ hạn cuối trước khi hắn được giải ngũ. Không cần phải trình báo gì nữa. Quân nhân sau khi giải ngũ thì sẽ được lĩnh ruộng điền, nhà cửa và đất đai. Tiêu Ngọc Lâm tạm thời không màng đến những thứ này. Hắn chậm chạp hưởng thụ không khí của Hỏa Thần Thành. Hỏa Thần Thành là một thành trì lớn nằm sát Hỏa Linh Hải. Là một trong 10 thành trì rộng lớn nhất Thần Duệ Mẫu Địa. Các thành trì lớn khác đều có tên theo linh khí. Tất cả thành trì có 6 thành trì bao phủ phía ngoài gồm có Kim, Hỏa, Mộc, Thủy, Thổ, Lôi Thành. Ba thành trì ở giữa gồm có Băng, Phong, Quang Thành. Thành trì lớn nhất và cũng là thủ đô là Hắc Ám Thần Thành.

Hầu hết con dân của Thần Duệ nhất tộc đều có thể tu luyện hắc ám thuộc tính. Vì vậy họ mới tự hào mình là hậu duệ của thần. Trong khi đó các tộc dân khác lại không có đặc tính này. Đến Lôi gia có máu huyết nồng đậm như vậy mà cũng chỉ có được 8 phần 10 là có thể tu luyện. Đa số đều có bẩm sinh hỏa hệ. Nhưng tuy có thể tu luyện được thì thiên phú cũng không quá cao. Cũng phải tu khổ luyện rất nhiều. Thần Duệ tộc có nhiều người tu luyện như vậy thật ra không phải vì bọn họ có thiên phú bẩm sinh mà là do thiên tử của họ đã có lệnh bao đời sản xuất Kiến Linh Đan, đó là loại đan dược cấp 6 huyền giai cao giai có thể tạo dựng đan điền cho một người không có thiên phú.

Điều kiện để nhận được Kiến Linh Đan là sau khi sử dụng phải gia nhập quân ngũ, phục vụ cho đến khi đến lúc về hưu. Nếu không tiếp nhận Kiến Linh Đan thì sẽ phải đi làm lao phu. Mất đi tư cách của một Thần Duệ tộc dân. Cũng vì thế mà cả Thần Duệ nhất tộc lại không có người nào là không phải tu luyện giả. Cũng vì thế mà số lượng binh lính của Thần Duệ chiếm đến 3 phần dân số. Binh lục lên đến 30 tỷ. Con số 700 triệu bị đánh tan tại Hỏa Linh Hải chẳng qua chỉ là phù du đối với bọn họ. Tiêu Ngọc Lâm âm trầm ngẫm nghĩ đến lý do Thiên Tôn đã quyết định cho Sát Phá Thiên lĩnh binh lần này. Dường như hiểu được điều gì Ngọc Lâm cười thầm tên này đểu giả. Cũng may là Bốn vị sư phụ của Phong không ai như Thiên Tôn. Sát Phá Thiên có sư phụ như thế quá mức xui xẻo.

Tiêu Ngọc Lâm không có người thân, không có gia đình. Gia tộc của hắn đã bị ”thanh toán” trong lúc tranh đoạt địa bàn cùng các gia tộc khác. Hắn là người duy nhất còn sống sót. Đối với Phong, thân thế của Tiêu Ngọc Lâm này thật sự không thể nghi ngờ là một điều may mắn. Sở hửu thân thể này Phong bắt đầu lên kế hoạch tính toán cho bước kế tiếp. Làm cái gì cũng phải cần tiền. Cần tài phú. Mà cách kiếm tài phú nhanh nhất đó là đi ăn cướp. Đây là thế giới của cường giả vi tôn. Chủ nhân cơ thể cũ đã bị Đoạt Hồn Quyết thôn phệ thiêu đốt. Linh hồn của hắn không còn tồn tại. Tiêu Ngọc Lâm hôm nay không phải là Tiêu Ngọc Lâm lúc trước. Mà là một tia thần hồn của Lôi Trấn Phong mang đầy thù hận đối với dân Cổ Ma.

Quan sát và nghe ngóng xong mấy ngày Tiêu Ngọc Lâm ngật gù lập lên kế hoạch kế tiếp. Tuy thân thể này không phải là Hỗn Độn Thánh Thể nhưng Lâm vẫn có cảm ngộ của các loại thuộc tính. Sau khi tu luyện Đoạt Hồn Quyết thần hồn của Lâm mạnh mẽ lên. Hắn càng ngày càng giống như Lôi Trấn Phong. Có thể tu luyện như Phong, có thể luyện dược, luyện khí, bày trận. Tuy cảnh giới không được như Phong nhưng với một tốc độ tiến triển của Lâm, thiên phú của hắn cũng rất cao. Đoạt Hồn Quyết nếu có thể tu luyện đến mức cuối cùng sẽ trở thành như một bản thể thứ hai. Điều duy nhất Đoạt Hồn Quyết không làm được đó làm không thể biến cơ thể này trở thành Hỗn Độn Thánh Thể. Không thể sử dụng hai loại Hồn Nhãn. Máu huyết của Tiêu Ngọc Lâm cũng không phải máu huyết của Lôi Trấn Phong, Tiêu Ngọc Lâm sẽ không thể sử dụng Bát Đại Thần Binh. Bản sao dù sao cũng không thể thay thế được bản chính.

Đoạt Hồn Quyết quá mức nghịch thiên. Tốc độ tu luyện của Lôi Trấn Phong đã rất nhanh. Bằng vào Đoạt Hồn Quyết Phong có thể tu luyện nhanh gấp đôi. Thậm chí Đoạt Hồn Quyết không có điểm dừng cuối cùng. Linh hồn của Phong có thể liên tiếp chia ra các bản sao yếu hơn để tu luyện. Tiêu Ngọc Lâm mạnh nhất vì là phần thần hồn đầu tiên của Phong tự mình chia ra không sử dụng đến Đoạt Hồn Quyết. Lầm dường như bắt đầu hiểu ra điều gì bắt đầu lập luận: Vì sao Lôi Trấn Phong và Lê Trấn Phong có thể hòa hợp hoàn mỹ như vậy? Có lẽ nào đây là hai tia thần hồn cùng một bản thể bị chia rẽ từ trước. Một phần sống tại Địa Cầu, một phần sống tại Thiên Linh Thế Giới. Khi hai phần nhập một mới chính thức khởi động Hỗn Độn Thánh Thể.

Bản sao nghi ngờ được điều này thì bản chính cũng nghĩ đến điều này. Cả hai phần linh hồn quyết tâm bằng mọi giá phải điều tra bằng được ra cửa vào của Địa Cầu. Thiên Tôn, đây là một chìa khóa rất lớn. Muốn tiếp cận Thiên Tôn tốt nhất phải chứng tỏ ra thực lực của mình. Một tên sinh tử cảnh quá yếu, không có thiên phú thì sẽ không được người khác để ý. Muốn trở thành cường giả thì phải có tài phú để đặp nặn. Trong hai giới chỉ của Lâm cộng lại hiện giờ chỉ có tổng cộng 500 vạn linh thạch cực phẩm và dan dược trị thương, hồi phục các loại. Một ít linh thạch cấp thấp không đáng kể. Riêng trong giới chỉ của Lôi Trấn Điền có thêm một ít tài liệu luyện khí và 5 viên tinh thần đan thiên cấp. Lâm cười híp mắt. Khi nào bản thể gặp lại Điền hy vọng có thể tặng hắn một viên sinh tử đan và cấp nhiều tinh thần đan bù đắp lại cho tên này.

Tiêu Ngọc Lâm là người bản địa của Hỏa Thần Thành. Đây cũng là thành thị sản xuất nhiều Kiến Linh Đan nhất. Tiêu gia lúc trước là một gia tộc luyện dược. Chủ tu hỏa hệ và mộc hệ. Luyện chế Kiến Linh Đan cần nhất đó là hỏa mộc hai thuộc tính. Kèm theo muốn tạo Kiến Linh Đan mang thuộc tính gì thì luyện dược sư phải có thêm thuộc tính đó kết hợp cùng các tài liệu luyện dược mang thuộc tính nhất định sẽ tạo ra Kiến Linh Đan đặc thù. Kiến Linh Đan có rất nhiều loại. Đẳng cấp tùy thuộc vào đẳng cấp của luyện dược sư có cảnh giới luyện dược gì. Công pháp và bí pháp của Tiêu gia có thể tạo ra những 5 loại thuộc tính gồm có: kim, hỏa, mộc, phong và hắc ám. Tiêu Ngọc Lâm có thể thoát chết vì hắn chỉ là người có hắc ám thuộc tính tinh thuần. Kẻ thù không truy sát vì gần 500 năm trước Lâm không đủ thiên phú để trở thành uy hiếp đối với bọn họ.

