Tử Phong còn đang suy nghĩ lung tung thì một tiếng két nhỏ vang lên, sau đó thì cửa phòng được mở ra, hắn còn chưa kịp ngẩng đầu lên nhìn thì một thân hình mềm mại mang theo mùi hương động lòng người đã đột ngột nhào vào trong ngực hắn, đẩy hắn ngã ngửa ra sau giường. Cơ thể Tử Phong căng cứng lên theo bản năng nhưng ngay đó liền thả lỏng, hắn vòng tay ôm lấy cơ thể mềm mại dang rúc vào lòng mình, nhẹ nhàng nói:
Sao thế Phi Nguyệt, là ai đã chọc nàng phải khóc như vậy?
Tại chàng hết đó, cứ mỗi lần rời khỏi thiếp là lại một lần thập tử nhất sinh, bảo thiếp sao lại không lo lắng cho chàng được. Hồ Phi Nguyệt nghẹn ngào nói sau đó ngẩng đầu lên, khuôn mặt hoàn mỹ nay lại thấm đẫm nước mắt trông lại càng xinh đẹp động lòng người, khiến người khác theo bản năng cảm thấy phải che chở cho nàng.
Biết làm sao được, số ta vốn luôn luôn gặp nguy hiểm mà, chẳng phải hiện tại ta đã ổn cả rồi sao.
Hồ Phi Nguyệt hung hắn cắn lên vai Tử Phong một cái, sau đó mới ai oán nói: Chàng không biết hai tháng qua thiếp đã lo cho chàng đến mức nào đâu.
Đang cười cười, Tử Phong chợt nghe thấy cụm từ hai tháng , hắn không khỏi giật mình hỏi lại: Ta đã hôn mê suốt hai tháng ư? .
Gật đầu, Hồ Phi Nguyệt lau nước mắt, chậm rãi nói:
Hai tháng trước, chàng được Lâm Tử Hàm đưa về, lúc đó chàng đang ở trọng trạng thái tệ không chịu được, toàn thân trên dưới gần như là tàn phế, đến cả một chút khí tức sinh mệnh cũng không còn, nếu không phải Sinh Tử Kết vẫn còn thì thiếp đã nghĩ chàng chết rồi.
Thiếp biết chàng có thể khôi phục thương thế miễn sao là có đủ linh lực, nhưng mà khi thiếp sử dụng bí pháp để truyền linh lực cho chàng thì lại thất bại, linh lực của thiếp tiến vào cơ thể chàng liền biến mất vô ảnh vô tung. Không còn cách nào khác, chúng ta buộc phải nghĩ đến sử dụng đan dược để chữa thương cho chàng, nhưng mà những vết thương trên cơ thể chàng vô cùng quỷ dị, đan dược bỏ vào miệng chàng liền bốc hơi không còn vết tích, thảo dược đắp lên miệng vết thương thì ngay lập tức thối rữa rồi biến thành một đám tro tàn, từ những vết thương của chàng còn tỏa ra khí tức tử vong vô cùng nồng đậm.
Dừng lại một chút, Hồ Phi Nguyệt mới nói tiếp:
Mọi chuyện kéo dài cho đến một ngày trước, cơ thể của chàng bỗng chấn động dữ dội, những vết thương vốn đã khép miệng nay lại vỡ ra, khắp người chàng chảy ra rất nhiều chất lỏng đặc sệt màu đen, tuy không có mùi vị gì nhưng những chất lỏng đó lại có lực hủ thực cực kì khủng bố, mọi thứu chạm vào chúng đều bị mục nát gần như ngay tức thì, thiếp buộc phải dùng không gian lực để tách chúng ra khỏi cơ thể chàng sau đó chuyển chàng qua phòng của thiếp.
Nghe Hồ Phi Nguyệt kể lể một hồi, Tử Phong đại khái cũng hiểu được những gì đã xảy ra, hôn mê kéo dài cũng những vết thương quỷ dị kia hẳn là do phản phệ đến từ thần cung địa ngục Vijaya Dhanush, còn những chất lỏng kia thì chắc là xảy ra cùng lúc với hệ thống tiến hóa toàn diện cho hắn.
Đang nói, sắc mặt của Hồ Phi Nguyệt chợt biến đổi, khóe miệng nàng nở một nụ cười mê hoặc chúng sinh, bàn tay ngọc ngà đưa xuống bên dưới, ánh mắt mị mị mà nhìn Tử Phong, thổ khí như lan nói: Chàng không thành thật nha...
