Nhưng bây giờ hắn lại đến có chút trễ, sau khi bộ tuồng mở màn mới đến, cho nên cũng không rõ Diệp Không là ai, ngược lại hoài nghi hắn là Tu sĩ Man tộc.
Nếu như là Tu sĩ Man tộc, vậy thì có liên hệ đến lần rèn luyện lần này của hắn.
Cái gọi là rèn luyện, bình thường chỉ có đại môn phái hoặc là đệ tử gia tộc, sau khi Trúc Cơ, rời khỏi sơn môn, ra ngoài hành tẩu bốn phương, ma luyện một phen.
Mục đích rèn luyện, là khiến những tên đệ tử chỉ biết tu luyện này, có kiến thức ngoài đời, quen thuộc tình đời, cũng gia tăng thêm kinh nghiệm thực chiến.
Kỳ thật rèn luyện tựa như là tốt nghiệp đại học vậy, ngươi phải vận dụng được sở học, tham gia thực tập, lại giao một phần luận văn tốt nghiệp, vậy mới OK.
Luận văn tốt nghiệp của suất nam trước mắt này, thật sự là có quan hệ với Man tộc, đương nhiên, dù sao rèn luyện cũng không phải luận văn, cũng không phải tùy tiện cầm bút múa vài đường là được, thành quả rèn luyện chính là giết chết mấy tên tu sĩ Man tộc.
Cho nên hư hư thực Tu sĩ Man tộc Diệp Không, liền bị coi là mục tiêu.
Nếu như gặp được Man tộc tiểu tu sĩ, suất nam cũng không coi kịch nữa, lấy ra pháp khí bát giác kim bàn, thu liễm linh lực, mở cửa phòng, nhìn trái nhìn phải, lối đi nhỏ không có ai, hắn bước nhanh đến dán sát tai lên cửa phòng Phong Tứ Nương.
Suất nam này nếu có thể được cho ra rèn luyện, nhất định là có thực lực Trúc cơ trở lên, cho nên hắn chỉ cần thu liễm linh lực, lại cẩn thận một chút, Diệp Không mới Luyện Khí tầng ba tuyệt đối không thể phát hiện ra được.
Huống chi, tên họ Diệp này đang trong cơn khoái hoạt, nào có nghĩ đến có người muốn hại mình chứ.
- Đệ đệ, ngươi thật xấu, tỷ tỷ....Ah....Không được, tay của ngươi....đừng ngừng.
Thanh âm run rẩy của Phong Tứ Nương truyền ra.
Diệp Không cười nói:
- Phong đại tỷ, không thể tưởng được tỷ lớn như vậy rồi, phản ứng còn nhạy cảm như vậy, 'thủy mãn kim sơn' rồi này.
Phong Tứ Nương không ngừng thở gấp, nói:
- Biết rõ tỷ tỷ lớn, vậy sao tên tiểu quỷ như đệ còn chơi, trong lầu nhiều cô nương như vậy, sao lại giày xéo tỷ tỷ...A....
Miệng của nữ nhân phảng phất như bị chắn, lấp, bị bịt lại, tiếp đó có thanh âm bá chít chít, bá bá chít.....truyền ra.
Suất nam bên ngoài nghe được đỏ mặt tía tai, nhìn mặt phấn hơi mỏng, che kín hoa đào, đẹp không thịnh thu ( Nguyên văn), Phong Tứ Nương đã đoán trúng, người này là một nữ tử, còn là một đại cô nương.
Nữ tu này tuy cảnh giới cao hơn rất nhiều so với Diệp Không, thế nhưng ở phương diện khác lại biết rất ít, nghe thấy ngôn ngữ của hai người hoan lạc bên trong, nàng rõ ràng nhịn không được tâm hoảng ý loạn.
- Hừ! Tiểu tử ngu ngốc này đích thị là tu sĩ Man tộc, nếu không, làm sao có thể ra tay với một nữ tử lớn tuổi hơn mình nhiều như thế.
