Tiểu Bá Vương tuy kiêu ngạo, nhưng nhìn thấy đối phương vậy mà hỏi cũng không hỏi đã muốn động võ, trong lòng của hắn cũng hơi sợ. Lui hai bước, quay đầu nhìn xem hai nha dịch, nha dịch tranh thủ thời gian nói bên tai Tiểu Bá Vương, thì thầm nói:
- Hắn chính là ôn thần, Diệp gia Bát thiếu gia.
Tiểu Bá Vương sắc mặt cứng lại, lập tức nhớ tới lời phân phó của cha:
- Con à, con tới Nam Đô thành chọc ai cũng được, dù thế nào cũng đừng chọc một người, người kia gọi là ôn thần, Diệp gia Bát thiếu gia!
Tiểu Bá Vương nghe nói tên này chính là ôn thần, trong nội tâm có chút mềm nhũn rồi, đến Nam Đô thành không bao lâu, sự tích của tên ôn thần này cũng nghe không ít, tăng thêm lời dặn dò của cha, hắn cũng không khỏi thận trọng.
Tuy Tiểu Bá Vương hắn có chút chột dạ, nhưng mặt mũi cũng không thể ném. Hắn đi theo người cha khéo đưa đẩy, cũng học được vài phần xử sự chi đạo, vì vậy liền không kiêu ngạo không siểm nịnh nói:
- Bản nha nội chính là nhi tử của thành chủ Hồ Thủ Nhân, Hồ Tài Kiền, các hạ chính là Diệp Không?
Diệp Không cười lạnh, tiểu tử, mới vừa rồi còn nói không có thói quen lặp lại, không phải ngươi rất chảnh sao, ngươi chảnh tiếp đi...!
- Nguyên lai là Hồ nha nội, Hồ Tài Kiền, tên rất hay, có tài cán.
Làm cho người ta không sờ được ý nghĩ chính là, Diệp Không vậy mà hành xử trái với phong cách, nở nụ cười, hỏi:
- Kiền huynh, cha ngươi tốt chứ?
Hồ Tài Kiền sững sờ, không rõ tiểu tử này vì sao lại nở nụ cười, còn hỏi tới cha mình.
- Cha ta...mạnh khỏe.
Hồ Tài Kiền thầm nghĩ tiểu tử này cũng không phải lợi hại như lời đồn đại. Xưng huynh gọi đệ, chẳng lẽ biết được thân phận của ta, nên muốn nịnh bợ ta?
Diệp Không lại nói:
- Kiền, mẹ ngươi được chứ?
- Cũng tốt.
Thế nhưng sau lưng lập tức vang lên từng tiếng cười chế nhạo, làm cho hắn tỉnh người lại, tiểu tử này rõ ràng đang hỏi: " Làm mẹ ngươi được chứ?" (Chữ kiền trong tiếng Trung phát âm giống chữ làm) Chính mình rõ ràng còn ngốc như vậy, trả lời 'cũng tốt'.
- Diệp Không, ngươi chớ khinh người quá đáng!
Hồ Tài Kiền giận dữ, tiểu tử này quá đáng hận, mới mở miệng đã ân cần hỏi thăm mẫu thân của mình.
- Lấn ngươi thì như thế nào!
Diệp Không vốn cũng không muốn chọc vào vị thành chủ vừa tới, dù sao người kia cũng coi như là thức thời, nhưng tiểu tử này lại kiêu ngạo quá mức, lại dám trước mặt mọi người khi dễ lão sư mình kính trọng nhất, lại nói tiếp: " Cái tràng này là do ta bày ra đây, ta cho ngươi xem, ngươi mới có thể xem, ta không cho ngươi xem, ngươi phải cút!"
Thật quá mức, trước mặt mọi người lại làm cho lão tử quê độ như vậy! Hồ Tài Kiền dù là ở kinh thành cũng chưa từng gặp người kiêu ngạo như vậy, bất quá người ta kiêu ngạo tự nhiên là có đạo lý của người ta, Diệp Không nổi giận, hắn cũng có chút sợ.
