Đúng là nếu lo lắng sẽ bị loạn, Diệp Không cười khổ:
- Mẫu thân, Tiểu Cầm con đây là đang tu luyện hấp thu linh khí của trời đất chỉ vài ngày không ăn, không uống thì thấm tháp vào đâu, chờ con tu luyện đến cảnh giới tiếp theo có thể Tích cốc được nữa cơ. Các người có biết Tích cốc là như thế nào không?
- Cái gì mà bờ mông với lại không bờ mông, Tiểu Cầm còn đang đứng đây chớ có mà nói hươu nói vượn, phải giữ mồm giữ miệng chứ!
Diệp Không muốn té xỉu ngay lập tức, liền nói:
- Tích Cốc là không cần ăn, không cần uống nước đây!
- Như thế chẳng phải là đã thành thần tiên rồi sao?
Diệp Không nhịn không được đành quay sang nhình hai người nói:
- Ta chính là đang tu tiên, chuyện này có nhiều cái kỳ quái thế nên ngàn vạn lần các người chớ đem đi nói với người khác nếu không tính mạng của ta sẽ gặp nguy hiểm.
Hắn nói cho Trần Cửu mẫu biết mình đang tu luyện tiên thuật như vậy cũng tốt, mẫu thân của hắn hiểu ra sẽ không phải lo lắng mà chú tâm vào công việc. Trần Cửu mẫu nghe nhi tử nói hiện tại đang tu tiên liền hỏi thăm:
- Chẳng phải Vạn Huyền chân nhân chê con tư chất kém đến nỗi bật cười, thế thì tại sao bây giờ con lại có thể tu tiên được vậy?
Diệp Không phải vất vả mới giải thích cho mẫu thân hiểu, sau đó hắn trở lại phòng mình. Lô Cầm cũng cúi đầu đi tới nhìn bộ dạng hình như trong lòng có gì khó nói nên lời, kìm nén một lúc nàng mới lên tiếng hỏi:
- Diệp Không ca ca, muội... muội có thể tu tiên được không?
Diệp Không nhìn nàng rồi chậm rãi lấc đầu:
- Tiểu Cầm, muội hãy nghe ca nói đã, tu tiên là cần phải có tư chất, người không thể cảm nhận được linh khí thì không thể tu tiên được.
Lô Cầm chán nản, thất vọng cúi đầu xuống cắn cái nốt ruồi dưới môi trông thật đáng yêu.
Diệp Không không đành lòng nhìn bộ dạng của nàng như thế liền cười nói:
- Không tu tiên được cũng không sao. Muội hãy luyện tập Ảnh vũ cho thật tốt, Ảnh vũ rất lợi hại, chẳng phải đến lúc đó muội có thể đem Ảnh vũ đi trừng phạt kẻ ác, bảo vệ người thân sao? Mà ca còn có thể dạy muội vẽ bùa, bùa với phù của tiên pháp cũng không khác nhau là mấy đâu.
Diệp Không đột nhiên nghĩ ra, nếu bù không cần linh khí thì chẳng phải phàm nhân cũng có thể dùng được sao? Ở Địa Cầu phàm nhân có thể vẽ bùa thì ở Thương Nam đại lục tại sao lại không thể chứ?
Nếu như Tiểu Cầm học được nếu sau này khi hắn xuất ngoại tu hành thì nàng cũng có thể bảo vệ cho lão nương. Lô Cầm nghe xong liền tươi tỉnh:
- Vẽ bùa sao? là cái mà ca ca dùng để giúp mẹ ta chữa bệnh đúng không?
- Đúng thế! Cái đó gọi là sáng mắt phù, có thể chữa trị tròng mắt của con người. Còn có rất nhiều loại phù như là thanh tâm phù, bình an phù, đi ngược phù còn có cả giữ thai phù nữa. Muội học xong có thể dùng để chữa bệnh cho mọi người mà.
- Có cả giữ thai phù sao?
Diệp Không cười nói:
- Đó là loại phù dùng lúc nữ nhân sinh con.
Lô Cầm đỏ mặt nói:
- Diệp Không ca ca, ca ca nói những lời này còn chê ta nói năng không có ý tứ.
Diệp Không để cho Tiểu Cầm đứng trước bàn, sau đó hắn vòng ra sau lưng nàng nắm lấy bàn tay xinh xắn của nàng thật chặt, cầm bút lên dính vào đan sa bắt đầu dạy nàng vẽ bùa.
- Muội xem nếu như thế ngòi bút sẽ không thể dừng lại, một số viết đến cánh tay không dùng lực, thủ đoạn....
Diệp Không đứng bên cạnh cầm lấy bàn tay mềm mại, nhỏ bé của Tiểu Cầm vừa giảng vừa viết, bỗng nhiên hắn phát hiện ra mặt của tiểu nha đầu này đang đỏ ửng lên xấu hổ.
