Trong hiểu biết của Tử Phong, Thiên Cơ Tông nổi tiếng với trập pháp cùng các loại cơ quan thần kì, bản thân chiến lực của đệ tử trong tông không thật sự nổi bật nhưng kết hợp cũng với trận pháp và những cơ quan đặc thù thì lại là một chuyện khác. Thiên Cơ Tông không bao giờ chủ động làm ra hành vi công kích bất kì thế lực nào, nhưng bởi vì sự kì diệu của tông môn này mà dẫn tới lòng tham của không ít thế lực khác, truyền ngôn kể rằng trước kia có một gia tộc võ học nảy lòng tham với Thiên Cơ Tông, điều động toàn bộ lực lượng của gia tộc tổng tiến công Thiên Cơ Tông.
Lấy thực lực võ giả của Thiên Cơ Tông thì hẳn phải thua không thể nghi ngờ, nhưng không ngờ rằng chỉ bằng vào trận pháp thủ hộ tông môn của Thiên Cơ Tông thôi cũng đã khiến gia tộc đó phải dừng lại tại chỗ không thể tiến công, sau đó lại còn bị vô số khí tài chiến tranh khủng bố của Thiên Cơ Tông đánh cho tan tác, căn bản là đến một sợi lông trên người võ giả của Thiên Cơ Tông còn chưa chạm được đến đã toàn quân bị diệt, sau đó thì Thiên Cơ Tông trực tiếp từ chối mọi thể loại buôn bán khí tài chiến tranh từ tất cả thế lực khác trong vòng mấy trăm năm mới trở lại bình thường, từ đó trở đi mọi người ai cũng biết được một điều đó là chỉ có thể hòa hảo với tông môn này chứ không thể cậy mạnh được, khí tài chiến tranh thì ai cũng muốn có, không thể nào chỉ vì một chút tham lam khiến mọi thứ hỏng bét cả.
Thiên Cơ Tông xuất hiện không thể tránh khỏi một phen chào hỏi xã giao vô cùng nhàm chán, bản thân Tử Phong vốn trước kia cũng chỉ là tán tu, gia nhập Lăng Hư Cung đến cả luật lệ cơ bản có khi còn chưa chắc đã hiểu hết, đối với mấy thể loại xã giao này cảm thấy vô vị không thôi. Theo như những gì hắn biết, Sinh Hồn bí cảnh còn khoảng vài ngày nữa mới mở ra, lúc này các thế lực cũng đang lục đục chuẩn bị lều vải, tự mình chiếm lấy một khu vực xung quanh trung tâm Sinh Hồn đảo để làm nơi đặt chân, chờ cho bí cảnh mở ra.
Bầu trời rất nhanh liền chuyển tối, mặt trăng lên cao tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ cùng với gió biển mang theo hương vị mằn mặn đặc trưng, bên dưới là rất nhiều đống lửa được đốt lên. Khu vực nghỉ chân của Lăng Hư Cung, lúc này trong một túp lều vải, toàn bộ tám vị trưởng lão trong đó có cả Tử Phong đang tụ tập với nhau.
Đây là lần đầu tiên ta tham gia mấy thứ như thế này, kế hoạch của chúng ta là gì đây?? Tử Phong là người mở lời đầu tiên, hắn luôn luôn có thói quen làm việc một mình, nay lại phải tham gia một cái đoàn đội mà đích thân hắn dẫn dắt nên có chút không quen.
Mấy vị trưởng lão nhìn nhau sau đó cười nói: Đây là lần đầu của ngươi thì cũng là lần đầu của bọn ta mà thôi, Sinh Hồn bi cảnh cứ bốn trăm năm mới mở ra một lần, bọn ta người già nhất ở đây cũng chưa đến ba trăm tuổi, làm gì biết được cái bí cảnh này trông ra sao chứ.
Tử Phong nghe vậy liền nhíu mày: Chẳng lẽ đến một chút thông tin về bí cảnh cũng không có ư??
Sinh Hồn bí cảnh vô cùng quỷ dị, mỗi một lần tiến vào đều là một tình huống khác nhau, từ lúc bị phát hiện ra đến bây giờ đã trải qua tổng bộng bốn lần bí cảnh mở ra nhưng tư liệu từ những người còn sống sót ghi chép lại đều khác nhau, điều duy nhất chúng ta biết được đó chính là bên trong bí cảnh có Hồn CHâu, còn lại thì cũng không có gì nhiều. Tiêu Linh, tứ trưởng lão Chu Tước phong mở miệng nói.
