Quả nhiên Cao Tiến nhìn thấy cánh cửa cũng không hấp tấp mà làm loạn, thay vào đó lão ta từ từ tiến đến cánh cửa, bàn tay nhăn nheo mò mẫm trên cánh cửa một chút sau đó tìm thấy một điểm nhỏ trên cánh cửa ban tay phát lực đấm vào điểm đó một phát cực mạnh.
Ầm một tiếng vang lên, phù văn trên cánh cửa giống như bị một luồng cự lực thổi bay tán loạn, vô số phù văn kết thành chuỗi ngay lập tức đứt gãy, phù văn trận trên cánh cửa cứ như thế bị phá hủy, chỉ là trong mắt Tử Phong thì những phù văn này đang liên tục ngưng tụ lại, hiển nhiên vừa rồi Cao Tiến không có đánh trúng trận nhãn mà chỉ là tìm được một yếu điểm nào đó mà tạm thời xua đi phù văn trận.
Cao Tiến không hề biết đến điều này, lão y nguyên theo tư liệu viết mà làm theo, cảm nhận cánh cửa đã nới lỏng, lão liền mỉm cười, quay đầu lại nói: Trận pháp trên cánh cửa đã bị phá hủy, chúng ta tiến vào thôi!
Chỉ là lời vừa nói xong, những phù văn trên cánh cửa đã hội tụ lại với nhau trong nháy mắt, chỉ là hình dạng của bọn chúng đã thay đổi khác so với lúc trước, một luồng quang mang chói mắt xuất hiện, trong một tích tắc liến biến thành một tia sáng mang theo khí tức hủy thiên diệt địa mà bắn ra, nhằm thẳng vào Cao Tiến đang đứng cách đó không tới nửa mét.
Sự việc xảy ra quá nhanh, Cao Tiến căn bản không kịp phản ứng thì đã thấy tia sáng đến ngay trước mặt, dù có muốn tránh né thì đã muộn rồi. Tử Phong vì vấn đề an toàn đã kích hoạt Chân Dạng cùng với Phân Tích Nhãn và Thiên Ma Nhãn, hắn đương nhiên biết rõ ràng công kích này sẽ tới, dù sao thì cũng giống như trận pháp ở Cổ Mộ, khi có người mang theo ý đồ phá trận mà không tìm đúng trận nhãn thì chắc chắn sẽ có công kích thập phần cường hãn đánh trả.
Trong một sát na tia sáng chuẩn bị nuốt chửng lấy Cao Tiến, Tử Phong động, lấy cơ thể hắn làm trung tâm, một luồng sóng gợn vô hình lấy tốc độ vượt xa nhận thức mà lan tỏa ra xung quanh, trong thời gian một phần vạn của một tích tắc liền phong tỏa khu vực rộng lớn lên đến mấy chục vạn dặm, thời gian trong khu vực đó bị xóa sổ, vạn vật đứng yên không thể nhúc nhích mảy may.
Tử Phong lướt đến bên cạnh Cao Tiến, một cước tung ra liền đạp lão già đã không biết gì còn đánh bậy bạ qua một bên, đôi mắt của hắn lóe lên từng luồng tinh quang, không ngừng quan sát phù văn trên cánh cửa. Thời gian trở lại với dòng chảy của chính mình, Cao Tiến chỉ thấy bản thân mình xuất hiện ở một vị trí khác, né tránh được tia sáng chết người kia, cái mông có chút đau nhức nhưng lão không hề quan tâm, bởi vì ánh mắt của lão đang nhìn về phía Tử Phong đứng cạnh cột sáng mà không khỏi kinh hãi.
Lão biết rất rõ tia sáng vừa rồi chỉ cách cơ thể mình chưa tới nửa gang tay, Tử Phong đứng ở xa mà có thể trong nháy mắt xuất hiện cứu lão một mạng, tốc độ này thật sự vượt quá nhận thức của lão, quá mức biến thái. Tia sáng cứ như thế bắn thẳng lên không trung, khí tức hủy diệt vô bờ bến tỏa ra khiến người khác phải run sợ, thiên không lập tức giống như trần nhà bị đục thủng một lỗ, không gian vỡ vụn chỉ để lại một vùng hư vô đen kịt.