- Vở kịch này! Làm như hiếm lạ lắm vậy, ta không thèm xem nữa!
Hồ Tài Kiền nói xong muốn chạy đi. Không ở lại được thì đi, đây là phong cách của hắn.
- Ta còn chưa nói xong đâu!
Diệp Không vung tay lên, các tiểu đệ Long Hổ bang quanh đó liền lập tức vây lại, đem Hồ Tài Kiền và hai tên nha dịch vây lại.
- Tại sao?
Hồ Tài Kiền chột dạ hô lên.
Diệp Không cười tà dị:
- Ta có nói không cho ngươi xem sao?
- Hiện tại ta không muốn xem nữa!
- Vậy cũng không được, ta cho ngươi xem, ngươi phải xem! Ta cho ngươi ngồi chỗ nào, ngươi phải ngồi chỗ đó! Hiện tại xin ngươi ngồi vào hàng cuối cùng.
Diệp Không nói xong, phất tay ý bảo thủ hạ tản ra, lại nói:
- Đương nhiên, bây giờ ngươi cũng có thể đi, bất quá hậu quả...bản thiếu không chịu trách nhiệm.
Đáng hận a...! Sao ta có thể lâm vào tình trạng này chứ, đi cũng không được, còn buộc chính mình xem tuồng, chẳng lẽ đến quyền tự do thân thể của mình lão tử cũng bị mất? Hồ Tài Kiền cơ mặt giật giật, lập tức đã nghĩ liều lĩnh ly khai, nhưng lại bị hai tên nha dịch liều mạng kéo lại:
- Nha nội, nên lưu lại xem đi, hiện tại đi ra ngoài, không chết cũng sẽ bị tàn phế đó.
- Xem như ngươi lợi hại!
Hồ Tài Kiền cân nhắc được mất, cũng không để ý tới những tiếng cười chói tai chung quanh, nổi giận đùng đùng đi tới hàng ghế cuối cùng.
Không đánh ngươi một trận thì coi như lão tử đã khách khí với ngươi rồi, khi dễ lão sư của lão tử, đồ không biết tôn sư trọng đạo!
Diệp Không sau khi nhìn thấy Hồ Tài Kiền đi tới hàng ghế sau cùng, lúc này mới lôi kéo Trương Ngũ Đức đi lên trên lầu hai, cuối cùng còn lưu lại một câu nói:
- Tiểu tử, chuyển lời tới cha ngươi, nói cho hắn mua nhiều não heo một chút cho ngươi ăn, để cho ngươi bồi bổ não! Hừ, khinh nam lấn nữ, cũng không nhìn một chút đây là địa bàn của ai.
Lưu lại một câu làm cho Hồ Tài Kiền tức xanh cả mặt, Diệp Không mới mang theo Trương Ngũ Đức lên lầu xem kịch, cái bàn để trống kia, vậy mà từ đầu tới cuối không ai dám ngồi.
- Diệp Không nha, ngươi hà tất phải ra mặt, cái này đã đắc tội với Hồ đại nhân rồi.
Trương Ngũ Đức oán giận nói.
- Tiên sinh, loại thiếu niên hư hỏng khi thiện sợ ác này, chính là phải hung ác với hắn, nếu như ngươi mềm mỏng, hắn còn muốn lấn ngươi, nói lý với bọn họ cũng vô dụng thôi, càng làm cho bọn hắn khi dễ ngươi hơn.
Trương Ngũ Đức lắc đầu, đi ở trên cầu thang:
- Ngươi đây là dùng ác chế ác, dùng bạo bình bạo sao?