Tử Phong cười tà, sau đó quay người đè Hồ Phi Nguyệt xuống, híp mắt nói: Ta không thành thật chỗ nào chứ, toàn thân trần truồng ôm lấy đệ nhất mỹ nữ thiên hạ, nếu ta còn không có phản ứng gì thì chẳng phải nàng sẽ chăn đơn gối chiếc đến hết đời à?
Hồ Phi Nguyệt cười nhẹ một tiếng, hai cánh tay bỗng nhiên ôm lấy cổ Tử Phong dùng lực kéo xuống. Tử Phong hiểu ý, vô cùng thuận thế đặt một nụ hôn dài lên trên đôi môi đỏ mọng mềm mại kia, đầu lưỡi hắn như linh xà mà tiến vào trong miệng nàng, tìm kiếm chiếc lưỡi đinh hương kia mà bắt làm tù binh. Hồ Phi Nguyệt giãy dụa một chút cho có lệ, sau đó thì hai tay ôm chặt lấy cổ Tử Phong, đôi chân thon dài quặp vào eo hắn, cả người cứ thế dính chặt vào người hắn không còn kẽ hở.
Dính lấy nhau một hồi lâu, cho đến khi Tử Phong cảm thấy cơ thể mình nóng ran tới mức không chịu nổi nữa thì mới dừng lại, chỉ thấy lúc này khuôn mặt của Hồ Phi Nguyệt ửng hồng, đôi mắt long lanh ngập nước tình tứ nhìn hắn, cặp môi mềm mại đỏ mọng hơi cong lên, liên tục phả ra hơi thở thơm tho với mỗi nhịp thở dốc. Nhìn thấy khung cảnh trước mắt mà không có một chút hứng thú nào thì chỉ có thể là thái giám hoặc không phải là nam nhân, Tử Phong không phải là cả hai thứ đó, lẽ dĩ nhiên là máu huyết trong cơ thể hắn sôi lên sùng sục, sẵn sàng xách thương lên ngựa ngay lập tức.
Đúng lúc này, đằng sau lưng hắn phát ra hai tiếng hắng giọng khiến hắn không khỏi giật mình mà quay đầu lại, chỉ thấy đứng ở cửa là Tuyết Phi Nhan cùng Diệu Yên, cả hai người đang dùng ánh mắt kì quái nhìn hắn.
Hai người cứ tiếp tục đi, chúng ta có việc phải đi trước. Tuyết Phi Nhan cười cười nói một câu, sau đó kéo lấy Diệu Yên muốn bỏ đi. Chỉ là hai người còn chưa đi được một bước, không gian xung quanh hai người đã xuất hiện một hồi vặn vẹo, sau đó cả hai liền bị kéo vào trong phòng, cánh cửa phòng lập tức đóng lại, chỉ còn nghe thấy một tiếng cười ha hả vang lên: Chạy đi đâu!
- --------------------
Nằm trên giường, Tử Phong được bao bọc xung quanh bởi ôn hương nhuyễn ngọc, chiến đấu kéo dài xuốt hai canh giờ cuối cùng đã kết thúc với phần thắng áp đảo hoàn toàn nghiêng về thanh niên sở hữu vô tận tinh lực, tam nữ lúc này đã mệt mỏi mà ngủ say, chỉ có Tử Phong hắn là vẫn tỉnh táo, cả người thần thanh khí sảng. Hiếm khi lúc nào được thư giãn, Tử Phong bắt đầu suy nghĩ lung tung, kể từ lúc Diệp Thủy Lan bị bắt đi đến giờ đã hơn một năm trôi qua, tính thêm cả thời gian hôn mê hai tháng vừa rồi của hắn thì chỉ còn khoảng 7-8 tháng nữa trước khi mốc thời gian hai năm đến.