Cảm nhận khí tức hủy diệt của tia sáng, tất cả mọi người trừ Tử Phong sắc mặt không khỏi tái nhợt, dù bọn họ có là Thánh cấp cường giả mà chúng phải tia sáng này thì cũng đi đời nhà ma, đến cả cặn bã cũng không còn tồn tại trên thế gian này, đứng trước uy năng khủng bố như vậy khiến bọn họ chợt cảm thấy bản thân thật bé nhỏ, không thể không nói thượng cổ đại năng thật sự quá mức cường hãn.
Nhìn kìa!! Tống Mặc Hinh chưa hết kinh sợ bởi tia sáng chết người kia, chợt kinh hô.
Chỉ thấy Tử Phong trầm ngâm đứng ngay bên cạnh cánh cửa đã trở lại trạng thái yên tĩnh kia, cánh tay giơ lên liền xuất hiện một thanh tàn kiếm màu đen, trong sự kinh ngạc của mọi người liền xoay kiếm đâm thẳng vào cơ thể mình, lưỡi kiếm trực tiếp xuyên thẳng qua cơ thể hắn, máu tươi tóe ra xung quanh, rơi xuống mặt đất liền phát ra mấy tiếng xèo xèo.
Chính là nó!! Hàn Nhất Nguyên vẫn chưa quên được tư thái này của Tử Phong, lúc trước chính hắn cũng làm ra hành động tự đả thương mình giống như thế này khi đối đầu với Lăng Chiến, sau đó thì Lăng Chiến không hề có lực hoàn thủ mà bị tháo thành mười mấy khối, hiện tại lại một lần nữa thấy được chiêu thức này khiến hắn không khỏi căng mắt lên nhìn cho kĩ, muốn từ trong đó mà nhìn ra một tia manh mối.
Tử Phong rút kiếm ra khỏi cơ thể mình, đôi mắt của hắn nhắm lại trong chốc lát rồi mở ra, ở giữa hai con mắt xuất hiện một đôi đồng tử màu tím đang hừng hực bốc lên một ngọn lửa màu tím tỏa ra quang mang yêu dị, cả người hắn bốc lên khí tức tử vong nồng đậm đến cực điểm, cây cỏ xung quanh hắn cứ như thế mà héo rũ sau đó biến thành tro bụi rơi đầy trên mặt đất. Vừa rồi khi quan sát phù văn trận sau khi biến đổi, Tử Phong chợt nhận ra cái trận nhãn đã bị che dấu vô cùng kĩ lưỡng, trừ khi là vận dụng thủ pháp của phù văn sư xua đi những phù văn đang che đậy trận nhãn kia bằng không thì không thể nhìn thấy được trận nhãn nằm ở đâu, hắn liền dứt khoát sử dụng đến Trực Tử Ma Nhãn.
Trực Tử Ma Nhãn là con mắt của tam hoàng tử chính thức của Thiên Ma Nhất Tộc Faltima, đôi mắt biến thái này có thể nhìn thấy được những đường tử cùng điểm tử của sự vật, sử dụng Thiên Ma Kiếm chém vào bọn chúng có thể đưa mọi sự vật đi đến điểm kết thúc của nó, bất kể lực phòng ngự của sự vật đó có cường hãn ra sao.
Kích hoạt Trực Tử Ma Nhãn tạo thành một gánh nặng khủng bố lên tinh thần cùng thể xác Tử Phong, căn bản không thể kéo dài được, phù văn trận trên cánh cửa bị hắn bỏ qua, cánh tay vung lên liền đâm thẳng Thiên Ma Kiếm vào điểm tử duy nhất trên cánh cửa. Thiên Ma Kiếm lúc bình thường còn cùn hơn cả con dao gọt hoa quả lúc này trở nên sắc bén dị thường, trực tiếp xuyên thẳng vào cánh cửa trên mặt đất giống như đâm vào một khúc gỗ mục, tiếng kim thiết ma sát chói tai vang lên.
