Trong thư phòng của tông chủ Lăng Hư Cung Lâm Chấn Hạo, y đang cùng Ảnh Ma Tôn Giả Lâm Tiêu Dương ngồi uống trà nói chuyện.
Lão đầu tử, tại sao lão lại muốn thu nhận hắn làm đệ tử, lão còn rõ ràng hơn ta về sự đáng sợ của bọn chúng mà.
Khẽ nhấp một ngụm trà, Lâm Tiêu Dương không nói gì, một lúc sau mới lên tiếng: Ta đương nhiên biết bọn chúng kinh khủng ra sao, nếu thật sự chỉ vì một tên Thiên Ma tộc nhân mà khiến bọn chúng chú ý tới Lăng Hư Cung thì ngày diệt môn của chúng ta cũng không còn xa nữa. Nhưng mà.....
Nhưng mà sao?? Lâm Chấn Hạo nhíu mày.
Cả đời lão phu làm sát thủ, điều này không còn là điều gì mới lạ nữa, năng lực ám sát được rèn luyện qua năm tháng đã đạt tới cảnh giới thượng thừa, nhưng nói thật, đến ta cũng không nghĩ bản thân mình hơn Tử Phong về cái khoản ám sát này.
Đó chính là lí do mà lão đã đề xuất với ta vụ thử nghiệm này ư?? Thì ra Lâm Chấn Hạo không phải là người ra quyết định, từ đầu đến cuối hoàn toàn là làm theo lời của Ảnh Ma Tôn Giả cả.
Phải, ta đã quan sát hắn từ lúc nha đầu Lâm Tử Hàm đưa hắn về đây gia nhập chấp pháp đoàn, còn nhớ đợt đó có bốn tên chấp sự đột nhiên biến mất không để lại chút vết tích gì hay không??
Việc đó thì đương nhiên ta biết, dù sao thì ta cũng là tông chủ Lăng Hư Cung, chuyện như vậy dĩ nhiên là đến tay ta xử lí rồi. Mà khoan đã, ý lão là chuyện này có liên quan đến Tử Phong hắn ư?
Lâm Tiêu Dương ngả người ra ghế, lơ đãng nói: Nói ra thì dài dòng, nhưng cơ bản thì Tử Phong hắn nhận lệnh từ nha đầu Lâm Tử Hàm ám sát bốn tên chấp sự đó, lúc đó hắn mới chỉ là một Vương cấp hậu kì võ giả, vậy mà có thể ám sát bốn tên chấp sự trong đó có hai người tu vi Tôn cấp mà thần không biết quỷ không hay, nếu không phải ta biết rõ mọi chuyện từ đầu thì cũng không thể nào ngờ đến việc hắn ta là hung thủ được.
Ánh mắt Lâm Chấn Hạo co rút lại, miệng nói: Điều này thì cũng có là gì, lão cũng không phải là chưa từng ám sát người có tu vi cao hơn mình a.
Lâm Tiêu Dương lắc đầu: Không, vấn đề không nằm ở chỗ đó, ta không phải là đã nói rằng mình đã bí mật quan sát hắn ta từ lúc mới gia nhập chấp pháp đoàn ư? Lấy tu vi của ta, nhất cử nhất động của hắn ta đều có thể nắm được trong tay, nhưng mà trong suốt thời gian đó, ta một mực chú ý đến động tĩnh nơi hắn ta ở, nhưng tuyệt nhiên không hề phát hiện hắn ta đã bỏ ra ngoài giết người lúc nào, lại càng không thể hiểu được hắn làm cách nào để có thể vô thanh vô tức trốn khỏi tầm kiểm soát của ta mà đi ám sát người khác, ngươi nói thủ đoạn như vậy có cao minh hay không??
Hiểu rồi, vấn đề chính ở đây đó là thủ đoạn ám sát của hắn đến cả lão cũng không thể phát hiện ra, chính điều đó khiến lão cảm thấy thú vị đúng không?? Lâm Chấn Hạo trầm ngâm nói.