500 năm trước Tại Hỏa Thần Thành có 5 đại gia tộc luyện dược. Đứng đầu là lão đại Tiêu gia. Bí pháp của họ có thể luyện chế ra Kiến Linh Đan 5 loại thuộc tính. Vì 4 gia tộc kia muốn có được bí pháp này nên đã âm thầm hợp lực ám toán Tiêu gia. 4 gia tộc sau đó vì tranh dành công pháp của Tiêu gia nên đã tiêu diệt nhau. Cuối cùng Tề gia bị diệt tộc không một người sống sót. Chỉ còn lại ba đại gia tộc đó là Trình gia, Dương gia và Quách gia. Ba gia tộc này mỗi gia tộc giữ một phần công pháp của Tiêu gia và một phần tài sản của Tề gia. Công pháp của Tiêu gia vì vậy mà gần 500 năm nay không có người sử dụng. Tuy chủ nhân cơ thể cũ cũng biết được công pháp này nhưng vì hắn không có đủ thiên phú nên không thể tu luyện.

Lúc đó Tiêu Ngọc Lâm còn rất trẻ. Chưa bộc lộ ra sự xuất sắc của mình. Hắn còn đang du lịch tại Hắc Thần Thành. Khi nghe tin gia tộc gặp nạn hắn đã ở lại, không về nữa. Vì vậy mà thoát được một kiếp. Kẻ thù của hắn cũng không màng truy sát một tiểu tử chỉ có một hắc ám thuộc tính.

Đó đã là việc của quá khứ. Thiên phú của linh hồn hiện giờ thừa đủ. Nếu muốn tiếp súc cùng Thiên Tôn vậy tốt nhất phải bắt đầu vào 3 gia tộc còn lại tại Hỏa Thần Thành đó là Trình gia, Dương gia và Quách gia. Bọn họ đều là những gia tộc đỉnh tiểm có chí tôn giả tọa trấn. Tiêu Ngọc Lâm nếu muốn trả thù thì phải trừ khử hết chí tôn giả của bọn họ. Nếu muốn làm việc này thì phải khiến họ tự giết lẫn nhau. Kế hoạch dần dần được Lâm nghĩ ra. Đây không thể nghi ngờ là một kế hoạch tàn ác. Trong ba đại gia tộc có rất nhiều người không liên quan đến thù hận năm xưa. Nhưng Lâm mang gánh nặng là an nguy của Thiên Linh Thế Giới. Chỉ có thể bước qua xác của những người Cổ Ma này Lâm mới có thể đạt đến kết quả mong muốn. Đây là Thiên giới, là nơi linh hồn có thể triệt để vẫn lạc. Những linh hồn bị thiên hỏa thiêu đốt sẽ trở thành phân bón trong thức hải của Phong. Chúng không thể chuyển kiếp. Năng lượng không mất đi, chỉ chuyển sang trạng thái khác. Một trong những trạng thái đó là tinh thần thảo.

Địa Cầu là nơi các linh hồn độ kiếp. Thân xác có thể chết, nhưng linh hồn ở đó thật sự bất diệt. Sẽ chuyển kiếp hết kiếp này sang kiếp khác. Còn ở Thiên giới tu luyện giả có thể có truy cầu cảnh giới vĩnh hằng, có tuổi thọ bất tận nhưng nếu không may linh hồn có thể bị diệt. Vũ trụ này quả nhiên công bằng. Tiêu Ngọc Lâm âm trầm cười khỉnh. Nếu đã như vậy thì cứ buông tay mà chiến đi. Tam đại gia tộc của Hỏa Thần Thành sẽ bị kế hoạch của Tiêu Ngọc Lâm thôn phệ.

Thần Duệ Chi Dân là vậy. Bọn họ rất tàn khốc, chỉ cần có đủ vũ lực thì không ai thèm đếm xỉa đến việc người nào bị chết dưới tay ngươi. Chỉ cần không đụng chạm đến quyền lợi của thiên tử, những thế gia vọng tộc tùy thích có thể đánh chém nhau. Chỉ trong sinh tử mới sinh ra cường giả, cuối cùng thì ai sống sót cũng sẽ trở lên mạnh mẽ hơn. Và người sống sót sẽ phục vụ cho thiên tử càng tốt hơn trước nữa. Đó là cách tiến hóa của Thần Duệ Chi Tộc. Tiêu Ngọc Lâm nhíu mày suy nghĩ liệu sự gặp gỡ trong lúc vô tình cơ thể này có phải là định mệnh hay không? Có một bàn tay vô hình nào đang thao túng mọi việc giúp đỡ mình thì phải. Từ trước đến giờ Lôi Trấn Phong lúc nào cũng gặp may. Con cưng của Hỗn Độn gặp may như vậy sao?

***

Hỏa Thần Thành – Dương gia.

Trong một đại sảnh một thiếu phụ vắt chân lên ghế ngồi lười biếng. Tay nàng cầm một quyển trục mồm lẩm nhẩm rồi ngẫm nghĩ điều gì đó. Đây là một phần công pháp của Tiêu gia mà gia tộc nàng gần 500 năm trước đã chiếm được. Đây là phần đầu tiên, cũng là phần hoàn hảo nhất. Nhờ vào công pháp này gia tộc nàng đã có thể luyện chế ra 4 loại thuộc tính Kiến Linh Đan. Nhỉnh hơn 2 đại gia tộc khác. Nhưng nếu đem so với Tiêu gia năm xưa thì vẫn còn thua một bậc. Dương gia lúc trước chỉ là một nhất lưu thế gia mới nổi vì trồng nhiều Bồ Linh Quả, là một phần dược liệu rất quan trọng để luyện chế Kiến Linh Đan. 3 phần dược liệu khác gồm có Hắc Linh Thảo, An Mộc Thảo và Dưỡng Đan Tuyền. Dưỡng Đan Tuyền là nước suối rất hiếm thấy. Xuất hiện trong thiên nhiên tại các hiểm địa băng giá. Hoàn toàn không xuất hiện tại Hỏa Thần Thành. Cả một Thần Duệ Mẫu Địa to lớn Dưỡng Đan Tuyền chỉ xuất hiện tại Băng Thần Thành.

Hai loại tài liệu khác ngày hôm nay do Quách gia khống chế nguồn Hắc Linh Thảo và Trình Gia khống chế nguồn An Mộc Thảo. Sau khi tiêu trừ hai đại gia tộc khác Dương gia, Trình gia và Quách gia đã hiệp thương cùng nhau duy trì hòa bình. Trong hai gia tộc này Trình Gia và Quách gia vì yếu thế hơn nên đã liên kết rất chặt chẽ. Dương gia phát triển gần 500 năm cũng không thể đè lại hai nhà khác một đầu. Chỉ có bí pháp của Dương gia mới có thể trồng ra nhiều Bồ Linh Quả đủ để cung cấp cho Thần Duệ nhất tộc. Đây là công tìm tòi và nghiên cứu của tổ tiên Dương gia qua bao đời. Bồ Linh Quả cũng là dược liệu duy nhất có thể trồng được. Các nguồn nguyên liệu khác phải do người khác vào sâu trong các rừng già tìm kiếm. Số lượng càng ngày càng ít ỏi, càng ngày càng khó khan hiếm. Cũng vì thế mà tài phú của các gia tộc ngày một trênh lệch. Hiện giờ việc luyện chế ra Kiến Linh Đan đã hoàn toàn phụ thuộc vào hai loại tài liệu khác. Và vì công pháp của Dương gia nhỉnh nhất nên việc luyện chế đan dược đều do Dương gia đảm nhiệm. 4 loại thuộc tính đối với nhiều người đều là một loại thiên phú rất không tồi. Tuy các thuộc tính không tinh thuần như bẩm sinh nhưng có còn hơn không. Một số tu luyện giả muốn thăng tiến cảnh giới cũng tranh nhau đòi mua đan dược của Dương gia.

Vì để khống chế thế lực của Dương gia hai đại gia tộc kia đã chỉ định. Mỗi một lò đan dược thành đan sẽ được chia ra 5 phần. 1 phần của thiên tử, 2 phần của Dương gia và hai phần chia cho Quách gia và Trình gia mỗi nhà một phần. Và khi luyện đan phải có đủ người của cả ba gia tộc. Bằng không Quách gia và Trình gia sẽ không xuất dược liệu tìm được. Bí pháp của hai gia tộc này cũng rất huyền ảo, có thể truy tung hai loại dược liệu kia.

