Chương 87: Ông xã, Tảo Tảo đau.
Trì Tảo Tảo khóc.
Là bị Diệp Khuyết đánh đến khóc.
Từ nhỏ đến lớn, cho dù cô làm chuyện gì, làm đến quá phận, anh cũng chưa từng động thủ đánh cô lần nào, không nghĩ tới hôm nay……
Hơn nữa, cô cũng đã mười tám tuổi, vậy mà lại đánh mông cô như thế.
Cô biết là cô không đúng, không nên vắng mặt, nhưng mà anh đánh cô như vậy, vì sao trái tim lại tàn nhẫn như vậy chứ?
Trì Tảo Tảo ủy khuất vẫn luôn nức nở, nước mắt như ngọc trai bị vỡ.
Diệp Khuyết ném thước đi, thấy cô khóc đến nước mắt ào ào rơi, anh chợt thấy đau lòng, lạnh lùng hỏi, “Còn không biết xấu hổ mà khóc?”
Cô cắn cắn môi, lau sạch nước mắt trên mặt.
Diệp Khuyết ngồi xuống, bắt đầu tra hỏi, “Vì sao không đi học?”
Cô ngậm miệng, không đáp, trong lòng sinh oán hận, giờ mông lại đau, không muốn để ý đến anh nữa.
“Nói hay không?” Anh lại nhặt thước lên, không nói, anh sẽ đánh tiếp.
Trì Tảo Tảo quay đầu đi, chính là không nói.
Chủ yếu là cô không dám nói, nếu cô nói ra, không chừng anh sẽ càng tức giận.
Cho nên, kiên quyết không thể nói.
“Trì Tảo Tảo, em nhất định muốn đối nghịch với anh có phải hay không? Anh hỏi em, vì sao không đi học?”
Diệp Khuyết rõ ràng nổi giận, hơn nữa, lúc người này tức giận, bộ dạng rất đáng sợ.
Trì Tảo Tảo sợ nhất chính là lúc anh tức giận, cho nên nghe thấy tiếng rống của anh, cô sợ tới mức phun ra một câu nói dối.
“Em ngủ quên.”
“……”
Vậy mà anh lại không nỡ đánh nữa.
Nếu thật là ngủ quên, ngược lại như vậy anh không cần tức giận nữa, bởi vì anh biết, Trì Tảo Tảo ngủ rất say, người bình thường gọi cô cũng không tỉnh, ngoại trừ anh ra.
“Vậy lần tới còn như vậy không?” Giọng điệu của anh rõ ràng đã nhẹ đi.
Trì Tảo Tảo nức nở, “Không như vậy nữa.”
“Đứng lên, đi ra ngoài.”
Trì Tảo Tảo nằm sấp bất động, không phải không động, là mông đau, không đứng dậy được.
Diệp Khuyết thấy vẻ mặt đau đớn của cô, ấn đường nhăn lại, duỗi tay kéo cô lên, “Còn bướng bỉnh với anh có phải hay không?”
Trì Tảo Tảo rất ủy khuất, ngẩng đầu nhìn anh, hai mắt đẫm lệ mông lung, “Em không đứng dậy được, mông đau quá.”
“……” Cái này, Diệp Khuyết mới ý thức được, vừa rồi dường như anh đã xuống tay có chút nặng.
Anh cũng không biết như thế nào, vừa thấy cô không đi học, trong lòng giống như bốc hỏa, nhìn thấy cô, hận không thể chia năm xẻ bảycô ra.
Hiện tại thấy cô đau đớn như vậy, không đứng lên nổi, ngực lại như bị lên men, hô hấp trầm trọng.
“Vậy nằm sấp xuống.” Anh ném xuống một câu, đứng dậy tránh ra.
Trì Tảo Tảo quay đầu nhìn anh, “Vẫn nằm sấp như này sao? Anh đi đâu vậy?”
“Trước khi anh trở về, cứ nằm sấp như vậy đi.”
Anh đi ra cửa, tùy tay kéo cửa đóng lại.
Thấy anh biến mất, lúc này Trì Tảo Tảo mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, duỗi tay xoa xoa môngcủa mình, ôi mẹ ơi, đau chết.
Diệp Khuyết thật nhẫn tâm, vậy mà ra tay đánh cô, cô cũng không phải trẻ nhỏ, bảo cô về sau ngồi ghế như thế nào đây!
Về nhà nhất định phải mách mẹ, cũng để cho cha đánh anh một trận như vậy mới được.
Diệp Khuyết không biết đi ra ngoài đã bao lâu, Trì Tảo Tảo chờ không nổi, nằm sấp liền ngủ mất, Diệp Khuyết trở về khi nào cô cũng không biết.
Thấy cô ngủ rồi, anh cũng không đánh thức cô dậy, mà là nhẹ nhàng ngồi ở bên cạnh, cởi quần của cô ra, thật cẩn thận bôi thuốc lên mông của cô.
Nhìn bánh bao nhỏ trắng nõn trơn mềm, in xuống mấy cái dấu thước đỏ tươi, ngực anh chợt cứng lại, cứ như vậy trong chốc lát, vậy mà lại không thở nổi.
Nhìn thấy cô bị thương, thì ra, anh ta vẫn sẽ đau lòng.
Động tác bôi thuốc rất nhẹ nhàng uyển chuyển, sợ làm đau cô.
Trì Tảo Tảo đang ngủ, nhưng miệng còn thỉnh thoảng lẩm bẩm ra tiếng, “Ông xã, đau, Tảo Tảo đau……”
“……”
Diệp Khuyết nhìn khuôn mặt nhỏ tái nhợt của cô, nghe cô nằm mơ cũng kêu đau, động tác bôi thuốc của anh cứng ngắc giữa không trung, trong lúc nhất thời, đã hối hận không thôi.
/2634
|