Đúng thế, ta đương nhiên biết được che giấu một Thiên Ma tộc nhân nguy hiểm ra sao, nhưng mà ngươi thử nghĩ mà xem, chỉ cần một ngày ta còn tồn tại thì những thế lực khác muốn làm chuyện gì cũng phải dè chừng Lăng Hư Cung vài phần, chỉ sợ một ngày nào đó đắc tội chúng ta, khiến ta phải xuất sơn thăm hỏi đối phương, ai cũng như chim sợ cành cong cả. Nhưng mà năm nay ta đã hơn 900 tuổi, kể cả với tu vi Thánh Quân thì cũng vô pháp sống lâu hơn một ngàn năm, hơn nữa ta cũng tự biết bản thân mình đã không thể nào đột phá nữa rồi......
Vậy nên lão muốn đào tạo ra một người thừa kế hả? Lâm Chấn Hạo cắt lời.
Đám đệ tử trong tông môn thì ta không vừa mắt, thiên phú của bọn chúng đúng là không tệ, nhưng thời gian ta còn không nhiều nữa, ta không thể nào đợi thêm mấy trăm năm để mà đào tạo ra một người kế thừa hợp cách được. Nhưng Tử Phong thì khác, theo những gì chúng ta được biết, tu vi của hắn tăng tiến cực kì nhanh, xuất đạo mới có vài năm mà đã đạt tới Thánh giai khi còn trẻ như vậy, lấy thiên phú của hắn cùng với sự đào tạo của ta, lại thêm tài nguyên tu luyện phong phú của Lăng Hư Cung, vài chục năm nữa khi ta chết đi thì hắn là hắn ta cũng đạt đến Thánh Tôn rồi, thậm chí có thể trở thành Thánh Quân cũng không chừng.
Còn chưa kể đến tính cách của hắn ta vô cùng trầm ổn khác hẳn với độ tuổi của mình, không kiêu ngạo lại càng không quan tâm tới cái gì gọi là danh tiếng hư vinh, lập nhiều công lao nhưng lại chưa từng một lần đòi nhận thưởng, tính tình không hề tham lam, nếu trở thành người nối nghiệp cho ta thì sự an toàn của Lăng Hư Cung còn được đảm bảo hơn nữa cho mai sau. Vả lại, ngươi có nhận ra một điều gì đó ở con người hắn không?? Lâm Tiêu Dương vuốt râu nói.
Lão đầu tử đừng làm khó ta, ta ngày hôm nay mới gặp hắn lần đầu tiên, mọi thứ đều chỉ biết thông qua tư liệu thu thập được, lão nói ta phải nhận ra điều gì bây giờ. Lâm Chấn Hạo cười khổ.
Ngay khi bị lộ tẩy thân phận, theo lẽ thường thì hắn chắc chắn sẽ chết, nhưng điều đầu tiên mà hắn nói lại không phải là cầu xin tha mạng cho bản thân mình, mà lại cầu xin tha mạng cho thê tử cùng con gái của hắn. Đừng nhìn hắn cái gì cũng không có đặt trong mắt, nhưng thiết nghĩ một người hết mình vì gia đình của mình như vậy, bản thân con người hắn cũng không phải là quá tệ, hơn nữa chắc chắn là dạng người tri ân tất báo, chỉ cần chúng ta không làm ra điều gì có lỗi với hắn, tin rằng Tử Phong sẽ mãi mãi trung thành với Lăng Hư Cung chúng ta.
Lâm Chấn Hạo trầm ngâm một hồi lâu: Đúng thật là có quá nhiều lí do để chúng ta không thể từ chối sự tồn tại của hắn, nhưng mà.....
Không nhưng nhị gì hết, đây là quyết định của ta, muốn ngươi ra mặt nói đôi lời cũng chỉ là để cho danh chính ngôn thuận mà thôi, hơn nữa không chỉ mình ta, lão tổ sau khi biết chuyện cũng tỏ ra hứng thú với hắn, việc ngày ngươi cứ thẳng tay mà làm.
Hít một hơi khí lạnh, Lâm Chấn Hạo có chút run rẩy nói: Cái gì??? Lão tổ cũng biết chuyện này ư??
Trông ta có giống với người hay nói láo không? Yên tâm đi, ngài ấy không có vấn đề gì với đề nghị của ta đâu, hơn nữa ngài còn muốn chúng ta thu xếp thời gian đưa Tử Phong đến gặp mặt nữa đấy.