Nếu là như thế thì chắc chắn bên trong sẽ có kiểu truyền tống ngẫu nhiên giống như Cổ Mộ, hơn nữa không gian bên trong bí cảnh phải cực kì rộng lớn thì mới có tình trạng không nơi nào giống với nơi nào như thế này được, nhưng mà nếu là ngẫu nhiên truyền tống thì.... Tử Phong nghĩ thầm, đang định hỏi thì thất trưởng lão Huyền Vũ phong đã lên tiếng trước.
Tuy không thể biết rõ được chi tiết ở bên trong bí cảnh lần này sẽ ra sao, nhưng dựa theo kinh nghiệm của những lần trước, chỉ cần khi tiến vào chúng ta đừng ở gần nhau là có thể bảo trì vị trí của mình, tránh bị truyền tống ngẫu nhiên đi nơi khác, xem ra cũng khá là tiện lợi.
Thập thất trưởng lão nghe rõ rồi chứ, kế hoạch thì thực sự là không có, nhưng những việc phải làm thì vẫn có, chúng ta nhiệm vụ chính vẫn là dẫn dắt cùng bảo vệ các đệ tử, đương nhiên nếu có thể thì hãy cố gắng tạo điều kiện cho bọn chúng lịch lãm rèn luyện một phen, nhiệm vụ phụ thì chắc ta không cần phải nói nhiều, đó là tìm kiếm Hồn Châu, cái thứ này liên quan trực tiếp đến thực lực cao tầng của Lăng Hư Cung chúng ta, không thể lơi là được. Hàn Nhất Nguyên nói.
Tử Phong nghe vậy liền cười thầm trong lòng, nhiệm vụ chính với phụ thì hắn đã rõ ràng rồi, nhưng mà thứ tự thì phải đổi ngược lại, hắn căn bản không tin cái Sinh Hồn bí cảnh tận 400 năm mới mở ra một lần có cơ hội kiếm được Hồn Châu quý giá lại có phân lượng cao hơn mấy tên đệ tử hạch tâm cùng đệ tử chân truyền mà cứ vài năm lại có thể bổ sung một đám lớn. Hắn dám cá rằng nếu điều kiện không cho phép, đám trưởng lão trước mắt này sẽ trực tiếp bỏ rơi đệ tử của phong mình mà đổi lấy Hồn Châu, cái thứ này quan hệ trực tiếp tới việc Lăng Hư Cung có thể có được thêm Thánh cấp cường giả hay không, một đám đệ tử hạch tâm mà thôi, nếu cần thì hi sinh bất kì lúc nào cũng được.
Nghe thì có vẻ tàn nhẫn nhưng sự thật là như vậy, Lăng Hư Cung kiểm soát Càn Nguyên đế quốc rộng lớn, nguồn đệ tử căn bản là dồi dào vô tận, đệ tử hạch tâm hay đệ tửu chân truyền thì đúng là thiên phú vạn người có một, nhưng mà kể cả vạn người có một thì cũng chỉ cần từ trong mấy chục tỷ người của Càn Nguyên đế quốc tìm kiếm là cũng đủ, nhưng mà Thánh cấp cường giả thì không như vậy, có khi mấy trăm năm mới có thêm một người đột phá Thánh giai, có thể thấy được đạo khảm này khó khăn ra sao.
Đương nhiên Tử Phong cũng không gặp vấn đề gì với việc này, toàn bộ người tiến vào Sinh Hồn bí cảnh chết sạch thì cũng chẳng ảnh hưởng đến tâm tình của hắn, tất cả những gì hắn quan tâm đó là an toàn của Tuyết Phi Nhan, Diệp Ngưng Tuyết cùng Lãnh Băng Băng mà thôi, còn về Lâm Nguyệt Đồng thì hắn miễn cưỡng sẽ quan tâm một chút, dù sao cũng là người quen cũ.
Thời gian rất nhanh liền trôi qua, vài ngày thời gian đối với võ giả thì chỉ là một cái nháy mắt, Sinh Hồn bí cảnh đã đến ngày mở ra. Sáng sớm ngày hôm đó, toàn bộ các thế lực đã tập trung lại hết trung tâm hòn đảo, chờ đợi bí cảnh mở ra. Sinh Hồn bí cảnh vô cùng thần kì, không một ai tìm được dấu vết của trận pháp hay phù văn nào trên hòn đảo này nhưng cứ đúng thời điểm là Sinh Hồn bí cảnh lại xuất hiện từ trong hư không, mở cửa ra đón chào những võ giả tiến vào lịch luyện.