Nữ tu này càng củng cố ý niệm của mình.
Bất quá kỳ quái là, nàng cũng không sốt ruột đi vào giết, mà là dựng thẳng bát giác kim bàn, đem lưỡi đao mỏng chen vào khe hở cửa gỗ.
Kim quang lóe lên rồi biến mất, then cửa lập tức bị cắt thành hai nửa, cửa gỗ không gió mà tự mở.
Rất hiển nhiên, hai người bên trong không có phát giác ra điều này, Diệp Không vẫn như trước hướng dẫn chút chuyện cho đại tỷ tuyệt vời:
- Phong lão bản, tỷ rất thông minh, học rất nhanh, ừ...
Diệp Không rên một tiếng thoải mái, xoa mái tóc xanh của Phong Tứ Nương, khen:
- Cứ như vậy.... Dùng lưỡi bao lại...
Âm thanh phía sau thì không nên nghe nữa, trên khuôn mặt mỹ mạo của nữ tu kia đã đỏ như rỉ máu, bất quá nàng càng muốn nhìn một chút là chuyện gì đang xảy ra.
Chỉ thấy nàng nhấc trữ vật thủ trạc (vòng tay), bên trong lại bay ra cái một cái màn màu xanh, cái màn trong suốt này phi thường nhỏ, chỉ đủ cho một người.
Nếu ngươi cho rằng cái màn dùng để ngăn muỗi, vậy thì sai mười phần, cái đồ chơi này không phải dùng để ngăn muỗi, công năng của nó chính là bao lấy tu sĩ, chẳng những có thể dùng để ẩn thân tàng hình, mà ngay cả linh khí chấn động cũng có thể bao lại, thứ này chính là đồ tốt, là một sự lựa chọn khi ra ngoài, trộm xem đồng bào nữ tử tắm rửa, xem người XXX...
Tấm màn này mặc dù không có công năng phòng ngự, cũng không thể giết người, ẩn nấp linh lực là một công năng đặc thù, cũng đủ để cho tấm màn này trở thành trung phẩm pháp khí.
Có thể thấy được, nữ tu mỹ mạo này đích thị là đệ tử hạch tâm trong tu tiên đại phái, nếu không làm gì có nhiều pháp khí làm cho người ta thèm muốn như vậy.
Tùy tiện cầm trung phẩm pháp khí để đi rình người ta, vẫn là một pháp khí đặc thù.
Đương nhiên Diệp Không còn không có chú ý tới nguy hiểm đã hàng lâm, tấm màn của người ta còn lợi hại hơn so với Ẩn Thân phù của hắn, dĩ vãng đều là Diệp Không dán Ẩn Thân phù, rình xem bí mật của người khác, hôm nay, hắn lại bị một nữ nhân rình xem trộm bí mật của mình. Sự thật đã chứng mình một chân lý từ cổ chí kim đến nay không bao giờ thay đổi - kẻ giết người, sẽ bị người giết, kẻ rình trộm, sẽ bị người rình lại.
Nữ tu mỹ mạo này ngày thường chỉ biết đả tọa tu luyện, nào có xem qua cái này, nữ tu trong môn phái lại ít, những tên nam nhân kia đều như con ruồi cả ngày bu quanh nàng, cho nên nàng căn bản không muốn ra ngoài, chỉ biết tu luyện, cũng không biết chuyện thiên kinh địa nghĩa trước mắt là chuyện gì.
Diệp Không còn không có lên giường, hắn đứng ở bên giường, áo dài xộc xệch, quần thì rơi tại mu bàn chân, mà Phong đại tỷ động lòng người thì quần áo đều không có, nằm nghiêng bên giường.
Mái tóc đen nhánh rơi lả tả xung quanh, vẻ mặt hàm ý xấu hổ, gò má đã nổi hai đóa hồng vân, mặt mày hàm xuân, đang dùng miệng để phục vụ cho người nào đó, cục diện này có thể nói là hương diễm tới cực điểm.