- -----------------
Rời khỏi sơn phong của Mai Tôn giả, Tử Phong không chút kiêng nể tung người lên không trung phi hành thẳng về chỗ của mình, trước khi đi hắn còn đưa nàng một bình dược thủy hàng tuyển của hệ thống, có công dụng khôi phục tứ chi bị đứt gãy, thậm chí còn có thể mọc lại được phần cơ thể đã bị mất, theo lời hắn thì là dùng để giảng hòa với Trần Mộ của Bạch Hổ Phong vì hắn đã lỡ tay nghiền nát hai chân của con trai y. Đương nhiên hắn chả quan tâm gì đến cái gọi là giảng hòa hết, chẳng qua vì nể mặt các vị Tôn giả cùng tông chủ đại nhân đã chấp nhận thân phận của mình, Tử Phong cũng không định làm gắt quá, thôi thì thu liễm một chút vẫn tốt hơn.
Mặc dù đã bình tĩnh hơn phần nào, nhưng mỗi khi nghĩ đến tờ giấy tư liệu mới cầm lúc nãy, sát khí trong lòng hắn lại trào dâng lên, không tự chủ được mà phát tán ra ngoài. Tử Phong không thể nào quên được cái ngày mà hắn dẫn theo Hồ Phi Nguyệt về căn nhà nhỏ của mình ở Vĩnh Diệu Thành, tưởng rằng sẽ lại được đoàn tụ với tiểu muội muội Diệp Thủy Lan khả ái của mình, nào ngờ một tên trưởng lão chó má của Âm Ma Tông dám bắt muội muội của hắn đi, nuôi dưỡng để trở thành đỉnh lô rồi sau đó thôn phệ.
Hắn dù có nằm mơ cũng không thể quên được cảm xúc tuyệt vọng tột cùng của mình ngày hôm đó, khi mà bản thân hắn không thể làm được gì ngoài bất lực nằm dưới đất, trở mắt nhìn cái tên chó má kia đặt bàn tay dơ bẩn lên người Diệp Thủy Lan khả ái của hắn mà bắt nàng đi. Ngày hôm đó hắn đã thề rằng chỉ cần hắn còn sống, một ngày nào đó hắn sẽ cứu muội muội của mình trước khi nàng thực sự trở thành một đỉnh lô chân chính, nếu muội muội của hắn có mệnh hệ gì thì hắn sẽ cho toàn thể cái Âm Ma Tông kia chôn cùng nàng.
Không ngờ rằng ngày hôm nay hắn lại có thể nhìn thấy cái tên trưởng lão chết tiệt kia một lần nữa, dưới dạng một tờ giấy tư liệu về hành tung của y. Âm Ma Tông là một tông môn tà đạo tọa lạc ở đâu đó ở Xuất Vân đế quốc, thực lực tổng thể không kém Lăng Hư Cung là bao nhiêu, tồn tại song song cùng với Lăng gia đang kiểm soát Xuất Vân đế quốc ở trong bóng tối. Thân là một tông môn tà đạo, Âm Ma Tông gây thù chuốc oán khắp nơi, đắc tội với các thế lực khác nhiều không đếm xuể.
Nhưng mà bản thân Âm Ma Tông lại ở một vị thế vi diệu, thực lực của bọn chúng khiến nhiều thế lực khác kiêng dè, hơn nữa bản thân các thế lực không hề có cái gì gọi là đồng minh, nếu tự bản thân muốn thảo phạt cái tông môn tà đạo này thì cùng lắm là cá chết lưới rách, những gì còn lại sẽ bị các thế lực khác nuốt chửng, kể cả nếu muốn liên minh với nhau để diệt Âm Ma Tông thì cũng không chắc cái gọi là liên minh có quay lại đâm sau lưng mình một đao hay không.
Chính vì mang theo những nghi kị đó, chỉ cần bản thân Âm Ma Tông không làm ra việc gì đụng chạm tới mấu chốt của những thế lực lớn này, bọn họ cũng sẽ một mắt nhắm một mắt mở mà không quan tâm tới Âm Ma Tông. Âm Ma Tông cũng thập phần khôn ngoan, tuy là tông môn tà đạo làm việc ác có tiếng, nhưng hành xự lại vô cùng cẩn thận, cực kì hạn chế va chạm với các thế lực khác, vô hình chung vô hiệu hóa mọi nguy hiểm đến từ bên ngoài.
