Sáng hôm sau, Hà Tương Tự như thường lệ đến Thùy Củng điện để giúp thiên tử Đại Ngụy phê chuẩn tấu chương.
Công bằng mà nói thì ông không chấp nhận việc giữa cháu trai Hà Hân Hiền của mình và Ngọc Lung công chúa, bởi mẫu phi Tiêu Thục Viện của Ngọc Lung công chúa là một người đã để lại sự thù hận trong lòng của thiên tử, chỉ cần nhìn việc mấy năm nay Ngọc Lung công chúa ở trong cung không hề được sủng ái là biết thiên tử vẫn còn ghi nhớ mối thù với Tiêu Thục Viện và nhà họ Tiêu.
Thế nên nhà họ Hà rước Ngọc Lung công chúa về chẳng phải là tự rước phiền phức rồi sao?
Nhưng cháu trai đã khổ sở cầu xin thì Hà Tương Tự cũng hết cách, đành phải khi đến Thùy Củng điện thì cố gắng tìm cơ hội thăm dò ý của thiên tử, xem xem việc này rốt cuộc liệu có thành hay không.
Sau khi chọn ra một tấu chương hơi nhạy cảm trong số các tấu chương, Hà Tương Tự đặt lên long án rồi trầm tư suy nghĩ xem làm sao mở miệng nói với thiên tử.
Nhưng không ngờ, thiên tử thấy ông ta cứ đứng trước long án mãi mà không quay về chỗ ngồi thì trong lòng cũng thắc mắc, bèn mỉm cười hỏi đùa: “Hà Tương Tự, trẫm thấy ông hôm nay có vẻ không tập trung thì phải? Sao thế, đoán được thiên mệnh rồi à?”
Nghe thiên tử đùa cợt, Hà Tương Tự cười nói: “Cái thân già này của lão thần có lẽ vẫn còn sống được vài năm nữa.”
“Ha ha.” Thiên tử bật cười, rõ ràng nhận ra vị đại thần tâm phúc này có việc gì đó đang muốn nói với mình, thế là ông liền đẩy mớ tấu chương trên bàn sang một bên, đưa tay vươn vai để làm giảm cơn đau nhức do ngồi lâu.
“Khụ… bệ hạ xin đừng đánh mất long nghi.” Đại thái giám Đổng Hiến đứng bên cạnh khẽ nhắc nhở, vì dù gì thân là thiên tử mà để lộ dáng vẻ lười nhác này ra trước mặt thần tử thì thật sự không hay, nếu nói nghiêm trọng thì gọi là đánh mất uy nghi thiên tử.
Cần phải biết hai tiểu thái giám ti lễ đứng sau lưng Đổng Hiến sẽ ghi lại tất cả mọi lời nói và hành động hàng ngày của thiên tử, thậm chí có thể ghi vào chính sử để người đời sau đánh giá về vị quân vương này, thế nên không thể không thận trọng cư xử.
“Trẫm thư giãn gân cốt một chút mà cũng bị ông nói à?” Thiên tử Đại Ngụy khó chịu liếc nhìn Đổng Hiến cười mắng một câu.
Không thể phủ nhận thiên tử Đại Ngụy hàng ngày cư xử hoàn toàn xứng đáng được gọi là một vị quân vương sáng suốt.
Đổng Hiến cười nhăn nhó, Hà Tương Tự cũng cười hùa theo.
Sau khi thư giãn gân cốt, thiên tử Đại Ngụy rõ ràng cảm thấy thoải mái hơn nhiều, bèn cười hỏi Hà Tương Tự: “Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì?”
“Là thế này…” Hà Tương Tự nghĩ một lúc rồi nói: “Bệ hạ cũng biết, lão thần có một tôn nhi…”
“Hà Hân Hiền.” Thiên tử ngắt lời Hà Tượng Tự rồi cười nói: “Trẫm biết hắn, đỗ thứ ba tân khoa kỳ thi hội… Thật sự, tài năng của tôn nhi ông, trẫm đến giờ vẫn nhớ rất rõ… Tương Tự, ông đừng có trách trẫm vì đã trao giải trạng nguyên và bảng nhãn cho người khác nhé.”