Nắm chặt bàn tay lại, Tử Phong không khỏi cảm thấy một trận bất lực, hắn đã đột phá lên Thánh cấp, với thời gian hơn một năm mà đột phá từ Tướng cấp lên tới Thánh cấp phải nói là có một không có hai, tốc độ này hoàn toàn có thể dùng từ nghịch thiên để hình dung, nhưng mà hắn vẫn thấy quá chậm. Thánh cấp đột phá đâu có dễ, hắn hiện tại là Thánh Giả sơ giai, thực lực thì chưa biết ra sao, nhưng có thể khẳng định là với thực lực này mà muốn cứu Diệp Thủy Lan ra khỏi Âm Ma Tông là không thể nào. Càng trở nên mạnh mẽ, Tử Phong lại càng hiểu thêm được về thực lực của những tông môn ẩn mình khỏi nhân gian này, phải nói là sâu không thể lường được, tu vi Thánh Giả của hắn có thể bước ngang thiên hạ, nhưng động vào những tông môn này thì còn xa xa mới đủ, chỉ cần một Thánh Hoàng ra mặt thôi cũng đủ để hắn phải ngậm hành trong vô lực.
Nhẹ nhàng ngồi dậy, Tử Phong đi ra bên ngoài, lúc này ngoài trời đã tối, ngày hôm nay là ngày có trăng, ánh mắt hắn không khỏi bị thu hút bởi vâng trăng tròn trên cao.
Thật là đẹp, ngươi nói có đúng không? Tử Phong lẩm bẩm giống như là đang tự nói với chính mình, cũng chỉ có chính hắn mới biết mình đang nói với ai.
Bóng tối ở gần đó chợt động đậy, sau đó một thân ảnh trực tiếp bước ra từ trong đó, thân ảnh đí chậm rãi đi tới bên cạnh Tử Phong sau đó quỳ một chân xuống: Mừng chủ nhân đã bình phục hoàn toàn.
Nhìn Nhạc Tư Kỳ đang quỳ gối bên cạnh mình, Tử Phong phất tay ra hiệu cho nàng đứng dậy, nhàn nhạt nói: Ngoài Lâm Tử Hàm ra thì còn ai biết đến sự tồn tại của ngươi không?
Ngoài Lâm trưởng lão ra thì có Hồ Phi Nguyệt chủ mẫu biết đến sự tồn tại của ta, hai người kia thì không, vốn dĩ ta không ngại công khai quan hệ chủ tớ với chủ nhân, nhưng chủ mẫu nói rằng chuyện này nên giữ kín đợi ý kiến của chủ nhân rồi tính. Nhạc Tư Kỳ cung kính nói.
Hai người kia cũng là chủ mẫu của ngươi, cho các nàng biết cũng được, dù sao thân phận của ta các nàng cũng đã rõ ràng, nhưng đối với tông môn thì ta nghĩ ngươi vẫn nên ẩn nấp thì hơn, lí do vì sao thì chắc ta không cần phải nói chứ.
Nhạc Tư Kỳ gật đầu một cái, sau đó có chút ngờ vực mà nói: Chủ nhân, ngài đã khôi phục tới.....Thánh cấp??
Tử Phong đương nhiên biết ý nghĩa của việc nàng nói khôi phục là gì, dù sao thì thân phận của hắn trong mắt nàng lúc này chính là tam hoàng tử của Thiên Ma Nhất Tộc, tu vi trước kia của hắn chắc chắn phải hơn rất nhiều so với hiện tại, việc bản thân Tử Phong thăng tiến sức mạnh với tốc độ phi lí như thế thì chỉ có dùng từ khôi phục mới chuẩn được.
Ừ, Thánh Giả sơ giai, cơ mà so sánh với trước kia thì còn xa lắm. Tử Phong ra vẻ thần bí nói, thiếu chút nữa thì diễn xuất không được mà phụt cười.
Quả nhiên nghe Tử Phong nói, Nhạc Tư Kỳ giật mình một cái sau đó mới hỏi: Vậy trước kia chủ nhân có tu vi là gì?? .
Đã diễn thì diễn cho chót, Tử Phong mở miệng phun ra mấy chữ khiến Nhạc Tư Kỳ không khỏi chấn động: Thiên Tôn đỉnh phong!
- ---------------------------
Lĩnh Vực - Thế Giới!!! .
Ở trong tu luyện thất của riêng mình, Tử Phong trầm giọng nói, từ trên người hắn xuất hiện một gợn sóng, gợn sóng này xuyên qua không gian nhanh chóng lan tỏa ra, xuyên ra ngoài tu luyện thất sau đó kéo dài ra bên ngoài, trực tiếp bao phủ một không gian khủng bố lên tới hơn 30 vạn km, vạn vật trong thế giới đó liền ngừng lại không thể nhúc nhích, không một ai là ngoại lệ.