Nhưng nói gì thì nói, là một tông môn bị cả đại lục thù ghét, nếu có cơ hội thì các thế lực cũng không ngại làm suy yếu Âm Ma Tông, và đây chính là một trong những trường hợp như thế. Môn nhân của Âm Ma Tông hành tẩu giang hồ luôn luôn che giấu thân phận của mình, nhưng đôi khi lại không thể nào vượt qua được tầm kiểm soát của những thế lực bản địa. Với mạng lưới tình báo khủng bố của mình, Lăng Hư Cung một thời gian trước đã phát hiện ra hành tung của hai vị trưởng lão Âm Ma Tông đang lang thang trong cảnh nội của Càn Nguyên đế quốc.
Qua điều tra thì chỉ thấy sự tồn tại của riêng hai tên trưởng lão này chứ không còn một ai khác, nói cách khác thì đây là hai con bò đi lạc . Lăng Hư Cung dưới tình huống này liền rất nhanh đưa ra quyết định, phải ngay lập tức diệt trừ hai tên trưởng lão Âm Ma Tông này, tránh cho bọn chúng ở trong cảnh nội của Càn Nguyên đế quốc làm loạn, hơn nữa góp một phần làm suy yếu Âm Ma Tông.
Vấn đề ở chỗ đó là muốn diệt trừ hai tên này không phải là dễ, thứ nhất đó là hai người này đều có tu vi Thánh Giả, không phải là con sâu cái kiến để mà nói diệt là diệt, thứ hai đó là Âm Ma Tông vô cùng bao che cho môn nhân của mình, nếu phát hiện ra Lăng Hư Cung có dính líu thì sẽ bí mật tiến hành trả thù, minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng, bị một đối thủ ngang tầm ngày qua ngày âm thầm tìm cách ám toàn không phải là một việc gì hay, đó là chưa kể đến Âm Ma Tông là một tông môn tà đạo, cái thủ đoạn thì cũng có thể lôi ra sử dụng được.
Bây giờ thì đến phiên Tử Phong ra tay, nhiệm vụ của hắn rất đơn giản, trực tiếp làm thịt một trong hai tên trưởng lão này, nếu có thể thì xử lí luôn cả hai mà thần không biết quỷ không hay, chỉ là bọn họ không hề biết, ngay khi đưa phần tư liệu này cho Tử Phong, hắn đã trực tiếp phán án tử cho cả hai tên trưởng lão này.
Lão đầu tử, tại sao lão lại muốn thu nhận hắn làm đệ tử, lão còn rõ ràng hơn ta về sự đáng sợ của bọn chúng mà.
Khẽ nhấp một ngụm trà, Lâm Tiêu Dương không nói gì, một lúc sau mới lên tiếng: Ta đương nhiên biết bọn chúng kinh khủng ra sao, nếu thật sự chỉ vì một tên Thiên Ma tộc nhân mà khiến bọn chúng chú ý tới Lăng Hư Cung thì ngày diệt môn của chúng ta cũng không còn xa nữa. Nhưng mà.....
Nhưng mà sao?? Lâm Chấn Hạo nhíu mày.
Cả đời lão phu làm sát thủ, điều này không còn là điều gì mới lạ nữa, năng lực ám sát được rèn luyện qua năm tháng đã đạt tới cảnh giới thượng thừa, nhưng nói thật, đến ta cũng không nghĩ bản thân mình hơn Tử Phong về cái khoản ám sát này.
Đó chính là lí do mà lão đã đề xuất với ta vụ thử nghiệm này ư?? Thì ra Lâm Chấn Hạo không phải là người ra quyết định, từ đầu đến cuối hoàn toàn là làm theo lời của Ảnh Ma Tôn Giả cả.
Phải, ta đã quan sát hắn từ lúc nha đầu Lâm Tử Hàm đưa hắn về đây gia nhập chấp pháp đoàn, còn nhớ đợt đó có bốn tên chấp sự đột nhiên biến mất không để lại chút vết tích gì hay không??
Việc đó thì đương nhiên ta biết, dù sao thì ta cũng là tông chủ Lăng Hư Cung, chuyện như vậy dĩ nhiên là đến tay ta xử lí rồi. Mà khoan đã, ý lão là chuyện này có liên quan đến Tử Phong hắn ư?
