Cuộc sống đại học của tôi

CHƯƠNG 5: LẠI GÂY HỌA LẦN NỮA

/6


CHƯƠNG 5: LẠI GÂY HỌA LẦN NỮA
Editor: Ngân Tâm

Hôm sau là ngày chủ nhật, tôi tự động vứt bỏ hai ngày trước, quyết định hôm nay là ngày đầu tiên bắt đầu cuộc sống đại học. Hai ngày trước đều là tập thể dục, không tính không tính. Sáng sớm, chúng tôi tập hợp ở trước cửa Tam giáo (*). Hôm nay ‘Vũ đạo’ tới thật sớm. Dường như anh ta rất để ý việc tôi nói anh ta đến muộn vào ngày đầu tiên. Anh đứng từ xa nhìn tôi, trên mặt thoáng hiện một nét cười nhạt. Nhìn bộ dáng anh ta, có lẽ đã biết đến sự tích anh hùng của tôi hôm qua rồi.
(*) Tam giáo: Ba tôn giáo (Đạo giáo, Khổng giáo, Phật giáo)

Mỗi bạn học mang một cái ghế từ trong khoa ra. Sau khi tập hợp xong, ‘Vũ đạo’ hỏi: “Ai hiểu âm nhạc? Giơ tay!” Có mấy người giơ tay lên, ‘Vũ đạo’ hài lòng cười cười, nói: “Mấy người các em, trước cùng đội giúp việc chuyển cái trống đến hội trường đi, rồi trở về cất ghế ngồi!” 

“Không phải chứ!” Mấy bạn học giơ tay bực tức , đội giúp việc đi đến.

“Nhân tài biết âm nhạc sẽ hiểu được tầm quan trọng của nhạc cụ, lúc di chuyển mới có thể cẩn thận được.” Sau khi mấy người kia đi, ‘Vũ đạo’ mới giải thích cho chúng tôi. Anh ta tiếp tục hỏi: “Ai biết vẽ tranh?” Mới vừa rồi tất cả mọi người trơ mắt nhìn mấy cái bạn học mắc bẫy, lần này một lúc lâu mà cũng không có ai giơ tay, tám phần nghĩ thầm, để cho bọn họ khuân đồ là chuyện nhỏ, theo phương thức suy nghĩ của ‘Vũ đạo’, rất có khả năng để cho người biết vẽ tranh chịu trách nhiệm đi quét sơn tòa nhà Vật lý cũ nát!

Dưới tình huống một lúc lâu mà không có ai giơ tay, có một tên nam sinh trắng nõn chậm rãi giơ tay lên. Dưới loại tình huống hiểm ác thế này mà còn dám giơ tay, tôi không khỏi sinh ra mấy phần kính ý đối với cậu ta. Vội vàng hỏi Tiểu Dư về thông tin của bạn nam khiến tôi cẩn thận sùng bái. Thì ra cậu ta ở lớp chúng tôi, người Quý Châu, tên là Viên Duyệt. Cẩn thận nhìn kỹ thì thấy cậu ta rất tuấn tú. Mặt vuông cương nghị, rất nam tính nhưng lại mang theo vài phần phong độ của người trí thức. Bắt đầu quyết định từ nay về sau sẽ sùng bái người này. Lúc này tất cả mọi người kiễng chân đợi chờ cái tên nam sinh xui xẻo này bị phán quyết, đã nghe ‘Vũ đạo’ tuyên án: “ Tay hoạ sĩ tay cực kì quan trọng, đưa ghế của em cho bạn bên phải, để em ấy cầm giúp em!” Không chỉ mình bạn bên phải trợn tròn mắt, những bạn học khác cũng mở rộng tầm mắt. 

[Bạn học bên phải: tmd, tôi trêu chọc ai hả? Đứng bên cạnh một con lợn đực sẽ phải cầm hai cái ghế. Chuyện này đùng nói trước. Này, tác giả, dù là nhân vật phụ cũng nên cho cái tên chứ! 
Một bạn học + mấy bạn học hiểu âm nhạc: Chúng ta cũng chưa từng được giới thiệu đâu!]

‘Vũ đạo’ lại hỏi: “Trong khoa còn ai biết vẽ tranh nữa không?” Lần này có hai người thẳng thắn giơ tay lên. 

“Hai người các em vào trong hệ lấy thêm một cái ghế nữa, đưa cho các giáo sư trong khoa đi.” Không phải chứ! Đồng nghiệp nhưng không đồng mệnh nha(*)! Thừa dịp hai người bạn học còn chưa đi xa, ‘Vũ đạo’ nói với hai người họ: “Sau khi đón người mới đến buổi lễ thì đến bảng tin báo cáo! Các ngươi phải giáo dục thật tốt, ích kỷ, chỉ suy nghĩ cho mình mà không quan tâm đến những người khác.” 
(*) Cùng nghề nghiệp nhưng không cùng số mệnh.

