Cường Yêu Độc Nhất Vô Nhị Giữ Lấy

Chương 76: Mạc Trọng Huy chúng ta chấm dứt đi

/199


Trên màn hình đang chiếu là phim nói về tình yêu thanh mai trúc mã, nam nữ nhân vật chính hiểu lầm nhau nên mỗi người một ngả, nhiều năm sau gặp nhau, bên cạnh bọn họ đều có người yêu mới, có người nói tình yêu thật sự, là cho dù nằm bên cạnh một người nhưng trong lòng vẫn luôn nhớ về một người khác, bộ phim quanh co, nữ chính năm đó rời đi nam chính nguyên nhân là do bệnh nan y, cuối cùng nữ chính chết trong vòng tay của nam chính.

Xem đến đoạn cuối, nước mắt An Noãn như mưa chảy xuống.

Mạc Trọng Huy ngồi ở bên cạnh cô nhíu mày thật chặt, một màn trước mặt cũng giống như năm xưa. Hà Tư Nghiên cũng từng giọt ngắn giọt dài, lúc còn rất nhỏ, nhìn thấy trong ngõ nhỏ một con chó bị lạc cô cũng có thể đau lòng rơi nước mắt. Nhưng lại rất thích xem phim tình cảm, mỗi khi cảm động liền chui vào lòng anh khóc như mưa, nghẹn ngào thì thầm vào tai anh nói, chúng ta vĩnh viễn cũng không có bí mật, vĩnh viễn không xa rời nhau.

Giật mình nhìn lại rạp chiếu phim, phim đã hết, mọi người đã ở lối ra. An Noãn khóc đến không nín được, anh bất đắc dĩ đem cô kéo vào trong lòng, thấp giọng oán giận: “Phim đều là giả, có cái gì mà em khóc.”

“Đương nhiên không thể so với động vật máu lạnh như anh. Mạc Trọng Huy, anh có thật lòng yêu một người bao giờ chưa?”

Mạc Trọng Huy trong nháy mắt chần chờ, lập tức cúi đầu nói: “Anh yêu em!”

Trong thời gian ngắn An Noãn không rõ lời anh nói có bao nhiêu chân thành, chỉ lạnh lùng hừ một tiếng: “Yêu một người không phải như anh, anh đối với tôi chỉ là ham muốn thể xác.”

Từ rạp chiếu phim đi ra, đã đến giờ cơm chiều. Mạc Trọng Huy phải về nhà ăn tối, An Noãn lại kiên trì muốn ăn ở ngoài. Mạc Trọng Huy người thích sạch sẽ,rất ít ăn cơm ở bên ngoài. An Noãn có khi cảm thấy kỳ quái, phàm là sự nghiệp thành công như vậy, nhưng anh lại không có xã giao.

Một nhà hàng Tây cách điệu, người tới đều là tình nhân, bọn họ vui cười đánh chửi, trong lúc giơ tay nhấc chân đều biểu hiện tình yêu sâu đậm.

Trước đây, cô cũng từng ảo tưởng, từng hướng tới, ở tất cả mọi nơi trên toàn thế giới đều lưu lại dấu chân cô cùng người yêu của mình. Cô luôn tưởng tượng một cuộc hẹn hò bình thường như bao nhiêu đôi tình nhân khác, xem phim đi dạo phố ăn cơm, chẳng sợ bất cứ điều gì chỉ muốn tay trong tay tiêu sái xong một đoạn đường.

Nghĩ lại có lẽ cô đã vĩnh viễn mất đi tư cách đó. Mạc Trọng Huy muốn vào phòng riêng, cho tới bây giờ anh cũng không thích nơi có quá nhiều người, bị người ta dòm ngó.

Anh giúp cô cắt nhỏ miếng thịt bò, rồi đưa tới trước mặt cô.

An Noãn đơn giản ăn mấy miếng, liền buông dao nĩa: “Không hương vị, không không khí, không ăn, chúng ta về nhà đi.”