Giải trừ Trực Tử Ma Nhãn, Tử Phong rút Thiên Ma Kiếm ra, tiện tay ném vào bên trong không gian hệ thống, một chân giơ lên liền dẫm xuống cánh cửa. Ầm một tiếng vang dội, cánh cửa trực tiếp vỡ tan thành muôn vàn mảnh vụn, mặt đất xung quanh không chịu nổi lực đạo mạnh mẽ đó mà nứt rạn tràn lan.
Đi thôi!! Tử Phong vung tay lên tạo ra một cơn gió thổi bay bụi bặm, để lộ ra một thông đạo thông xuống lòng đất, sau đó cũng không đợi mọi người có ý kiến gì đã tung người nhảy xuống bên dưới, trong đầu rủa thầm không biết là năm xưa vị tiền bối của Thuần Thú Tông kia làm kiểu gì mà chui vào trong này được.
Thông đạo kéo dài tưởng chừng như vô cùng vô tận, khi hai chân Tử Phong chạm đất thì khung cảnh xung quanh đã biến đổi, một chút ánh sáng truyền từ bên trên cửa thông dạo xuống căn bản không hề đủ để chiếu sáng không gian tối tăm bên dưới này. Đôi mắt Tử Phong chớp chớp mấy cái, năng lực của Thợ Săn Bóng Đêm giúp hắn có thể nhìn rõ mọi thứ ở bên trong bóng tối như này, trước mắt hắn là một không gian vô cùng rộng lớn, khắp nơi là những chiếc cột trụ khổng lồ cao hơn chục mét, chống đỡ một trần nhà với vô số hình chạm khắc tinh xảo, không chỉ trần nhà mà trên mỗi cây cột, mỗi một bức tường đều có những đường chạm khắc tinh mĩ tưởng chừng như chỉ có ở cung điện của đế vương mới có.
Mấy tiếng động khẽ vang lên đằng sau lưng Tử Phong, hắn không cần quay đầu lại cũng biết là ai vừa tới.
Trong này tối quá, để ta chiếu sáng một chút nhé. Hàn Nhất Nguyên nhìn xung quanh một chút sau đó cười nói, bàn tay vung lên liền tạo ra một đám hỏa cầu lơ lửng trên đầu mọi người, tỏa ra ánh sáng vừa đủ để soi sáng không gian xung quanh. Tất cả mọi người lúc này mới nhìn rõ khung cảnh xung quanh, không khỏi trầm trồ trước khối kiến trúc tinh xảo nằm bên dưới lòng đất này. Cơ mà rất nhanh mọi người liền tỉnh táo lại, bọn họ vào đây để tầm bảo chứ không phải để nghiên cứu kiến trúc xây dựng, không thể nào để phân tâm bởi mấy thứ như này được.
Giờ thì làm gì nữa? Tử Phong quan sát một hồi lâu nhưng không có phát hiện gì quan trọng lắm, hắn bèn hỏi Cao Tiến.
Trong tư liệu cũng không có miêu tả chính xác về không gian bên trong này, đoán chừng chúng ta phải tự mò mẫm thôi, tốt nhất cứ tìm một hướng rồi di chuyển đã rồi tính. Cao Tiến lắc đầu nói.
Tử Phong cùng mọi người gật đầu, cũng chỉ còn cách như vậy thôi, hi vọng là trong này vẫn còn một vài thứ quý giá đáng để bọn họ lấy. Cơ mà vừa mới nói xong, còn chưa kịp cất bước đi được chút nào, xung quanh đã vang lên những tiếng động lớn, sau đó thì toàn bộ khối kiến trúc rung lắc dữ dội như có động đất, từ một ngã rẽ phía trước cách đấy không xa, vô số tiếng kim loại nện trên nền đất vang lên vô cùng đều đặn, sau đó thì hàng loạt thân ảnh xuất hiện từ bên trong ngã rẽ đó.