‘Vũ đạo’ quay mặt lại nghiêm túc nói với chúng tôi: “Còn các em, từ chuyện này cần phải hiểu rõ, làm việc thì phải dũng cảm, không nên quá để ý đến áp lực từ bên ngoài, càng không thể bị những điều chưa rõ cản trở dũng khí làm điều gì đó. Hơn nữa, khi nghiên cứu vật lý, càng cần phải có tinh thần như vậy!” Lại còn không biết xấu hổ mà nói như vậy, còn không phải do anh lừa dối , lừa mất tất cả các dũng khí kia hay sao! Nhưng mà không biết có phải ảo giác hay không. Lúc anh ta nói, thời điểm mắt quét mọi người, dường như hơi dừng lại trên người tôi. Không thể nào, chẳng lẽ ngày hôm trước nói tôi mở hồ bơi là ví dụ của việc dũng cảm tiến tới hay sao? Bị anh ta không cẩn thận tán thưởng?! Tôi rất muốn khóc, lại bị tên thầy giáo cầm thú biến thái tán thưởng!
[Tác giả: Bị biến thái thưởng thức là điều đương nhiên nha! Thật ra người biến thái cũng không cảm thấy mình biến thái, hơn nữa chỉ có thể nhìn đến những người khác BT BT, chỉ có điều không thấy BT của mình. Nguyên nhân rất đơn giản, ai BT thì đều BT hoàn toàn, tất cả mọi thứ đều BT!] 

Mọi người xếp hàng theo thứ tự đi đến hội trường. Lớp chúng tôi là lớp cuối cùng, mà bởi vì bạn nữ đi sau bạn nam nên tôi, Cổ, Dư là ba người cuối cùng. Đội ngũ vốn là như vậy, phía trước đi rất đều và ngay ngắn, càng về phía sau càng nới lỏng, mà qua một đoạn thời gian ngắn giữ vững đội hình, thường thường người đi phía sau phải đuổi theo đội, người đứng cuối hàng là mệt mỏi nhất, bởi vì phải đuổi thro khoảng cách dài nhất. Vóc dáng ba nữ sinh chúng tôi chưa đầy 1m6 lại xách cái ghế to đi cuối đội ngũ. Lúc thì đuổi được đội ngũ, lúc lại rớt một khoảng ngắn. ddlqd Lớp phó Vương Cát thúc giục: “Đi nhanh một chút!” Tôi cùng Tiểu Dư bất mãn nhưng vẫn chạy mấy bước đuổi kịp Cổ Họa. Tôi nhịn cậu! Sau khi đội ngũ đi một lúc, gần như chúng tôi phải chạy chậm liên tục mới có thể đuổi kịp. Ở đội cuối đã đủ buồn bực, cứ một lúc Vương Cát lại tới thúc dục một lần. Nhẫn nại của tôi cuối cùng đã tới cực hạn! [quả nhiên chỉ có một chút ~] tôi để ghế trên mặt đất, ngồi lên, lớn tiếng nói: “Tôi cũng không phải con lừa nhà cậu, gầm gừ cái gì. Chân tôi cũng không dài như chân cậu, muốn tôi nhanh, cậu thay tôi đi, nếu không đừng đứng đấy như chó chăn cừu!” 

Vương Cát không nghĩ tôi ngang ngược như vậy, sửng sốt, nam sinh còn lại phía trước xôn xao hẳn lên. Ta đây mới phát giác được mình là không phải là thái xung liễu? Không ngờ chuyện này lại khiến cầm thú đến. Cầm thú nâng kính, đi tới, chủ động xách cái ghế của tôi, trêu chọc: “Không nghĩ đến việc có thể thấy nữ sinh có tư tưởng tôn trọng phụ nữ như ở nước Anh ở khoa mình! Ban đầu nghĩ rằng chuyện nhận sách ngày hôm qua chỉ là chuyện tình cờ, không nghĩ tới đúng là sự thật!” Quả nhiên chuyện ngày hôm qua đã truyền tới tai anh ta. Thật là việc tốt không ra tới cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm! 

Lúc này Viên Duyệt cũng đỡ lấy cái ghế trong tay Tiểu Dư, không nói hai lời trở về vị trí cũ. Có lẽ vì ai cũng cầm ghế trong tay, chỉ mình cậu ta không có, ngược lại khiến cậu không tự nhiên. Đội ngũ tiếp tục đi vào, nhưng đội ngũ nam sinh phía trước cũng không bình tĩnh như lúc trước nữa, tiếng bàn luận xôn xao không ngừng. Tiểu Dư đến cạnh tôi, cười nói: “Hôm đầu tiên cậu trách thầy giáo đến muộn, sau đó đe dọa lớp trưởng, hôm nay lại hù dọa lớp phó. Cậu đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi! Nhưng mà tớ cũng được hưởng ánh hào quang của cậu, ha ha ~” Không có gì trong tay khiến tâm tình cậu ta không tệ, còn tôi, tất nhiên là tôi bị những lời này của cậu ta đả kích nghiêm trọng! Mẹ, con lại thất bại rồi! Chẳng lẽ tôi chính là điển hình của kiểu người không dùng



/6

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status