Mạc Trọng Huy nhíu mày, anh cũng không động đến dao nĩa, chỉ thẳng tắp ngồi nhìn cô ăn.

“Đi thôi.”

Anh nắm tay cô rời đi. Giang thành đã bắt đầu về đêm, đèn đường cũng đã được mở lên, An Noãn đã quên bao lâu không nhìn kỹ thế giới đầy phấn khích này .

Mạc Trọng Huy đưa cô đi lấy xe, trên đường về nhà, An Noãn lấy hết dũng khí, thật sự nói: “Mạc Trọng Huy, anh thả tôi đi!”

“Chi --”

Tiếng thắng xe bén nhọn vang lên, Mạc Trọng Huy đem xe dừng lại giữ đường, phía sau truyền đến tiếng kèn xe bất mãn.

Anh chỉ dừng có một phút đồng hồ, lập tức điên cuồng nhấn ga, xe ‘Sưu’ bay đi.

An Noãn không dám nói thêm một câu nào, cô cũng không muốn cùng anh đồng quy vu tận.

Rốt cục an toàn đến biệt thự, An Noãn cũng không có xuống xe.

“Mạc Trọng Huy, chúng ta nói chuyện đi.”

Anh cũng không xuống xe, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên tay lái.

“Tôi chỉ muốn có cuộc sống của một người bình thường, tìm một người đàn ông bình thường, kết hôn sinh con, trãi qua một cuộc sống bình thường. Tôi còn trẻ, mới hai mươi sáu tuổi, tôi muốn níu kéo lại tuổi thanh xuân của mình. Anh là Mạc Trọng Huy, anh muốn cái gì dạng phụ nữ nào mà không có, xin anh buông tha tôi đi.”

An Noãn biết anh tức giận, cô không dám nhìn mặt anh, chỉ nhìn thấy tay anh đặt ở trên tay lái, đầu ngón tay trở nên trắng.

“Mạc Trọng Huy, anh là kẻ thù giết cha tôi, giữ tôi bên cạnh anh không biết là rất nguy hiểm sao? Có lẽ một đêm nào đó, tôi thừa dịp ngươi ngủ lấy dao giết anh, chết như vậy anh mới sáng mắt sao? Thả tôi đi đi, chúng ta vốn không nên dây dưa với nhau.”

Anh giận quá hóa cười, khinh phiêu phiêu: “Chờ tôi chơi chán, tự nhiên sẽ thả em, đến lúc đó còn có thể có cho em một số tiền.”

Anh nói xong lập tức xuống xe, An Noãn tức giận đến đuổi theo sau: “Chừng nào thì anh mới có thể chơi chán?”

Anh dừng bước chân, nâng cằm cô lên, ngả ngớn nói: “Bây giờ còn chưa chán, thích thân thể của em khi ở trên giường, thích bộ dáng của em ở trước mặt tôi giương nanh múa vuốt.”

“Mạc Trọng Huy, anh......” Cô thật muốn đánh anh.

Mạc Trọng Huy gắt gao cầm chặt cổ tay cô, anh nở nụ cười: “Tôi thích em giống như bây giờ, chưa từng có người phụ nữ nào dám ở trước mặt tôi làm như vậy. Có lẽ ngày nào đó em ngoan ngoãn phục tùng tôi, tôi sẽ chán.”

Tối hôm đó, Mạc Trọng Huy không về phòng ngủ, An Noãn một mình nằm trên giường rộng lớn, thật lâu cũng không thể ngủ. Cô có thể đợi đến ngày anh chán mình sao.

--

Mất ngủ một đêm, đến hừng đông cô mới ngủ, vừa ngủ thẳng đến giữa trưa. Lúc xuống lầu ăn cơm thấy trên bàn một chén thuốc bổ máu, mày không tự giác nhướng lên.