Dương Thái Anh là một thiếu phụ không phải họ Dương, mà là người có thiên phú rất lớn được Dương gia thu nạp từ thưở nàng rất nhỏ. Nàng được Dương gia nuôi dạy thành người họ Dương, nàng cũng chỉ nghĩ mình là người họ Dương. Nhưng đến khi dược đỉnh của gia tộc không nhận nàng làm chủ thì nàng mới biết được thân thế thực sự của mình. Cho dù là vậy thì nàng cũng mua được một thiên cấp dược đỉnh. Dùng để luyện chế Kiến Linh đan. Cuối cùng nàng lại được gia chủ đời trước cưới làm chánh thê. Gia chủ mất việc buôn bán của gia tộc lại do nàng đại diện. Các lão gia hỏa thái thượng trưởng lão của gia tộc cũng rất quý mến nàng. Tuổi đời mới có 400 nàng đã bước vào cảnh giới võ thần cảnh đỉnh phong. Trong tương lai có thể bước vào hàng chí tôn giả của Dương gia.

Đối với Dương gia, Dương Thái Anh luôn luôn cấp cung tận tụy. Nàng thật sự cảm thấy mình là người họ Dương. Vừa làm dâu, vừa làm dưỡng nữ. Nàng đang buồn phiền tìm hiểu điểm mấu chốt của công pháp Tiêu gia thì tiếng gõ cửa vang vọng.

- Cửa không khóa. Vào đi!

Một tiểu a hoàn bước vào cúi sát đầu:

- Chủ mẫu, người của hai đại gia tộc kia đã đến.

- Hừ... Thật tức chết ta. Bọn họ bất tài lại đòi chia nhiều như vậy. Các lão gia hỏa kia của ta đã tìm ra phương pháp nào đề trồng Hắc Linh Thảo và An Mộc Thảo chưa?

- Dạ vẫn chưa thưa chủ mẫu. Đại thái thượng trưởng lão đã ra lệnh cố gắng tìm cách nhưng bọn người kia vẫn chưa có cách nào đột phá.

- Hừ... Chỉ cần có ngày chúng ta tìm ra phương pháp thì Dương gia ta sẽ nhất quyết trừ khử đám lang xà kia đi. Đi... ngươi theo ta đi gặp họ.

Không lâu sau Dương Thái Anh đã yểu điệu như linh xà bước ra thon thả vào phòng khách của Dương gia.

- Nhị vị gia chủ. Ngày luyện đan còn chưa đến, nhị vị đến chơi không biết có gì chỉ giáo?

Thấy được Dương Thái Anh bước vào hai người Quách Đặc Nhĩ và Trình Thế Vinh mắt lóe lên tinh quang. Dương Thái Anh này quả thật là một viên ngọc quý. Nàng lại không phải là người của Dương gia chính thống. Chồng lại chết. Thu phục được người này kể như đã đánh ngã được một nửa Dương gia. Ba đại gia tộc minh tranh ám đấu 500 năm giờ đã kiếm được kẽ hở của Dương gia. Phụ nữ tuổi thanh xuân ai mà chả cần một người yêu mình. Ai chả cần quan tâm. Chỉ cần có thể dùng được mỹ nam kế để thủ thắng nhị đại gia tộc sẵn sàng trả bất kỳ cái giá nào.

Tuy mọi người không nói, cũng không ai biết, nhưng hai người Quách Đặc Nhĩ và Trình Thế Vinh cuối cùng cũng đã điều tra ra, Dương Thái Anh tên thật đúng ra là Tiều Ngọc Hà. Là đứa trẻ hậu duệ của Tiêu gia năm xưa. Cuối cùng khi người họ Dương đuổi đánh được hậu duệ Tiêu gia cuối cùng đã bắt được một đứa trẻ có 5 loại linh khí nồng đậm của họ Tiêu. Dương gia đem về nuôi dưỡng, nói dối là nàng đúng ra mang họ Kim. Là một gia tộc nhỏ đã bị Quách Trịnh hai nhà đuổi giết. Trong thực tế họ Kim đúng đã bị Quách Trịnh đuổi giết, nhưng họ Kim cũng không có đứa trẻ nào mang dòng máu của họ Tiêu, cũng không có người họ Kim nào có đủ thiên phú cao như Tiêu Ngọc Hà tức Dương Thái Anh. Kim Tiêu hai đại gia tộc đã bị diệt. Khó có thể tìm được người đối chứng. Nếu có thể cho Dương Thái Anh biết dòng máu của mình, có lẽ nàng sẽ kiếm cách trả thù cho Dương gia.

Gia chủ Quách Trịnh hai nhà này đúng thật đang có ý nghĩ mượn đao giết người nên rất khách sáo cùng Dương Thái Anh. Bọn họ tươi cười rồi muốn hẹn Dương Thái Anh dự tiệc bàn việc làm ăn. Ngoài Kiến Linh Đan ra bọn họ cũng muốn nhờ vả Dương Thái Anh luyện chế một số đan dược cao cấp khác. Món tài phú thù lao đối với Dương Thái Anh quá lớn, nàng không thể không động lòng. Thật không ngờ sau khi Sát Phá Thiên thất thủ một số cường giả đã đánh giết được người Thiên Linh Thế giới, thu được một khoản tài phú khấm khá, trong đó có loại đan dược mà ai cũng ham muốn tại Thần Duệ Chi Tộc đó là Tinh Thần Đan và Hắc Kim Đan. Số lượng tuy rất ít nhưng cũng chính vì thế mà nó lại rất trân quý. Cường giả của nhị gia tộc Quách Trịnh hai nhà đã thành công chiếm được 2 giới chỉ có chứa phần tài phú này.

Giết được 2 cường giả mang họ Nạp Lan và Lôi hai cường giả kia biết việc này trọng đại nên đã lén nút gửi món tài phú này về cho gia tộc định đoạt. Quả nhiên có việc dùng ngay. Thật không ngờ món tài phú này lại khiến Dương Thái Anh động lòng. Người Thiên Linh thế giới dùng Hắc Kim Đan để ám toán Thần Duệ tộc dân của bọn họ được thì người Thần Duệ Tộc dân cũng có thể dùng Hắc Kim Đan để che giấu hơi thở giết người được. Nên nhớ rằng tranh đấu của Thần Duệ nhất tộc còn tàn khốc hơn chiến tranh cùng Thiên Linh Thế Giới. Đây cũng là phương pháp đào tạo của Thần Duệ. Chỉ có kẻ mạnh mới có quyền sinh tồn.

Khi nhị vị gia chủ rời khỏi, lão tổ họ Dương hưng phấn bước ra đằng sau tấm rèm. Sự có mặt của lão làm sao thoát khỏi tầm kiểm soát của hai vị gia chủ Quách Trịnh. Nhưng cái mà bọn họ muốn là có thể dụ Dương Thái Anh ra bên ngoài Dương gia gặp mặt. May thay 2 viên Hắc Kim Đan và hai viên Tinh Thần Đan thiêp cấp đỉnh phong có sức dụ hoặc quá lớn đối với nàng.

- Anh nhi... ha ha ha... Hai tên kia quả nhiên có việc cần nhờ vả. Bọn họ muốn luyện chế ra là nhập thần đan. Gia tộc của bọn họ không đủ tài liệu luyện chế vì thiếu Thiên Địa Nhũ. Ha ha ha... Lần này chỉ cần tới tay được hai viên Hắc Kim Đan kia, chúng ta sau này sẽ có cơ hội ra tay bất ngờ giết chết chí tôn giả của bọn chúng.

- Gia gia có nghĩ bọn họ cũng có Hắc Kim Đan phòng ngừa. Chúng ta giúp họ luyện chế ra nhập thần đan nhưng con suy nghĩ tại sao luyện dược sư của bọn họ không đích thân luyện chế? Chỉ cần trao đổi Thiên Địa Nhũ với ta thì có lẽ sẽ đủ rồi có phải không? Cần gì chính thức mời ta đến dự tiệc cùng họ.

- Ha ha ha... Anh nhi, con có điều không biết. Con hiện giờ là chủ mẫu của Dương gia nhưng con lại không có chồng. Con thử nghĩ xem bọn sài lang kia làm sao không nghĩ đến việc mượn con để giết người Dương gia ta cơ chứ.

- Hừ, mối thù của Kim gia ta còn chưa có trả được. Tới tay Hắc Kim Đan thì ta sẽ chắc chắn giết chết được mấy tên chí tôn giả của bọn họ. Không ngờ người Thiên Linh Thế giới lại có thể luyện chế ra loại đan dược này.

- Ừm. Chúng ta có thể tu luyện được hầu hết các loại thuộc tính nhưng chỉ riêng quang thuộc tính thì không thể. Hắc Kim đan cần đó là sự kết hợp giữa quang và ám. Tài liệu của nó cần dùng là Hắc Mai Hoa, Cự Hồn Thảo, Kim Hồn Thiết. Thuộc tính để luyện chế ra gồm có kim, hỏa, mộc, thủy, quang, ám. Những 6 loại thuộc tính. Người luyện chế ra loại đan dược này nếu không phải hàng chí tôn thì rất khó có thể thành công. Luyện dược thuật của người Thiên Linh quả nhiên rất không tồi.