Ở trong Sinh Hồn bí cảnh không có việc thực lực bị áp chế giống Cổ Mộ, nhưng mà cửa vào bí cảnh tồn tại một quy tắc kì dị, chỉ cần tu vi của ngươi vượt quá Thánh Giả thì sẽ không thể tiến vào, nhưng nếu ngươi ở trong bí cảnh đột phá lên Thánh Hoàng thì vẫn được, vậy nên nếu ngươi ở trong bí cảnh đột phá thì có thể nói là vô địch. Nhưng mà nói thì dễ hơn làm, đột phá Thánh Giả đã khó, đột phá Thánh Hoàng còn khó hơn gấp trăm ngàn lần, từ trước tới nay những ai có thể vượt qua được đạo khảm Thánh Giả lên đến Thánh Hoàng ai mà chẳng phải là hạng kinh tài tuyệt diễm.
Giữa trưa, mặt trời lên cao chính giữa đỉnh đầu, toàn bộ Sinh Hồn đảo đột nhiên truyền đến vô số chấn động khiến tất cả mọi người chú ý. Chỉ thấy ở khu vực trung tâm hòn đảo, không gian xung quanh vặn vẹo liên hồi, một cỗ thiên địa chi uy không biết từ đâu tỏa ra khiến tất cả mọi người cảm thấy một trận áp lực tới tận sâu trong linh hồn, sau đó thì dị biến xảy ra.
Toàn bộ Sinh Hồn đảo rung lắc dữ dội, đại địa chấn động không ngừng, không gian bị vặn xoắn thành một vòng xoáy lớn, trong chớp mắt liền hình thành một vòng xoáy năng lượng cự đại ở trung tâm hòn đảo, vòng xoáy cứ như vậy mà lớn dần lớn dần, từ kích cỡ chỉ khoảng chừng vài mét sau đó bành trướng biến thành một vòng xoáy khổng lồ trên không trung với đường kính lên đến cả trăm mét, từ bên trong vòng xoáy tỏa ra năng lượng khủng bố kèm theo những tia điện mang lập lòe trông vô cùng quỷ dị.
Sinh Hồn bí cảnh đã mở ra, tất cả mau tiến vào!! Cũng không biết là ai đã hô lên, nhưng lúc này đã không còn quan trọng nữa rồi, ngay khi vòng xoáy năng lượng trên không trung ngừng bành trướng bắt đầu ổn định, toàn bộ năm thế lực với hơn hai ngàn nhân mạng nhanh như chớp mà lao vào bên trong bí cảnh.
Chỉ cần đừng gần nhau khi tiến vào thì sẽ không bị ngẫu nhiên truyền tống đi khắp nơi, điều này thì ai cũng biết, chính vì thế nên tâm tình của mỗi người tuy gấp gáp muốn chui vào bí cảnh ngay lập tức nhưng lại rất có trật tự, từng thế lực thay phiên nhau mà tiến vào, dù sao cái vòng xoáy kia cũng chỉ có đường kính trăm mét, vài ngàn con người chen nhau tiến vào sẽ không tránh khỏi tắc nghẽn.
Đám người Lăng Hư Cung không nhanh không chậm bắt đầu tiến vào trong vòng xoáy, tuy rằng nhìn cái vòng xoáy năng lượng có vẻ khủng bố, nhưng những người ở đây căn bản là không có sợ hãi, cứ như thế mà tiến vào. Tử Phong trực tiếp ôm lấy Diệp Ngưng Tuyết vào lòng đề phòng bất trắc, cả người bay lên không trung cùng với tất cả mọi người, bắt đầu tiến nhập vào trong vòng xoáy.
Tử Phong vừa đi vào vòng xoáy, đầu óc hắn chỉ cảm thấy một trân quay cuồng mất phương hướng, cơ thể không tự chủ được mà bị vô số luồng lực lượng hết đẩy sang đông rồi đẩy sang tây giống như một chiếc lá khô trong gió, lục giác của hắn tạm thời bị phong bế. Cảm giác này kéo dài không được bao lâu, mọi thứ liền trở lại bình thường, trước mặt Tử Phong lúc này là một bình nguyên mênh mông bát ngát, không khí ẩm ướt của Sinh Hồn đảo đã biến mất thay vào đó là bầu không khí khô nóng của thảo nguyên, mặt trời trên đỉnh đầu hắn đã biến mất, thay vào đó là một bầu trời buổi đêm nhưng lại có tới hai mặt trăng đang tỏa ra ánh sáng không thua kém gì ban ngày.