Lâm Tiêu Dương ngả người ra ghế, lơ đãng nói: Nói ra thì dài dòng, nhưng cơ bản thì Tử Phong hắn nhận lệnh từ nha đầu Lâm Tử Hàm ám sát bốn tên chấp sự đó, lúc đó hắn mới chỉ là một Vương cấp hậu kì võ giả, vậy mà có thể ám sát bốn tên chấp sự trong đó có hai người tu vi Tôn cấp mà thần không biết quỷ không hay, nếu không phải ta biết rõ mọi chuyện từ đầu thì cũng không thể nào ngờ đến việc hắn ta là hung thủ được.
Ánh mắt Lâm Chấn Hạo co rút lại, miệng nói: Điều này thì cũng có là gì, lão cũng không phải là chưa từng ám sát người có tu vi cao hơn mình a.
Lâm Tiêu Dương lắc đầu: Không, vấn đề không nằm ở chỗ đó, ta không phải là đã nói rằng mình đã bí mật quan sát hắn ta từ lúc mới gia nhập chấp pháp đoàn ư? Lấy tu vi của ta, nhất cử nhất động của hắn ta đều có thể nắm được trong tay, nhưng mà trong suốt thời gian đó, ta một mực chú ý đến động tĩnh nơi hắn ta ở, nhưng tuyệt nhiên không hề phát hiện hắn ta đã bỏ ra ngoài giết người lúc nào, lại càng không thể hiểu được hắn làm cách nào để có thể vô thanh vô tức trốn khỏi tầm kiểm soát của ta mà đi ám sát người khác, ngươi nói thủ đoạn như vậy có cao minh hay không??
Hiểu rồi, vấn đề chính ở đây đó là thủ đoạn ám sát của hắn đến cả lão cũng không thể phát hiện ra, chính điều đó khiến lão cảm thấy thú vị đúng không?? Lâm Chấn Hạo trầm ngâm nói.
Đúng thế, ta đương nhiên biết được che giấu một Thiên Ma tộc nhân nguy hiểm ra sao, nhưng mà ngươi thử nghĩ mà xem, chỉ cần một ngày ta còn tồn tại thì những thế lực khác muốn làm chuyện gì cũng phải dè chừng Lăng Hư Cung vài phần, chỉ sợ một ngày nào đó đắc tội chúng ta, khiến ta phải xuất sơn thăm hỏi đối phương, ai cũng như chim sợ cành cong cả. Nhưng mà năm nay ta đã hơn 900 tuổi, kể cả với tu vi Thánh Quân thì cũng vô pháp sống lâu hơn một ngàn năm, hơn nữa ta cũng tự biết bản thân mình đã không thể nào đột phá nữa rồi......
Vậy nên lão muốn đào tạo ra một người thừa kế hả? Lâm Chấn Hạo cắt lời.
Đám đệ tử trong tông môn thì ta không vừa mắt, thiên phú của bọn chúng đúng là không tệ, nhưng thời gian ta còn không nhiều nữa, ta không thể nào đợi thêm mấy trăm năm để mà đào tạo ra một người kế thừa hợp cách được. Nhưng Tử Phong thì khác, theo những gì chúng ta được biết, tu vi của hắn tăng tiến cực kì nhanh, xuất đạo mới có vài năm mà đã đạt tới Thánh giai khi còn trẻ như vậy, lấy thiên phú của hắn cùng với sự đào tạo của ta, lại thêm tài nguyên tu luyện phong phú của Lăng Hư Cung, vài chục năm nữa khi ta chết đi thì hắn là hắn ta cũng đạt đến Thánh Tôn rồi, thậm chí có thể trở thành Thánh Quân cũng không chừng.
Còn chưa kể đến tính cách của hắn ta vô cùng trầm ổn khác hẳn với độ tuổi của mình, không kiêu ngạo lại càng không quan tâm tới cái gì gọi là danh tiếng hư vinh, lập nhiều công lao nhưng lại chưa từng một lần đòi nhận thưởng, tính tình không hề tham lam, nếu trở thành người nối nghiệp cho ta thì sự an toàn của Lăng Hư Cung còn được đảm bảo hơn nữa cho mai sau. Vả lại, ngươi có nhận ra một điều gì đó ở con người hắn không?? Lâm Tiêu Dương vuốt râu nói.
Lão đầu tử đừng làm khó ta, ta ngày hôm nay mới gặp hắn lần đầu tiên, mọi thứ đều chỉ biết thông qua tư liệu thu thập được, lão nói ta phải nhận ra điều gì bây giờ. Lâm Chấn Hạo cười khổ.