- Hừ, chúng ta sớm ngày sẽ chinh phục toàn bộ Thiên Linh Thế Giới. Thiên tử của chúng ta là Thần Duệ Thiên Tôn sẽ sớm ngày đánh tan cường giả của bọn chúng.

Dương Thái Anh nhắc đến Thiên Tôn với ánh mắt long lanh hưng phấn. Đó là đệ nhất cường giả của bọn họ từ thưở Hồng Hoang không gì không làm được.

- Ừm... Thiên Tôn đã trở lại, ta muốn tiến cống con cho người, ý của con ra sao?

Ánh mắt của Dương Thái Anh sáng lên nhưng lại dịu xuống. Nàng đã là gái có chồng, hoa tàn lá liễu liệu có xứng với Thiên Tôn. Nàng chỉ lắc đầu không nói.

- Ha ha ha... Anh nhi con đừng hiểu lầm. Cường giả như Thiên Tôn cần là thiên phú luyện dược của con, một cường giả như vậy đâu cần một nhà đầu làm ấm giường cho người chứ. Ta muốn giới thiệu con đại diện Dương gia ta đầu vào làm thủ hạ của Thiên Tôn. Dương gia ta cũng sẽ được thơm lây. Địa vị của Dương gia ta tại Hỏa Thần Thành sẽ vững như bàn thạch. Tên tuổi của con sẽ được ngàn thế hệ sau của Dương gia ta nhớ mãi.

- Làm luyện dược sư dưới trướng của Thiên Tôn?

- Phải, con thử nghĩ xem tại Hỏa Thần Thành này ngoài con ra còn ai có thiên phú đủ kiêu hãnh nữa chứ. Cái tên tuổi Dương Thái Anh giờ đã gây sốt khắp cả thành. Ha ha ha... Ta thật sự rất hãnh diện năm xưa đã cứu con từ Kim gia. Một hậu duệ cuối cùng của Kim gia.

- Gia gia, người thật sự có thể tiến cử con với Thiên Tôn?

- Ha ha ha... đương nhiên. Tứ gia gia của con chính là đại tướng dưới Thiên Soái Dạ Xoa. Hôm nay Thiên Soái lên ngôi, Dương gia ta cũng vì vậy được hưởng chút hào quang. Bây giờ đang là lúc Thiên Tôn cần dùng người. Chúng ta nếu có thể củng cố địa vị của Thiên Soái, đối với thế lực của Dương gia ta sẽ vì thế mà nước lên thuyền lên. Lần này Thiên Soái lập được đại công, ha ha ha... Con theo Thiên Soái đối với tương lai của con sẽ tiến triển đến mức độ nào.

- Vậy thì Anh nhi xin đa tạ ơn tiến cử của gia gia. Dương gia mới thật sự là gia tộc đã cho con lại cuộc sống. Ơn dưỡng dục mới đúng là công lao như trời như biển. Anh nhi xin nguyện dùng cả đời mình cống hiến cho gia tộc.

Nói xong nàng cúi rạp người xuống. Dương lão tổ thấy vậy thì vội vã nâng cô nàng dậy gật gù hài lòng.

- Tốt tốt Anh nhi, không uổng công ta năm xưa đã cứu con khỏi tay của hai nhà Quách Trịnh. Lần này chúng ta lại không có dịp lập công, không kiếm được thứ gì tốt tại Hỏa Linh Hải. Con tận lực đáp ứng hai tên kia. Lấy được Tinh Thần Đan và Hắc Kim Đan làm quà ra mắt với Thiên Soái. Con hãy chuẩn bị đi đi. Đã không còn sớm nữa.

- Đa tạ gia gia, vậy Anh nhi đi chuẩn bị.

- Ừm.

Khi Dương Thái Anh đã rời khỏi một thân hình khác lại hiện ra đằng sau rèm.

- Lão đại, ông thật sự tin tưởng con bé này sao? Ta cảm thấy lần này hai tên kia đến còn có chủ ý khác.

- Hừ... Nó biết được thân thế thật sự của nó thì sao? Tiêu gia đã lâu rồi không tồn tại. Đã không còn bất kỳ thế lực nào. Nó khôn hồn thì làm người Dương gia ta. Nếu có một ngày nó dám làm phản vậy thì Dương Thái Anh có mất tích đối với Dương gia ta cũng không có hại lắm.

- Hử... hay là chúng ta lợi dụng đủ rồi đoạt xá nó.

- Ừm. Đây cũng là một giải pháp tốt. Chúng ta có thể làm vậy ha ha ha... nhưng ngươi nghĩ còn có cách nào tốt hơn là dùng chính người Tiêu gia để tìm hiểu công pháp của Tiêu gia hay không? Đợi cho nó tìm hiểu xong hết rồi chúng ta có thể theo đó mà tìm hiểu phương thức tu luyện của bọn họ. Nếu không được vậy thì thôi đi ha ha ha...

- Ha ha ha... Lão đại quả nhiên tính toán chu toàn ha ha ha...

Tiếng cười nhỏ nhẹ thầm lặng nhưng cũng khiến không khí lạnh lên. Đây là Thần Duệ nhất tộc, xứ sở của giết chóc. Cường giả ở đây không những chỉ mạnh mẽ bọn họ còn biết dùng chiến lược và mưu trí. Có thể sống sót và trở lên mạnh mẽ tại đây không thể nghi ngờ đều là những người cường đại nhất của xứ sở này.

Cũng cùng buổi tối hôm đó tại một lầu các của một tiệm sang trọng thuộc Hỏa Thần Thành. Dưới lầu Tiêu Ngọc Lâm với thân phận là một tiểu nhị chạy đi hối hả lo việc lặt vặt. Hắn mới nhận việc ở đây được hai ngày. Hắn đóng vai là một người có thiên phú tu luyện cấp thấp muốn vào xin việc. Đa số những tiểu nhị của tiệm này đều là binh lính nặng ký đã từng phục vụ trong quân ngũ hàng trăm năm. Vì để duy trì việc tu luyện và không cần bán mạng rất nhiều sơn hà cảnh, linh hải cảnh đã đua nhau xin vào đây làm việc. Lương bổng khá lại có thể hầu hạ cho những tiểu thư công tử nhà quyền quý. Hỏa Thần Thành là một thành thị nghèo nhất vì nó nằm sát Hỏa Linh Hải. Cả 2000 năm nay chả ai bén mảng đến đây. Nhưng ngày hôm nay đã khác vì Hỏa Linh Hải đã bị san bằng. Đại quân có thể bất cứ lúc nào kéo qua đây tràn sang đánh chiếm Thiên Linh Thế giới.

Các cường giả tụ tập tại Hỏa Thần Thành ngày một nhiều. Bọn họ sớm muộn gì cũng được lệnh của thiên tử tràn sang Đấu Linh cướp bóc. Tế Thiên Lâu này là một khách sạn hạng nhất của Hỏa Thần Thành. Do thế lực của thiên tử gây dựng lên. Nay thế lực này không biết do ai tạm thời tiếp quản. Đây là khách sạn sang nhất, phục vụ chu đáo nhất và đắt nhất chỉ sau Thiên Tử Lâu tại Hắc Thần Thành. Chủ bản của Tế Thiên Lâu là một nữ nhân mặt đẹp như hoa, nàng tên Nguyệt Như. Không ai biết đến thân thế của nàng. Không ai biết đến cảnh giới tu luyện của nàng. Ngày hôm nay cũng như ngày cuối tháng thường lệ, cứ đến tối của ngày cuối tháng Nguyệt Như cô nương sẽ đưa ra câu đối hay một nan đề khó giải. Chỉ cần người nào có thể đưa ra câu giải đáp thì nàng sẽ bỏ thời gian quý báu của mình bồi rựu cùng người này 1 canh giờ. Thậm chí nếu là người tài ba khó gặp nàng sẽ sẵn sàng mời cường giả này lên vào phòng của nàng. Không ai biết được khi vào phòng của vị cô nương này sẽ được chiêu đãi những gì nhưng từ trước đến giờ vẫn chưa có ai được nàng mời vào phòng riêng.

Tài sắc của nàng nổi tiếng khắp Thần Duệ Đại Địa. Tại Hỏa Thần Thành này danh tiếng của nàng đè ép tất cả các mỹ nhân nổi danh khác. Chỉ có nàng mới xứng danh đệ nhất mỹ nữ. Tiếng nhạc nhẹ êm. Mùi hoa thơm ngào ngạt, trên lầu cao nhất hôm nay cũng có mặt ba mỹ nữ khác nổi tiếng của Hỏa Thần Thành. Ba người đó là Dương Thái Anh, Quách Thiên A và Trịnh Mỹ Khương. Họ là ba người đứng đầu thế hệ trẻ của tam đại gia tộc nhất lưu Hỏa Thần Thành. Các vương tôn công tử khác theo đuôi ba người đẹp này thật sự nhiêu không thể tưởng. Các bàn lớn nhỏ trên lầu thứ 5 cao nhất đều được các công tử của các gia tộc quyền quý nhất Hỏa Thần Thành bao trọn.