Đương nhiên những biến hóa này chỉ là một chút ngoại cảnh, Tử Phong hắn không quan tâm, thứ hắn quan tâm đó là không hiểu sao hắn lại có cảm giác như có một thứ uy áp khó hiểu nào đó đang đè nặng lên thần hồn của mình, tuy uy áp này không khiến hắn cảm thấy quá mức khó chịu nhưng thú này thủy chung không hề biến mất mà cứ liên tục hiện hữu khiến hắn không khỏi nhíu mày. Ở bên cạnh hắn, đám người Lăng Hư Cung cũng lần lượt xuất hiện, ai ai cũng tò mò quan sát hoàn cảnh đặc thù xung quanh, đám đệ tử trẻ tuổi thì không nhịn được mà phát ra mấy tiếng kinh hô.
Không gian gần chỗ mọi người đang đứng vặn vẹo một chút, sau đó hàng loạt thân ảnh đột nhiên xuất hiện từ trong hư không, hiển nhiên là một thế lực khác tiến vào sau cũng được truyền tống tới địa điểm này. Tử Phong nhớ rằng sau Lăng Hư Cung bọn hắn thì chỉ có Lăng gia là thế lwujc duy nhất chưa có tiến vào, nếu là như vậy thì...
Quả nhiên theo dự đoán của hắn, khi những thân ảnh kia xuất hiện toàn bộ thì đúng thực là đám người Lăng gia, cả hai bên lúc này đã nhận ra sự hiện diện của nhau, ánh mắt của mỗi người không khỏi toát lên vẻ thù địch nồng đậm, không khí yên lặng chợt trở nên áp lực trầm trọng. Ở bên trong bí cảnh có một luật bất thành văn mà các thế lực đều ngầm đồng ý, đó là ở bên ngoài thì không biết, nhưng một khi đã vào bên trong bí cảnh thì nắm đấm lớn chính là đạo lí, muốn tranh đoạt thứ gì thì cứ trực tiếp đánh đã rồi tính tiếp, dù có giết người ở trong này thì ra bên ngoài cũng không ai được phép trả thù, bằng không thì sẽ bị các thế lực khác vây công, đây cũng là để đảm bảo tính cân bằng cho mỗi thế lực trong bí cảnh.
Lấy thực lực võ giả của Thiên Cơ Tông thì hẳn phải thua không thể nghi ngờ, nhưng không ngờ rằng chỉ bằng vào trận pháp thủ hộ tông môn của Thiên Cơ Tông thôi cũng đã khiến gia tộc đó phải dừng lại tại chỗ không thể tiến công, sau đó lại còn bị vô số khí tài chiến tranh khủng bố của Thiên Cơ Tông đánh cho tan tác, căn bản là đến một sợi lông trên người võ giả của Thiên Cơ Tông còn chưa chạm được đến đã toàn quân bị diệt, sau đó thì Thiên Cơ Tông trực tiếp từ chối mọi thể loại buôn bán khí tài chiến tranh từ tất cả thế lực khác trong vòng mấy trăm năm mới trở lại bình thường, từ đó trở đi mọi người ai cũng biết được một điều đó là chỉ có thể hòa hảo với tông môn này chứ không thể cậy mạnh được, khí tài chiến tranh thì ai cũng muốn có, không thể nào chỉ vì một chút tham lam khiến mọi thứ hỏng bét cả.
Thiên Cơ Tông xuất hiện không thể tránh khỏi một phen chào hỏi xã giao vô cùng nhàm chán, bản thân Tử Phong vốn trước kia cũng chỉ là tán tu, gia nhập Lăng Hư Cung đến cả luật lệ cơ bản có khi còn chưa chắc đã hiểu hết, đối với mấy thể loại xã giao này cảm thấy vô vị không thôi. Theo như những gì hắn biết, Sinh Hồn bí cảnh còn khoảng vài ngày nữa mới mở ra, lúc này các thế lực cũng đang lục đục chuẩn bị lều vải, tự mình chiếm lấy một khu vực xung quanh trung tâm Sinh Hồn đảo để làm nơi đặt chân, chờ cho bí cảnh mở ra.