Những thân ảnh này có kích cỡ như một người bình thường, trên thân mặc khôi giáp hoàn chỉnh, vũ khí cầm trong tay đa dạng từ kiếm đao, trường thương cho đến lang nha bổng cũng có, mũ trụ che kín cả đầu, ẩn ẩn sau chiếc mũ trụ đó là những cặp mắt màu đỏ tươi như máu lóe sáng. Sự xuất hiện của đám kị sĩ mặc khôi giáp khiến cả bốn người ngay lập tức trở nên cảnh giác, biết rằng ở bên trong những nơi như thế này chắc chắn sẽ có nguy hiểm, chỉ là không ai ngờ nó lại tới sớm như vậy, còn chưa đặt chân xuống đây được bao lâu mà đã xuất hiện trở ngại rồi.
Phân Tích Nhãn của Tử Phong lóe lên, hắn không khỏi nhíu mày ngay tức khắc, Phân Tích Nhãn của hắn không ngờ lại không bắt được bất kì một tin tức gì cả, chẳng lẽ đám kị sĩ này thực lực vượt xa ngưỡng mà hắn có thể nhìn thấy ư?? Không đúng, Phân Tích Nhãn của hắn có thể nhìn thấy được cả tu vi của Thánh Quân cường giả, nếu nói đám kị sĩ thần bí này đạt tới cấp bậc Thánh Quân thì giác quan thứ sáu của hắn đã phải cảnh báo nguy hiểm rồi chứ.
Đám kị sĩ liên tục xuất hiện không ngừng, số lượng đã vượt ngoài một trăm nhưng vẫn tiếp tục tăng lên, không gian rộng lớn đã bắt đầu đông đúc tràn ngập kị sĩ, tiếng kim loại va chạm vang lên không ngừng, đám kị sĩ sau khi đã lấp đầy không gian trước mắt mới tạm thời dừng lại, tất cả đều nghiêm chỉnh xếp thành hàng ngũ, không làm ra hành động công kích hay gì cả. Bốn người quay sang nhìn nhau, sau đó Tử Phong mới nói: Để ta thử một chút.
Hắn thoáng cảm nhận một chút tình huống bên đám người Chu Tước phong, sau khi không cảm nhận được nguy hiểm, hắn liền triệu hồi phân thân đang ẩn nấp trong bóng của Tuyết Phi Nhan về bên mình. Cái bóng dưới chân của hắn kéo dài, sau đó từ bên trong cái bóng xuất hiện một thân ảnh chậm dãi trồi lên, trong nháy mắt liền tạo thành một thân ảnh trông giống hệt Tử Phong đến từng chân tơ kẽ tóc.
Đã từng nhìn thấy năng lực tạo phân thân của Tử Phong khi đánh nhau với Trần Mộ nên Hàn Nhất Nguyên không có ngạc nhiên cho lắm, nhưng Cao Tiến cùng Tống Mặc Hinh nhìn một Tử Phong thứ hai xuất hiện ngay trước mắt mà không khỏi trân trối nhìn không chớp mắt.
Bọn chúng trông không có vẻ mang theo địch ý. Ám phân thân truyền âm cho Tử Phong nói.
Biết là thế, nhưng mà muốn kiếm bảo vật thì phải đi qua bọn chúng, ngươi tiến lên thử dò xét xem sao đi. Tử Phong gật đầu nói.
Công việc nặng nhọc nguy hiểm thì để bọn ta đi làm, bản thể như ngươi thật sự là hơi bị lười biếng quá mức đó. Ám phân thân bất mãn nói, nhưng cơ thể lại không dừng lại mà chậm rãi bước tới, bắt đầu tiếp cận gần đám kị sĩ. Ngay khi Ám phân thân tới gần, đám kị sĩ nhất tề cử động, vũ khí trong tay giơ lên cao nhắm thẳng vào Ám phân thân mà chỉa tới, Ám phân thân ngay lập tức liền lùi lại, đám kị sĩ lại hạ vũ khí xuống, tiến lên một bước thì lại giơ vũ khí lên, biểu thị đối phương không được phép tiếp tục tiến tới.
Làm sao bây giờ?? Tống Mặc Hinh nhíu mày nói, cả bốn người đều là Thánh giai cường giả hàng thật giá thật, thực lực không hề thấp nhưng Sinh Hồn bí cảnh không phải là nơi đơn giản, Thánh Giả chết trong này cũng không ít, bọn họ thật sự không dám khinh cử vọng động.