Hà Tương Tự nghe thế liền bật cười: “Bệ hạ có ý muốn nâng cao lòng nhiệt thành của các hàn môn sĩ tử muốn giúp sức cho triều đình, đã vô cùng vất vả, lão thần nào có ý oán trách? Dù gì Đại Ngụy ta cũng không thể chỉ dựa vào các tài năng thế gia được, thật sự vẫn cần nâng cao lòng nhiệt thành của các hàn môn sĩ tử. Hơn nữa, văn chương của Khấu Chính và Lạc Tân, lão thần cũng đã xem qua, tôn nhi của lão thần thật sự vẫn kém bọn họ một bậc.”
“Ừ.” Thiên tử hài lòng gật đầu nói: “Ông có thể nghĩ như thế thì tốt… Đợi một khoảng thời gian sau, trẫm sẽ đề bạt Hà Hân Hiền vào lục bộ, ông chỉ cần thông báo với Hạ Mai một tiếng là được, việc này trẫm cho phép!”
“Đa tạ bệ hạ.” Hà Tương Tự chắp tay khéo léo từ chối: “Có điều tôn nhi của lão thần có ý muốn ba năm sau sẽ thi lại, nhất định phải đoạt chức trạng nguyên.”
“Ồ?” Thiên tử Đại Ngụy nghe thế có hơi bất ngờ, bèn gật đầu tán thưởng: “Có chí khí! Không hổ danh là thiếu niên tuấn kiệt của Đại Lương ta!” Nói đến đây, thiên tử đột nhiên ngẩn người tò mò hỏi: “Vừa rồi ông nói tôn nhi của ông làm sao?”
“Là thế này ạ, xá tôn Hân Hiền năm nay đã mười tám tuổi, lão thần lo lắng cho hôn sự của nó, mà tiểu tử cũng có nói ra nữ tử trong lòng của nó…”
“Ha ha.” Thiên tử Đại Ngụy bật cười: “Thú vị… Hắn đã vừa mắt nữ nhi nhà ai rồi? Trẫm sẽ làm chủ cho hắn.”
“Là… một vị công chúa.” Hà Tương Tự lấy hết can đảm trả lời.
“Hả?” Vẻ mặt thiên tử Đại Ngụy lập tức trở nên kỳ lạ, trong vẻ kỳ lại lại có hơi mỉm cười: “Vừa ý con gái của trẫm sao? Lẽ nào là vào hôm Đoan Ngọ ở Văn Đức điện?”
“Việc này lão thần cũng không rõ.” Hà Tương Tự cười hùa theo, thấy thiên tử không phản đối, trong lòng ông ta cũng có chút nhẹ nhõm, thầm nghĩ quả nhiên Hà gia ta có đủ tư cách để nghênh đón công chúa.
“Hà Hân Hiền… ừ, tiểu tử này khá lắm.” Thiên tử gật đầu hỏi: “Là đứa con gái nào của trẫm thế?”
“Là Ngọc Lung công chúa.” Hà Tương Tự nói khẽ.
Đại thái giám Đổng Hiến đứng bên cạnh nghe thế liền quay sang nhìn Hà Tương Tự.
Còn nét mặt thiên tử Đại Ngụy cũng trở nên sa sầm.
“Bệ… hạ?” Thấy thiên tử mãi không nói gì, Hà Tương Tự cảm thấy không ổn, bèn len lén ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện thiên tử đang xám mặt nhìn mình thì giật bắn người.
“Ngọc Lung… Ngọc Lung…” Thiên tử vừa gõ ngón tay lên long án vừa nhìn Hà Tương Tự bằng ánh mắt sắc bén, lời nói rất bình tĩnh nhưng lại lộ ra sự lạnh lùng: “Tương Tự, ông biết được gì rồi?”
“Biết được?”
Hà Tương Tự lo lắng trong lòng, cảm thấy thấp thỏm bất an, bèn nói ngay: “Lão thần không hiểu ý của bệ hạ vừa nói.”
“…” Thiên tử lạnh lùng nhìn Hà Tương Tự, thấy ông ta tuy ngoài mặt thấp thỏm bất an nhưng ánh mắt thì lại ngơ ngác thì chợt chậm rãi nói: “Trẫm cần suy nghĩ một chút, ông về chỗ đi.”
“…”
Hà Tương Tự lại giật mình, lập tức hiểu ra, thiên tử vẫn chưa quên chuyện này, thậm chí có lẽ sự thù hận trong lòng giờ còn sâu sắc hơn xưa nữa.