Bầu trời rất nhanh liền chuyển tối, mặt trăng lên cao tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ cùng với gió biển mang theo hương vị mằn mặn đặc trưng, bên dưới là rất nhiều đống lửa được đốt lên. Khu vực nghỉ chân của Lăng Hư Cung, lúc này trong một túp lều vải, toàn bộ tám vị trưởng lão trong đó có cả Tử Phong đang tụ tập với nhau.
Đây là lần đầu tiên ta tham gia mấy thứ như thế này, kế hoạch của chúng ta là gì đây?? Tử Phong là người mở lời đầu tiên, hắn luôn luôn có thói quen làm việc một mình, nay lại phải tham gia một cái đoàn đội mà đích thân hắn dẫn dắt nên có chút không quen.
Mấy vị trưởng lão nhìn nhau sau đó cười nói: Đây là lần đầu của ngươi thì cũng là lần đầu của bọn ta mà thôi, Sinh Hồn bi cảnh cứ bốn trăm năm mới mở ra một lần, bọn ta người già nhất ở đây cũng chưa đến ba trăm tuổi, làm gì biết được cái bí cảnh này trông ra sao chứ.
Tử Phong nghe vậy liền nhíu mày: Chẳng lẽ đến một chút thông tin về bí cảnh cũng không có ư??
Sinh Hồn bí cảnh vô cùng quỷ dị, mỗi một lần tiến vào đều là một tình huống khác nhau, từ lúc bị phát hiện ra đến bây giờ đã trải qua tổng bộng bốn lần bí cảnh mở ra nhưng tư liệu từ những người còn sống sót ghi chép lại đều khác nhau, điều duy nhất chúng ta biết được đó chính là bên trong bí cảnh có Hồn CHâu, còn lại thì cũng không có gì nhiều. Tiêu Linh, tứ trưởng lão Chu Tước phong mở miệng nói.
Nếu là như thế thì chắc chắn bên trong sẽ có kiểu truyền tống ngẫu nhiên giống như Cổ Mộ, hơn nữa không gian bên trong bí cảnh phải cực kì rộng lớn thì mới có tình trạng không nơi nào giống với nơi nào như thế này được, nhưng mà nếu là ngẫu nhiên truyền tống thì.... Tử Phong nghĩ thầm, đang định hỏi thì thất trưởng lão Huyền Vũ phong đã lên tiếng trước.
Tuy không thể biết rõ được chi tiết ở bên trong bí cảnh lần này sẽ ra sao, nhưng dựa theo kinh nghiệm của những lần trước, chỉ cần khi tiến vào chúng ta đừng ở gần nhau là có thể bảo trì vị trí của mình, tránh bị truyền tống ngẫu nhiên đi nơi khác, xem ra cũng khá là tiện lợi.
Thập thất trưởng lão nghe rõ rồi chứ, kế hoạch thì thực sự là không có, nhưng những việc phải làm thì vẫn có, chúng ta nhiệm vụ chính vẫn là dẫn dắt cùng bảo vệ các đệ tử, đương nhiên nếu có thể thì hãy cố gắng tạo điều kiện cho bọn chúng lịch lãm rèn luyện một phen, nhiệm vụ phụ thì chắc ta không cần phải nói nhiều, đó là tìm kiếm Hồn Châu, cái thứ này liên quan trực tiếp đến thực lực cao tầng của Lăng Hư Cung chúng ta, không thể lơi là được. Hàn Nhất Nguyên nói.
Tử Phong nghe vậy liền cười thầm trong lòng, nhiệm vụ chính với phụ thì hắn đã rõ ràng rồi, nhưng mà thứ tự thì phải đổi ngược lại, hắn căn bản không tin cái Sinh Hồn bí cảnh tận 400 năm mới mở ra một lần có cơ hội kiếm được Hồn Châu quý giá lại có phân lượng cao hơn mấy tên đệ tử hạch tâm cùng đệ tử chân truyền mà cứ vài năm lại có thể bổ sung một đám lớn. Hắn dám cá rằng nếu điều kiện không cho phép, đám trưởng lão trước mắt này sẽ trực tiếp bỏ rơi đệ tử của phong mình mà đổi lấy Hồn Châu, cái thứ này quan hệ trực tiếp tới việc Lăng Hư Cung có thể có được thêm Thánh cấp cường giả hay không, một đám đệ tử hạch tâm mà thôi, nếu cần thì hi sinh bất kì lúc nào cũng được.