Diệp Không căn bản không biết, bên người còn có một cô nương tuyệt sắc. Hắn cũng đang nỗ lực ra sức bóp những chỗ mềm mại...trên người Phong Tứ Nương.
Trông thấy cảnh tượng của hai người này, chân nữ tu mỹ mạo mềm nhũn như bún, tất cả trước mặt tạo thành trùng kích quá lớn đối với nàng, cho tới bây giờ nàng mới hiểu được thì ra nam nhân và nữ nhân ở cùng một chỗ là như thế này, nàng cảm thấy rất buồn nôn, thế nhưng nàng lại cảm giác được phản ứng của mình rất mãnh liệt, nàng thậm chí còn nghe thấy được hơi thở trầm trọng của mình...
Trách không được những nam nhân kia đều dốc sức liều mạng tốt với nàng như thế! Trách không được bọn hắn xum xoe nịnh bợ như thế! Trách không những nam nhân kia nhìn thấy mình đều đi đứng không bình thường...!
Nguyên lại mục đích của bọn hắn, chính là thứ hạ lưu trước mặt này!
Những tên nam nhân này thật đáng giận đáng căm hận!
Nữ tu mỹ mạo vậy mà thoáng một phát đem tất cả nam nhân trên đời đều hận lây, đương nhiên, thiếu niên trước mặt này, nàng càng thêm căm hận, hiện tai tiểu tử này có phải tu sĩ Man tộc không đã không còn quan trọng nữa rồi.
- Tuổi còn nhỏ như vậy, lại có vẻ rất quen thuộc những hành vi vô sỉ hạ lưu này, về sau, còn không biết sẽ làm hại bao nhiêu thiếu nữ! Hắn lưu không được!
Nữ tu mỹ mạo liền phán quyết Diệp Không tử hình, nàng cũng không muốn nhìn nữa, lập tức liền lấy ra vũ khí, chuẩn bị chiến đấu.
Nếu như là Tu sĩ Man tộc, vậy thì có liên hệ đến lần rèn luyện lần này của hắn.
Cái gọi là rèn luyện, bình thường chỉ có đại môn phái hoặc là đệ tử gia tộc, sau khi Trúc Cơ, rời khỏi sơn môn, ra ngoài hành tẩu bốn phương, ma luyện một phen.
Mục đích rèn luyện, là khiến những tên đệ tử chỉ biết tu luyện này, có kiến thức ngoài đời, quen thuộc tình đời, cũng gia tăng thêm kinh nghiệm thực chiến.
Kỳ thật rèn luyện tựa như là tốt nghiệp đại học vậy, ngươi phải vận dụng được sở học, tham gia thực tập, lại giao một phần luận văn tốt nghiệp, vậy mới OK.
Luận văn tốt nghiệp của suất nam trước mắt này, thật sự là có quan hệ với Man tộc, đương nhiên, dù sao rèn luyện cũng không phải luận văn, cũng không phải tùy tiện cầm bút múa vài đường là được, thành quả rèn luyện chính là giết chết mấy tên tu sĩ Man tộc.
Cho nên hư hư thực Tu sĩ Man tộc Diệp Không, liền bị coi là mục tiêu.
Nếu như gặp được Man tộc tiểu tu sĩ, suất nam cũng không coi kịch nữa, lấy ra pháp khí bát giác kim bàn, thu liễm linh lực, mở cửa phòng, nhìn trái nhìn phải, lối đi nhỏ không có ai, hắn bước nhanh đến dán sát tai lên cửa phòng Phong Tứ Nương.
Suất nam này nếu có thể được cho ra rèn luyện, nhất định là có thực lực Trúc cơ trở lên, cho nên hắn chỉ cần thu liễm linh lực, lại cẩn thận một chút, Diệp Không mới Luyện Khí tầng ba tuyệt đối không thể phát hiện ra được.