Nửa giây trôi qua, thời gian lại tiếp tục trôi qua, Tử Phong nhớ lại cảm giác vừa rồi không khỏi trầm ngâm. Đạt tới Thánh cấp, Lĩnh Vực của hắn vẫn giữ nguyên thời gian hiệu lực là nửa giây, nhưng phạm vi đã kéo dài gấp ba lần so với lúc trước, hơn nữa hắn hiện tại là Thánh Giả chân chính, tiêu hao của Lĩnh Vực này vẫn vô cùng khủng bố, nhưng không còn tình trạng dùng một lần là toàn thân trên dưới mất hết sức lực phải dùng tới Kết Tinh như trước nữa, ít nhất thì với trạng thái hiện tại, hắn có thể không cần hi sinh phân thân vẫn có thể sử dụng Thế Giới ba lần liên tiếp mà không cần dùng tới Kết Tinh.
Phân thân của Tử Phong vẫn như cũ, sở hữu tám thành thực lực của hắn, nhưng mà một khi sử dụng Thế Giới thì vẫn sẽ tan biến như cũ, có lẽ Linh Vực này vẫn quá nghịch thiên để một phân thân có thể chịu đựng được. Nhắc đến phân thân, Tử Phong chợt nhớ ra hệ thống có thưởng cho hắn một bộ công pháp Thủy thuộc tính tự chọn, nghĩa là hắn có thể tạo ra được thêm một Thủy hệ phân thân nữa.
Có vẻ như thực lực của mình đã trở nên mạnh mẽ một cách thái quá rồi. Tử Phong lẩm bẩm.
Lĩnh Vực của Tử Phong bao trùm không gian lên tới hơn 30 vạn km, trực tiếp bao phủ lấy toàn bộ ngọn núi của Lăng Hư Cung vào trong, đến cả Thánh Hoàng đỉnh phong cường giả như Hồ Phi Nguyệt cũng bị ảnh hưởng, nếu không phải có Sinh Tử Kết huyền bí mà kì diệu thì nàng cũng không thể giữ cho tinh thần có thể hoạt động trong lúc thời gian ngừng trôi được. Chỉ là vào cái lúc Tử Phong thử nghiệm Thế Giới, ở sâu trong cấm địa Lăng Hư Cung, một thân ảnh đang xếp bằng chợt mở mắt ra, có chút ngơ ngác nhìn xung quanh, sau đó mới thầm nói:
Hình như vừa có chuyện gì đó kì lạ xảy ra.
Sao thế Phi Nguyệt, là ai đã chọc nàng phải khóc như vậy?
Tại chàng hết đó, cứ mỗi lần rời khỏi thiếp là lại một lần thập tử nhất sinh, bảo thiếp sao lại không lo lắng cho chàng được. Hồ Phi Nguyệt nghẹn ngào nói sau đó ngẩng đầu lên, khuôn mặt hoàn mỹ nay lại thấm đẫm nước mắt trông lại càng xinh đẹp động lòng người, khiến người khác theo bản năng cảm thấy phải che chở cho nàng.
Biết làm sao được, số ta vốn luôn luôn gặp nguy hiểm mà, chẳng phải hiện tại ta đã ổn cả rồi sao.
Hồ Phi Nguyệt hung hắn cắn lên vai Tử Phong một cái, sau đó mới ai oán nói: Chàng không biết hai tháng qua thiếp đã lo cho chàng đến mức nào đâu.
Đang cười cười, Tử Phong chợt nghe thấy cụm từ hai tháng , hắn không khỏi giật mình hỏi lại: Ta đã hôn mê suốt hai tháng ư? .
Gật đầu, Hồ Phi Nguyệt lau nước mắt, chậm rãi nói:
Hai tháng trước, chàng được Lâm Tử Hàm đưa về, lúc đó chàng đang ở trọng trạng thái tệ không chịu được, toàn thân trên dưới gần như là tàn phế, đến cả một chút khí tức sinh mệnh cũng không còn, nếu không phải Sinh Tử Kết vẫn còn thì thiếp đã nghĩ chàng chết rồi.