Diệp Không cười nói:
- Tiên sinh, người vừa mở miệng đã nói đến điểm mấu chốt rồi, đối với loại thiếu niên hư hỏng này chẳng lẽ muốn dùng tấm lòng yêu mến đi cảm hóa sao? Chỉ có càng hung ác hơn so với bọn hắn, bọn hắn mới có thể thu liễm, ta nghe nói, võ sĩ có một loại tinh thần sáng kiếm, đối mặt với đối thủ, chính là phải chủ động làm sáng kiếm của mình, để cho địch nhân biết rõ sự sắc bén, biết khó mà lui.
- Tinh thần sáng kiếm?
Bước chân Trương Ngũ Đức hơi ngừng lại một chút, yên lặng gật đầu tiếp tục đi lên.
Đây chỉ là một sự kiện nhỏ xen vào giữa, Long Hổ huynh đệ hội rất nhanh liền bắt đầu trình diễn, người xem lầu trên lầu dưới cũng tạm thời quên cuộc giao phong khi nãy, tập trung tinh thần vào xem kịch.
Bất quá có một người lại ngoại lệ, đó chính là Diệp Không, hắn tại địa cầu có gì mà chưa xem qua, cái loại hí khúc hừ hừ chít chít, y y nha nha này, vốn chính là thứ mà hắn ghét xem nhất.
Tình tiết chậm, một câu hát cả buổi, Diệp Không nghe đến đau cả đầu, bất quá thứ này đúng là thích hợp với người ở Thương Nam đại lục, nếu để cho Diệp Không dàn dựng kịch, người ta hơn phân nữa là còn ngại tình tiết quá nhanh đây này.
Đang trong lúc chán nản, thì nhìn thấy Phong Tứ Nương ở bàn bên cạnh đứng lên, đi ra ngoài, không có một hồi lại đi đến, lặng lẽ dán sát lỗ tai Diệp Không nói:
- Bát thiếu gia, bên ngoài có người tìm.
Miệng Phong Tứ Nương dán rất gần, Diệp Không tinh tường cảm giác được hơi thở như hoa lan của nàng, đôi môi nóng hừng hực kia gần như chạm vào mặt mình rồi, Diệp Không cảm thấy trong nội tâm rung động, trên mặt lại bất động thanh sắc, đi theo Phong Tứ Nương ra ngoài.
- Hắn chính là ôn thần, Diệp gia Bát thiếu gia.
Tiểu Bá Vương sắc mặt cứng lại, lập tức nhớ tới lời phân phó của cha:
- Con à, con tới Nam Đô thành chọc ai cũng được, dù thế nào cũng đừng chọc một người, người kia gọi là ôn thần, Diệp gia Bát thiếu gia!
Tiểu Bá Vương nghe nói tên này chính là ôn thần, trong nội tâm có chút mềm nhũn rồi, đến Nam Đô thành không bao lâu, sự tích của tên ôn thần này cũng nghe không ít, tăng thêm lời dặn dò của cha, hắn cũng không khỏi thận trọng.
Tuy Tiểu Bá Vương hắn có chút chột dạ, nhưng mặt mũi cũng không thể ném. Hắn đi theo người cha khéo đưa đẩy, cũng học được vài phần xử sự chi đạo, vì vậy liền không kiêu ngạo không siểm nịnh nói:
- Bản nha nội chính là nhi tử của thành chủ Hồ Thủ Nhân, Hồ Tài Kiền, các hạ chính là Diệp Không?
Diệp Không cười lạnh, tiểu tử, mới vừa rồi còn nói không có thói quen lặp lại, không phải ngươi rất chảnh sao, ngươi chảnh tiếp đi...!
- Nguyên lai là Hồ nha nội, Hồ Tài Kiền, tên rất hay, có tài cán.
Làm cho người ta không sờ được ý nghĩ chính là, Diệp Không vậy mà hành xử trái với phong cách, nở nụ cười, hỏi:
- Kiền huynh, cha ngươi tốt chứ?
Hồ Tài Kiền sững sờ, không rõ tiểu tử này vì sao lại nở nụ cười, còn hỏi tới cha mình.