- Trong lúc chế phù không nên để đầu óc vào việc khác.
Diệp Không tuy nhắc nhở Tiểu Cầm nhưng chính bản thân hắn cũng thoáng có chút xao xuyến,
Buổi sáng mùa hè, mặt trời còn chưa mọc gió đã thổi nhẹ vào của sổ.
Thiếu nữ đang độ thanh xuân hịt một hồi xuân khí vào, vài lọn tóc đen nhánh xõa xuống gương mặt càng làm tăng vẻ xinh xắn hồng hào của Lô Cầm sao có thể không làm cho tâm tình thiếu niên thất thần cho được chứ?
Thiếu nữ xinh đẹp đang đứng trước mặt chỉ cần vòng tay lại thì có thể ôm lấy cái thân thể mềm mại đó vào lòng, Diệp Không thở mạnh, Lô Cầm cũng hô hấp hỗn loạn. Nàng cảm nhận được những biến hóa trong cảm xúc của Diệp Không nàng không giám thở như đang chờ đợi một điều gì đó...
- " Hô" Linh lực hỗn loan một hồi, lá bùa đang vẽ biến thành một đốm lửa, nhanh chóng cháy hết sạch sẽ. Diệp Không hít một hơi, bài trừ tạp niệm tỉnh táo giảng dạy:
- Nhìn xem đây là kết quả khi vẽ bùa mà chần trừ đó. Trên sách nói trước khi vẽ bùa thì cần tắm rửa sạch sẽ, dâng hương rồi quỳ lạy để cho người chế phù thời gian điều chỉnh tâm tính.
Hắn không có ôm Lô Cầm vào lòng, Hắn biết là mình sẽ không ở bên Lô Cầm được lâu nữa, nên không thể vén lên cùng nàng viễn cảnh xa xôi. Lô Cầm vẻ ngoài là một cô gái nhu mì, mềm dẻo không giống như nữ tử thế kỉ 21 có thể tùy tiện dổi bạn trai. giờ đây nếu trêu chọc nàng thì chẳng phải bắt nàng phải chờ đợi sao?
Hắn không muốn cô gái hồng nhan này phải mòn mỏi trong chờ cho đến bạc đầu, hắn cũng không muốn một ngày nào đó mình xuất quan tu luyện mà vẫn còn băn khoăn một nữ tử, nghĩ vậy nên hắn đành buông tay.
Vì mình, vì Lô Cầm bỏ rơi cả thân tình, tình bạn, tình yêu có lẽ để tu tiên phải đổi cái giá quá đắt.
- Tiên sư nhà nó. Lúc vẽ bùa hôm nay vẽ một trương, đốt một trương chẵng lẽ lại vẽ một bức tranh chính mình vào đó.
Diệp Không mắng thầm một tiếng che dấu cái nội tâm đang phập phồng, hắn buông tay ra nhìn lưng yểu điệu của Tiểu Cầm trong lòng thầm mắng, lão tử thật sự đã biến thành Liễu Hạ Huệ mất. Đây không phải là phong cách của lão tử thà rằng giết nhầm một vạn cũng quyết không buông tha một người.
Thế nhưng trong lòng lại vang ra một thanh âm:
- Chẳng lẽ ngươi muốn sau khi tu hành ngươi luôn luôn nhớ thương một nữ nhân đã già yếu, chậm chạp sống cô độc chờ ngươi về sao?
Diệp Không liền thu lại tâm tình, hắn không phải là một kẻ vô tình, không thể trêu đùa được, như vậy chỉ có cách sớm chặt đứt tơ hồng, đoạn tuyệt tình yêu, yên tâm mà tu luyện tài năng thôi.
- Diệp Không ca ca, ca ca của muội nói huynh đệ Phạm gia muốn mời ca ca đi tới Tang Xuân lâu uống rượu.
Lô Cầm đột nhiên nói làm cắt đứt mạch suy nghĩ đang giằng xé trong nội tâm Diệp Không.
- Thật sao? Ta không đi. Huynh đệ Phạm gia không phải là người tốt lành gì, sẽ không có tiệc rượu nào cả!
Diệp Không khẽ nói, trong vòng nửa năm qua huynh đệ Phạm gia đã mấy lần mời nhưng hắn đều từ chối, hắn cảm thấy nhất định Phạm Cửu Xà nhất định không có ý tốt.
- Thê nhưng người truyền lời còn nhắc là Phạm Cửu Xà có nói chuyện này có ích rất lớn đối với đại sự của ca ca, nhất định ca ca phải đi, nếu không bọn hắn sẽ đến Diệp phủ mời ca ca.
