Cuộc sống đại học của tôi

CHƯƠNG 3: GIỚI THIỆU TRƯỜNG HỌC

/6


CHƯƠNG 3: GIỚI THIỆU TRƯỜNG HỌC 
Editor: Ngân Tâm 

Ngày tiếp theo đã phải tập hợp ở khoa Vật lý từ sớm, tôi quyết định xếp ngày hôm nay là ngày đầu tiên có cuộc sống mới. Ngày hôm qua sao, vứt ra sau đi. Năm nay, tổng cộng hệ nữ sinh chúng tôi không được mười người. Tôi, Cổ, Dư – ba người học ngành ứng dụng quang học, còn Phạm Thải học chuyên ngành ứng dụng vật lý, thay đổi người hói đầu ban lịch sử đánh dấu thời đại mới của ‘đệ nhất nhân’! Lại còn là hệ nữ sinh, lại càng khiến cho nhiều sài lang hổ báo nhìn chằm chặp. Dĩ nhiên còn có một con cóc kiêm bánh thịt bò nướng rắc vừng.

Trong khi chờ thầy giáo chủ nhiệm của khoa, Dư Lâm nói với tôi, nhóm con trai ngành mình gọi tắt ba người chúng tôi là “Con ba ba”,  còn nam sinh khoa phía trong lại nói: “Năm nay lại là năm hạn hán, trừ Phạm Thải, đám người còn lại không đáng được đáp lại một lần nào.” Dĩ nhiên tôi chính là một người thuộc nhóm đó, đoán rằng tên cũng được xếp cuối cùng. Chao ôi, chẳng lẽ nếu làm con gái mà không có gương mặt đẹp thì chỉ có khi không biết xấu hổ mới có thể ra ngoài hay sao? [Dĩ nhiên, sau đó tôi mới phát hiện còn có một con đường nữa. Đó là phẫu thuật thẩm mỹ!]


Sau khi tập hợp được mười phút, giáo viên năm nhất bước vào. Ngay khi tôi nhìn thấy anh ta, trong nháy mắt, nhiệt huyết sôi trào, bởi vì tức giận mà theo phản xạ có điều kiện đứng lên. Toàn bộ hệ nam sinh kinh ngạc nhìn về phía tôi, mà người kia sau khi nhìn thấy tôi, khuôn mặt cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, mừng rỡ. Ra khỏi cửa đã dẫm phải cứt trâu rồi, kẻ thù lớn nhất lại là giáo viên của tôi!

Rất nhanh tôi đã ý thức được sự thất lễ của mình, úp úp mở mở nói: “Thầy giáo, thầy đến muộn rồi. Mong là sau này thầy có chút quan niệm về thời gian. Đừng làm mất thời gian của người khác. Lỗ Tấn nói chuyện này không khác gì giết người cướp của.” Sinh viên bên dưới im lặng hàng loạt, tám phần là tự hỏi nữ sinh dũng cảm này là ai? Tôi cảm thấy xấu hổ, vội vàng ngồi xuống. Trên mặt cầm thé vẫn giữ nụ cười hời hợt, xem ra hôm nay tâm tình anh ta không tệ, chỉ nghe anh ta nói: “Thật sự xin lỗi, tối hôm qua tâm tình tốt, ngủ không được, cũng lo lắng có người trời lạnh mà cảm cúm.” Anh ta ngụ ý nhìn về phía tôi, tôi tức giận, hít sâu một cái, anh cười có đau bụng không?! Cầm thú ~

Dù sao tôi cũng đã có xung đột với anh ta, cũng không thèm để ý nữa mà nói:“Nếu thời gian chính là tính mạng, thời gian là vàng bạc, như vậy đánh cắp thời gian của người khác chính là cầm......kẻ trộm. Đã làm thì phải bị xử phạt.” Thấy anh ta nhíu mày nhìn về phía tôi, tôi chột dạ vì mình mà giải thích: “Lời này cũng không phải là em nói, đây là Carnegie nói.” 