Còn về tại sao lại thế thì ông thật sự có hơi không hiểu.
Bởi vì theo ông thấy, thiên tử cho dù có thành kiến với Tiêu Thục Viện thì cũng đã là chuyện của mười mấy năm trước rồi, mối thù này đáng lẽ phải vơi đi ít nhiều, không đến mức hận cả Ngọc Lung công chúa mới phải.
Nhưng Hà Tương Tự lại nhận thấy ánh mắt lạnh như băng của thiên tử, Ngọc Lung công chúa có vẻ như chính là một điều cấm kỵ.
Hôm ấy, Hà Tương Tự không rõ bản thân mơ mơ màng màng thế nào mà về được đến nhà, nhưng khi về đến nhà thì việc đầu tiên mà ông làm chính là gọi ngay cháu trai Hà Hân Hiền của mình vào thư phòng.
“Hân Hiền, cháu không được phép có bất kỳ qua lại gì với Ngọc Lung công chúa nữa!”
Hà Hân Hiền đang hớn hở, nghe xong câu này thì trái tim lập tức giống như bị đóng băng vậy.
Cậu ta lập tức nhận ra, e rằng thông tin mà Triệu Hoằng Nhuận nhận được tuyệt đối không phải là bịa đặt rồi.
Sáng hôm sau, Hà Hân Hiền lo lắng bước đến Hàn Lâm phủ, cậu và bát hoàng tử Triệu Hoằng Nhuận đã có hẹn trước rằng hôm nay sẽ báo tin cho nhau.
Khoảng gần trưa, Triệu Hoằng Nhuận dẫn đám tông vệ đến Hàn Lâm phủ tìm gặp Hà Hân Hiền.
“Bát điện hạ, hôm qua gia tổ về nhà đã nghiêm khắc bảo ta cắt đứt quan hệ với Ngọc Lung công chúa, điện hạ nghĩ việc này…”
“Xem ra Hà Tương Tự đã bị phụ hoàng phủ đầu, hoặc có thể nhận ra điều gì đó… Giờ xem ra việc hòa thân không phải là tin đồn rồi.”
Triệu Hoằng Nhuận nhíu mày suy nghĩ.
Thấy cậu cứ im lặng không nói gì, Hà Hân Hiền hốt hoảng, vội nói: “Bát điện hạ, điện hạ mau nghĩ cách đi.”
“Ta nghĩ cách sao?” Triệu Hoằng Nhuận có hơi trách móc nhìn Hà Hân Hiền, vừa thấy giận lại vừa thấy buồn cười: “Phải là huynh nghĩ cách mới phải!”
“Ta… ta nghĩ sao?”
“Đúng thế.” Triệu Hoằng Nhuận thở dài rồi bình tĩnh nói: “Giờ xem ra việc hòa thân là sự thật rồi, hiện tại chỉ còn hai con đường bày ra trước mặt huynh… Một là tranh đấu, hai là từ bỏ.”
“Từ bỏ…” Hà Hân Hiền vuốt mồ hôi trên trán rồi hỏi một cách khó khăn: “Từ bỏ là sao? Tranh đấu là thế nào?”
Triệu Hoằng Nhuận nghe thế liền đưa mắt nhìn Hà Hân Hiền rồi chậm rãi nói: “Từ bỏ thì chẳng có gì phải giải thích cả, chính là phải cắt đứt tình cảm này mà thôi, còn về tranh đấu… kết quả xấu nhất sẽ là huynh dẫn hoàng tỉ cao bay xa chạy.”
“Chuyện này… sao có thể làm?” Hà Hân Hiền giật mình trợn tròn mắt, hốt hoảng nói: “Nếu ta làm ra chuyện xấu hổ như thế thì chẳng phải sẽ liên lụy đến gia môn sao?”
“Chuyện xấu hổ sao?” Triệu Hoằng Nhuận lạnh lùng nhìn Hà Hân Hiền.
Hà Hân Hiền giật mình, biết mình đã lỡ lời liền nói: “Điện hạ xin đừng trách, ta chỉ là lo lắng bệ hạ sẽ trách tội gia môn chứ tuyệt đối không có ý gì khác…” Nói xong, cậu ta vội vàng cầu xin: “Điện hạ lẽ nào không thể cầu xin bệ hạ sao?”