- Mẹ kiếp! Bọn hắn giám uy hiếp lão tử.
- Mẫu thân, Tiểu Cầm con đây là đang tu luyện hấp thu linh khí của trời đất chỉ vài ngày không ăn, không uống thì thấm tháp vào đâu, chờ con tu luyện đến cảnh giới tiếp theo có thể Tích cốc được nữa cơ. Các người có biết Tích cốc là như thế nào không?
- Cái gì mà bờ mông với lại không bờ mông, Tiểu Cầm còn đang đứng đây chớ có mà nói hươu nói vượn, phải giữ mồm giữ miệng chứ!
Diệp Không muốn té xỉu ngay lập tức, liền nói:
- Tích Cốc là không cần ăn, không cần uống nước đây!
- Như thế chẳng phải là đã thành thần tiên rồi sao?
Diệp Không nhịn không được đành quay sang nhình hai người nói:
- Ta chính là đang tu tiên, chuyện này có nhiều cái kỳ quái thế nên ngàn vạn lần các người chớ đem đi nói với người khác nếu không tính mạng của ta sẽ gặp nguy hiểm.
Hắn nói cho Trần Cửu mẫu biết mình đang tu luyện tiên thuật như vậy cũng tốt, mẫu thân của hắn hiểu ra sẽ không phải lo lắng mà chú tâm vào công việc. Trần Cửu mẫu nghe nhi tử nói hiện tại đang tu tiên liền hỏi thăm:
- Chẳng phải Vạn Huyền chân nhân chê con tư chất kém đến nỗi bật cười, thế thì tại sao bây giờ con lại có thể tu tiên được vậy?
Diệp Không phải vất vả mới giải thích cho mẫu thân hiểu, sau đó hắn trở lại phòng mình. Lô Cầm cũng cúi đầu đi tới nhìn bộ dạng hình như trong lòng có gì khó nói nên lời, kìm nén một lúc nàng mới lên tiếng hỏi:
- Diệp Không ca ca, muội... muội có thể tu tiên được không?
Diệp Không nhìn nàng rồi chậm rãi lấc đầu:
- Tiểu Cầm, muội hãy nghe ca nói đã, tu tiên là cần phải có tư chất, người không thể cảm nhận được linh khí thì không thể tu tiên được.
Lô Cầm chán nản, thất vọng cúi đầu xuống cắn cái nốt ruồi dưới môi trông thật đáng yêu.
Diệp Không không đành lòng nhìn bộ dạng của nàng như thế liền cười nói:
- Không tu tiên được cũng không sao. Muội hãy luyện tập Ảnh vũ cho thật tốt, Ảnh vũ rất lợi hại, chẳng phải đến lúc đó muội có thể đem Ảnh vũ đi trừng phạt kẻ ác, bảo vệ người thân sao? Mà ca còn có thể dạy muội vẽ bùa, bùa với phù của tiên pháp cũng không khác nhau là mấy đâu.
Diệp Không đột nhiên nghĩ ra, nếu bù không cần linh khí thì chẳng phải phàm nhân cũng có thể dùng được sao? Ở Địa Cầu phàm nhân có thể vẽ bùa thì ở Thương Nam đại lục tại sao lại không thể chứ?
Nếu như Tiểu Cầm học được nếu sau này khi hắn xuất ngoại tu hành thì nàng cũng có thể bảo vệ cho lão nương. Lô Cầm nghe xong liền tươi tỉnh:
- Vẽ bùa sao? là cái mà ca ca dùng để giúp mẹ ta chữa bệnh đúng không?
- Đúng thế! Cái đó gọi là sáng mắt phù, có thể chữa trị tròng mắt của con người. Còn có rất nhiều loại phù như là thanh tâm phù, bình an phù, đi ngược phù còn có cả giữ thai phù nữa. Muội học xong có thể dùng để chữa bệnh cho mọi người mà.
- Có cả giữ thai phù sao?
Diệp Không cười nói:
- Đó là loại phù dùng lúc nữ nhân sinh con.
Lô Cầm đỏ mặt nói:
- Diệp Không ca ca, ca ca nói những lời này còn chê ta nói năng không có ý tứ.
Diệp Không để cho Tiểu Cầm đứng trước bàn, sau đó hắn vòng ra sau lưng nàng nắm lấy bàn tay xinh xắn của nàng thật chặt, cầm bút lên dính vào đan sa bắt đầu dạy nàng vẽ bùa.
- Muội xem nếu như thế ngòi bút sẽ không thể dừng lại, một số viết đến cánh tay không dùng lực, thủ đoạn....
Diệp Không đứng bên cạnh cầm lấy bàn tay mềm mại, nhỏ bé của Tiểu Cầm vừa giảng vừa viết, bỗng nhiên hắn phát hiện ra mặt của tiểu nha đầu này đang đỏ ửng lên xấu hổ.