“À, như vậy à. Sắp xếp thời gian hợp lý chẳng khác nào tiết kiệm được thời gian. Mà tiết kiệm thời gian tương đương với kéo dài tính mạng. Cho nên, sau này tôi sẽ bố trí thời gian hợp lý cho các em. Vì thế, để tiết kiệm thời gian cho các em nên hôm nay tôi sẽ đền bù mười phút đồng hồ bị lấy cắp. Đúng rồi,‘ Sắp xếp thời gian hợp lý chẳng khác nào tiết kiệm được thời gian.’ Lời này  cũng không phải tôi, là Bacon nói.”ddlqd Anh ta đắc ý nhìn tôi mím miệng rồi trở lại chuyện chính: “Chào mọi người! Năm trước mỗi lần đến ngày nhập học của sinh viên là tôi sẽ khó chịu, cực kỳ khó chịu, nhưng năm nay lại không giống.” Cầm thú mỉm cười nhìn tôi. “Tôi tên là Vũ Thụ, là giáo viên của các em. Sau này mọi người gọi tôi là thầy Vũ là được, tôi luôn cảm thấy thầy Vũ đấu võ(*)  rất hay, rất đẹp.” Anh ta dừng lại một chút, nhóm người chúng tôi đều nhìn thẳng. “Sau này mọi người nếu có vấn đề gì lớn, cứ việc trao đổi với tôi, chuyện nhỏ thì tìm lớp trưởng là được rồi. Nhưng mà theo kinh nghiệm của tôi thì trong bốn năm đại học này, ngay cả có vấn đề lớn cũng sẽ không đến tìm tôi.” 
(*) Thầy Vũ đấu võ: ở đây anh Vũ chơi chữ đồng âm ‘vũ đạo’(wudao). Vừa có nghĩ là thầy Vũ vừa có nghĩa là nhảy múa. ‘Vũ đạo luận võ thuật’ nên mình dịch là ‘thầy Vũ  đấu võ’ nhé )

Tôi bắt đầu lấy khăn tay lau mồ hôi, thuận tiện chùi phía dưới vì ngày hôm qua bị cảm nên chảy nước mũi. Anh ta tiếp tục quên mình: “Các em khóa này rất hạnh phúc nha, tôi vừa đưa đón một khóa học trò, các em ấy đánh giá tôi rất cao. Nói tôi là người không thể nói lý, lời nói không thể tưởng tượng nổi, có ảnh hưởng rất lớn đến cuộc đời của các em ấy.” Tôi gật mạnh đầu, đàn anh, đàn chị, ôm một cái nào ~ tôi rất hiểu mọi người! Mọi người cứ yên lòng mà đi thôi, trước mọi người ngã thế nào, tự nhiên sẽ có chúng tôi nối nghiệp.Mọi người đã thoát khỏi bể khổ rồi thì hãy nhân từ đốt cho chúng ta nén hương ~ khóc ~ tiếp tục lấy khăn lau nước mắt. Bạn học bình thường vẫn đang đờ mặt ra, [dĩ nhiên theo thường lệ, khoa chúng tôi vẫn có rất nhiều người không bình thường], nhưng dường như thầy Vũ không có ý định tha cho chúng tôi: “Mà đúng ra là, không phải lời nói và việc làm của tôi không thể tưởng tượng nổi mà vì thực sự các em không hiểu lòng tôi. I love you, my students!” Đột nhiên, tôi cảm giác có gì đó dính vào sau gáy, vừa lấy ra nhìn, hóa ra là kẹo cao su! Ngộ Không, không được phun đồ lung tung! Tôi dựa trên nguyên tắc bảo vệ môi trường, tức giận xoay người. Ai ngờ sau khi nhìn kỹ, bạn học ngồi ngay phía sau tôi kẻ thù số hai của tôi – nam sinh xe đạp! Sau khi dẫm cứt trâu lại đạp trúng cứt cho! Xem ra nhất định tôi phải đổi giầy ngày hôm nay!

Tôi cùng cậu ta đều giật mình, nhưng lập tức trăm miệng một lời nói: “Không được nói chuyện của tôi ra ngoài!” May là chúng tôi đều nắm nhược điểm của nhau ở trong tay, tôi cũng xem như có chút an tâm. Lúc này, đợt tấn công LOVE của cầm thú đã khiến một số bạn học vinh quang ngã xuống nhưng vị trâu bò này vẫn nói ẩu nói tả: “Các em nghe đây, tôi sẽ nói giọng Oxford tiêu chuẩn.   I~~~love~~~ you~~~ my~~~ students!” Anh ta kéo dài âm tiết, lại còn mang theo âm rung tuyệt vời. Oxford quất thẳng vào tôi, nhìn xung quanh, hóa ra tôi thuộc dạng người có trái tim mạnh khỏe. Bên cạnh, Dư Lâm thấp giọng thì thầm: “God, ngài xem giọng nói của thầy ấy thật trâu bò đúng không, hãy đưa thầy ấy lên thiên đường đi! GOD SAVE ME!”