Triệu Hoằng Nhuận quan sát Hà Hân Hiền một lượt rồi lại lạnh lùng nói: “Huynh nghĩ ta vì sao lại bảo huynh nhờ Hà lão thăm dò thử? Là do ta hoài nghi phụ hoàng đã chặn mọi tin tức để ngăn không cho ta biết việc này… Huynh tin không, giờ ta mà đến Thùy Củng điện hỏi việc này thì chắc chắn sẽ bị giam lại ngay.”
“Việc này…” Hà Hân Hiền lộ ra vẻ mặt thất vọng.
Nhìn thấy dáng vẻ ấy của cậu ta, Triệu Hoằng Nhuận cũng cảm thấy thất vọng, liền ném cho cậu ta một vật rồi chậm rãi nói: “Sau khi huynh nghĩ kỹ rồi thì vào cung tìm ta… Còn nếu huynh từ bỏ thì nhờ người đem vật này trả lại cho ta là được.”
Dứt lời, Triệu Hoằng Nhuận liền dẫn đám tông vệ bỏ đi.
Hà Hân Hiền cúi xuống nhìn, lúc này mới phát hiện thứ mà Triệu Hoằng Nhuận ném cho cậu ta chính là một tấm lệnh bài thông hành hoàng cung.
Thời gian trôi qua, Hà Hân Hiền ngày nào cũng ngơ ngẩn suy tính việc này.
Không thể phủ nhận, cậu ta có tình cảm sâu sắc với Ngọc Lung công chúa, nhưng nếu vì tình cảm này mà liên lụy đến người nhà thì sao có thể chứ?
Khoảng bảy tám ngày sau, Trần Đô Đại Lương chợt lan truyền một tin tức: Đoàn sứ giả nước Sở đã đến Ung Khâu, mấy ngày nữa sẽ diện kiến thiên tử Đại Ngụy để trình quốc thư.
Việc này khiến trên dưới trong triều đều cảm thấy ngạc nhiên, bởi bọn họ trước nay biết rõ hai nước Ngụy Sở mấy năm nay binh đao triền miên, nước Sở giờ sao lại cử sứ thần đến diện kiến thiên tử Đại Ngụy?
Sau khi biết được tin này, Hà Hân Hiền lập tức đứng ngồi không yên, bèn dùng lệnh bài mà Triệu Hoằng Nhuận đưa cho cậu ta để nhập cung tìm đến Văn Chiêu các.
“Nghĩ kỹ chưa?”
Khi Triệu Hoằng Nhuận nhìn thấy cậu ta thì không nói gì nhiều cả.
“Vâng.” Hà Hân Hiền trịnh trọng gật đầu rồi nghiêm giọng nói: “Tin rằng sau này cho dù bệ hạ có giáng tội thì bát điện hạ cũng sẽ giúp Hà gia ta chu toàn, không đến mức khiến cả nhà Hà gia phải chịu tội. Còn về ta… ta đã chuẩn bị tinh thần bị gạch tên ra khỏi nhà họ Hà rồi.”
“Cũng thông minh đấy…”
Triệu Hoằng Nhuận có hơi bất ngờ nhìn Hà Hân Hiền.
“Điện hạ, tiếp theo phải làm sao?” Hà Hân Hiền nghiêm túc hỏi.
Triệu Hoằng Nhuận mỉm cười: “Tiếp theo sẽ là việc của ta… Giờ Tí đêm nay, Nam Giao Thập Lí đình. Nếu hoàng tỉ chịu đi theo huynh thì… bắt lấy!” Nói đến đây, cậu lại ném một tấm lệnh bài cho Hà Hân Hiền.
Hà Hân Hiền nhận lấy tấm lệnh bài rồi quan sát kỹ, phát hiện mặt trước lệnh bài có khắc chữ “Ung Vương”, còn mặt sau có khắc dòng chữ “Thành xuất nhập”.
Khác với dòng chữ “Cung xuất nhập” trên tấm lệnh bài mà Triệu Hoằng Nhuận mới lấy lại.
Rõ ràng đây chính là một tấm lệnh bài của Ung Vương, có thể dùng để ra vào thành Trần Đô Đại Lương một cách tự do.
“Đa tạ!”
