Cưới Chồng Lực Điền: Một Đời Được Nuông Chiều

Chương 3

/1066


 

Giờ quan trọng nhất là làm sao để Thẩm Mạn đi xuống nông thôn, chứ mình mà đi thì sau này biết làm sao? 

 

Nghĩ vậy, Thẩm Ngọc bực bội trừng mắt nhìn em gái, gằn giọng  

 

"Cho em đấy " 

 

Hừ, chẳng hiểu mặc đẹp để làm gì, mặc đồ đẹp mà đi trồng trọt chắc? 

 

Thẩm Mạn chẳng thèm để ý đến thái độ của chị, quay sang nói  

 

"Vậy được rồi, còn lại… mẹ, mẹ đi báo với bên thanh niên trí thức giúp con nhé. Con nghỉ ngơi mấy hôm rồi sẽ lên đường." 

 

Tiếng gọi "mẹ" lần này nghe có chút gượng gạo, nhưng nghĩ đến tình hình hiện tại, gượng gạo cũng chỉ thêm vài ngày nữa thôi.

 

Nhìn cánh cửa phòng khép lại, mẹ Thẩm chỉ biết thở dài bất lực. 

 

"Ngày nào cũng không để mẹ yên tâm được " Bà vừa giận Thẩm Ngọc, lại vừa xót con. 

 

So với Thẩm Mạn – cô con gái lầm lì, ít nói – bà vẫn thích Thẩm Ngọc hơn. Ít nhất Thẩm Ngọc biết nói ngọt, biết lấy lòng cha mẹ bằng những lời dễ nghe. Còn Thẩm Mạn, suốt ngày chỉ biết cúi đầu, nhìn vào thôi cũng đủ bực mình. 

 

 

 

Nhưng giờ thì đã quyết định rồi, chẳng ai có thể thay đổi được. 

 

Thẩm Chính Tân nhìn đồng hồ treo trên tủ, đứng dậy nói  

 

"Ta đi làm đây." 

 

Chuyện hôm nay coi như đã giải quyết xong. Ai xuống nông thôn thì cũng chẳng liên quan gì đến ông. 

 

Vì trong lòng Thẩm Chính Tân, điều quan trọng nhất vẫn là con trai và cháu trai. Con gái thì có thể thương, nhưng cũng phải biết phân biệt hoàn cảnh. 

 

Dù vậy, ông cũng cảm thấy nhẹ nhõm khi chuyện đã đâu vào đấy, đặc biệt là với đứa con gái lầm lì như Thẩm Mạn – không nhìn thấy thì cũng bớt phiền lòng. 

 

Khi thấy cha rời đi, Thẩm Ngọc lập tức kéo tay Trương Mai, nũng nịu  

 

"Mẹ, con không muốn đưa cái áo khoác đó cho Thẩm Mạn đâụ Mẹ mua cho nó cái khác đi  Cái áo đó đắt lắm, con còn chưa mặc lần nào mà " 

 

Cái áo khoác mới tinh cô còn chưa kịp mặc, giờ sắp vào thu rồi, đúng lúc cần mặc đồ dày. 

 

Không hiểu sao con nhỏ chết tiệt đó lại nổi hứng tranh giành áo với cô  Trước giờ nhìn nó có vẻ ngoan ngoãn, ai ngờ bụng dạ khó lường  Chắc chắn nó đã để mắt đến mấy thứ đồ tốt của cô từ lâu rồi, hừ  

 

Hơn nữa, cái áo khoác đó tận mười tám đồng – cả nhà phải đắn đo mãi mới đồng ý mua cho cô, còn lấy luôn tiền tiêu vặt tích cóp cả năm của cô nữa. 

 

Thật tức chết mà  

 

Nghe Thẩm Ngọc nói vậy, Trương Mai trừng mắt nhìn con gái, giận dữ  

 

"Con bé này, sau này muốn lấy lòng mẹ thì cũng đừng nói mấy chuyện kiểu này nữa  Khó khăn lắm nó mới chịu đồng ý đi, con đừng có chọc nó giận rồi lại không đi nữa thì khổ " 

 

Là chị mà không nhường cho em thì thôi, đằng này còn không muốn đưa đồ cho nó. Con bé này đúng là chẳng hiểu chuyện gì cả  

 

Thẩm Ngọc bĩu môi, không dám cãi lại. Một cái áo khoác mà đổi lấy việc không phải xuống nông thôn, cô ta vẫn thấy đáng. 

 

Quay người trở về phòng, thấy Thẩm Mạn đang ngủ say, Thẩm Ngọc cố tình gây tiếng động thật lớn. 

 

Cô đập mạnh cánh cửa tủ quần áo, làm nó kêu leng keng, rồi lôi cái áo khoác dạ ra, ném thẳng lên người Thẩm Mạn. 

 

"Cho em đấy  Xuống nông thôn mà còn đòi mặc áo đẹp, xem em mặc được bao lâu, làm việc mà mặc áo đẹp à?" Thẩm Ngọc lẩm bẩm, tức tối. Nhưng nghĩ đến việc mình không phải đi, cô lại vui vẻ hẳn lên. 

 

Quay người đeo túi, Thẩm Ngọc rời khỏi nhà đi tìm bạn bè chơi, chuyện này nhất định phải khoe cho người khác biết. 

 

Nghe tiếng rầm khi cánh cửa đóng sầm lại, Thẩm Mạn mở mắt, ánh nhìn tỉnh táo. 

 

Trong tay cô đột nhiên xuất hiện một viên thuốc bổ và một chai nước khoáng. Sau khi uống thuốc xong, mọi thứ lại biến mất vào hư không. 

 


/1066

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status