Chương 179: Tảo Tảo, đừng rời bỏ anh
Biết được người nhà Nam Cung muốn tới đón Tảo Tảo về, tâm trạng Diệp Khuyết, trở nên vô cùng phức tạp.
Trong ngực, nhất thời như có thứ gì đó, đang từng chút từng chút bị đào rỗng, sau đó, từng chút từng chút rời xa anh, cũng không giữ lại được.
Cảm giác bị mất đi như vậy, cực kỳ khó chịu.
Anh buồn bực muốn chết, đứng dậy, đi lên lầu.
Trì Tảo Tảo đang thay quần áo trong phòng, tâm trạng cực kỳ tốt, còn ngâm nga bài hát lưu hành nhất hiện nay “Little apple”.
"Em là trái táo nhỏ của anh, anh không thể yêu em hơn thế, khuôn mặt có chút ửng đỏ..."
Còn chưa hát xong, giọng liền im bặt, nguyên nhân là, cô nhìn thấy Diệp Khuyết đứng ở cửa.
Cô ngừng hát, kéo kéo quần áo, đi tới xoay vòng trước mặt Diệp Khuyết: “Ông xã à, em mặc chiếc váy này có đẹp hay không?"
Vẻ mặt Diệp Khuyết âm u, khuôn mặt ưu sầu, đi lên phía trước, không nói một câu, nhưng lại bất ngờ, ôm Trì Tảo Tảo vào lòng.
Trì Tảo Tảo bị hành động đột ngột của anh làm sửng sốt, ngẩng đầu, đôi mắt đẹp trong suốt cảm động nhìn chằm chằm anh: “Ông xã à, anh làm gì vậy?"
Anh không nói lời nào, cứ ôm cô như vậy, hận không thể hòa tan cả người cô vào trong xương mình.
Trì Tảo Tảo cảm thấy không hiểu sao, muốn rời khỏi ôm ấp của anh, lại phát hiện anh ôm cực kỳ chặt, căn bản cô tránh không thoát.
Cô bé liền phiền muộn, anh bị sao vậy?
Dù là lúc bình thường, anh cũng sẽ không chủ động ôm cô như vậy, hơn nữa còn là ôm mà không nói một câu.
Cô không nhịn được, lại mở miệng gọi anh: “Ông xã à, đến cùng là anh bị sao vậy? ôm như vậy em sắp không thở nổi, thả ra có được hay không? Thả em ra em nhảy “Little apple” cho anh xem."
Anh vẫn không tha, nhưng có những hành động khác, cúi người, cúi đầu, cằm vuốt nhẹ bên môi cô, hơi thở nóng rực mê người.
"Tảo Tảo..." Anh trầm giọng gọi cô.
Trì Tảo Tảo không nhúc nhích, trong lòng vô cùng phiền muộn: “Hả?"
"Đừng rời bỏ anh, mặc kệ xảy ra chuyện gì, cũng đừng rời bỏ anh, được không?"
Anh bây giờ, cũng đã cảm giác được, tháng ngày không có Trì Tảo Tảo bên cạnh, tháng ngày như vậy, đơn điệu, cô tịch, lạnh lẽo, không hề vui vẻ.
Anh sống hơn hai mươi năm, chuyện duy nhất đáng vui mừng chính là, bên cạnh anh, luôn có một cô bé hoạt bát đáng yêu quấn quít lấy.
Nếu cô đột nhiên biến mất khỏi bên cạnh anh, lại không tìm về được, anh sẽ nổi điên.
Đời này, trong từ điển của anh, chưa từng có hai chữ sợ hãi này, nhưng bây giờ, không hiểu sao anh lại sợ, sợ cô bé sẽ rời khỏi mình, nỗi sợ hãi như vậy, còn không hề nhỏ chút nào.
"Ha ha!" Trì Tảo Tảo còn không phát giác ra có gì khác thường, cười lên, mắt to tròn vo nhìn xem Diệp Khuyết: “Làm sao em có thể rời khỏi anh chứ?"
Hai tay của cô, chủ động ôm trên sống lưng cân xứng của anh, làm nũng đáng yêu: “Tảo Tảo yêu ông xã nhất, chỉ có ông xãkhông muốn Tảo Tảo, chứ Tảo Tảo sẽ không thể rời khỏi ông xã được đâu."
Cô kề sát khuôn mặt nhỏ vào trong lồng ngực ấm áp của anh, trong lòng nào đều là mật ngọt.
"Ông xã à, chúng ta đã nói rồi mà, tới già cũng không rời xa, sau này, mặc kệ xảy ra chuyện gì, chúng ta đều không xa rời nhau, em còn muốn sinh em bé cho anh, sinh mười đứa tám đứa, ha ha, anh cảm thấy thế nào?"
Anh không trả lời, nhưng khẽ nhắm hai mắt lại, hôn lên trán cô, tim như bị đao cắt.
Tới già cũng không rời xa?
Có thể sao?
Hẳn là có thể!
Anh hít sâu một hơi, lúc này mới thả cô ra, như kỳ tích nở một nụ cười khổ, đưa tay nhéo nhéo gò má béo mập của cô.
Sau đó, từ trong túi áo, lấy đôi 'Cứu nhau trong lúc hoạn nạn' kia, mở hộp ra.
Trì Tảo Tảo nhìn thấy một đôi nhẫn kim cương tinh xảo xuất hiện ở trước mắt, nhất thời cả kinh mắt chữ O miệng chữ A, kêu lên: “Đẹp... Đẹp quá?"
/2634
|