Khi Nguyệt Như bắt đầu hát thì cũng là lúc bầu không khí ở đây tĩnh lặng. Từ những ca kỹ cho đến tiểu nhị ở đây không ai dám cử động sợ sẽ làm nàng mất hứng. Giọng hát của Nguyệt Như rất hay, rất truyền cảm. Chỉ tiếc rằng đối với linh hồn của Phong là người mê Usher và Justin Timberlake thì điệu nhạc như hát sẩm lại không phải ”tủ” của hắn. Trong tất cả mọi người chỉ riêng Tiêu Ngọc Lâm chạy tới chạy lui không một tiếng động lo phận sự của mình châm trà, rót rựu. Hắn làm rất xuất sắc. Bình thường khi các công tử mỗi khi nổi hứng đưa cốc lên nhấp môi thì cốc đều trống rỗng. Khiến cả nửa canh giờ bao người chịu khát. Không dám thở mạnh vì sợ sẽ làm mất nhã hứng của Nguyệt Như cô nương.

Lần này vì có Tiêu Ngọc Lâm nên tầng dưới cùng hầu hết tại các bàn đều có đủ rựu không thiếu. Lâm ra tay rất nhẹ nhàng không phát ra một tiếng động. Hắn như một sát thủ chìm vào bóng tối lúc ẩn lúc hiện rót rựu cho mọi người tại mọi bàn. Mặc dù khách ngồi kín hết các bàn nhưng việc đó vẫn không cản trở được Tiêu Ngọc Lâm. Trong nửa canh giờ này rất ít người để ý đến Lâm, nhưng thân thủ của hắn không thể thoát khỏi tầm mắt của một số người cường đại tại đây. Ba vị cô nương đại diện cho Tam đại gia tộc và nhất là bà chủ quán có sắc đẹp mê chết người của Tế Thiên Lâu, Như Nguyệt cô nương.

Tiếng vỗ tay long trời kết thúc cho phần biểu diễn của Như Nguyệt cô nương. Mọi vương tôn công tử đều chờ đợi nan đề của ngày hôm nay. Những lời ca tụng liên miên không ngớt. Miệng Như Nguyệt hơi mím lại đôi mắt đăm chiêu để ý đến tên tiểu nhị dưới kia vẫn không hề dùng nửa mắt ngó nàng. Thân pháp vô ảnh này, lực khống chế tinh thần lực tinh diệu thế kia. Tại sao hắn lại vào đây cam lòng làm một tên tiểu nhị? Cảnh giới của hắn mới chỉ là sinh tử cảnh, nhưng Như Nguyệt cũng thừa biết, hắn đủ sức vượt cấp khiêu chiến kể cả võ thần cảnh. Một người có tài năng bộc lộ như vậy làm sao lại có thể không ai để ý đến hắn? Người này là ai?

Như Nguyệt lui một chân, hơi thấp đầu xuống chào khán giả. Lúc cúi để lộ ra một chút ngực tròn chịa dưới làn cổ áo khiến biết bao công tử ca ngất ngây, đầu óc bấn loạn bắt đầu nín thở. Nhiều người nhịn không được chảy nước miếng đầy mồm. Như Nguyệt này quả nhiên là một vưu vật mê chết người không đền mạng. Nàng tuy xuất thân là một ca kỹ nhưng chỉ bán nghệ không bán thân. Biết bao vương tôn công tử mò mẫng từ Hắc Thần Thành đến đây để chầu chực xém nàng hát mỗi tối. Mọi người đang nín thở để chờ Nguyệt Như cô nương cho ra nan đề của ngày cuối tháng lần này.

Tiêu Ngọc Lâm chân bước theo huyền biến bộ di chuyển từ chỗ này sang chỗ khác. Trước khi rời khỏi, bản thể đã cùng Tiêu Ngọc Lâm định ra một phương pháp tu luyện mới. Đó là kết hợp tinh thần lực, thể lực và linh khí vào võ đạo. Hiện giờ hai phần linh hồn đang khống chế hai cơ thể tu luyện điên cuồng. Vì muốn thu thập tin tức Tiêu Ngọc Lâm quyết định xin vào làm việc tại đệ nhất khách sạn tửu lâu của Hỏa Thần Thành, Tế Thiên Lâu. Ngày đầu tiên làm việc hắn được nhiệm vụ làm tên chạy bàn, chuyên châm trà rót rựu tại lầu một. Tiêu Ngọc Lâm đang chìm đắm trong cảnh ngộ của võ đạo thì cầu hỏi làm toàn trường xôn xao khiến hắn khựng lại. Mọi người xung quanh hắn lẩm bẩm lặp đi lặp lại câu hỏi: ”Khi nào Thiên Tôn sẽ tấn công Đấu Linh?”

Tiêu Ngọc Lâm nhíu mày nhìn quanh những người ở đây quay lên trên đài thì đã thấy Như Nguyệt cô nương đang nhìn hắn mỉm cười. Tiêu Ngọc Lâm cũng chả thèm để ý buột miệng thì thầm: - ”Hỗn Độn hiện, thiên hạ kinh!” Điều này lại khiến Nguyệt Như cô nương lóe sáng lên đôi mắt. Nàng làm sao không đọc được môi của người tiểu nhị kia đã mấp máy. Hắn đúng thật đã nói ”Hỗn Độn hiện, thiên hạ kinh!” Thường thì câu này tại Thần Duệ Đại Địa rất ít khi được nhắc đến vì ”Hỗn Độn hiện” là dấu hiệu của thiên tử vong. Nếu không phải là người có thực tài chắc chắn không dám nhắc đến điều này.

Như Nguyệt cô nương âm thầm theo dõi tên tiểu nhị vô danh kia. Các vương tôn công tử sau một canh giờ không ai giải đáp được nên Như Nguyệt cô nương lại như thường lệ quay vào phòng mình. Các quan khách buồn phiền vì vẫn chưa ai có thể trong một canh giờ giải đáp được nan đề của Như Nguyệt cô nương đã đưa ra. Câu trả lời này chỉ có một người duy nhất biết được, đó là Thiên Tôn. Một người như vậy dĩ nhiên không ai dám đi hỏi. Chỉ có thể đoán ra chủ ý của Thiên Tôn. Toàn trường rất rung động vì nan đề của Như Nguyệt cô nương đưa ra cũng là điều mà toàn bộ Thần Duệ nhất tộc đang muốn biết đến.

Như Nguyệt vào phòng không lâu thì quản gia của Tế Thiên Lâu hớt ha hớt hải chạy đi tìm tên tiểu nhị của lầu một. Như Nguyệt giờ đã biết người này tên Tiêu Ngọc Lâm, là người Hắc Thần Thành, mồ côi cha mẹ, không có gia tộc. Hắn là một đội trưởng thất trận của Hỏa Linh Hải, mới xuất ngũ. Hôm nay đến làm ngày đầu tiên. Phải nửa canh giờ Tiêu Ngọc Lâm mới bê một khay đồ ăn nóng hổi và rựu ngon vào phòng. Ngọc Lâm khẽ ngõ cửa. Như Nguyệt cô nương ra tận cửa đón hắn. Ngọc Lâm như một người hầu bê đồ vào rồi để xuống bàn. Căn phòng xa hoa khiến hắn choáng váng. Ở đâu cũng có linh thạch khảm. Linh khí nồng đậm. Đây không phải một căn phòng binh thường mà là một trận phòng bày bố rất nhiều tầng tụ linh trận phức tạp.Mới nhìn sơ qua Tiêu Ngọc Lâm cũng đã biết hàng. Nếu bản thể có thể vào đây học hỏi, sẽ có cảm ngộ rất mới với cách bày bố trận pháp. Từ ngày tu luyện Đoạt Hồn Quyết Tiêu Ngọc Lâm đã có thể hiểu biết một chút về bố trận và luyện đan luyện khí, nhưng cảnh giới linh khí của hắn không thể sánh bằng bản thể. Giọng của Nguyệt Như cô nương như chuông đồng êm nhẹ:

- Công tử đã giải đáp được nan đề của Nguyệt Như, thứ cho Nguyệt Như đã không trước mọi người công bố kết quả. Công tử có thể nào để Nguyệt Như hầu hạ người đêm nay?