Hà Hân Hiền hít một hơi thật sâu rồi cẩn thận cất lệnh bài vào người.
Công bằng mà nói thì ông không chấp nhận việc giữa cháu trai Hà Hân Hiền của mình và Ngọc Lung công chúa, bởi mẫu phi Tiêu Thục Viện của Ngọc Lung công chúa là một người đã để lại sự thù hận trong lòng của thiên tử, chỉ cần nhìn việc mấy năm nay Ngọc Lung công chúa ở trong cung không hề được sủng ái là biết thiên tử vẫn còn ghi nhớ mối thù với Tiêu Thục Viện và nhà họ Tiêu.
Thế nên nhà họ Hà rước Ngọc Lung công chúa về chẳng phải là tự rước phiền phức rồi sao?
Nhưng cháu trai đã khổ sở cầu xin thì Hà Tương Tự cũng hết cách, đành phải khi đến Thùy Củng điện thì cố gắng tìm cơ hội thăm dò ý của thiên tử, xem xem việc này rốt cuộc liệu có thành hay không.
Sau khi chọn ra một tấu chương hơi nhạy cảm trong số các tấu chương, Hà Tương Tự đặt lên long án rồi trầm tư suy nghĩ xem làm sao mở miệng nói với thiên tử.
Nhưng không ngờ, thiên tử thấy ông ta cứ đứng trước long án mãi mà không quay về chỗ ngồi thì trong lòng cũng thắc mắc, bèn mỉm cười hỏi đùa: “Hà Tương Tự, trẫm thấy ông hôm nay có vẻ không tập trung thì phải? Sao thế, đoán được thiên mệnh rồi à?”
Nghe thiên tử đùa cợt, Hà Tương Tự cười nói: “Cái thân già này của lão thần có lẽ vẫn còn sống được vài năm nữa.”
“Ha ha.” Thiên tử bật cười, rõ ràng nhận ra vị đại thần tâm phúc này có việc gì đó đang muốn nói với mình, thế là ông liền đẩy mớ tấu chương trên bàn sang một bên, đưa tay vươn vai để làm giảm cơn đau nhức do ngồi lâu.
“Khụ… bệ hạ xin đừng đánh mất long nghi.” Đại thái giám Đổng Hiến đứng bên cạnh khẽ nhắc nhở, vì dù gì thân là thiên tử mà để lộ dáng vẻ lười nhác này ra trước mặt thần tử thì thật sự không hay, nếu nói nghiêm trọng thì gọi là đánh mất uy nghi thiên tử.
Cần phải biết hai tiểu thái giám ti lễ đứng sau lưng Đổng Hiến sẽ ghi lại tất cả mọi lời nói và hành động hàng ngày của thiên tử, thậm chí có thể ghi vào chính sử để người đời sau đánh giá về vị quân vương này, thế nên không thể không thận trọng cư xử.
“Trẫm thư giãn gân cốt một chút mà cũng bị ông nói à?” Thiên tử Đại Ngụy khó chịu liếc nhìn Đổng Hiến cười mắng một câu.
Không thể phủ nhận thiên tử Đại Ngụy hàng ngày cư xử hoàn toàn xứng đáng được gọi là một vị quân vương sáng suốt.
Đổng Hiến cười nhăn nhó, Hà Tương Tự cũng cười hùa theo.
Sau khi thư giãn gân cốt, thiên tử Đại Ngụy rõ ràng cảm thấy thoải mái hơn nhiều, bèn cười hỏi Hà Tương Tự: “Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì?”
“Là thế này…” Hà Tương Tự nghĩ một lúc rồi nói: “Bệ hạ cũng biết, lão thần có một tôn nhi…”
“Hà Hân Hiền.” Thiên tử ngắt lời Hà Tượng Tự rồi cười nói: “Trẫm biết hắn, đỗ thứ ba tân khoa kỳ thi hội… Thật sự, tài năng của tôn nhi ông, trẫm đến giờ vẫn nhớ rất rõ… Tương Tự, ông đừng có trách trẫm vì đã trao giải trạng nguyên và bảng nhãn cho người khác nhé.”