Thiếp biết chàng có thể khôi phục thương thế miễn sao là có đủ linh lực, nhưng mà khi thiếp sử dụng bí pháp để truyền linh lực cho chàng thì lại thất bại, linh lực của thiếp tiến vào cơ thể chàng liền biến mất vô ảnh vô tung. Không còn cách nào khác, chúng ta buộc phải nghĩ đến sử dụng đan dược để chữa thương cho chàng, nhưng mà những vết thương trên cơ thể chàng vô cùng quỷ dị, đan dược bỏ vào miệng chàng liền bốc hơi không còn vết tích, thảo dược đắp lên miệng vết thương thì ngay lập tức thối rữa rồi biến thành một đám tro tàn, từ những vết thương của chàng còn tỏa ra khí tức tử vong vô cùng nồng đậm.
Dừng lại một chút, Hồ Phi Nguyệt mới nói tiếp:
Mọi chuyện kéo dài cho đến một ngày trước, cơ thể của chàng bỗng chấn động dữ dội, những vết thương vốn đã khép miệng nay lại vỡ ra, khắp người chàng chảy ra rất nhiều chất lỏng đặc sệt màu đen, tuy không có mùi vị gì nhưng những chất lỏng đó lại có lực hủ thực cực kì khủng bố, mọi thứu chạm vào chúng đều bị mục nát gần như ngay tức thì, thiếp buộc phải dùng không gian lực để tách chúng ra khỏi cơ thể chàng sau đó chuyển chàng qua phòng của thiếp.
Nghe Hồ Phi Nguyệt kể lể một hồi, Tử Phong đại khái cũng hiểu được những gì đã xảy ra, hôn mê kéo dài cũng những vết thương quỷ dị kia hẳn là do phản phệ đến từ thần cung địa ngục Vijaya Dhanush, còn những chất lỏng kia thì chắc là xảy ra cùng lúc với hệ thống tiến hóa toàn diện cho hắn.
Đang nói, sắc mặt của Hồ Phi Nguyệt chợt biến đổi, khóe miệng nàng nở một nụ cười mê hoặc chúng sinh, bàn tay ngọc ngà đưa xuống bên dưới, ánh mắt mị mị mà nhìn Tử Phong, thổ khí như lan nói: Chàng không thành thật nha...
Tử Phong cười tà, sau đó quay người đè Hồ Phi Nguyệt xuống, híp mắt nói: Ta không thành thật chỗ nào chứ, toàn thân trần truồng ôm lấy đệ nhất mỹ nữ thiên hạ, nếu ta còn không có phản ứng gì thì chẳng phải nàng sẽ chăn đơn gối chiếc đến hết đời à?
Hồ Phi Nguyệt cười nhẹ một tiếng, hai cánh tay bỗng nhiên ôm lấy cổ Tử Phong dùng lực kéo xuống. Tử Phong hiểu ý, vô cùng thuận thế đặt một nụ hôn dài lên trên đôi môi đỏ mọng mềm mại kia, đầu lưỡi hắn như linh xà mà tiến vào trong miệng nàng, tìm kiếm chiếc lưỡi đinh hương kia mà bắt làm tù binh. Hồ Phi Nguyệt giãy dụa một chút cho có lệ, sau đó thì hai tay ôm chặt lấy cổ Tử Phong, đôi chân thon dài quặp vào eo hắn, cả người cứ thế dính chặt vào người hắn không còn kẽ hở.
Dính lấy nhau một hồi lâu, cho đến khi Tử Phong cảm thấy cơ thể mình nóng ran tới mức không chịu nổi nữa thì mới dừng lại, chỉ thấy lúc này khuôn mặt của Hồ Phi Nguyệt ửng hồng, đôi mắt long lanh ngập nước tình tứ nhìn hắn, cặp môi mềm mại đỏ mọng hơi cong lên, liên tục phả ra hơi thở thơm tho với mỗi nhịp thở dốc. Nhìn thấy khung cảnh trước mắt mà không có một chút hứng thú nào thì chỉ có thể là thái giám hoặc không phải là nam nhân, Tử Phong không phải là cả hai thứ đó, lẽ dĩ nhiên là máu huyết trong cơ thể hắn sôi lên sùng sục, sẵn sàng xách thương lên ngựa ngay lập tức.
Đúng lúc này, đằng sau lưng hắn phát ra hai tiếng hắng giọng khiến hắn không khỏi giật mình mà quay đầu lại, chỉ thấy đứng ở cửa là Tuyết Phi Nhan cùng Diệu Yên, cả hai người đang dùng ánh mắt kì quái nhìn hắn.