Ngọc Lâm khựng người lại. Tinh thần lực đảo một vòng. Trong phòng này không phát hiện ra người nào khác. Như Nguyệt cũng khựng lại một chút. Tinh thần lực cỡ này còn cường đại hơn chí tôn giả như nàng nhiều lắm. Giọng nàng ấm áp:

- Hỗn Độn hiện là khi Thiên Tôn tấn công Đấu Linh? Điều này chỉ có công tử nghĩ ra.

- Nàng chắc đây là đáp án hay sao?

- Lâm công tử thật sự là người Hắc Thần Thành hay sao?

- Ta? Chỉ là một tên thất trận, là người ở đâu thì có gì đáng nhắc. Ta đi làm việc trước.

Nói xong là đi, chả để lại lời gì, không chần trừ. Không bị người đẹp níu chân. Nếu là bất kỳ một vương tôn công tử nào được đem đồ vào phòng của Nguyệt Như cô nương sẽ kiếm cách ở lại. Lần này Nguyệt Như lại không ngờ một tên tiểu nhị lại có bản lĩnh từ chối nàng. Ngọc Lâm đi rồi nhưng Như Nguyệt cũng không tức giận. Nàng thì thào hứng thú: -”Tiêu Ngọc Lâm sao? Hỏa Thần Thành này cũng từng có một họ Tiêu đã từng phong vân một thời. Công tử thật sự là ai?”

Tiêu Ngọc Lâm làm việc tại Tế Thiên Lâu một tuần. Ngày ngày chăm chỉ làm việc, tại nghe tứ phía mắt nhìn bốn phương. Hắn dần dần nhận diện được rất nhiều vương tôn công tử của Hỏa Thần Thành và cả những vương tôn công tử đã đến từ Hắc Thần Thành để ngắm nhìn Như Nguyệt cô nương. Mỗi tối sau khi làm việc Tiêu Ngọc Lâm lại về phòng trọ của mình tại một xóm nghèo của những nô lệ làm công cho các nhà giàu của Hỏa Thần Thành. Thân phận của những người trong xóm nghèo rất đáng thương. Họ không có thân phận của một Thần Duệ tộc nhân. Họ là hậu duệ của những tướng lĩnh thất trận bị bán làm nô lệ. Họ cũng có võ giả, có một số người có thiên phú rất tốt nhưng lại không được bồi dưỡng. Họ chỉ có thể tạo những dong binh đoàn thấp kém đi vào những kết giới nuôi ma thú để liệp sát.

Tại Thần Duệ Đại Địa có rất nhiều các kết giới dùng để nuôi ma thú, linh thú các loại. Võ giả vào đó liệp sát chúng và thu thập tài bảo. Ở đâu có linh thú sống đều sẽ sinh sôi rất nhiều tài bảo thiên nhiên như các loại linh thảo, tài liệu luyện đan, luyện khí. Toàn thân linh thú cũng là bảo cho nên mỗi khi liệp sát được các loại linh thú cao cấp sẽ bán được rất nhiều tiền. Tiếc rằng cửa truyền tống vào các kết giới nuôi chồng linh thú đều bị các thế lực nắm giữ. Muốn vào thì phải trả phí. Các lò đúc khí, luyện đan cũng được các thế lực nắm giữ nên đầu ra đầu vào của các võ giả đều bị ăn chặn. Võ giả phải bán mạng liều chết nhưng thù lao nhận được lại không được bao nhiêu. Tại khu xóm nghèo này rất ít người có cảnh giới sinh tử cảnh. Sự hiện diện của Tiêu Ngọc Lâm khiến rất nhiều người tò mò khó hiểu. Cũng có không ít các thế lực dong binh đoàn đều muốn mời chào người này nhưng đều bị từ chối.

Sinh tử cảnh, lại có thân phận của Thần Duệ tộc dân tại sao lại vào đây để tu luyện? Lại là một người làm công của Tế Thiên Lâu? Sau một tuần làm việc tại Tế Thiên Lâu Nguyệt Như cô nương đã âm thầm điều tra ra được thân phận của Tiêu Ngọc Lâm. Người này quả thật là người của Hắc Thần Thành. Gia tộc không rõ nhưng hắn đã sống tại Hắc Thần Thành từ nhỏ. Không ai nhớ đến người này đã từng xuất hiện tại Hỏa Thần Thành. Trong danh sách của Tiêu gia năm xưa cũng không có người này. Nhưng trực giác lại cho nàng biết được, Tiêu gia của Hỏa Thần Thành chắc chắn có liên quan rất mật thiết đến Tiêu Ngọc Lâm. Phàm là người không có hỏa khí để tu luyện công pháp của Tiêu gia sẽ không được viết tên vào gia phả. Tiêu Ngọc Lâm này hình như không có linh khí gì khác ngoài hắc ám thuộc tính.

Cảnh giới của hắn là sinh tử cảnh, nhưng tốc độ tiếp nhận linh khí lại điên cuồng hơn cả võ thần cảnh. Tế Thiên Lâu có bày trận pháp tụ linh trận rất cường đại. Một trong những nguyên nhân để thu hút người làm vì ở đó có tụ linh trận rất cường đại. Kể cả các khách quan cũng có thể hưởng dụng nhưng phải mất tiền còn người làm công trong lúc rảnh rỗi có thể ngồi xếp bằng tu luyện. Đã theo dõi nhiều ngày nhưng Tiêu Ngọc Lâm này không hề ngồi xuống xếp bằng tu luyện nhưng linh khí lại ùn ùn kéo về phía hắn. Tuy không ai để ý vì cường giả ở đây liên tục hấp thu linh khí và hình như Tiêu Ngọc Lâm lại cố tình che giấu rất kỹ. Chỉ có Như Nguyệt tần lực để ý mới nhìn ra. Người này càng lúc càng khiến Như Nguyệt cảm thấy thú vị.

Nàng còn rung động hơn thế nữa khi điều tra ra Thiên Tôn đang đích thân muốn thu phục người này. Ngài đang cho người tận lực tìm kiếm một tên sinh tử cảnh đã chặn lại rất nhiều võ thần cảnh của Thiên Linh Giới trong lúc truy sát ngài. Hình như Tiêu Ngọc Lâm không để ý đến điều này. Hắn hình như cho rằng mình là một người thua trận nên sau khi hết hạn phục vụ quân ngũ đã xuất ngũ. Không thèm lĩnh bổng lộc 100 năm định kỳ. Hắn cũng không biết quan viên các thành giờ đang nóng lòng muốn hắn đến linh bổng lộc để có thể đưa hắn đến gặp Thiên Tôn. Người này quả nhiên là một người rất thú vị.

Nàng lại gọi Tiêu Ngọc Lâm vào phòng của mình gặp mặt. Lần này nàng đã có chủ ý nên ăn mặc rất khiêu ngợi. Dưới anh đèn màu của quang thạch màu hồng lại càng tô lên vẻ khiêu ngợi của nàng. Tiêu Ngọc Lâm bước vào cũng phải hơi xững sờ nhưng biết đây không phải người con gái tầm thường nên hắn đã phòng thủ trước. Lâm nghĩ thầm: ”Muốn dùng mỹ nhân kế với ta? Hừ… Nếu không phải nhiệm vụ lão tử đã ở Thôn Kiếm Thành hưởng phước rồi. Cần gì đến đây làm một tiểu nhị thấp hèn chứ! Cô nương này đang muốn gì ở ta đây? Đối phó người đẹp sao? Lão tử sát gái số một đó! Đến nữ vương còn bị ta cua đổ, liệu cô khá hơn nữ vương của ta sao?”

Tiêu Ngọc Lâm cúi đầu chào nhẹ rồi bê mâm đồ ăn để lên bàn. Mặt hắn hơi buồn phiền nhìn vào đôi môi mọng của Như Nguyệt khẽ lên tiếng:

- Nàng thiếu người hầu sao lại đi gọi ta?

- Hầu hạ ta mất thân phận của ngươi lắm sao?

- Bản thiếu gia không rảnh. Thiếu gì vương tôn công tử muốn hầu hạ cô. Reo phiền phức cho ta để làm gì?

- Ngươi…

Chưa từng có ai từ chối nàng thẳng thừng như vậy. Một chút mặt mũi Lâm cũng không cho nàng. Có biết bao nam nhi thề chết thề sống để được gặp mặt nàng nhưng tên này rõ ràng có phước lại không biết hưởng. Nàng thật tức điên lên nhưng rất nhanh dịu xuống. Hắn là người đầu tiên khiến nàng để ý, cũng là người đầu tiên khiến nàng rung động. Mà hắn lại chưa hề làm gì cho nàng. Chỉ bằng sự hiện diện của hắn đã khiến nàng khó hiểu tò mò. Tò mò về thân thế của hắn, tò mò về sự hiểu biết của hắn, tò mò về cảnh giới võ đạo của hắn và nàng rất là tò mò về những bí mật người này đang che phủ.