- Cha ta...mạnh khỏe.
Hồ Tài Kiền thầm nghĩ tiểu tử này cũng không phải lợi hại như lời đồn đại. Xưng huynh gọi đệ, chẳng lẽ biết được thân phận của ta, nên muốn nịnh bợ ta?
Diệp Không lại nói:
- Kiền, mẹ ngươi được chứ?
- Cũng tốt.
Thế nhưng sau lưng lập tức vang lên từng tiếng cười chế nhạo, làm cho hắn tỉnh người lại, tiểu tử này rõ ràng đang hỏi: " Làm mẹ ngươi được chứ?" (Chữ kiền trong tiếng Trung phát âm giống chữ làm) Chính mình rõ ràng còn ngốc như vậy, trả lời 'cũng tốt'.
- Diệp Không, ngươi chớ khinh người quá đáng!
Hồ Tài Kiền giận dữ, tiểu tử này quá đáng hận, mới mở miệng đã ân cần hỏi thăm mẫu thân của mình.
- Lấn ngươi thì như thế nào!
Diệp Không vốn cũng không muốn chọc vào vị thành chủ vừa tới, dù sao người kia cũng coi như là thức thời, nhưng tiểu tử này lại kiêu ngạo quá mức, lại dám trước mặt mọi người khi dễ lão sư mình kính trọng nhất, lại nói tiếp: " Cái tràng này là do ta bày ra đây, ta cho ngươi xem, ngươi mới có thể xem, ta không cho ngươi xem, ngươi phải cút!"
Thật quá mức, trước mặt mọi người lại làm cho lão tử quê độ như vậy! Hồ Tài Kiền dù là ở kinh thành cũng chưa từng gặp người kiêu ngạo như vậy, bất quá người ta kiêu ngạo tự nhiên là có đạo lý của người ta, Diệp Không nổi giận, hắn cũng có chút sợ.
- Vở kịch này! Làm như hiếm lạ lắm vậy, ta không thèm xem nữa!
Hồ Tài Kiền nói xong muốn chạy đi. Không ở lại được thì đi, đây là phong cách của hắn.
- Ta còn chưa nói xong đâu!
Diệp Không vung tay lên, các tiểu đệ Long Hổ bang quanh đó liền lập tức vây lại, đem Hồ Tài Kiền và hai tên nha dịch vây lại.
- Tại sao?
Hồ Tài Kiền chột dạ hô lên.
Diệp Không cười tà dị:
- Ta có nói không cho ngươi xem sao?
- Hiện tại ta không muốn xem nữa!
- Vậy cũng không được, ta cho ngươi xem, ngươi phải xem! Ta cho ngươi ngồi chỗ nào, ngươi phải ngồi chỗ đó! Hiện tại xin ngươi ngồi vào hàng cuối cùng.
Diệp Không nói xong, phất tay ý bảo thủ hạ tản ra, lại nói:
- Đương nhiên, bây giờ ngươi cũng có thể đi, bất quá hậu quả...bản thiếu không chịu trách nhiệm.
Đáng hận a...! Sao ta có thể lâm vào tình trạng này chứ, đi cũng không được, còn buộc chính mình xem tuồng, chẳng lẽ đến quyền tự do thân thể của mình lão tử cũng bị mất? Hồ Tài Kiền cơ mặt giật giật, lập tức đã nghĩ liều lĩnh ly khai, nhưng lại bị hai tên nha dịch liều mạng kéo lại:
- Nha nội, nên lưu lại xem đi, hiện tại đi ra ngoài, không chết cũng sẽ bị tàn phế đó.
- Xem như ngươi lợi hại!
Hồ Tài Kiền cân nhắc được mất, cũng không để ý tới những tiếng cười chói tai chung quanh, nổi giận đùng đùng đi tới hàng ghế cuối cùng.