Không vào hang cọp sao bắt được cọp con, chiến!!!! Tử Phong cười lạnh, miệng gầm lên sau đó tung mình lao thẳng về phía đám kị sĩ.
Ầm một tiếng vang lên, phù văn trên cánh cửa giống như bị một luồng cự lực thổi bay tán loạn, vô số phù văn kết thành chuỗi ngay lập tức đứt gãy, phù văn trận trên cánh cửa cứ như thế bị phá hủy, chỉ là trong mắt Tử Phong thì những phù văn này đang liên tục ngưng tụ lại, hiển nhiên vừa rồi Cao Tiến không có đánh trúng trận nhãn mà chỉ là tìm được một yếu điểm nào đó mà tạm thời xua đi phù văn trận.
Cao Tiến không hề biết đến điều này, lão y nguyên theo tư liệu viết mà làm theo, cảm nhận cánh cửa đã nới lỏng, lão liền mỉm cười, quay đầu lại nói: Trận pháp trên cánh cửa đã bị phá hủy, chúng ta tiến vào thôi!
Chỉ là lời vừa nói xong, những phù văn trên cánh cửa đã hội tụ lại với nhau trong nháy mắt, chỉ là hình dạng của bọn chúng đã thay đổi khác so với lúc trước, một luồng quang mang chói mắt xuất hiện, trong một tích tắc liến biến thành một tia sáng mang theo khí tức hủy thiên diệt địa mà bắn ra, nhằm thẳng vào Cao Tiến đang đứng cách đó không tới nửa mét.
Sự việc xảy ra quá nhanh, Cao Tiến căn bản không kịp phản ứng thì đã thấy tia sáng đến ngay trước mặt, dù có muốn tránh né thì đã muộn rồi. Tử Phong vì vấn đề an toàn đã kích hoạt Chân Dạng cùng với Phân Tích Nhãn và Thiên Ma Nhãn, hắn đương nhiên biết rõ ràng công kích này sẽ tới, dù sao thì cũng giống như trận pháp ở Cổ Mộ, khi có người mang theo ý đồ phá trận mà không tìm đúng trận nhãn thì chắc chắn sẽ có công kích thập phần cường hãn đánh trả.
Trong một sát na tia sáng chuẩn bị nuốt chửng lấy Cao Tiến, Tử Phong động, lấy cơ thể hắn làm trung tâm, một luồng sóng gợn vô hình lấy tốc độ vượt xa nhận thức mà lan tỏa ra xung quanh, trong thời gian một phần vạn của một tích tắc liền phong tỏa khu vực rộng lớn lên đến mấy chục vạn dặm, thời gian trong khu vực đó bị xóa sổ, vạn vật đứng yên không thể nhúc nhích mảy may.
Tử Phong lướt đến bên cạnh Cao Tiến, một cước tung ra liền đạp lão già đã không biết gì còn đánh bậy bạ qua một bên, đôi mắt của hắn lóe lên từng luồng tinh quang, không ngừng quan sát phù văn trên cánh cửa. Thời gian trở lại với dòng chảy của chính mình, Cao Tiến chỉ thấy bản thân mình xuất hiện ở một vị trí khác, né tránh được tia sáng chết người kia, cái mông có chút đau nhức nhưng lão không hề quan tâm, bởi vì ánh mắt của lão đang nhìn về phía Tử Phong đứng cạnh cột sáng mà không khỏi kinh hãi.
Lão biết rất rõ tia sáng vừa rồi chỉ cách cơ thể mình chưa tới nửa gang tay, Tử Phong đứng ở xa mà có thể trong nháy mắt xuất hiện cứu lão một mạng, tốc độ này thật sự vượt quá nhận thức của lão, quá mức biến thái. Tia sáng cứ như thế bắn thẳng lên không trung, khí tức hủy diệt vô bờ bến tỏa ra khiến người khác phải run sợ, thiên không lập tức giống như trần nhà bị đục thủng một lỗ, không gian vỡ vụn chỉ để lại một vùng hư vô đen kịt.