Hai người cứ tiếp tục đi, chúng ta có việc phải đi trước. Tuyết Phi Nhan cười cười nói một câu, sau đó kéo lấy Diệu Yên muốn bỏ đi. Chỉ là hai người còn chưa đi được một bước, không gian xung quanh hai người đã xuất hiện một hồi vặn vẹo, sau đó cả hai liền bị kéo vào trong phòng, cánh cửa phòng lập tức đóng lại, chỉ còn nghe thấy một tiếng cười ha hả vang lên: Chạy đi đâu!
- --------------------
Nằm trên giường, Tử Phong được bao bọc xung quanh bởi ôn hương nhuyễn ngọc, chiến đấu kéo dài xuốt hai canh giờ cuối cùng đã kết thúc với phần thắng áp đảo hoàn toàn nghiêng về thanh niên sở hữu vô tận tinh lực, tam nữ lúc này đã mệt mỏi mà ngủ say, chỉ có Tử Phong hắn là vẫn tỉnh táo, cả người thần thanh khí sảng. Hiếm khi lúc nào được thư giãn, Tử Phong bắt đầu suy nghĩ lung tung, kể từ lúc Diệp Thủy Lan bị bắt đi đến giờ đã hơn một năm trôi qua, tính thêm cả thời gian hôn mê hai tháng vừa rồi của hắn thì chỉ còn khoảng 7-8 tháng nữa trước khi mốc thời gian hai năm đến.
Nắm chặt bàn tay lại, Tử Phong không khỏi cảm thấy một trận bất lực, hắn đã đột phá lên Thánh cấp, với thời gian hơn một năm mà đột phá từ Tướng cấp lên tới Thánh cấp phải nói là có một không có hai, tốc độ này hoàn toàn có thể dùng từ nghịch thiên để hình dung, nhưng mà hắn vẫn thấy quá chậm. Thánh cấp đột phá đâu có dễ, hắn hiện tại là Thánh Giả sơ giai, thực lực thì chưa biết ra sao, nhưng có thể khẳng định là với thực lực này mà muốn cứu Diệp Thủy Lan ra khỏi Âm Ma Tông là không thể nào. Càng trở nên mạnh mẽ, Tử Phong lại càng hiểu thêm được về thực lực của những tông môn ẩn mình khỏi nhân gian này, phải nói là sâu không thể lường được, tu vi Thánh Giả của hắn có thể bước ngang thiên hạ, nhưng động vào những tông môn này thì còn xa xa mới đủ, chỉ cần một Thánh Hoàng ra mặt thôi cũng đủ để hắn phải ngậm hành trong vô lực.
Nhẹ nhàng ngồi dậy, Tử Phong đi ra bên ngoài, lúc này ngoài trời đã tối, ngày hôm nay là ngày có trăng, ánh mắt hắn không khỏi bị thu hút bởi vâng trăng tròn trên cao.
Thật là đẹp, ngươi nói có đúng không? Tử Phong lẩm bẩm giống như là đang tự nói với chính mình, cũng chỉ có chính hắn mới biết mình đang nói với ai.
Bóng tối ở gần đó chợt động đậy, sau đó một thân ảnh trực tiếp bước ra từ trong đó, thân ảnh đí chậm rãi đi tới bên cạnh Tử Phong sau đó quỳ một chân xuống: Mừng chủ nhân đã bình phục hoàn toàn.
Nhìn Nhạc Tư Kỳ đang quỳ gối bên cạnh mình, Tử Phong phất tay ra hiệu cho nàng đứng dậy, nhàn nhạt nói: Ngoài Lâm Tử Hàm ra thì còn ai biết đến sự tồn tại của ngươi không?
Ngoài Lâm trưởng lão ra thì có Hồ Phi Nguyệt chủ mẫu biết đến sự tồn tại của ta, hai người kia thì không, vốn dĩ ta không ngại công khai quan hệ chủ tớ với chủ nhân, nhưng chủ mẫu nói rằng chuyện này nên giữ kín đợi ý kiến của chủ nhân rồi tính. Nhạc Tư Kỳ cung kính nói.
Hai người kia cũng là chủ mẫu của ngươi, cho các nàng biết cũng được, dù sao thân phận của ta các nàng cũng đã rõ ràng, nhưng đối với tông môn thì ta nghĩ ngươi vẫn nên ẩn nấp thì hơn, lí do vì sao thì chắc ta không cần phải nói chứ.