‘Vũ đạo’(*)  nhìn chúng tôi bên dưới, thở dài: “Bây giờ, hết nhiệm kỳ này đến nhiệm kỳ khác đều không có ai có tố chất tâm lý tốt!” Tôi nói ông anh à, công lực của ông anh càng ngày càng thâm hậu đấy!”. 
(*) Vũ đạo  ở đây là khiêu vũ, nhảy múa chứ không phải thầy Vũ nhé.  Bạn Vưu Dung nhà chúng ta đang khinh bỉ không thèm gọi tên anh Vũ. Ta giữ nguyên cho a Vũ Thụ đỡ bị mất hình tượng (mặc dù lão ý không có tí hình tượng nào : ))))

“Bây giờ, tôi giới thiệu lớp trưởng với các em, Ngô Ngọc!” Anh ta vừa dứt lời, tên nam sinh xe đạp phía sau tôi đứng lên. Tối tăm rồi, tuổi trẻ của tôi ơi! Vĩnh biệt! Hôn mê ING, Kẻ thù số hai của tôi là bạn cùng lớp đã đành, sao lại còn là lớp trưởng của tôi! Trường học lớn như vậy, kẻ thù ít như vậy, tại sao hết lần này đến lần khác đều là khoa của chúng ta! Khoa Vật lý rất đặc biệt trong trường sao? Chẳng lẽ nơi đây là trại tập trung biến thái. Vậy cũng tốt, đừng chần chừ nữa, hãy giết tôi đi là xong chuyện! Dù sao ở chỗ này, có thể nói tôi không còn tương lai nữa rồi!”

Không biết hôn mê bao lâu, lúc này bị một câu nói của cầm thú làm thức  tỉnh. “Hôm nay tâm tình tôi tốt, phá lệ mang các em dạo chơi trong sân trường.” Bạn học trong lớp bao gồm cả tôi đều mang vẻ mặt đau khổ, im lặng lên án: “Ngài không cần phá lệ đâu! Chúng ta không chịu được nữa rồi!”

Ra khỏi tòa nhà khoa Vật lý, ‘vũ đạo’ xoay người lại, chỉ vào tòa nhà ba tầng có chút tàn phá, giải thích: “Đây là phòng dạy thứ ba, từ lúc thành lập trường đã là một căn nhà cổ xưa, có lịch sử lâu đời. Không tin thì các em có thể đi sờ tường. Mọi người nhìn kết cấu này mà xem, giáo sư khoa chúng ta đánh giá dựa trên phân tích cơ học, nghe nói năm 1976, trận động đất Đường Sơn cũng không khiến nó rung chuyển. Cho nên bốn năm này các em cũng đừng trông cậy nó bị hỏng để đổi lại tòa nhà mới. Sau này, đây chính là căn cứ bốn năm trường ký phấn đấu của các em đấy. ddlqd Vì chủ yếu là đám người tự học , đã có đôi có cặp, thời kỳ trưởng thành dậy thì muộn nên việc tìm đối tượng ở đại học là hoàn toàn tuyệt vọng. Nhưng mà chỗ này rất vắng vẻ, sau tòa nhà thường xuyên có một số ít sinh viên gây rối không tuân thủ nội quy nhà trường mà ra đây hẹn hò. Tháng trước, có một đôi tình nhân bị kẻ xấu bắt cóc. May là bạn gái cậu ta giọng lớn, khiến các sinh viên ưu tú đam mê học tập của khoa ta hoảng sợ. Bọn họ mang theo tôn chỉ hòa bình xúm lại xem náo nhiệt, lũ lượt đi ra. Phần lớn quan sát chỉ huy, tính toán phân tích các góc độ bắt giữ, phần nhỏ đe dọa uy hiếp, một số bắt chước động tác bắt giữ, cuối cùng . . . . . khiến kẻ xấu phải chạy trốn, cứu nam học sinh ra.” Mọi người sau khi nghe được, đầu đều cúi gục xuống luôn rồi. Ở trước mặt tôi, cái biển hiệu khoa Vật lý này ầm ầm sụp đổ!