“Trương trợ lý, sao chỉ có một mình anh, Mạc tiên sinh nhà anh đâu?”

Trương Húc nhíu mày, vẻ mặt còn thật sự nói: “Mạc tiên sinh nhất ở hồ bơi cả buổi sáng.”

Dừng một chút, anh còn nói thêm: “Suốt đêm qua Mạc tiên sinh ở phòng tập thể thao.”

An Noãn giống như không nghe thấy, chăm chú ăn trong bát đồ ăn.

Trương Húc nhịn không được nói: “Mạc tiên sinh ở nước ngoài nghỉ phép, vừa nghe nói An tiểu thư rút 500cc máu, Mạc tiên sinh lập tức lên chuyên cơ về, cô cũng không biết anh ấy lo lắng thành bộ dáng gì, An tiểu thư, có thể hay không xin cô đối với Mạc tiên sinh tốt một chút?”

An Noãn từ đầu đến cuối đều không để ý tới Trương Húc, Trương Húc ở một bên bất đắc dĩ thở dài. Cơm nước xong, An Noãn muốn đi bệnh viện thăm La Hiểu Yến, Trương Húc kiên trì muốn đưa cô.

An Noãn tức giận đến rống anh ta: “Trương trợ lý, anh sợ tôi chạy trốn sao? Anh yên tâm, Mạc Trọng Huy lợi thế lớn như vậy, cho dù tôi có chạy trốn tới chân trời góc biển cũng sẽ bị bắt trở về, tôi sẽ không làm chuyện ngu xuẩn.”

Lúc An Noãn nói lời này, đúng lúc Mạc Trọng Huy đi vào, trên người là áo khoát tắm, trên tóc vẫn còn chảy nước, đám người hầu gái nhìn thấy đều đỏ bừng mặt.

Trương Húc vội vàng báo cáo: “Mạc tiên sinh, An tiểu thư muốn đi bệnh viện.”

“Để cô ấy đi.”

An Noãn hừ hừ, kêu người hầu đóng gói vài phần bổ canh, cô mang đến cho La Hiểu Yến.

--

Với sự cố gắng của Thường Tử Phi, tập đoàn Phi Vũ khôi phục lại như lúc trước, nhưng mất đi Hoa Vũ, lượng công việc của anh so với trước kia nhiều hơn.

Giang Thiến Nhu có thể hiểu, nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ làm nũng. Sau khi xảy ra nhiều chuyện, cô biết trong lòng Nghê Tuệ đối với cô có ý kiến, vì thế cô hai ba bữa lại dụ dỗ Thường Tử Phi về nhà ăn cơm, cũng dỗ cho Nghê Tuệ rất vui vẻ.

Hôm nay cuối tuần, Giang Thiến Nhu khuyên can mãi, biện pháp gì đều dùng tới, dụ Thường Tử Phi ở nhà nghỉ ngơi một ngày. Nghê Tuệ nhìn cô và Tử Phi tình cảm ngày càng tốt, trong lòng cũng kiên định. An Noãn rốt cuộc cũng là người của Mạc Trọng Huy, cho dù trở lại bên cạnh con bà, cũng không đầy đủ .

Cơm trưa, Nghê Tuệ làm một bàn lớn đồ ăn ngon, bà đau lòng con mình, trải qua sự kiện lần này, gầy đi rất nhiều, gần đây lại ngày đêm đều làm việc không ngừng, ngay cả cơm cũng không có thời gian ăn.

“Tử Phi, làm việc đừng quá liều mạng, sức khỏe là quan trọng nhất, có thời gian nhiều nên ở bên cạnh Thiến Nhu.” Nghê Tuệ vừa gắp đồ ăn vào chén của Thường Tử Phi, vừa đau lòng nói.

Giang Thiến Nhu lại tỏ ra rộng lượng, cười nói: “Mẹ, hiện tại Tử Phi lấy sự nghiệp làm trọng, con không sao.”