Ngay khi bị lộ tẩy thân phận, theo lẽ thường thì hắn chắc chắn sẽ chết, nhưng điều đầu tiên mà hắn nói lại không phải là cầu xin tha mạng cho bản thân mình, mà lại cầu xin tha mạng cho thê tử cùng con gái của hắn. Đừng nhìn hắn cái gì cũng không có đặt trong mắt, nhưng thiết nghĩ một người hết mình vì gia đình của mình như vậy, bản thân con người hắn cũng không phải là quá tệ, hơn nữa chắc chắn là dạng người tri ân tất báo, chỉ cần chúng ta không làm ra điều gì có lỗi với hắn, tin rằng Tử Phong sẽ mãi mãi trung thành với Lăng Hư Cung chúng ta.
Lâm Chấn Hạo trầm ngâm một hồi lâu: Đúng thật là có quá nhiều lí do để chúng ta không thể từ chối sự tồn tại của hắn, nhưng mà.....
Không nhưng nhị gì hết, đây là quyết định của ta, muốn ngươi ra mặt nói đôi lời cũng chỉ là để cho danh chính ngôn thuận mà thôi, hơn nữa không chỉ mình ta, lão tổ sau khi biết chuyện cũng tỏ ra hứng thú với hắn, việc ngày ngươi cứ thẳng tay mà làm.
Hít một hơi khí lạnh, Lâm Chấn Hạo có chút run rẩy nói: Cái gì??? Lão tổ cũng biết chuyện này ư??
Trông ta có giống với người hay nói láo không? Yên tâm đi, ngài ấy không có vấn đề gì với đề nghị của ta đâu, hơn nữa ngài còn muốn chúng ta thu xếp thời gian đưa Tử Phong đến gặp mặt nữa đấy.
- -----------------
Rời khỏi sơn phong của Mai Tôn giả, Tử Phong không chút kiêng nể tung người lên không trung phi hành thẳng về chỗ của mình, trước khi đi hắn còn đưa nàng một bình dược thủy hàng tuyển của hệ thống, có công dụng khôi phục tứ chi bị đứt gãy, thậm chí còn có thể mọc lại được phần cơ thể đã bị mất, theo lời hắn thì là dùng để giảng hòa với Trần Mộ của Bạch Hổ Phong vì hắn đã lỡ tay nghiền nát hai chân của con trai y. Đương nhiên hắn chả quan tâm gì đến cái gọi là giảng hòa hết, chẳng qua vì nể mặt các vị Tôn giả cùng tông chủ đại nhân đã chấp nhận thân phận của mình, Tử Phong cũng không định làm gắt quá, thôi thì thu liễm một chút vẫn tốt hơn.
Mặc dù đã bình tĩnh hơn phần nào, nhưng mỗi khi nghĩ đến tờ giấy tư liệu mới cầm lúc nãy, sát khí trong lòng hắn lại trào dâng lên, không tự chủ được mà phát tán ra ngoài. Tử Phong không thể nào quên được cái ngày mà hắn dẫn theo Hồ Phi Nguyệt về căn nhà nhỏ của mình ở Vĩnh Diệu Thành, tưởng rằng sẽ lại được đoàn tụ với tiểu muội muội Diệp Thủy Lan khả ái của mình, nào ngờ một tên trưởng lão chó má của Âm Ma Tông dám bắt muội muội của hắn đi, nuôi dưỡng để trở thành đỉnh lô rồi sau đó thôn phệ.
Hắn dù có nằm mơ cũng không thể quên được cảm xúc tuyệt vọng tột cùng của mình ngày hôm đó, khi mà bản thân hắn không thể làm được gì ngoài bất lực nằm dưới đất, trở mắt nhìn cái tên chó má kia đặt bàn tay dơ bẩn lên người Diệp Thủy Lan khả ái của hắn mà bắt nàng đi. Ngày hôm đó hắn đã thề rằng chỉ cần hắn còn sống, một ngày nào đó hắn sẽ cứu muội muội của mình trước khi nàng thực sự trở thành một đỉnh lô chân chính, nếu muội muội của hắn có mệnh hệ gì thì hắn sẽ cho toàn thể cái Âm Ma Tông kia chôn cùng nàng.
