Đặc Công Tà Phi

Chương 196 - Chương 196

/354


Ma quỷ, nam tử áo lam thấp hơn này, nhất định là ma quỷ tới từ địa ngục, ma quỷ trong ma quỷ!

Bởi vì chỉ có ma quỷ trong ma quỷ, mới có thể có loại lực lượng kinh khủng này -- chỉ mở miệng nói một câu thôi, là có thể dọa người sởn gai ốc, hồn bay phách tán.

Tên hộ pháp Sinh Tử Môn rút dây thép màu bạc khỏi cằm, từng giọt từng giọt mồ hôi to như đậu nành, từ trên sống mũi tái nhợt rơi xuống, dung hợp với máu tươi chỗ cằm thành một dòng máu đỏ thê lương.

Gió đêm trong vực sâu nhẹ nhàng phất vào mặt, mồ hôi dung hòa với giọt máu thành dòng máu đỏ thê lương, chậm rãi chảy xuôi dọc theo cổ tên hộ pháp Sinh Tử Môn, nhiễm đỏ vạt áo trước của tên hộ pháp Sinh Tử Môn.

Thân thể chín tên hộ pháp Sinh Tử Môn còn lại nằm sát đất, trên gương mặt giống như tro tàn, cũng tụ tập vô số giọt mồ hôi như hạt đậu.

Nam tử áo lam thấp hơn, tự tay dùng dây thép màu bạc, xỏ xuyên qua cằm của bọn hắn thì cũng thôi đi. Nhưng hắn lại không tự mình động thủ, mà để cho đồng bạn của bọn họ tình như huynh đệ tới động thủ, hắn. . . thật là độc ác!

Nhìn thấy tên hộ pháp Sinh Tử Môn ở phía đối diện, tay phải chỉ nắm dây thép màu bạc, hai chân lại cũng không có một chút dấu hiệu di động.

Thượng Quan Ngưng Nguyệt nghiêng đầu nhìn Hiên Viên Diễm, đôi môi đỏ mọng cười nói: Xem ra. . . Hắn không quá nguyện ý giúp ta cắm dây thép màu bạc vào bên trong cằm của đồng bạn hắn.

Đôi mắt đen Hiên Viên Diễm nghênh đón ánh mắt nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, lập tức mở miệng nói tiếp: Có lẽ hắn cũng không phải là không muốn đâu? Hắn chỉ không biết sau khi cắm dây thép màu bạc vào bên trong cằm của đồng bạn, làm thế nào mới có thể khiến xương cốt chỗ cằm, tấu lên một khúc nhạc trời dễ nghe! Dù sao. . . . . .

Tiếng nói của Hiên Viên Diễm hơi ngừng lại, lười biếng duỗi thắt lưng, môi mỏng tiếp tục chậm rãi nói: Dù sao, phổ nhạc cũng cần thiên phú. Hắn không có thiên phú lấy xương trắng làm dây cầm, phổ ra tiên âm, nàng cũng không nên làm người khác khó chịu.

Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhún vai một cái đầu, đôi mắt ngọc lại một lần nữa cười nhìn tên hộ pháp Sinh Tử Môn phía đối diện.

Đầu khẽ nghiêng, từ trong môi Thượng Quan Ngưng Nguyệt bật ra lời nói ôn nhu mị hoặc: Này, thả đoạn dây bạc trên tay phải ngươi ra đi! Mức độ tê dại của ngón tay ta, đã yếu đi không ít. Ta nghĩ. . . mặc dù không cần sự hỗ trợ của ngươi, ta cũng có thể một mình phổ nhạc là được rồi.

Nghe thấy lời Thượng Quan Ngưng Nguyệt nói, tay phải tên hộ pháp Sinh Tử Môn, không chỉ không buông ra dây thép màu bạc, ngược lại còn cầm dây thép màu bạc chặt hơn một chút.

Rất dễ nhận thấy, hắn đã thử cái cảm giác xương cằm bị vỡ vụn đó, hắn không muốn chín tên đồng bạn tình như huynh đệ của hắn nếm thử sự đau đớn kịch liệt như khoan tim đâm phổi đó.

Nhưng hắn lại biết rõ ràng, với bản lĩnh có hạn của bản thân hắn, vốn không có cách nào đoạt lấy tính mạng của hai người nam tử áo lam này, để hóa giải bể khổ đau đớn mà những đồng bạn sắp gặp.

Cho nên, hắn chỉ có thể nắm đoạn dây thép màu bạc trong tay phải chặt hơn một chút. Dùng cái cách hết sức phí công này, để biểu lộ ý niệm có lòng nhưng không đủ lực bảo hộ với chín tên đồng bạn tình như huynh đệ của hắn.

Cảm nhận được tên hộ pháp Sinh Tử Môn ở phía đối diện dùng tay phải gắt gao nắm chặt một đầu đoạn dây thép màu bạc, Thượng Quan Ngưng Nguyệt khẽ nhướn mày, ý cười chứa đầy trong mắt ngọc càng đẹp hơn, nói: Xem ra. . . ngươi đã nảy sinh ra tình cảm vô cùng sâu đậm với dây thép màu bạc này.

Ngón tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt chỉ cần khảy nhẹ, khiến một đầu dây thép màu bạc, bay ra khỏi lòng bàn tay phải của tên hộ pháp Sinh Tử Môn, dễ dàng như bẻ lấy một cành cây vậy.

Nhưng mà, Thượng Quan Ngưng Nguyệt cũng không có khiến một đầu dây thép màu bạc, bay ra khỏi lòng bàn tay phải của tên hộ pháp Sinh Tử Môn.

Được rồi, con người của ta từ trước đến giờ đều rất hào phóng! Ngươi đã nảy sinh ra tình cảm vô cùng sâu đậm với dây thép màu bạc này, không nỡ trả nó lại cho ta, vậy ta liền đưa nó cho ngươi.

Tiếng cười dịu dàng vừa dứt, ngón tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt thon thon lười biếng thả ra, khiến một đầu dây thép màu bạc, từ trên ngón tay thon thon rơi vào trên mặt đất trong gió đêm xao động.

Dù sao, dây thép màu bạc trong tay áo ta rất nhiều, mặc dù hào phóng tặng ngươi một đoạn dây thép màu bạc. . .

Cúi đầu, ngón tay thon thon lại duỗi vào trong tay áo màu lam, đôi môi Thượng Quan Ngưng Nguyệt đỏ mọng câu lên một đường cong ma mị nói: Cũng không lo không có đoạn dây thép màu bạc khác để phổ tấu một khúc nhạc




/354

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status