Không đánh ngươi một trận thì coi như lão tử đã khách khí với ngươi rồi, khi dễ lão sư của lão tử, đồ không biết tôn sư trọng đạo!
Diệp Không sau khi nhìn thấy Hồ Tài Kiền đi tới hàng ghế sau cùng, lúc này mới lôi kéo Trương Ngũ Đức đi lên trên lầu hai, cuối cùng còn lưu lại một câu nói:
- Tiểu tử, chuyển lời tới cha ngươi, nói cho hắn mua nhiều não heo một chút cho ngươi ăn, để cho ngươi bồi bổ não! Hừ, khinh nam lấn nữ, cũng không nhìn một chút đây là địa bàn của ai.
Lưu lại một câu làm cho Hồ Tài Kiền tức xanh cả mặt, Diệp Không mới mang theo Trương Ngũ Đức lên lầu xem kịch, cái bàn để trống kia, vậy mà từ đầu tới cuối không ai dám ngồi.
- Diệp Không nha, ngươi hà tất phải ra mặt, cái này đã đắc tội với Hồ đại nhân rồi.
Trương Ngũ Đức oán giận nói.
- Tiên sinh, loại thiếu niên hư hỏng khi thiện sợ ác này, chính là phải hung ác với hắn, nếu như ngươi mềm mỏng, hắn còn muốn lấn ngươi, nói lý với bọn họ cũng vô dụng thôi, càng làm cho bọn hắn khi dễ ngươi hơn.
Trương Ngũ Đức lắc đầu, đi ở trên cầu thang:
- Ngươi đây là dùng ác chế ác, dùng bạo bình bạo sao?
Diệp Không cười nói:
- Tiên sinh, người vừa mở miệng đã nói đến điểm mấu chốt rồi, đối với loại thiếu niên hư hỏng này chẳng lẽ muốn dùng tấm lòng yêu mến đi cảm hóa sao? Chỉ có càng hung ác hơn so với bọn hắn, bọn hắn mới có thể thu liễm, ta nghe nói, võ sĩ có một loại tinh thần sáng kiếm, đối mặt với đối thủ, chính là phải chủ động làm sáng kiếm của mình, để cho địch nhân biết rõ sự sắc bén, biết khó mà lui.
- Tinh thần sáng kiếm?
Bước chân Trương Ngũ Đức hơi ngừng lại một chút, yên lặng gật đầu tiếp tục đi lên.
Đây chỉ là một sự kiện nhỏ xen vào giữa, Long Hổ huynh đệ hội rất nhanh liền bắt đầu trình diễn, người xem lầu trên lầu dưới cũng tạm thời quên cuộc giao phong khi nãy, tập trung tinh thần vào xem kịch.
Bất quá có một người lại ngoại lệ, đó chính là Diệp Không, hắn tại địa cầu có gì mà chưa xem qua, cái loại hí khúc hừ hừ chít chít, y y nha nha này, vốn chính là thứ mà hắn ghét xem nhất.
Tình tiết chậm, một câu hát cả buổi, Diệp Không nghe đến đau cả đầu, bất quá thứ này đúng là thích hợp với người ở Thương Nam đại lục, nếu để cho Diệp Không dàn dựng kịch, người ta hơn phân nữa là còn ngại tình tiết quá nhanh đây này.
Đang trong lúc chán nản, thì nhìn thấy Phong Tứ Nương ở bàn bên cạnh đứng lên, đi ra ngoài, không có một hồi lại đi đến, lặng lẽ dán sát lỗ tai Diệp Không nói:
- Bát thiếu gia, bên ngoài có người tìm.
Miệng Phong Tứ Nương dán rất gần, Diệp Không tinh tường cảm giác được hơi thở như hoa lan của nàng, đôi môi nóng hừng hực kia gần như chạm vào mặt mình rồi, Diệp Không cảm thấy trong nội tâm rung động, trên mặt lại bất động thanh sắc, đi theo Phong Tứ Nương ra ngoài.
/190
|