- Tại sao ngươi nói chuyện lại không nhìn vào mắt của ta?

- Mỵ công quá bá đạo! Bản thiếu gia ta chống không nổi. Hoặc Thiên Công này với cảnh giới chí tôn cảnh tứ hành của cô đem đi đánh một sinh tử cảnh như ta. Haizz… Hết chuyện ta đi ra trước. Còn nữa, ta không có thân phận của một nô lệ, không phải người hầu riêng của cô. Ta đến đây là vì muốn tìm hiểu chút tin tức. Khi ta biết đủ thứ ta cần biết thì ta sẽ rời khỏi. Lần sau không có chuyện gì thì đừng gọi ta.

- …

Lại nói xong là đi. Người thanh niên này quá mức ương ngạnh, không dễ bị sắc đẹp dụ hoặc. Nguyệt Như hơi run rẩy. Biết bao câu hỏi và ý nghĩ quay cuồng trong trí óc nàng. Tại sao hắn biết mình tu luyện Hoặc Thiên Công. Thật ra hắn là ai? Hắn đúng là không phải vì tiền mà đến, cường giả như hắn sẽ không thiếu tiền, cũng sẽ không thiếu tiền để thuê trận pháp sư bày trận mà cần đến đây để làm công. Hắn chạy chỗ này chạy chỗ nọ nhưng mắt nhìn tứ phía tai nghe tám hướng. Đúng như lời hắn nói, hắn đến đây là để thu thập tin tức. Các cường giả đỉnh tiêm cũng thỉnh thoảng có người vào đây ngồi nghe ngóng tin tức nhưng không ai lại đi làm một người bồi bàn như hắn. Đợi chút, hắn làm tiểu nhị có bao lâu nay đã được thăng chức lên làm ở tầng ba. Hắn xuất sắc, đến làm hầu bàn cũng xuất sắc. Quản gia Tế Thiên Lâu khen hắn hết lời. Hắn ít cười, không liếc mắt nhìn gái, cũng không làm mất lòng ai. Điệu thấp làm tròn bổn phận của một tiểu nhị. Đôi lúc cần miệng lăm miệng mười hắn cũng khiến không ít vương tôn quý tộc cười đau bụng.

- … Khoan đã…

Nguyệt Như ở lại trong căn phòng trống. Hắn đã đi. Hắn chống lại được Hoặc Thiên Công viên mãn của ta. Hắn mới chỉ là sinh tử cảnh. Người như thế này… Nguyệt Như mỉm cười mê người như một cô gái. Nàng rất sợ bị một người đàn ông si mê vì cảnh giới công pháp của nàng. Nàng đã tu luyện công pháp này 2000 năm. Lời của Tiêu Ngọc Lâm không khỏi khiến nàng đắng lòng. Cho dù nàng là một người phụ nữ được giới vương tôn công tử theo đuổi nhất nhưng nàng lại là một nô lệ. Tuy nàng chỉ bán nghệ không bán thân vì đây là điều kiện để Lâu chủ câu khách. Nhưng nếu có một cường giả đỉnh tiêm ra mặt, chắc chắn nàng cũng chỉ là món hàng hóa để trao đổi điều kiện. Nàng cảm thấy trống trải. Vừa ghét tên sinh tử cảnh kia lại vừa thấy đằng sau lời nói của hắn có chút chế diễu cho những gì nàng có được hôm nay. Lần đầu tiên trong đời của nàng, nàng thật sự muốn có được tự do. Nàng biết Lâu chủ sẽ không dễ gì để cho nàng có được tự do. Hắn nhất định muốn đổi lấy một thứ gì đó rất có giá trị.

10 thành thị. Ngoại trừ Hắc Ám Thần Thành, các thành khác đều có thành chủ, là đại tướng chí tôn cảnh cấp đế giả có 8 thuộc tính. Sau khi Cửa Địa Tôn mất tích đã có không biết bao cuộc chiến sảy ra tranh dành quyền lực. Cuối cùng cửu đại thành chủ từ trong đống đổ nát đó vực lên. Họ đều chứng tỏ được cảnh giới của mình. Theo tục lệ của Thần Duệ Chi tộc họ được sắc phong để trở thành thành chủ dưới chân thiên tử. Lần trước một thiên tử ngoại tộc họ Sát được tôn lên làm thiên tử chín người họ đã không mấy phục định kéo binh làm phản. Nhưng bất chợt Sát Phá Thiên cho gọi họ vào cung bàn bạc, sau cuộc gặp mặt đó bọn họ đã thề sống thề chết như điên cuồng để theo Sát Phá Thiên.

Những người không biết còn tưởng rằng Sát Phá Thiên đã cho bọn họ thứ gì tốt, nhưng thật ra không phải vì bọn họ đã gặp được chân mệnh Thiên Tôn. Là hậu duệ của thần và cũng là người đầu tiên đã thống nhất được Thần Duệ nhất tộc. Thiên tử tức con của trời và họ Thiên cũng là họ của dòng dõi đế vương của Thần Duệ. Thiên Tôn lại là bậc thánh giả đứng đầu các đời thiên tử. Là người đầu tiên. Được gặp người này cửu đại thành chủ hết lòng muốn làm phản. Sự cường đại của Thiên Tôn đã đi vào trong truyền thuyết. Lâu chủ Tế Thiên Lâu chính là thành chủ của Hỏa Thần Thành. Lão được xưng là Hỏa Nhân Tà Thần. Là người chủ tu hỏa công. Am hiểu luyện chế độc dược. Là người bí hiểm nhất trong cửu đại thành chủ.

Bao năm nay các loại công pháp của Thần Duệ nhất tộc đều chú trọng đến hắc ám thuộc tính. Tuy ngoài hắc ám ra thì bọn họ khó lòng tu luyện các thuộc tính khác nhưng cũng có một số người vượt trội như Cửu Ma Địa Tôn. Chỉ duy nhất lôi thuộc tính tại Thần Duệ rất ít khi thấy gặp. Người như vậy có gặp được thường được các thế lực lớn mời về để “phối giống” nhưng kết quả nhận được đã tệ còn hơn tệ. Vì hắc ám khó có thể kết hợp được cùng lôi điện chi lực.

Hỏa Nhân Tà Thần muốn nhất là tìm hiểu ra sự khắc chế này và có thể triệt để khắc chế lại lôi điện chi lực. Lão mở ra Tế Thiên Lâu này ra là để thu phục nhân tài có thể giúp lão đạt được ý nguyện. Như Nguyệt là một sát thủ lão đã huấn luyện ra như hàng trăm, hàng ngàn tên sát thủ khác. Có những người lão đã thành công chuyển đến Thiên Linh đại lục để nằm vùng cho lão. Dạ Xoa sao? Chỉ là một quân cờ trong bàn cờ khổng lồ của Thiên Tôn mà thôi. Như Nguyệt biết rất nhiều nhưng nàng cũng biết, đằng sau Hỏa Nhân Tà Thần đó là Thiên Tôn. Nàng chỉ có thể chấp nhận số phận của một người nô lệ. Nàng cảm thấy số phận của nàng cũng sắp đến. Kết cục của một nô lệ là gì nàng không dám nghĩ tới nữa, nhưng nàng tha thiết mong muốn có một người hùng có thể cứu vớt được nàng thoát khỏi số mệnh này. Tên sinh tử cảnh kia… hắn còn quá yếu. Chủ tử của nàng quá mạnh mẽ. Nhưng tiềm năng của Tiêu Ngọc Lâm kia rất lớn. Nàng có gì để mất đâu? Ít ra nàng cũng mơ ước có thể chết vì lý tưởng của bản thân. Được chết với thân phận của một người tự do.

***

Sau khi rời khỏi Tế Thiên Lâu Tiêu Ngọc Lâm về lại phòng trọ của mình. Tiểu Như vui đùa nhảy cò cò trước sân nhà. Lâm thuê lại của vợ chồng Phúc Thường một căn nhà nhỏ. Chồng tên Phúc, vợ tên Thường. Người nô lệ không có họ. Ngôi nhà Lâm thuê lại lụp xà lụp sụp chỉ để được một cái giường với một cái lu thế là hết. Phúc làm nghề săn thú. Lần trước theo dong binh đoàn liệp sát được rất nhiều linh xà. Bán được một vố cũng khá. Trừ đi tiền chi tiêu hai vợ chồng cũng để ra được một khoản nho nhỏ. Mua cho đứa con gái một bộ quần áo mới, nhưng niềm vui của đôi vợ chồng nghèo chưa được bao lâu thì Phúc lại theo đoàn. Không may bị mất một cánh tay. Với cảnh giới của Phúc không thể làm cho tay cụt mọc lại. Phúc cũng không có đủ linh thạch để tu luyện đến cảnh giới sinh tử cảnh.