Hà Tương Tự nghe thế liền bật cười: “Bệ hạ có ý muốn nâng cao lòng nhiệt thành của các hàn môn sĩ tử muốn giúp sức cho triều đình, đã vô cùng vất vả, lão thần nào có ý oán trách? Dù gì Đại Ngụy ta cũng không thể chỉ dựa vào các tài năng thế gia được, thật sự vẫn cần nâng cao lòng nhiệt thành của các hàn môn sĩ tử. Hơn nữa, văn chương của Khấu Chính và Lạc Tân, lão thần cũng đã xem qua, tôn nhi của lão thần thật sự vẫn kém bọn họ một bậc.”
“Ừ.” Thiên tử hài lòng gật đầu nói: “Ông có thể nghĩ như thế thì tốt… Đợi một khoảng thời gian sau, trẫm sẽ đề bạt Hà Hân Hiền vào lục bộ, ông chỉ cần thông báo với Hạ Mai một tiếng là được, việc này trẫm cho phép!”
“Đa tạ bệ hạ.” Hà Tương Tự chắp tay khéo léo từ chối: “Có điều tôn nhi của lão thần có ý muốn ba năm sau sẽ thi lại, nhất định phải đoạt chức trạng nguyên.”
“Ồ?” Thiên tử Đại Ngụy nghe thế có hơi bất ngờ, bèn gật đầu tán thưởng: “Có chí khí! Không hổ danh là thiếu niên tuấn kiệt của Đại Lương ta!” Nói đến đây, thiên tử đột nhiên ngẩn người tò mò hỏi: “Vừa rồi ông nói tôn nhi của ông làm sao?”
“Là thế này ạ, xá tôn Hân Hiền năm nay đã mười tám tuổi, lão thần lo lắng cho hôn sự của nó, mà tiểu tử cũng có nói ra nữ tử trong lòng của nó…”
“Ha ha.” Thiên tử Đại Ngụy bật cười: “Thú vị… Hắn đã vừa mắt nữ nhi nhà ai rồi? Trẫm sẽ làm chủ cho hắn.”
“Là… một vị công chúa.” Hà Tương Tự lấy hết can đảm trả lời.
“Hả?” Vẻ mặt thiên tử Đại Ngụy lập tức trở nên kỳ lạ, trong vẻ kỳ lại lại có hơi mỉm cười: “Vừa ý con gái của trẫm sao? Lẽ nào là vào hôm Đoan Ngọ ở Văn Đức điện?”
“Việc này lão thần cũng không rõ.” Hà Tương Tự cười hùa theo, thấy thiên tử không phản đối, trong lòng ông ta cũng có chút nhẹ nhõm, thầm nghĩ quả nhiên Hà gia ta có đủ tư cách để nghênh đón công chúa.
“Hà Hân Hiền… ừ, tiểu tử này khá lắm.” Thiên tử gật đầu hỏi: “Là đứa con gái nào của trẫm thế?”
“Là Ngọc Lung công chúa.” Hà Tương Tự nói khẽ.
Đại thái giám Đổng Hiến đứng bên cạnh nghe thế liền quay sang nhìn Hà Tương Tự.
Còn nét mặt thiên tử Đại Ngụy cũng trở nên sa sầm.
“Bệ… hạ?” Thấy thiên tử mãi không nói gì, Hà Tương Tự cảm thấy không ổn, bèn len lén ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện thiên tử đang xám mặt nhìn mình thì giật bắn người.
“Ngọc Lung… Ngọc Lung…” Thiên tử vừa gõ ngón tay lên long án vừa nhìn Hà Tương Tự bằng ánh mắt sắc bén, lời nói rất bình tĩnh nhưng lại lộ ra sự lạnh lùng: “Tương Tự, ông biết được gì rồi?”
“Biết được?”
Hà Tương Tự lo lắng trong lòng, cảm thấy thấp thỏm bất an, bèn nói ngay: “Lão thần không hiểu ý của bệ hạ vừa nói.”
“…” Thiên tử lạnh lùng nhìn Hà Tương Tự, thấy ông ta tuy ngoài mặt thấp thỏm bất an nhưng ánh mắt thì lại ngơ ngác thì chợt chậm rãi nói: “Trẫm cần suy nghĩ một chút, ông về chỗ đi.”
“…”
Hà Tương Tự lại giật mình, lập tức hiểu ra, thiên tử vẫn chưa quên chuyện này, thậm chí có lẽ sự thù hận trong lòng giờ còn sâu sắc hơn xưa nữa.