“Có thể lấy được người vợ biết thông cảm như con, coi như là phúc khí của Tử Phi” Nghê Tuệ nói xong gắp thịt heo viên bỏ vào chén của Giang Thiến Nhu.

Giang Thiến Nhu cắn một cái, liền chạy vào trong phòng vệ sinh nôn mửa.

“Sao lại ói như thế? Sẽ không phải là có chứ?” Trên mặt Nghê Tuệ kinh hỉ không thể che dấu.

Kia một khắc, Thường Tử Phi tâm lại ‘Phù phù’ rút một chút, cảm giác đầu tiên cũng không phải vui sướng.

Giang Thiến Nhu ói xong trở lại bàn ăn, thật có lỗi nói: “Con xin lỗi, gần đây ăn gì đều muốn ói.”

“Tử Phi, dù sao hôm nay con cũng nghỉ, cơm nước xong đưa Thiến Nhu đến bệnh viện kiểm tra, mẹ xem có thể là mang thai rồi.”

Giang Thiến Nhu không giấu được kinh hỉ, nghĩ rằng này đứa nhỏ đến thật đúng thời điểm. Thường Tử Phi hiện tại đối với cô rất tốt, nếu mang thai, địa vị của cô còn có ai có thể lay động.

--

La Hiểu Yến đã chuyển tới bệnh viện tốt nhất ở Giang thành, lúc An Noãn vào thăm cô ta, Phan Bình ngồi ở trên giường đút cô ăn cơm. Nhìn thấy An Noãn, Phan Bình đứng lên, cung kính gọi: “An tiểu thư.”

La Hiểu Yến thối anh một ngụm: “Xem anh vuốt mông ngựa, đến An Noãn cũng không tha.”

Phan Bình cau mày trừng mắt nhìn cô, lập tức chuyển hướng An Noãn: “An tiểu thư, các người từ từ tán gẫu, đúng lúc tôi có việc đi ra ngoài một chuyến.”

Sau khi Phan Bình rời đi, An Noãn ở mép giường ngồi xuống, cô phát hiện khí sắc của La Hiểu Yến rất tốt.

“Noãn Noãn, chị có chuyện vui muốn nói với em. Phan Bình đang làm thủ tục ly hôn với vợ của anh ấy, rất nhanh anh ấy sẽ cưới chị.”

An Noãn có chút không tin, nhưng cũng thật lòng chúc phúc.

“Noãn Noãn, chị thật không nghĩ tới anh ấy sẽ cưới chị, đau khổ lần này thật đáng giá, chị thật sự rất vui vẻ, cho tới bây giờ cũng không dám hy vọng xa vời sẽ gả cho anh ấy.”

An Noãn cầm tay cô, cười an ủi: “Có lẽ đã trải qua sự tình lần này, anh ta phát hiện chị rất quan trọng với anh ta, chúc mừng chị, Hiểu Yến, rốt cục cũng tìm được hạnh phúc cho chính mình.”

“Noãn Noãn, đến lúc đó em làm phù dâu cho chị được không? chị chỉ có một người bạn là em.”

An Noãn rất muốn đáp ứng, nhưng vẫn cự tuyệt: “Hiện tại em là cô nhi, không cha không mẹ, mệnh đồ nhiều suyễn, tìm em làm phù dâu điềm xấu.”

La Hiểu Yến ngẫm lại cũng không kiên trì nữa. Tân tân khổ khổ có được tình yêu và hôn nhân, cô cũng hy vọng có thể thuận thuận lợi lợi tiêu sái bước đi. An Noãn ở phòng bệnh với cô ta chốc lát, đút cô ta uống chút canh. Chờ cô ta ngủ, An Noãn mới rời đi.

Đi ra khỏi phòng bệnh, thấy một mình Phan Bình đứng ở cuối hành lang, dưới chân rất nhiều tàn thuốc.