Phúc chán nản, tối ngày chỉ biết uống rựu giải sầu. Đem thời gian còn lại của mình dạy bé gái tu luyện. Vợ Phúc là Thường là một sơn hà cảnh. Làm nghề mổ thú tại lò mổ gần nhà. Bọn họ là cặp vợ chồng điển hình của Thần Duệ nhất tộc. Các người chồng giết thú đem về bán lại cho lò mổ, là nơi mà vợ của họ làm việc. Thân phận là một nô lệ nhưng bọn họ đều có sự tự do. Chỉ là với thân phận này lại không thể tiến thân lên được. Suốt đời chỉ có thể làm lao phu cho các thế lực được thôi. Mỗi lần vào cửa truyền tống đều phải qua tay của các thế lực. Trả tiền truyền tống, rồi được cái gì tốt cũng phải bán lại cho bọn họ. Bằng không thì cũng có thể giữ lại cho mình dùng. Nhưng thịt thú, răng nanh, tài bảo linh thú đâu phải một tên nô lệ có thế luyện chế ra thành những thứ cao cấp hơn để bán chứ?

Phúc đang nằm chán nản gác tay lên trán thì thủ hạ của hắn hớt hải chạy vào.

- Đội trưởng, đội trưởng chuyện lớn rồi.

Phúc ngồi phắt dậy ném bầu rựu sang một góc thân pháp lắc nhẹ:

- Tứ Ngưu, có chuyện từ từ nói.

- Tam ca, hắn bị người Trình gia bao vây bắt hắn lần sau gia nhập đội ngũ và làm tiên phong cho Trình gia.

- Đi.

Hai người biến mất trong màn đem bao phủ. Tiêu Ngọc Lâm ngật gù một cái rồi ra sờ nhẹ đầu của Tiểu Như.

- Con nói với mẹ con, đây là tiền thuê tháng này của ta.

- Lâm bá bá, người có phải đi giúp cha con đánh người xấu hông?

- Sao con biết ta đi giúp cha con?

Tiêu Như ấp úng.

- Con nghĩ bá bá sẽ giúp vì bá bá là người tốt. Cha con thật sự đánh không lại Trình gia. Tiền thuê của tháng này bá bá đã đưa rồi mà.

- Vậy sao… vậy ta tặng cho con ăn quà.

- Như Như không ăn quà, Như Như sẽ để dành tiền này mua sinh tử đan cho cha.

- Ha ha ha… tại sao lại là sinh tử đan chứ không phải hồi sinh đan.

Đôi mắt của Tiểu Như lóe lên ý chí kiên quyết. Tuy nàng mới 8 tuổi đầu nhưng đã hiểu rất nhiều chuyện.

- Biết mình còn yếu nên phải tự cường. Cha con đã là linh hải cảnh trung kỳ, chỉ còn thiếu linh khí và cảm ngộ của thiên địa là có thể trở thành sinh tử cảnh.

- Tiểu Như rất khá, nhưng cha con đã có đủ cảm ngộ của sinh tử, cha con chỉ thiếu nhất đó là linh thạch để tu luyện mà thôi. Con nói mẹ hôm nay làm thêm mấy phần đồ ăn, lát nữa sẽ có mấy thúc thúc đến cùng nhà con ăn cơm.

Tiểu Như chưa kịp gật đầu thì Lâm đã biến mất. Tiểu Như dụi mắt như tưởng mới gặp ma, nhưng nàng biết không phải. Bá bá rất cường đại. Biết bao dong binh đoàn đã đến xin bá bá về làm thái thượng trưởng lão nhưng người chỉ trừng mắt đuổi mọi người đi. Không hiểu tại sao bá bá lại chọn nhà của Tiểu Như để ở trọ.

Tại một cửa truyền tống trận vào khu nuôi linh thú cấp thấp một tên linh hải cảnh sơ kỳ bị mấy tên võ thánh cảnh đè xuống.

- Tam Ngưu, giao ra Hắc Long Phong Thảo bằng không hôm nay sẽ là ngày tàn của ngươi.

- Các ngươi đừng hòng. Hắc Long Phong Thảo của ta dùng để chữa lành cánh tay của đại ca. Các ngươi ám toán ảnh. Các ngươi muốn hại chết đại ca thì tốt nhất bước qua xác của ta.

- Nói, Hắc Long Phong Thảo người giấu đi ở đâu?

- Ha ha ha… Thân phận nô lệ chết đi một người thì có gì tiếc nuối. Các ngươi cứ chém chết ta đi. Lão tử cho dù đầu có rơi cũng sẽ làm một nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất.

- Hừ. Một tên không biết sống chết vậy ta đưa ngươi đi chuyển kiếp.

Từ xa hai bóng hình hớt hải bay đến thất thanh kêu to:

- Khoan! Người các ngươi muốn là ta. Hãy thả huynh đệ của ta ra.

Một tay bị cụt nhưng hắn vẫn có phong phạm của một đội trưởng dong binh đoàn.

- Ha ha ha… không hổ là Hắc Phong đoàn trưởng. Tên phúc ngươi hôm nay chính thức hết phúc. Muốn chúng ta thả hắn ra sao? Tốt. Ngươi tự chặt thêm 1 cánh tay, chặt đứt một chân để đổi lấy mạng của huynh đệ ngươi.

- Ha ha ha… Phúc ta cả đời ngang dọc vì anh em mà bán mạng. Hôm nay đã là một phế nhân. Nếu ta có thể dung thân tàn này để đổi lấy mạng của huynh đệ mình, tội gì ta không làm?

Như lời chăn chối cuối cùng Phúc quay sang hai vị huynh đệ của mình:

- Huynh đệ ta đi trước một bước. Vợ con của ta, nhờ các ngươi chiếu cố.

Từ xa một số âm thanh vang đến. Những tiếng đừng liên tiếp hô lên. Hắc Phong đoàn không phải dong binh đoàn nhỏ. Huynh đệ chạy đến trợ trận. Đến hơn 10 tên võ thánh cảnh cũng phải hơi chùn bước. Dong binh đoàn nổi tiếng là liều mạng. Đã không ít lần trong lịch sử Thần Duệ nô lệ bạo loạn giết chết không ít người quyền quý, tuy cuối cùng cũng bình loạn được nhưng tổn thất không phải nhỏ. Vì vậy thiên tử ra lệnh cho nô lệ có quyền sinh tồn nhưng kiềm chế không cho bọn họ tự mình luyện dược, luyện đan hay bày trận. Đó là ba nghề nghiệp mà các nô lệ không thể học. Các nghề nghiệp cao sang khác bọn họ cũng rất khó lòng làm. Kể cả thương nhân vì các nhà quyền quý tại các thành đều muốn nắm giữ những miếng mồi béo bổ.

Ý của Phúc đã quyết tay hắn đưa lên cao đang hạ xuống đỉnh đầu thì một người không biết từ lúc nào đã một chân đứng lên vai hắn. Chân kia cản tay hắn lại. Người này đón gió lồng lộng như một đại tướng oai phong lẫm liệt. Không phải Tiêu Ngọc Lâm thì là ai vào đây.

- Theo lệnh của thiên tử, có ba điều không để bảo vệ quyền lợi của các nô lệ. Không ép buộc họ, không lạm sát họ và không được cấm họ hành các nghề nghiệp cấp thấp. Ngoài ba nghề đan khí trận không ai có quyền cấm họ buôn bán. Tuy nhiên mua được hay bán được lại là chuyện của họ. Các ngươi đã phạm vào cả ba điều không của thiên tử. Có cần ta báo lại cho thành chủ để ngài kiếm Trình gia các ngươi hỏi tội hay không?

- Hừ, ngươi là ai mà dám ngang nhiên ngăn cản Trình gia ta?

- Hừ! Trình gia của ngươi lớn hay lệnh của Thiên Tử lớn? Ngươi muốn các người có thân phận nô lệ này bạo loạn hay sao? Nên nhớ, tổ tiên của họ cũng từng đã oai phong một thời. Có thăng tất có trầm. Các ngươi chắc chắn rằng sẽ có một ngày không rơi vào hoàn cảnh giống họ hay sao?

Tiêu Ngọc Lâm ăn nói có đầu có đuôi. Lý lẽ không tài nào bắt bẻ được. Trình gia thì làm sao cãi được lệnh của Thiên Tử. Bọn họ hậm hực bỏ đi nhưng ghi lại hình dáng của tên sinh tử cảnh này. Một sinh tử cảnh nho nhỏ sẽ không dám đụng độ với người của Trình gia. Trước khi biết được người này là ai các võ thánh cảnh họ Trình cũng không dám giết người. Tiêu Ngọc Lâm thấy họ hậm hực bỏ đi thì chỉ mỉm cười thì thào: “Lần sau các người đến thì sẽ chết!”

/91

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status