Đặc Công Tà Phi

Chương 310 - Chương 308

/354


Động tác đấm lưng cho Hiên Viên Diễm của Hiên Viên Ly càng nhanh hơn, động tác bóp vai Thượng Quan Ngưng Nguyệt của Thiên Cơ lão nhân cũng càng linh hoạt hơn.

Lúng túng cười hắc hắc một tiếng, Hiên Viên Ly và Thiên Cơ lão nhân đồng thanh mở miệng nói: Cái đó. . . . . . dẫn theo chúng ta tới Linh cung đi!

Không dẫn!

Cùng kêu lên bỏ lại hai chữ, Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm quay đầu lại, bưng chén sứ thanh hoa lên, uống cháo cá trích thơm ngon trong chén.

Ô ô ô, tại sao không mang soái lão đầu đi theo?

Đặt mông ngồi xuống ngay tại chỗ, cánh tay ôm bắp chân Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Thiên Cơ lão nhân la lối om sòm nói: Soái lão đầu mặc kệ, soái lão đầu phải đi theo!

-- Soái lão đầu chọn lựa chiến thuật la lối om sòm, hắn nên chọn chiến thuật gì cho tốt đây nhỉ?

Chẳng lẽ, học soái lão đầu đặt mông ngồi xuống ngay tại chỗ, giả bộ vô lại la lối om sòm sao? Một chiêu này, khụ khụ khụ, dường như hắn. . . . . . thật sự không học được!

Hiên Viên Ly chớp chớp con mắt, vụt một cái nhảy lên phía đối diện bàn.

Nhấc lên một đôi đũa bạc, khuôn mặt đầy ý cười lấy lòng, ân cần gắp thức ăn vào trong chén của Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm.

Tặng cho Thiên Cơ lão nhân, Hiên Viên Ly một cái nhìn xem thường, khóe miệng Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt giật giật mà nói: Vì sao phải mang các người đi, cho một lý do trước?

Từ trên mặt đất bò dậy, hai tay bỗng chốc chống nạnh.

Đầu kiêu ngạo ngẩng cao, Thiên Cơ lão nhân lấy lý do là: Linh cung nguy hiểm trùng trùng, lão đầu có võ công cao cường, không những sẽ không kéo chân các ngươi, còn có thể giúp đỡ bọn ngươi chuyển nguy thành an!

Thứ nhất: Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm hiểu rõ, mặc dù không mang theo soái lão đầu, nhưng với khả năng siêu phàm của soái lão đầu, muốn đi cùng cũng dễ dàng.

Thứ hai: dược liệu hiếm có Thiên Biện Kim Đường và Mê Hồn Thảo, là thánh hoa và thánh thảo ở Linh cung, nếu bọn họ muốn lấy được thánh hoa và thánh thảo, sợ rằng tránh không khỏi một cuộc ác chiến.

Nếu như soái lão đầu cùng đi với bọn họ, với bản lĩnh cường đại của soái lão đầu, xác thực có thể giúp bọn họ đối địch, nắm chắc được cơ hội cướp lấy dược liệu.

Vì vậy --

Gật đầu, Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt nói: Được rồi, coi như lý do của soái lão đầu đã vượt qua kiểm tra, chúng ta đồng ý dẫn người đi Linh cung!

Nâng ngón trỏ phải lên, chỉ về phía sống mũi của mình, Hiên Viên Ly nghiêng đầu hỏi Còn ta thì sao?

Lý do của huynh đâu? Chẳng lẽ. . . . . .

Mắt trừng nhìn Hiên Viên Ly, Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm tức giận: Huynh cũng muốn nói cho chúng ta biết, da.nlze.qu;ydo/nn võ công của huynh cao cường, có thể giúp ta chuyển nguy thành an sao?

Lời của Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm, nghe tựa như trào phúng đối với bản lĩnh của Hiên Viên Ly, kì thực lại có tình cảm ân cần sâu đậm đối với Hiên Viên Ly.

Dù sao, bọn họ cũng không phải đi du sơn ngoạn thủy, mà là đi Linh cung tìm phiền toái.

Nếu so với người tầm thường, Ly hoàng huynh cũng được coi là cao thủ.

Nhưng, nếu so với người Linh cung, bản lĩnh của Ly hoàng huynh, chỉ sợ cũng chỉ có thể nói là khoa chân múa tay, bọn họ cũng không muốn Ly hoàng huynh đi theo mạo hiểm.

Biết rõ hai người Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm, phía sau lời giễu cợt này, là tràn đầy quan tâm, cho nên, Hiên Viên Ly tất nhiên không thèm để ý chút nào.

Lý do rất đơn giản, lần này các người đi đến Linh cung hung hiểm khó lường, vi huynh tình nguyện đi theo mạo hiểm, cũng không nguyện mỏi mắt chờ mong các người trở về. Bởi vì, chờ đợi người thân nhất, là một loại đau khổ, là một loại hành hạ cả thân thể và linh hồn.

Cánh tay bắt chéo, Hiên Viên Ly đúng lý hợp tình nói: Nếu các ngươi không mang ta đi, ta sẽ ăn uống không ngon, tiều tụy mà chết. Các ngươi muốn ta lo lắng đến tiều tụy mà chết sao?

Ý của Hiên Viên Ly đã quá rõ rồi.

Hắn tình nguyện đi theo mạo hiểm, ngay cả bị mất mạng, cũng không nguyện lòng đầy thấp thỏm, đau khổ chờ đợi, so để hắn chết còn khó hơn chịu khổ.

Ánh mắt cố chấp, giọng nói kiên quyết của Hiên Viên Ly khiến hai người Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm chỉ có thể trừng mắt trả lời: Thật là phục huynh luôn, được được được, dẫn huynh cùng đi!

Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm vừa dứt lời, hành lang ngoài phòng vang lên tiếng của Vô Ngân và Thượng Quan Hạo: Nguyệt nhi, chúng ta cũng muốn đi Linh cung!

Ngay sau đó, Vô Ngân mặc một bộ áo trắng thánh khiết bồng bềnh, tóc đen phất phới tung bay và phụ thân của Thượng Quan Ngưng Nguyệt Thượng Quan Hạo, một trước một sau đi vào.

Nguyên nhân Vô Ngân đi Linh cung, Thượng Quan Ngưng Nguyệt hiểu rất rõ. Cho nên, Thượng Quan Ngưng Nguyệt tất nhiên sẽ không mở miệng cự tuyệt Vô Ngân cùng đi đến Linh cung.

Mặc dù nàng cũng tinh thông y thuật, nhưng Vô Ngân được thánh thủ Y Vương đích thân truyền nghề, y thuật tuyệt đối hơn xa cho nàng.

Nàng có thể xoay chuyển thất thải linh lực, làm hơi thở yếu đuối của thai tạm thời trở nên mạnh mẽ, nhưng không cách nào làm thân thể thai nhi khôi phục trạng thái khỏe mạnh bình thường, cũng không cách nào chữa khỏi chứng đau phổi mười ngày một lần của nàng.

Cho nên, nàng cần Vô Ngân đi theo.

Bỏ đi điều kiện tiên quyết của Diễm, cùng Vô Ngân thảo luận y thuật, xem thử có những biện pháp khác hay không, không cần phải tìm người Linh cung hỏi ra nguyên nhân chứng bệnh, liền có thể chữa được bệnh chứng kỳ lạ trên người nàng.

Nhưng --

Hiên Viên Diễm chẳng hay biết gì, nếu đã coi Vô Ngân là tri kỷ, há sẽ nguyện ý để tri kỷ cùng đi tới, bước chân vào




/354

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status