Huống chi, tên họ Diệp này đang trong cơn khoái hoạt, nào có nghĩ đến có người muốn hại mình chứ.
- Đệ đệ, ngươi thật xấu, tỷ tỷ....Ah....Không được, tay của ngươi....đừng ngừng.
Thanh âm run rẩy của Phong Tứ Nương truyền ra.
Diệp Không cười nói:
- Phong đại tỷ, không thể tưởng được tỷ lớn như vậy rồi, phản ứng còn nhạy cảm như vậy, 'thủy mãn kim sơn' rồi này.
Phong Tứ Nương không ngừng thở gấp, nói:
- Biết rõ tỷ tỷ lớn, vậy sao tên tiểu quỷ như đệ còn chơi, trong lầu nhiều cô nương như vậy, sao lại giày xéo tỷ tỷ...A....
Miệng của nữ nhân phảng phất như bị chắn, lấp, bị bịt lại, tiếp đó có thanh âm bá chít chít, bá bá chít.....truyền ra.
Suất nam bên ngoài nghe được đỏ mặt tía tai, nhìn mặt phấn hơi mỏng, che kín hoa đào, đẹp không thịnh thu ( Nguyên văn), Phong Tứ Nương đã đoán trúng, người này là một nữ tử, còn là một đại cô nương.
Nữ tu này tuy cảnh giới cao hơn rất nhiều so với Diệp Không, thế nhưng ở phương diện khác lại biết rất ít, nghe thấy ngôn ngữ của hai người hoan lạc bên trong, nàng rõ ràng nhịn không được tâm hoảng ý loạn.
- Hừ! Tiểu tử ngu ngốc này đích thị là tu sĩ Man tộc, nếu không, làm sao có thể ra tay với một nữ tử lớn tuổi hơn mình nhiều như thế.
Nữ tu này càng củng cố ý niệm của mình.
Bất quá kỳ quái là, nàng cũng không sốt ruột đi vào giết, mà là dựng thẳng bát giác kim bàn, đem lưỡi đao mỏng chen vào khe hở cửa gỗ.
Kim quang lóe lên rồi biến mất, then cửa lập tức bị cắt thành hai nửa, cửa gỗ không gió mà tự mở.
Rất hiển nhiên, hai người bên trong không có phát giác ra điều này, Diệp Không vẫn như trước hướng dẫn chút chuyện cho đại tỷ tuyệt vời:
- Phong lão bản, tỷ rất thông minh, học rất nhanh, ừ...
Diệp Không rên một tiếng thoải mái, xoa mái tóc xanh của Phong Tứ Nương, khen:
- Cứ như vậy.... Dùng lưỡi bao lại...
Âm thanh phía sau thì không nên nghe nữa, trên khuôn mặt mỹ mạo của nữ tu kia đã đỏ như rỉ máu, bất quá nàng càng muốn nhìn một chút là chuyện gì đang xảy ra.
Chỉ thấy nàng nhấc trữ vật thủ trạc (vòng tay), bên trong lại bay ra cái một cái màn màu xanh, cái màn trong suốt này phi thường nhỏ, chỉ đủ cho một người.
Nếu ngươi cho rằng cái màn dùng để ngăn muỗi, vậy thì sai mười phần, cái đồ chơi này không phải dùng để ngăn muỗi, công năng của nó chính là bao lấy tu sĩ, chẳng những có thể dùng để ẩn thân tàng hình, mà ngay cả linh khí chấn động cũng có thể bao lại, thứ này chính là đồ tốt, là một sự lựa chọn khi ra ngoài, trộm xem đồng bào nữ tử tắm rửa, xem người XXX...
Tấm màn này mặc dù không có công năng phòng ngự, cũng không thể giết người, ẩn nấp linh lực là một công năng đặc thù, cũng đủ để cho tấm màn này trở thành trung phẩm pháp khí.