Nghe thì có vẻ tàn nhẫn nhưng sự thật là như vậy, Lăng Hư Cung kiểm soát Càn Nguyên đế quốc rộng lớn, nguồn đệ tử căn bản là dồi dào vô tận, đệ tử hạch tâm hay đệ tửu chân truyền thì đúng là thiên phú vạn người có một, nhưng mà kể cả vạn người có một thì cũng chỉ cần từ trong mấy chục tỷ người của Càn Nguyên đế quốc tìm kiếm là cũng đủ, nhưng mà Thánh cấp cường giả thì không như vậy, có khi mấy trăm năm mới có thêm một người đột phá Thánh giai, có thể thấy được đạo khảm này khó khăn ra sao.
Đương nhiên Tử Phong cũng không gặp vấn đề gì với việc này, toàn bộ người tiến vào Sinh Hồn bí cảnh chết sạch thì cũng chẳng ảnh hưởng đến tâm tình của hắn, tất cả những gì hắn quan tâm đó là an toàn của Tuyết Phi Nhan, Diệp Ngưng Tuyết cùng Lãnh Băng Băng mà thôi, còn về Lâm Nguyệt Đồng thì hắn miễn cưỡng sẽ quan tâm một chút, dù sao cũng là người quen cũ.
Thời gian rất nhanh liền trôi qua, vài ngày thời gian đối với võ giả thì chỉ là một cái nháy mắt, Sinh Hồn bí cảnh đã đến ngày mở ra. Sáng sớm ngày hôm đó, toàn bộ các thế lực đã tập trung lại hết trung tâm hòn đảo, chờ đợi bí cảnh mở ra. Sinh Hồn bí cảnh vô cùng thần kì, không một ai tìm được dấu vết của trận pháp hay phù văn nào trên hòn đảo này nhưng cứ đúng thời điểm là Sinh Hồn bí cảnh lại xuất hiện từ trong hư không, mở cửa ra đón chào những võ giả tiến vào lịch luyện.
Ở trong Sinh Hồn bí cảnh không có việc thực lực bị áp chế giống Cổ Mộ, nhưng mà cửa vào bí cảnh tồn tại một quy tắc kì dị, chỉ cần tu vi của ngươi vượt quá Thánh Giả thì sẽ không thể tiến vào, nhưng nếu ngươi ở trong bí cảnh đột phá lên Thánh Hoàng thì vẫn được, vậy nên nếu ngươi ở trong bí cảnh đột phá thì có thể nói là vô địch. Nhưng mà nói thì dễ hơn làm, đột phá Thánh Giả đã khó, đột phá Thánh Hoàng còn khó hơn gấp trăm ngàn lần, từ trước tới nay những ai có thể vượt qua được đạo khảm Thánh Giả lên đến Thánh Hoàng ai mà chẳng phải là hạng kinh tài tuyệt diễm.
Giữa trưa, mặt trời lên cao chính giữa đỉnh đầu, toàn bộ Sinh Hồn đảo đột nhiên truyền đến vô số chấn động khiến tất cả mọi người chú ý. Chỉ thấy ở khu vực trung tâm hòn đảo, không gian xung quanh vặn vẹo liên hồi, một cỗ thiên địa chi uy không biết từ đâu tỏa ra khiến tất cả mọi người cảm thấy một trận áp lực tới tận sâu trong linh hồn, sau đó thì dị biến xảy ra.
Toàn bộ Sinh Hồn đảo rung lắc dữ dội, đại địa chấn động không ngừng, không gian bị vặn xoắn thành một vòng xoáy lớn, trong chớp mắt liền hình thành một vòng xoáy năng lượng cự đại ở trung tâm hòn đảo, vòng xoáy cứ như vậy mà lớn dần lớn dần, từ kích cỡ chỉ khoảng chừng vài mét sau đó bành trướng biến thành một vòng xoáy khổng lồ trên không trung với đường kính lên đến cả trăm mét, từ bên trong vòng xoáy tỏa ra năng lượng khủng bố kèm theo những tia điện mang lập lòe trông vô cùng quỷ dị.
Sinh Hồn bí cảnh đã mở ra, tất cả mau tiến vào!! Cũng không biết là ai đã hô lên, nhưng lúc này đã không còn quan trọng nữa rồi, ngay khi vòng xoáy năng lượng trên không trung ngừng bành trướng bắt đầu ổn định, toàn bộ năm thế lực với hơn hai ngàn nhân mạng nhanh như chớp mà lao vào bên trong bí cảnh.