Cảm nhận khí tức hủy diệt của tia sáng, tất cả mọi người trừ Tử Phong sắc mặt không khỏi tái nhợt, dù bọn họ có là Thánh cấp cường giả mà chúng phải tia sáng này thì cũng đi đời nhà ma, đến cả cặn bã cũng không còn tồn tại trên thế gian này, đứng trước uy năng khủng bố như vậy khiến bọn họ chợt cảm thấy bản thân thật bé nhỏ, không thể không nói thượng cổ đại năng thật sự quá mức cường hãn.
Nhìn kìa!! Tống Mặc Hinh chưa hết kinh sợ bởi tia sáng chết người kia, chợt kinh hô.
Chỉ thấy Tử Phong trầm ngâm đứng ngay bên cạnh cánh cửa đã trở lại trạng thái yên tĩnh kia, cánh tay giơ lên liền xuất hiện một thanh tàn kiếm màu đen, trong sự kinh ngạc của mọi người liền xoay kiếm đâm thẳng vào cơ thể mình, lưỡi kiếm trực tiếp xuyên thẳng qua cơ thể hắn, máu tươi tóe ra xung quanh, rơi xuống mặt đất liền phát ra mấy tiếng xèo xèo.
Chính là nó!! Hàn Nhất Nguyên vẫn chưa quên được tư thái này của Tử Phong, lúc trước chính hắn cũng làm ra hành động tự đả thương mình giống như thế này khi đối đầu với Lăng Chiến, sau đó thì Lăng Chiến không hề có lực hoàn thủ mà bị tháo thành mười mấy khối, hiện tại lại một lần nữa thấy được chiêu thức này khiến hắn không khỏi căng mắt lên nhìn cho kĩ, muốn từ trong đó mà nhìn ra một tia manh mối.
Tử Phong rút kiếm ra khỏi cơ thể mình, đôi mắt của hắn nhắm lại trong chốc lát rồi mở ra, ở giữa hai con mắt xuất hiện một đôi đồng tử màu tím đang hừng hực bốc lên một ngọn lửa màu tím tỏa ra quang mang yêu dị, cả người hắn bốc lên khí tức tử vong nồng đậm đến cực điểm, cây cỏ xung quanh hắn cứ như thế mà héo rũ sau đó biến thành tro bụi rơi đầy trên mặt đất. Vừa rồi khi quan sát phù văn trận sau khi biến đổi, Tử Phong chợt nhận ra cái trận nhãn đã bị che dấu vô cùng kĩ lưỡng, trừ khi là vận dụng thủ pháp của phù văn sư xua đi những phù văn đang che đậy trận nhãn kia bằng không thì không thể nhìn thấy được trận nhãn nằm ở đâu, hắn liền dứt khoát sử dụng đến Trực Tử Ma Nhãn.
Trực Tử Ma Nhãn là con mắt của tam hoàng tử chính thức của Thiên Ma Nhất Tộc Faltima, đôi mắt biến thái này có thể nhìn thấy được những đường tử cùng điểm tử của sự vật, sử dụng Thiên Ma Kiếm chém vào bọn chúng có thể đưa mọi sự vật đi đến điểm kết thúc của nó, bất kể lực phòng ngự của sự vật đó có cường hãn ra sao.
Kích hoạt Trực Tử Ma Nhãn tạo thành một gánh nặng khủng bố lên tinh thần cùng thể xác Tử Phong, căn bản không thể kéo dài được, phù văn trận trên cánh cửa bị hắn bỏ qua, cánh tay vung lên liền đâm thẳng Thiên Ma Kiếm vào điểm tử duy nhất trên cánh cửa. Thiên Ma Kiếm lúc bình thường còn cùn hơn cả con dao gọt hoa quả lúc này trở nên sắc bén dị thường, trực tiếp xuyên thẳng vào cánh cửa trên mặt đất giống như đâm vào một khúc gỗ mục, tiếng kim thiết ma sát chói tai vang lên.
Giải trừ Trực Tử Ma Nhãn, Tử Phong rút Thiên Ma Kiếm ra, tiện tay ném vào bên trong không gian hệ thống, một chân giơ lên liền dẫm xuống cánh cửa. Ầm một tiếng vang dội, cánh cửa trực tiếp vỡ tan thành muôn vàn mảnh vụn, mặt đất xung quanh không chịu nổi lực đạo mạnh mẽ đó mà nứt rạn tràn lan.