Thấy An Noãn, cước bộ anh chần chờ tiêu sái bước đến: “An tiểu thư, chúng ta có thể nói chuyện không?”

“Lúc tôi và vợ tôi kết hôn, trong nhà của tôi chỉ có một căn nhà ngói ở dưới quê, cha mẹ vợ của tôi đều là nhân viên công vụ về hưu, anh vợ của tôi làm việc ở thị chính phủ, hiện tại đã sắp được lên làm cục trưởng. Lúc trước người nhà của vợ tôi chết cũng không đồng ý chúng tôi kết hôn, cơ hồ cái gì biện pháp đều dùng tới, nhưng vợ tôi vẫn quyết tâm đi theo tôi. Sau đó, người nhà của cô ấy biết không lay chuyển được cô ấy, bất đắc dĩ đồng ý. Tôi có thành tích hôm nay, đều là nhờ cô ấy, tôi vẫn muốn cho cô hạnh phúc, thứ hai chiếu cố người nhà cô ấy.”

An Noãn nghe xong trong lòng chua xót không nói nên lời.

“Hiện tại tôi cũng rất tốt, làm tổng giám đốc của Thiên Đường không phải là người bình thường có thể đảm nhiệm. Con người là như thế, càng có tiền càng dễ dàng đồi bại, hoàn cảnh bên cạnh như vậy, bên cạnh mọi người như vậy, tôi ở đây làm sao có thể hoàn hảo. Tôi phản bội vợ tôi, ở bên nuôi không ít nhân tình. Vợ tôi đều biết tất cả, nhưng cô ấy vẫn tha thứ cho tôi, thậm chí là dung túng tôi. Tôi lừa cô ấy nói gặp dịp thì chơi, chưa bao giờ còn thật lòng, và cũng chưa bao giờ thật lòng với bất kỳ một người phụ nữ nào. Phụ nữ chỉ cần có tiền là được, nhưng La Hiểu Yến không giống, cô ấy cùng ta cùng một chỗ không phải vì tiền của tôi, mà là vì có tình cảm với tôi.”

“Anh yêu La Hiểu Yến sao?”

Phan Bình hít sâu một hơi, thật lòng trả lời: “Không thương.”

“Đời này tôi chỉ yêu một mình vợ tôi, cơ thể của tôi phản bội cô ấy, nhưng tim của tôi vẫn luôn có hình bóng cô ấy.”

Trong lòng An Noãn hoảng hốt, cơ hồ nghiến răng nghiến lợi quát: “Vậy vì sao anh còn muốn cưới La Hiểu Yến? Anh làm như vậy đồng thời tổn thương hai người phụ nữ.”

“Tôi không thể không cưới cô ta, La Hiểu Yến là loại người nào, cô ta chính là người điên, lần này tự sát không được, còn có thể có lần sau, trừ phi tôi cưới cô ta, như mong muốn của cô ta.”

An Noãn xoa xoa mi tâm đau nhức, cúi đầu nói: “Trong lòng anh vẫn có cô ta, nếu không anh có thể mặc kệ cô ta, cô ta chết ngược lại anh sẽ được yên ổn.”

Phan Bình cắn chặt răng, có vài chuyện anh không thể nói ở trước mặt An Noãn, anh ước gì La Hiểu Yến chết đi, ước gì người phụ nữ điên loạn này biến mất, nhưng La Hiểu Yến không phải là người bình thường, Trương trợ lý đã sớm nhắc nhở anh. Anh không trách bất luận kẻ nào, chỉ do chính mình lúc trước bị ma nhập, bị cô quyến rũ.

“Phan quản lí, bất luận như thế nào, tôi hy vọng anh đối đã với cô ta thật tốt.”

“Tôi sẽ, tôi cái gì đều có thể cho cô ta, thậm chí là hôn nhân, nhưng cái duy nhất tôi không thể cho được là trái tim của tôi.”

/199

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status