Đặc Công Tà Phi

Chương 334 - Chương 327.2

/354


Mười ngón tay của bọn họ dịu dàng nắm lấy, thân thể thân mật kề cận bên nhau.

Bọn họ cũng không mở miệng nói chuyện, chỉ yên lặng ngắm mặt trời mọc, ngắm hết mặt trời mọc lại ngắm mặt trời lặn, Die nd da nl e q uu ydo n ngắm hết mặt trời lặn nữa ngắm ánh nắng chiều, ngắm hết ánh nắng chiều còn ngắm trăng sáng.

Đám Vô Ngân, Hiên Viên Ly, Tiêu Hàn vào Thiên Linh điện ở, trên căn bản ngay cả cửa Thiên Linh điện, đều không có bước ra khỏi một bước.

Cả ngày bọn họ tề tụ trong một phòng, vung tay áo lau nước mắt, nâng chén tiêu sầu lại càng sầu hơn, mỗi ngày mỗi đêm, hoàn toàn say ngủ mê man.

Huyết Thứu vương Ngốc Bảo, cùng với con chồn nhỏ Cầu Cầu cũng vào Thiên Linh điện ở, cũng từ ân trong miệng Thiên Cơ lão nhân biết chân tướng.

Ngốc Bảo ăn không vô uống không xuôi, trước kia oai phong cuồng ngạo, biến thành uể oải chán nản; Cầu Cầu có khẩu vị không tốt, cũng trở thành Cầu Cầu gầy ốm.

Ngốc Bảo và Cầu Cầu, giống như mất đi linh hồn, cả ngày nằm trên mặt đất cũng không nhúc nhích.

Nếu không phải mỗi ngày, Thánh quân Nam Cung Tuyết Y đẩy miệng Cầu Cầu và Ngốc Bảo ra, vận dùng linh lực hùng hậu, cứng rắn nhét vào một chút thức ăn.

Ngốc Bảo và Cầu Cầu cố ý tuyệt thực, một lòng muốn theo chủ, sợ rằng trước Thượng Quan Ngưng Nguyệt, đã khí đoạn mất mạng.

Về phần Thánh đế Nam Cung Ngạo Nhật, mỗi ngày mắt đều sưng như hột đào.

Ngoài trừ lấy Thánh thủy còn dư lại không nhiều trong hồ ra, giao cho các trưởng lão, đều cùng Thiên Cơ lão nhân núp ở trong phòng, vung tay áo lau nước mắt, nâng chén tiêu sầu lại càng sầu hơn.

Đối với vẻ mặt bi thống của Thánh đế, các trưởng lão và các hộ pháp Linh cung, mặc dù trong lòng cực kỳ nghi ngờ, nhưng Thánh đế không chủ động nói, bọn họ cũng không dám lắm mồm hỏi.

Mặt trời lặn sao lên, sao ẩn mặt trời mọc.

Thời gian vô tình trôi cực nhanh, năm tháng tàn nhẫn đi qua, giống như chỉ một cái búng tay, hai mươi chín ngày cứ như vậy đã qua. . . . . .

Bóng đêm phủ xuống --

Ánh trăng bạc sáng chói, giống như lây nhiễm sự đau khổ trong lòng người, dường như được trải thêm một lớp màu bạc lạnh như băng, da.nlze.qu;ydo/nn lạnh lùng chiếu xuống trên mái hiên màu xanh lá.

Trong một gian phòng trong điện, Nam Cung Ngạo Nhật và Thiên Cơ lão nhân chạm mặt mà ngồi, hai người ai cũng không nói gì, chỉ mệt mỏi và đau khổ, yên lặng cầm chén uống rượu.

Ngoài điện, dọc theo hành lang trúc xanh --

Hai người Tiêu Hàn và Dạ Dật Phong, lẳng lặng dựa lưng vào lan can, lẳng lặng ngắm nhìn một đôi bích nhân phía trước: Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm.

Giờ khắc này, hai người Tiêu Hàn và Dạ Dật Phong, bất luận trong mắt hay trong lòng, cũng không lộ ra một chút tình cảm nào với Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

Bởi vì, bọn họ biết rõ. . . . . .

Vào giờ phút này, nếu lộ ra một chút tình cảm với Thượng Quan Ngưng Nguyệt, là khinh nhờn với tình yêu sống chết có nhau của Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm.

Dưới ánh trăng quanh quẩn --

Phía bên phải Tiêu Hàn và Dạ Dật Phong, Thượng Quan Hạo dựa lưng vào lan can, cũng không nhìn về phía trước, mà ngẩng đầu nhìn ánh sao trên trời xanh.

Thiên Cơ lão nhân biết, một khi mạng ái đồ không còn, đồ tức cũng nhất định sẽ hi sinh.

Vì vậy, Thiên Cơ lão nhân nói tất cả không hề giấu giếm cho Thượng Quan Hạo, để Thượng Quan Hạo theo tới Linh cung, vốn muốn đợi sau khi mạng ái đồ không còn, hi vọng dựa vào thân tình của Thượng Quan Hạo, ít nhất có thể giữ lại mạng của đồ tức.

Vậy mà, bí mật tử kiếp, hoàn toàn bị vạch trần, đối thoại giữa Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm, khiến bọn họ hiểu một chuyện.

Cho dù Thượng Quan Hạo sử dùng thân tình, ép Thượng Quan Ngưng Nguyệt ở lại thế gian này. Nhưng lại sống, cũng không có linh hồn.

Cho nên, một màn tiết mục thân tình giữ mạng, mọi người thật vẫn chưa trình diễn , bọn họ không thể làm gì đành bỏ qua.

Trong làn gió đêm, tóc Thượng Quan Hạo tung bay, bất luận khuôn mặt, hoặc trong hai mắt, sự đau khổ đã không còn sót lại chút gì.

Dù sao, nếu nữ nhi yêu mến đã phải đi rồi, hắn cũng sẽ đi theo. Cho nên, giờ khắc này, hắn còn gì để đau nữa đây chứ?

Phía bên phải Thượng Quan Hạo, là Vô Ngân và Hiên Viên Ly song song đứng thẳng.

Nghiêng đầu, môi mất hết huyết sắc run rẩy, giọng Hiên Viên Ly khàn khàn mà nói: Vô Ngân, ta thật sự hi vọng. . . . . . Hi vọng ngày mai có kỳ tích xảy ra. Nếu như có kỳ tích xảy ra, ta nguyện ý phục tùng mệnh lệnh không đổi!

-- nhưng nếu ngày mai, thật sự có kỳ tích xảy ra.

Có thể khiến Diễm tri kỷ, không phải hy sinh năng lượng của Ma châu, cũng có thể giải trừ


/354

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status