Đi thôi!! Tử Phong vung tay lên tạo ra một cơn gió thổi bay bụi bặm, để lộ ra một thông đạo thông xuống lòng đất, sau đó cũng không đợi mọi người có ý kiến gì đã tung người nhảy xuống bên dưới, trong đầu rủa thầm không biết là năm xưa vị tiền bối của Thuần Thú Tông kia làm kiểu gì mà chui vào trong này được.
Thông đạo kéo dài tưởng chừng như vô cùng vô tận, khi hai chân Tử Phong chạm đất thì khung cảnh xung quanh đã biến đổi, một chút ánh sáng truyền từ bên trên cửa thông dạo xuống căn bản không hề đủ để chiếu sáng không gian tối tăm bên dưới này. Đôi mắt Tử Phong chớp chớp mấy cái, năng lực của Thợ Săn Bóng Đêm giúp hắn có thể nhìn rõ mọi thứ ở bên trong bóng tối như này, trước mắt hắn là một không gian vô cùng rộng lớn, khắp nơi là những chiếc cột trụ khổng lồ cao hơn chục mét, chống đỡ một trần nhà với vô số hình chạm khắc tinh xảo, không chỉ trần nhà mà trên mỗi cây cột, mỗi một bức tường đều có những đường chạm khắc tinh mĩ tưởng chừng như chỉ có ở cung điện của đế vương mới có.
Mấy tiếng động khẽ vang lên đằng sau lưng Tử Phong, hắn không cần quay đầu lại cũng biết là ai vừa tới.
Trong này tối quá, để ta chiếu sáng một chút nhé. Hàn Nhất Nguyên nhìn xung quanh một chút sau đó cười nói, bàn tay vung lên liền tạo ra một đám hỏa cầu lơ lửng trên đầu mọi người, tỏa ra ánh sáng vừa đủ để soi sáng không gian xung quanh. Tất cả mọi người lúc này mới nhìn rõ khung cảnh xung quanh, không khỏi trầm trồ trước khối kiến trúc tinh xảo nằm bên dưới lòng đất này. Cơ mà rất nhanh mọi người liền tỉnh táo lại, bọn họ vào đây để tầm bảo chứ không phải để nghiên cứu kiến trúc xây dựng, không thể nào để phân tâm bởi mấy thứ như này được.
Giờ thì làm gì nữa? Tử Phong quan sát một hồi lâu nhưng không có phát hiện gì quan trọng lắm, hắn bèn hỏi Cao Tiến.
Trong tư liệu cũng không có miêu tả chính xác về không gian bên trong này, đoán chừng chúng ta phải tự mò mẫm thôi, tốt nhất cứ tìm một hướng rồi di chuyển đã rồi tính. Cao Tiến lắc đầu nói.
Tử Phong cùng mọi người gật đầu, cũng chỉ còn cách như vậy thôi, hi vọng là trong này vẫn còn một vài thứ quý giá đáng để bọn họ lấy. Cơ mà vừa mới nói xong, còn chưa kịp cất bước đi được chút nào, xung quanh đã vang lên những tiếng động lớn, sau đó thì toàn bộ khối kiến trúc rung lắc dữ dội như có động đất, từ một ngã rẽ phía trước cách đấy không xa, vô số tiếng kim loại nện trên nền đất vang lên vô cùng đều đặn, sau đó thì hàng loạt thân ảnh xuất hiện từ bên trong ngã rẽ đó.
Những thân ảnh này có kích cỡ như một người bình thường, trên thân mặc khôi giáp hoàn chỉnh, vũ khí cầm trong tay đa dạng từ kiếm đao, trường thương cho đến lang nha bổng cũng có, mũ trụ che kín cả đầu, ẩn ẩn sau chiếc mũ trụ đó là những cặp mắt màu đỏ tươi như máu lóe sáng. Sự xuất hiện của đám kị sĩ mặc khôi giáp khiến cả bốn người ngay lập tức trở nên cảnh giác, biết rằng ở bên trong những nơi như thế này chắc chắn sẽ có nguy hiểm, chỉ là không ai ngờ nó lại tới sớm như vậy, còn chưa đặt chân xuống đây được bao lâu mà đã xuất hiện trở ngại rồi.
