Chương 93: Ngày mai anh tới đón em.
Không phải chứ, Kim Thừa Trị thực sự thích cô?
Vừa nghĩ đến đây, Trì Tảo Tảo lại nghe thấy Ôn Nghi hỏi: “Trì Tảo Tảo, cậu làm như thế nào vậy? Nam thần lạnh lùng Kim Thừa Trị lại đứng dưới cửa ký túc xá nữ để chờ cậu, hơn nữa hôm nay cậu còn về nhà, có lầm hay không thế?”
“….”
“Nếu không mình nói cho anh ta biết số điện thoại để cho anh ta gọi điện cho cậu?”
Nghe đến đó, Trì Tảo Tảo đã thấy một cuộc điện thoại gọi đến.
Cô tùy tiện nhìn thoáng qua, con mẹ nó, hình như đúng là Kim Thừa Trị.
Cô vội vàng nói với Ôn Nghi: “Anh ta đang gọi điện thoại đến đây, mình tắt máy trước, sau đó sẽ gọi cho cậu.”
Nghe thấy Kim Thừa Trị gọi điện thoại cho Trì Tảo Tảo, Ôn Nghi còn kích động hơn so với đương sự: “Thật ư? Trì Tảo Tảo cậu nhanh đi nghe điện thoại đi, nếu như cậu thực sự bắt được anh ta, trong bốn năm đại học này mình sẽ hầu hạ cậu, mình tắt điện thoại trước đây.”
Sau khi tắt điện thoại của Ôn Nghi, Trì Tảo Tảo vội vàng nhận điện thoại của Kim Thừa Trị: “Alo?”
“Tảo Tảo.” Giọng nói của đối phương ôn hòa, rất là có từ tính.
Trì Tảo Tảo ngọt ngào nói: “Dạ, học trưởng.”
“Em đi đâu vậy? Vì sao không ở ký túc xá? Bây giờ đã là 10 giờ tối, em ở bên ngoài không an toàn, em nói cho anh biết, em đang ở đâu, anh tới đón em.”
“….” Liên tiếp những lời nói quan tâm, khiến Trì Tảo Tảo cảm động, nói không nên lời.
Cô còn nhớ, lúc trước Kim Thừa Trị chưa bao giờ nói nhiều, cũng không để ý đến người khác, bây giờ cô không ở trường học, anh ta lại quan tâm như vậy.
So với Diệp Khuyết thì anh ta tốt hơn nhiều.
Cô chớp chớp mắt, nói: “Học trưởng, anh không cần lo lắng cho em, em đang ở nhà, em không sao, anh nhanh quay về ký túc xá nghỉ ngơi đi.”
“Em về nhà?”
“Dạ?”
“Vì sao phải về nhà? Nhà em ở đâu?”
Trì Tảo Tảo nhíu mày, không muốn giấu anh ta liền ăn ngay nói thẳng: “Em muốn về nhà thăm cha mẹ, nhà em ở thành phố Ninh Đô, ở khu Ngự Cảnh, sáng mai em sẽ quay về trường học.”
Khu Ngự Cảnh?
Từ nhỏ Kim Thừa Trị đã lớn lên ở Ninh Đô sẽ không thể không biết khu Ngự Cảnh, ở đó tất cả đều là biệt thự, là nơi của những người giàu có.
Chẳng lẽ gia đình Trì Tảo Tảo rất có tiền?
Kim Thừa Trị thu hồi suy nghĩ nói: “Ngày mai anh sẽ đến đón em.”
Đón cô?
Trì Tảo Tảo bị dọa cho sợ hãi, nhanh chóng từ chối: “Không cần đâu học trưởng, người nhà em sẽ đưa em đi.”
Không cho cô từ chối, Kim Thừa Trị nói sang chuyện khác: “Đừng gọi anh là học trưởng, Tảo Tảo, ngày mai anh sẽ đến chỗ Ngự Cảnh để đón em, em ngủ sớm đi, anh tắt máy trước.”
“A? không….tút…tút…..” Trì Tảo Tảo muốn nói cái gì nhưng điện thoại đã bị cắt đứt.
Cô có cảm giác muốn khóc.
Kim Thừa Trị muốn tới đón cô, nếu bị Diệp Khuyết bắt gặp thì phải làm sao bây giờ.
Thực ra cho dù gặp cũng không có gì.
Diệp Khuyết sẽ không để ý bên cạnh cô có ai, học trưởng muốn đến đây thì cứ để anh ta đến.
Nghĩ như vậy, Trì Tảo Tảo cảm thấy yên tâm, sau khi ăn xong nằm trên giường tiếp tục ngủ.
/2634
|