Có thể thấy được, nữ tu mỹ mạo này đích thị là đệ tử hạch tâm trong tu tiên đại phái, nếu không làm gì có nhiều pháp khí làm cho người ta thèm muốn như vậy.
Tùy tiện cầm trung phẩm pháp khí để đi rình người ta, vẫn là một pháp khí đặc thù.
Đương nhiên Diệp Không còn không có chú ý tới nguy hiểm đã hàng lâm, tấm màn của người ta còn lợi hại hơn so với Ẩn Thân phù của hắn, dĩ vãng đều là Diệp Không dán Ẩn Thân phù, rình xem bí mật của người khác, hôm nay, hắn lại bị một nữ nhân rình xem trộm bí mật của mình. Sự thật đã chứng mình một chân lý từ cổ chí kim đến nay không bao giờ thay đổi - kẻ giết người, sẽ bị người giết, kẻ rình trộm, sẽ bị người rình lại.
Nữ tu mỹ mạo này ngày thường chỉ biết đả tọa tu luyện, nào có xem qua cái này, nữ tu trong môn phái lại ít, những tên nam nhân kia đều như con ruồi cả ngày bu quanh nàng, cho nên nàng căn bản không muốn ra ngoài, chỉ biết tu luyện, cũng không biết chuyện thiên kinh địa nghĩa trước mắt là chuyện gì.
Diệp Không còn không có lên giường, hắn đứng ở bên giường, áo dài xộc xệch, quần thì rơi tại mu bàn chân, mà Phong đại tỷ động lòng người thì quần áo đều không có, nằm nghiêng bên giường.
Mái tóc đen nhánh rơi lả tả xung quanh, vẻ mặt hàm ý xấu hổ, gò má đã nổi hai đóa hồng vân, mặt mày hàm xuân, đang dùng miệng để phục vụ cho người nào đó, cục diện này có thể nói là hương diễm tới cực điểm.
Diệp Không căn bản không biết, bên người còn có một cô nương tuyệt sắc. Hắn cũng đang nỗ lực ra sức bóp những chỗ mềm mại...trên người Phong Tứ Nương.
Trông thấy cảnh tượng của hai người này, chân nữ tu mỹ mạo mềm nhũn như bún, tất cả trước mặt tạo thành trùng kích quá lớn đối với nàng, cho tới bây giờ nàng mới hiểu được thì ra nam nhân và nữ nhân ở cùng một chỗ là như thế này, nàng cảm thấy rất buồn nôn, thế nhưng nàng lại cảm giác được phản ứng của mình rất mãnh liệt, nàng thậm chí còn nghe thấy được hơi thở trầm trọng của mình...
Trách không được những nam nhân kia đều dốc sức liều mạng tốt với nàng như thế! Trách không được bọn hắn xum xoe nịnh bợ như thế! Trách không những nam nhân kia nhìn thấy mình đều đi đứng không bình thường...!
Nguyên lại mục đích của bọn hắn, chính là thứ hạ lưu trước mặt này!
Những tên nam nhân này thật đáng giận đáng căm hận!
Nữ tu mỹ mạo vậy mà thoáng một phát đem tất cả nam nhân trên đời đều hận lây, đương nhiên, thiếu niên trước mặt này, nàng càng thêm căm hận, hiện tai tiểu tử này có phải tu sĩ Man tộc không đã không còn quan trọng nữa rồi.
- Tuổi còn nhỏ như vậy, lại có vẻ rất quen thuộc những hành vi vô sỉ hạ lưu này, về sau, còn không biết sẽ làm hại bao nhiêu thiếu nữ! Hắn lưu không được!
Nữ tu mỹ mạo liền phán quyết Diệp Không tử hình, nàng cũng không muốn nhìn nữa, lập tức liền lấy ra vũ khí, chuẩn bị chiến đấu.
/190
|