Còn về tại sao lại thế thì ông thật sự có hơi không hiểu.
Bởi vì theo ông thấy, thiên tử cho dù có thành kiến với Tiêu Thục Viện thì cũng đã là chuyện của mười mấy năm trước rồi, mối thù này đáng lẽ phải vơi đi ít nhiều, không đến mức hận cả Ngọc Lung công chúa mới phải.
Nhưng Hà Tương Tự lại nhận thấy ánh mắt lạnh như băng của thiên tử, Ngọc Lung công chúa có vẻ như chính là một điều cấm kỵ.
Hôm ấy, Hà Tương Tự không rõ bản thân mơ mơ màng màng thế nào mà về được đến nhà, nhưng khi về đến nhà thì việc đầu tiên mà ông làm chính là gọi ngay cháu trai Hà Hân Hiền của mình vào thư phòng.
“Hân Hiền, cháu không được phép có bất kỳ qua lại gì với Ngọc Lung công chúa nữa!”
Hà Hân Hiền đang hớn hở, nghe xong câu này thì trái tim lập tức giống như bị đóng băng vậy.
Cậu ta lập tức nhận ra, e rằng thông tin mà Triệu Hoằng Nhuận nhận được tuyệt đối không phải là bịa đặt rồi.
Sáng hôm sau, Hà Hân Hiền lo lắng bước đến Hàn Lâm phủ, cậu và bát hoàng tử Triệu Hoằng Nhuận đã có hẹn trước rằng hôm nay sẽ báo tin cho nhau.
Khoảng gần trưa, Triệu Hoằng Nhuận dẫn đám tông vệ đến Hàn Lâm phủ tìm gặp Hà Hân Hiền.
“Bát điện hạ, hôm qua gia tổ về nhà đã nghiêm khắc bảo ta cắt đứt quan hệ với Ngọc Lung công chúa, điện hạ nghĩ việc này…”
“Xem ra Hà Tương Tự đã bị phụ hoàng phủ đầu, hoặc có thể nhận ra điều gì đó… Giờ xem ra việc hòa thân không phải là tin đồn rồi.”
Triệu Hoằng Nhuận nhíu mày suy nghĩ.
Thấy cậu cứ im lặng không nói gì, Hà Hân Hiền hốt hoảng, vội nói: “Bát điện hạ, điện hạ mau nghĩ cách đi.”
“Ta nghĩ cách sao?” Triệu Hoằng Nhuận có hơi trách móc nhìn Hà Hân Hiền, vừa thấy giận lại vừa thấy buồn cười: “Phải là huynh nghĩ cách mới phải!”
“Ta… ta nghĩ sao?”
“Đúng thế.” Triệu Hoằng Nhuận thở dài rồi bình tĩnh nói: “Giờ xem ra việc hòa thân là sự thật rồi, hiện tại chỉ còn hai con đường bày ra trước mặt huynh… Một là tranh đấu, hai là từ bỏ.”
“Từ bỏ…” Hà Hân Hiền vuốt mồ hôi trên trán rồi hỏi một cách khó khăn: “Từ bỏ là sao? Tranh đấu là thế nào?”
Triệu Hoằng Nhuận nghe thế liền đưa mắt nhìn Hà Hân Hiền rồi chậm rãi nói: “Từ bỏ thì chẳng có gì phải giải thích cả, chính là phải cắt đứt tình cảm này mà thôi, còn về tranh đấu… kết quả xấu nhất sẽ là huynh dẫn hoàng tỉ cao bay xa chạy.”
“Chuyện này… sao có thể làm?” Hà Hân Hiền giật mình trợn tròn mắt, hốt hoảng nói: “Nếu ta làm ra chuyện xấu hổ như thế thì chẳng phải sẽ liên lụy đến gia môn sao?”
“Chuyện xấu hổ sao?” Triệu Hoằng Nhuận lạnh lùng nhìn Hà Hân Hiền.
Hà Hân Hiền giật mình, biết mình đã lỡ lời liền nói: “Điện hạ xin đừng trách, ta chỉ là lo lắng bệ hạ sẽ trách tội gia môn chứ tuyệt đối không có ý gì khác…” Nói xong, cậu ta vội vàng cầu xin: “Điện hạ lẽ nào không thể cầu xin bệ hạ sao?”
