Chương 120: Ông xã, em sợ quá.
“Anh cũng yêu em.”
Anh cũng yêu em.
Khi nghe thấy Diệp Khuyết nói bốn chữ này, Trì Tảo Tảo cảm động nhìn anh chậm rãi đến gần, nước mắt tràn mi.
Diệp Khuyết đến gần chỗ cô nói: “Tảo Tảo, chờ sau khi em tốt nghiệp đại học, em muốn gì anh cũng đều cho em, nhất định anh sẽ khiến em trở thành người con gái hạnh phúc nhất trên thế giới, em tin anh không?”
“Dạ.”
“Ông xã, có phải vì em có thể ngã xuống đây nên anh mới nói thế để an ủi em không?”
Cô cảm thấy, khẳng định là do chuyện này, nếu không, Diệp Khuyết không có khả năng nói ra những lời đó.
Diệp Khuyết là ai? Cô hiểu anh rất rõ, anh là người rất kiêu ngạo sao có thể nói ra những lời nói đó với cô.
Nhưng cho dù anh muốn an ủi mình, cô cũng cảm thấy thỏa mãn.
“Mặc kệ thế nào, chỉ cần em sống, em mới biết mình sẽ trải qua những gì, chẳng lẽ em không muốn cùng anh sống đến bạc đầu giai lão sao?”
Đúng vậy, mặc kệ thế nào chỉ cần cô còn sống mới biết mình sẽ trải qua những gì.
Bỗng nhiên cô có dũng khí, hít sâu một hơi, kiên định nhìn Diệp Khuyết: “Em muốn cùng anh sống đến bạc đầu, em còn muốn sinh con cho anh, anh là của em, ai cũng không được mơ ước, ông xã, anh chậm một chút, nếu như anh ngã xuống, để lại em một mình thì sao bây giờ.”
“….”
Cô nhóc này đang nguyền rủa anh sao.
Trì Tảo Tảo vươn tay ra nhưng không với tới.
“Người em rất đau, em không với được đến anh.” Cô lại bắt đầu hoảng hốt.
Diệp Khuyết khó khăn đến gần cô: “Cầm lấy tay anh.”
Trì Tảo Tảo vươn tay nhưng vẫn không tới.
Diệp Khuyết nói: “Tảo Tảo, em tin anh không?”
Trì Tảo Tảo gật đầu: “Dạ.”
“Em nhắm mắt lại, nhảy đến chỗ anh.”
Trì Tảo Tảo hoảng sợ nói: “Nếu như anh không đón được em, em ngã xuống thì sao?”
Mặc kệ nói như nào, cô vẫn sợ chết, chỉ sợ cô chết ở nơi hoang vu hẻo lảnh như này thì đến cơ hội đầu thai cũng không có.
“Tin tưởng anh, nhất định anh sẽ đón được em, nếu anh không tiếp được em, anh sẽ cùng ẹm nhảy xuống đó.”
Nghe thấy những lời anh nói, Trì Tảo Tảo cảm thấy yên tâm, nhắm mắt lại, trong giờ phút ngàn cân treo sợi tóc, cô dùng hết sức lực, nhảy về phía anh.
“A…”
Cô cho rằng, cô sẽ chết, Diệp Khuyết không đón được cô, cho nên cô liền hét chói tai.
Mãi cho đến khi bên tai cô vang lên giọng nói của Diệp Khuyết: “Còn sức để hét, xem ra em không sao cả.”
Cô không chết.
Trì Tảo Tảo mở hai mắt, trước mắt cô đúng là Diệp Khuyết, anh nhìn cô, khóe mắt cong cong, hiện lên ý cười.
Cô kinh hỉ: “Em không ngã xuống.”
“Nếu như em lại nhúc nhích, có lẽ sẽ ngã xuống.” Anh nghiêm túc nói.
Vừa nghe thấy thế, cô liền ôm chặt anh: “Không cần, ông xã, em sợ quá, nhanh ôm em lên đi.”
Cô vừa ôm chặt anh, còn không quên hôn lên trên cổ anh một cái.
Diệp Khuyết lấy một chiếc dây thừng khác buộc lên người bọn họ, lôi kéo dây thừng, chậm rãi đi lên,
Cũng may Trì Tảo Tảo không nặng, trên người buộc chặt cô, leo lên vách núi cũng không khó khăn lắm.
Rốt cuộc cũng bò lên, Diệp Khuyết thở dài nhẹ nhõm.
****
/2634
|