Chỉ cần đừng gần nhau khi tiến vào thì sẽ không bị ngẫu nhiên truyền tống đi khắp nơi, điều này thì ai cũng biết, chính vì thế nên tâm tình của mỗi người tuy gấp gáp muốn chui vào bí cảnh ngay lập tức nhưng lại rất có trật tự, từng thế lực thay phiên nhau mà tiến vào, dù sao cái vòng xoáy kia cũng chỉ có đường kính trăm mét, vài ngàn con người chen nhau tiến vào sẽ không tránh khỏi tắc nghẽn.
Đám người Lăng Hư Cung không nhanh không chậm bắt đầu tiến vào trong vòng xoáy, tuy rằng nhìn cái vòng xoáy năng lượng có vẻ khủng bố, nhưng những người ở đây căn bản là không có sợ hãi, cứ như thế mà tiến vào. Tử Phong trực tiếp ôm lấy Diệp Ngưng Tuyết vào lòng đề phòng bất trắc, cả người bay lên không trung cùng với tất cả mọi người, bắt đầu tiến nhập vào trong vòng xoáy.
Tử Phong vừa đi vào vòng xoáy, đầu óc hắn chỉ cảm thấy một trân quay cuồng mất phương hướng, cơ thể không tự chủ được mà bị vô số luồng lực lượng hết đẩy sang đông rồi đẩy sang tây giống như một chiếc lá khô trong gió, lục giác của hắn tạm thời bị phong bế. Cảm giác này kéo dài không được bao lâu, mọi thứ liền trở lại bình thường, trước mặt Tử Phong lúc này là một bình nguyên mênh mông bát ngát, không khí ẩm ướt của Sinh Hồn đảo đã biến mất thay vào đó là bầu không khí khô nóng của thảo nguyên, mặt trời trên đỉnh đầu hắn đã biến mất, thay vào đó là một bầu trời buổi đêm nhưng lại có tới hai mặt trăng đang tỏa ra ánh sáng không thua kém gì ban ngày.
Đương nhiên những biến hóa này chỉ là một chút ngoại cảnh, Tử Phong hắn không quan tâm, thứ hắn quan tâm đó là không hiểu sao hắn lại có cảm giác như có một thứ uy áp khó hiểu nào đó đang đè nặng lên thần hồn của mình, tuy uy áp này không khiến hắn cảm thấy quá mức khó chịu nhưng thú này thủy chung không hề biến mất mà cứ liên tục hiện hữu khiến hắn không khỏi nhíu mày. Ở bên cạnh hắn, đám người Lăng Hư Cung cũng lần lượt xuất hiện, ai ai cũng tò mò quan sát hoàn cảnh đặc thù xung quanh, đám đệ tử trẻ tuổi thì không nhịn được mà phát ra mấy tiếng kinh hô.
Không gian gần chỗ mọi người đang đứng vặn vẹo một chút, sau đó hàng loạt thân ảnh đột nhiên xuất hiện từ trong hư không, hiển nhiên là một thế lực khác tiến vào sau cũng được truyền tống tới địa điểm này. Tử Phong nhớ rằng sau Lăng Hư Cung bọn hắn thì chỉ có Lăng gia là thế lwujc duy nhất chưa có tiến vào, nếu là như vậy thì...
Quả nhiên theo dự đoán của hắn, khi những thân ảnh kia xuất hiện toàn bộ thì đúng thực là đám người Lăng gia, cả hai bên lúc này đã nhận ra sự hiện diện của nhau, ánh mắt của mỗi người không khỏi toát lên vẻ thù địch nồng đậm, không khí yên lặng chợt trở nên áp lực trầm trọng. Ở bên trong bí cảnh có một luật bất thành văn mà các thế lực đều ngầm đồng ý, đó là ở bên ngoài thì không biết, nhưng một khi đã vào bên trong bí cảnh thì nắm đấm lớn chính là đạo lí, muốn tranh đoạt thứ gì thì cứ trực tiếp đánh đã rồi tính tiếp, dù có giết người ở trong này thì ra bên ngoài cũng không ai được phép trả thù, bằng không thì sẽ bị các thế lực khác vây công, đây cũng là để đảm bảo tính cân bằng cho mỗi thế lực trong bí cảnh.
/508
|