Nhạc Tư Kỳ gật đầu một cái, sau đó có chút ngờ vực mà nói: Chủ nhân, ngài đã khôi phục tới.....Thánh cấp??
Tử Phong đương nhiên biết ý nghĩa của việc nàng nói khôi phục là gì, dù sao thì thân phận của hắn trong mắt nàng lúc này chính là tam hoàng tử của Thiên Ma Nhất Tộc, tu vi trước kia của hắn chắc chắn phải hơn rất nhiều so với hiện tại, việc bản thân Tử Phong thăng tiến sức mạnh với tốc độ phi lí như thế thì chỉ có dùng từ khôi phục mới chuẩn được.
Ừ, Thánh Giả sơ giai, cơ mà so sánh với trước kia thì còn xa lắm. Tử Phong ra vẻ thần bí nói, thiếu chút nữa thì diễn xuất không được mà phụt cười.
Quả nhiên nghe Tử Phong nói, Nhạc Tư Kỳ giật mình một cái sau đó mới hỏi: Vậy trước kia chủ nhân có tu vi là gì?? .
Đã diễn thì diễn cho chót, Tử Phong mở miệng phun ra mấy chữ khiến Nhạc Tư Kỳ không khỏi chấn động: Thiên Tôn đỉnh phong!
- ---------------------------
Lĩnh Vực - Thế Giới!!! .
Ở trong tu luyện thất của riêng mình, Tử Phong trầm giọng nói, từ trên người hắn xuất hiện một gợn sóng, gợn sóng này xuyên qua không gian nhanh chóng lan tỏa ra, xuyên ra ngoài tu luyện thất sau đó kéo dài ra bên ngoài, trực tiếp bao phủ một không gian khủng bố lên tới hơn 30 vạn km, vạn vật trong thế giới đó liền ngừng lại không thể nhúc nhích, không một ai là ngoại lệ.
Nửa giây trôi qua, thời gian lại tiếp tục trôi qua, Tử Phong nhớ lại cảm giác vừa rồi không khỏi trầm ngâm. Đạt tới Thánh cấp, Lĩnh Vực của hắn vẫn giữ nguyên thời gian hiệu lực là nửa giây, nhưng phạm vi đã kéo dài gấp ba lần so với lúc trước, hơn nữa hắn hiện tại là Thánh Giả chân chính, tiêu hao của Lĩnh Vực này vẫn vô cùng khủng bố, nhưng không còn tình trạng dùng một lần là toàn thân trên dưới mất hết sức lực phải dùng tới Kết Tinh như trước nữa, ít nhất thì với trạng thái hiện tại, hắn có thể không cần hi sinh phân thân vẫn có thể sử dụng Thế Giới ba lần liên tiếp mà không cần dùng tới Kết Tinh.
Phân thân của Tử Phong vẫn như cũ, sở hữu tám thành thực lực của hắn, nhưng mà một khi sử dụng Thế Giới thì vẫn sẽ tan biến như cũ, có lẽ Linh Vực này vẫn quá nghịch thiên để một phân thân có thể chịu đựng được. Nhắc đến phân thân, Tử Phong chợt nhớ ra hệ thống có thưởng cho hắn một bộ công pháp Thủy thuộc tính tự chọn, nghĩa là hắn có thể tạo ra được thêm một Thủy hệ phân thân nữa.
Có vẻ như thực lực của mình đã trở nên mạnh mẽ một cách thái quá rồi. Tử Phong lẩm bẩm.
Lĩnh Vực của Tử Phong bao trùm không gian lên tới hơn 30 vạn km, trực tiếp bao phủ lấy toàn bộ ngọn núi của Lăng Hư Cung vào trong, đến cả Thánh Hoàng đỉnh phong cường giả như Hồ Phi Nguyệt cũng bị ảnh hưởng, nếu không phải có Sinh Tử Kết huyền bí mà kì diệu thì nàng cũng không thể giữ cho tinh thần có thể hoạt động trong lúc thời gian ngừng trôi được. Chỉ là vào cái lúc Tử Phong thử nghiệm Thế Giới, ở sâu trong cấm địa Lăng Hư Cung, một thân ảnh đang xếp bằng chợt mở mắt ra, có chút ngơ ngác nhìn xung quanh, sau đó mới thầm nói:
Hình như vừa có chuyện gì đó kì lạ xảy ra.
/508
|