Không ngờ rằng ngày hôm nay hắn lại có thể nhìn thấy cái tên trưởng lão chết tiệt kia một lần nữa, dưới dạng một tờ giấy tư liệu về hành tung của y. Âm Ma Tông là một tông môn tà đạo tọa lạc ở đâu đó ở Xuất Vân đế quốc, thực lực tổng thể không kém Lăng Hư Cung là bao nhiêu, tồn tại song song cùng với Lăng gia đang kiểm soát Xuất Vân đế quốc ở trong bóng tối. Thân là một tông môn tà đạo, Âm Ma Tông gây thù chuốc oán khắp nơi, đắc tội với các thế lực khác nhiều không đếm xuể.
Nhưng mà bản thân Âm Ma Tông lại ở một vị thế vi diệu, thực lực của bọn chúng khiến nhiều thế lực khác kiêng dè, hơn nữa bản thân các thế lực không hề có cái gì gọi là đồng minh, nếu tự bản thân muốn thảo phạt cái tông môn tà đạo này thì cùng lắm là cá chết lưới rách, những gì còn lại sẽ bị các thế lực khác nuốt chửng, kể cả nếu muốn liên minh với nhau để diệt Âm Ma Tông thì cũng không chắc cái gọi là liên minh có quay lại đâm sau lưng mình một đao hay không.
Chính vì mang theo những nghi kị đó, chỉ cần bản thân Âm Ma Tông không làm ra việc gì đụng chạm tới mấu chốt của những thế lực lớn này, bọn họ cũng sẽ một mắt nhắm một mắt mở mà không quan tâm tới Âm Ma Tông. Âm Ma Tông cũng thập phần khôn ngoan, tuy là tông môn tà đạo làm việc ác có tiếng, nhưng hành xự lại vô cùng cẩn thận, cực kì hạn chế va chạm với các thế lực khác, vô hình chung vô hiệu hóa mọi nguy hiểm đến từ bên ngoài.
Nhưng nói gì thì nói, là một tông môn bị cả đại lục thù ghét, nếu có cơ hội thì các thế lực cũng không ngại làm suy yếu Âm Ma Tông, và đây chính là một trong những trường hợp như thế. Môn nhân của Âm Ma Tông hành tẩu giang hồ luôn luôn che giấu thân phận của mình, nhưng đôi khi lại không thể nào vượt qua được tầm kiểm soát của những thế lực bản địa. Với mạng lưới tình báo khủng bố của mình, Lăng Hư Cung một thời gian trước đã phát hiện ra hành tung của hai vị trưởng lão Âm Ma Tông đang lang thang trong cảnh nội của Càn Nguyên đế quốc.
Qua điều tra thì chỉ thấy sự tồn tại của riêng hai tên trưởng lão này chứ không còn một ai khác, nói cách khác thì đây là hai con bò đi lạc . Lăng Hư Cung dưới tình huống này liền rất nhanh đưa ra quyết định, phải ngay lập tức diệt trừ hai tên trưởng lão Âm Ma Tông này, tránh cho bọn chúng ở trong cảnh nội của Càn Nguyên đế quốc làm loạn, hơn nữa góp một phần làm suy yếu Âm Ma Tông.
Vấn đề ở chỗ đó là muốn diệt trừ hai tên này không phải là dễ, thứ nhất đó là hai người này đều có tu vi Thánh Giả, không phải là con sâu cái kiến để mà nói diệt là diệt, thứ hai đó là Âm Ma Tông vô cùng bao che cho môn nhân của mình, nếu phát hiện ra Lăng Hư Cung có dính líu thì sẽ bí mật tiến hành trả thù, minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng, bị một đối thủ ngang tầm ngày qua ngày âm thầm tìm cách ám toàn không phải là một việc gì hay, đó là chưa kể đến Âm Ma Tông là một tông môn tà đạo, cái thủ đoạn thì cũng có thể lôi ra sử dụng được.
Bây giờ thì đến phiên Tử Phong ra tay, nhiệm vụ của hắn rất đơn giản, trực tiếp làm thịt một trong hai tên trưởng lão này, nếu có thể thì xử lí luôn cả hai mà thần không biết quỷ không hay, chỉ là bọn họ không hề biết, ngay khi đưa phần tư liệu này cho Tử Phong, hắn đã trực tiếp phán án tử cho cả hai tên trưởng lão này.
/508
|