Triệu Hoằng Nhuận quan sát Hà Hân Hiền một lượt rồi lại lạnh lùng nói: “Huynh nghĩ ta vì sao lại bảo huynh nhờ Hà lão thăm dò thử? Là do ta hoài nghi phụ hoàng đã chặn mọi tin tức để ngăn không cho ta biết việc này… Huynh tin không, giờ ta mà đến Thùy Củng điện hỏi việc này thì chắc chắn sẽ bị giam lại ngay.”
“Việc này…” Hà Hân Hiền lộ ra vẻ mặt thất vọng.
Nhìn thấy dáng vẻ ấy của cậu ta, Triệu Hoằng Nhuận cũng cảm thấy thất vọng, liền ném cho cậu ta một vật rồi chậm rãi nói: “Sau khi huynh nghĩ kỹ rồi thì vào cung tìm ta… Còn nếu huynh từ bỏ thì nhờ người đem vật này trả lại cho ta là được.”
Dứt lời, Triệu Hoằng Nhuận liền dẫn đám tông vệ bỏ đi.
Hà Hân Hiền cúi xuống nhìn, lúc này mới phát hiện thứ mà Triệu Hoằng Nhuận ném cho cậu ta chính là một tấm lệnh bài thông hành hoàng cung.
Thời gian trôi qua, Hà Hân Hiền ngày nào cũng ngơ ngẩn suy tính việc này.
Không thể phủ nhận, cậu ta có tình cảm sâu sắc với Ngọc Lung công chúa, nhưng nếu vì tình cảm này mà liên lụy đến người nhà thì sao có thể chứ?
Khoảng bảy tám ngày sau, Trần Đô Đại Lương chợt lan truyền một tin tức: Đoàn sứ giả nước Sở đã đến Ung Khâu, mấy ngày nữa sẽ diện kiến thiên tử Đại Ngụy để trình quốc thư.
Việc này khiến trên dưới trong triều đều cảm thấy ngạc nhiên, bởi bọn họ trước nay biết rõ hai nước Ngụy Sở mấy năm nay binh đao triền miên, nước Sở giờ sao lại cử sứ thần đến diện kiến thiên tử Đại Ngụy?
Sau khi biết được tin này, Hà Hân Hiền lập tức đứng ngồi không yên, bèn dùng lệnh bài mà Triệu Hoằng Nhuận đưa cho cậu ta để nhập cung tìm đến Văn Chiêu các.
“Nghĩ kỹ chưa?”
Khi Triệu Hoằng Nhuận nhìn thấy cậu ta thì không nói gì nhiều cả.
“Vâng.” Hà Hân Hiền trịnh trọng gật đầu rồi nghiêm giọng nói: “Tin rằng sau này cho dù bệ hạ có giáng tội thì bát điện hạ cũng sẽ giúp Hà gia ta chu toàn, không đến mức khiến cả nhà Hà gia phải chịu tội. Còn về ta… ta đã chuẩn bị tinh thần bị gạch tên ra khỏi nhà họ Hà rồi.”
“Cũng thông minh đấy…”
Triệu Hoằng Nhuận có hơi bất ngờ nhìn Hà Hân Hiền.
“Điện hạ, tiếp theo phải làm sao?” Hà Hân Hiền nghiêm túc hỏi.
Triệu Hoằng Nhuận mỉm cười: “Tiếp theo sẽ là việc của ta… Giờ Tí đêm nay, Nam Giao Thập Lí đình. Nếu hoàng tỉ chịu đi theo huynh thì… bắt lấy!” Nói đến đây, cậu lại ném một tấm lệnh bài cho Hà Hân Hiền.
Hà Hân Hiền nhận lấy tấm lệnh bài rồi quan sát kỹ, phát hiện mặt trước lệnh bài có khắc chữ “Ung Vương”, còn mặt sau có khắc dòng chữ “Thành xuất nhập”.
Khác với dòng chữ “Cung xuất nhập” trên tấm lệnh bài mà Triệu Hoằng Nhuận mới lấy lại.
Rõ ràng đây chính là một tấm lệnh bài của Ung Vương, có thể dùng để ra vào thành Trần Đô Đại Lương một cách tự do.
“Đa tạ!”
Hà Hân Hiền hít một hơi thật sâu rồi cẩn thận cất lệnh bài vào người.
/75
|