Phân Tích Nhãn của Tử Phong lóe lên, hắn không khỏi nhíu mày ngay tức khắc, Phân Tích Nhãn của hắn không ngờ lại không bắt được bất kì một tin tức gì cả, chẳng lẽ đám kị sĩ này thực lực vượt xa ngưỡng mà hắn có thể nhìn thấy ư?? Không đúng, Phân Tích Nhãn của hắn có thể nhìn thấy được cả tu vi của Thánh Quân cường giả, nếu nói đám kị sĩ thần bí này đạt tới cấp bậc Thánh Quân thì giác quan thứ sáu của hắn đã phải cảnh báo nguy hiểm rồi chứ.
Đám kị sĩ liên tục xuất hiện không ngừng, số lượng đã vượt ngoài một trăm nhưng vẫn tiếp tục tăng lên, không gian rộng lớn đã bắt đầu đông đúc tràn ngập kị sĩ, tiếng kim loại va chạm vang lên không ngừng, đám kị sĩ sau khi đã lấp đầy không gian trước mắt mới tạm thời dừng lại, tất cả đều nghiêm chỉnh xếp thành hàng ngũ, không làm ra hành động công kích hay gì cả. Bốn người quay sang nhìn nhau, sau đó Tử Phong mới nói: Để ta thử một chút.
Hắn thoáng cảm nhận một chút tình huống bên đám người Chu Tước phong, sau khi không cảm nhận được nguy hiểm, hắn liền triệu hồi phân thân đang ẩn nấp trong bóng của Tuyết Phi Nhan về bên mình. Cái bóng dưới chân của hắn kéo dài, sau đó từ bên trong cái bóng xuất hiện một thân ảnh chậm dãi trồi lên, trong nháy mắt liền tạo thành một thân ảnh trông giống hệt Tử Phong đến từng chân tơ kẽ tóc.
Đã từng nhìn thấy năng lực tạo phân thân của Tử Phong khi đánh nhau với Trần Mộ nên Hàn Nhất Nguyên không có ngạc nhiên cho lắm, nhưng Cao Tiến cùng Tống Mặc Hinh nhìn một Tử Phong thứ hai xuất hiện ngay trước mắt mà không khỏi trân trối nhìn không chớp mắt.
Bọn chúng trông không có vẻ mang theo địch ý. Ám phân thân truyền âm cho Tử Phong nói.
Biết là thế, nhưng mà muốn kiếm bảo vật thì phải đi qua bọn chúng, ngươi tiến lên thử dò xét xem sao đi. Tử Phong gật đầu nói.
Công việc nặng nhọc nguy hiểm thì để bọn ta đi làm, bản thể như ngươi thật sự là hơi bị lười biếng quá mức đó. Ám phân thân bất mãn nói, nhưng cơ thể lại không dừng lại mà chậm rãi bước tới, bắt đầu tiếp cận gần đám kị sĩ. Ngay khi Ám phân thân tới gần, đám kị sĩ nhất tề cử động, vũ khí trong tay giơ lên cao nhắm thẳng vào Ám phân thân mà chỉa tới, Ám phân thân ngay lập tức liền lùi lại, đám kị sĩ lại hạ vũ khí xuống, tiến lên một bước thì lại giơ vũ khí lên, biểu thị đối phương không được phép tiếp tục tiến tới.
Làm sao bây giờ?? Tống Mặc Hinh nhíu mày nói, cả bốn người đều là Thánh giai cường giả hàng thật giá thật, thực lực không hề thấp nhưng Sinh Hồn bí cảnh không phải là nơi đơn giản, Thánh Giả chết trong này cũng không ít, bọn họ thật sự không dám khinh cử vọng động.
Không vào hang cọp sao bắt được cọp con, chiến!!!! Tử Phong cười lạnh, miệng gầm lên sau đó tung mình lao thẳng về phía đám kị sĩ.
/508
|