- Trong lúc chế phù không nên để đầu óc vào việc khác.
Diệp Không tuy nhắc nhở Tiểu Cầm nhưng chính bản thân hắn cũng thoáng có chút xao xuyến,
Buổi sáng mùa hè, mặt trời còn chưa mọc gió đã thổi nhẹ vào của sổ.
Thiếu nữ đang độ thanh xuân hịt một hồi xuân khí vào, vài lọn tóc đen nhánh xõa xuống gương mặt càng làm tăng vẻ xinh xắn hồng hào của Lô Cầm sao có thể không làm cho tâm tình thiếu niên thất thần cho được chứ?
Thiếu nữ xinh đẹp đang đứng trước mặt chỉ cần vòng tay lại thì có thể ôm lấy cái thân thể mềm mại đó vào lòng, Diệp Không thở mạnh, Lô Cầm cũng hô hấp hỗn loạn. Nàng cảm nhận được những biến hóa trong cảm xúc của Diệp Không nàng không giám thở như đang chờ đợi một điều gì đó...
- " Hô" Linh lực hỗn loan một hồi, lá bùa đang vẽ biến thành một đốm lửa, nhanh chóng cháy hết sạch sẽ. Diệp Không hít một hơi, bài trừ tạp niệm tỉnh táo giảng dạy:
- Nhìn xem đây là kết quả khi vẽ bùa mà chần trừ đó. Trên sách nói trước khi vẽ bùa thì cần tắm rửa sạch sẽ, dâng hương rồi quỳ lạy để cho người chế phù thời gian điều chỉnh tâm tính.
Hắn không có ôm Lô Cầm vào lòng, Hắn biết là mình sẽ không ở bên Lô Cầm được lâu nữa, nên không thể vén lên cùng nàng viễn cảnh xa xôi. Lô Cầm vẻ ngoài là một cô gái nhu mì, mềm dẻo không giống như nữ tử thế kỉ 21 có thể tùy tiện dổi bạn trai. giờ đây nếu trêu chọc nàng thì chẳng phải bắt nàng phải chờ đợi sao?
Hắn không muốn cô gái hồng nhan này phải mòn mỏi trong chờ cho đến bạc đầu, hắn cũng không muốn một ngày nào đó mình xuất quan tu luyện mà vẫn còn băn khoăn một nữ tử, nghĩ vậy nên hắn đành buông tay.
Vì mình, vì Lô Cầm bỏ rơi cả thân tình, tình bạn, tình yêu có lẽ để tu tiên phải đổi cái giá quá đắt.
- Tiên sư nhà nó. Lúc vẽ bùa hôm nay vẽ một trương, đốt một trương chẵng lẽ lại vẽ một bức tranh chính mình vào đó.
Diệp Không mắng thầm một tiếng che dấu cái nội tâm đang phập phồng, hắn buông tay ra nhìn lưng yểu điệu của Tiểu Cầm trong lòng thầm mắng, lão tử thật sự đã biến thành Liễu Hạ Huệ mất. Đây không phải là phong cách của lão tử thà rằng giết nhầm một vạn cũng quyết không buông tha một người.
Thế nhưng trong lòng lại vang ra một thanh âm:
- Chẳng lẽ ngươi muốn sau khi tu hành ngươi luôn luôn nhớ thương một nữ nhân đã già yếu, chậm chạp sống cô độc chờ ngươi về sao?
Diệp Không liền thu lại tâm tình, hắn không phải là một kẻ vô tình, không thể trêu đùa được, như vậy chỉ có cách sớm chặt đứt tơ hồng, đoạn tuyệt tình yêu, yên tâm mà tu luyện tài năng thôi.
- Diệp Không ca ca, ca ca của muội nói huynh đệ Phạm gia muốn mời ca ca đi tới Tang Xuân lâu uống rượu.
Lô Cầm đột nhiên nói làm cắt đứt mạch suy nghĩ đang giằng xé trong nội tâm Diệp Không.
- Thật sao? Ta không đi. Huynh đệ Phạm gia không phải là người tốt lành gì, sẽ không có tiệc rượu nào cả!
Diệp Không khẽ nói, trong vòng nửa năm qua huynh đệ Phạm gia đã mấy lần mời nhưng hắn đều từ chối, hắn cảm thấy nhất định Phạm Cửu Xà nhất định không có ý tốt.
- Thê nhưng người truyền lời còn nhắc là Phạm Cửu Xà có nói chuyện này có ích rất lớn đối với đại sự của ca ca, nhất định ca ca phải đi, nếu không bọn hắn sẽ đến Diệp phủ mời ca ca.
- Mẹ kiếp! Bọn hắn giám uy hiếp lão tử.
/190
|