Tiếp theo, chúng tối đến tòa nhà chính. Trước tòa nhà chính còn có một bức tượng của thủ tướng Chu. ‘Vũ đạo’ hăng hái giải thích: “Các bạn nam cần chú ý. Đây là tòa nhà chính, có rất nhiều sinh viên khoa khác cũng sẽ đến đây tự học, xét thấy tình trạng nguồn tài nguyên nữ sinh khoa ta quá ít, tôi tin không bao lâu nữa, nơi này sẽ trở thành chỗ các em lựa chọn để học tập. Trước kia, đây từng là tòa nhà cao nhất trường học, nhưng cũng bới vì độ cao của nó mà thi thoảng lại có một số bạn học không có lý trí mà chọn nơi này để tự tử. Hiệu trưởng lo lắng điều này điều này sẽ ảnh hưởng rất lớn đến tượng đài thủ tướng Chu kính yêu trước tòa nhà nên đã xây dựng tòa nhà khoa Kinh tế cao hơn, mời các bạn học nghĩ luẩn quẩn đến đó, cũng giải quyết nỗi lo của rất nhiều sinh viên sợ lúc nhảy xuống không đủ trình độ mà thành ra tàn tật phải buồn phiền nằm ở nhà.” Đầu các bạn học càng cúi thấp hơn. Tôi nói, chúng tôi là những sinh viên mới, cõi lòng đầy mong mỏi muốn tiến vào đại học, anh không thể ra tay có chút tình người hơn được sao.

Tiếp đó, chúng tôi đến tòa nhà khoa Hóa học to lớn, nguy nga. “Đây là tòa nhà Hóa học. Từ bề ngoài tòa nhà là có thể thấy được vị trí của khoa ta với khoa Hóa học cách xa nhau rồi. Số lượng giáo viên khoa Hóa rất hùng hậu, có nhiều người là viện sĩ quốc gia mà nếu so sánh thì khoa Vật lý cần phải cố gắng rất nhiều. BUT hàng năm, khoa Hóa đều có tai nạn xảy ra. Mỗi khi suy nghĩ đến đây, tôi liền cảm khái rất lâu. Sự vật phát triển tuần hoàn mới là đạo lý đúng đắn của xã hội loài người! Mọi người có đồng ý không?" Các bạn học gật đầu liên tục, 'Vũ đạo' tiếp tục nói: "Dựa vào tỉ lệ của nhà trường, nghe nói trung bình hàng năm sẽ có hai người gặp tai nạn tử vong. Nhưng dường như năm nay xảy ra tai nạn bất ngờ cùng một lúc. Cho nên, xin các bạn học đây chăm chỉ hành thiện tích đức để cầu bình an."

“Vũ đạo, thầy học vật lý , tại sao còn tin phật vậy!” Một sinh viên hỏi. 

“Là như vậy, tôi là người thuộc chủ nghĩa hữu thần. Tôi tin rằng trên thế giới có quỷ thần tồn tại cho nên tôi mới học vật lý để nghiên cứu chân tướng sự vật. Trải qua nhiều năm dốc lòng nghiên cứu, rốt cuộc tôi . . . .  càng chứng minh được tín ngưỡng của mình." Các bạn học mồ hôi đầy đầu. Một bộ môn khoa học đã bị tín ngưỡng đập tan. "Đúng rồi, cá nhân tôi cho rằng vật lý hạt nhân và hóa học hạt nhân cũng nên gộp lại thành một thôi. Vốn là một cái khoa rất an toàn, cộng thêm chuyên ngành này nữa sẽ rất toàn vẹn, đầy đủ nha!"

[ PS: Bởi vì những lời này của anh ta, bạn học trong khóa chúng tôi tình nguyện đi công tác cũng không đi học thạc sĩ chuyên ngành vật lý hạt nhân. Nghe nói, giới nghiên cứu sinh của chuyên ngành lần này đều là người bên ngoài.] 

Cuối cùng, tính lương thiên tồn tại trong lòng 'vũ đạo' đã quyết định đại xá: "Các bạn học bên dưới có thể tự nguyện đi theo tôi thăm quan." Vừa dứt lời, người không còn một nửa.

Chúng tôi đi dọc theo đường đến phòng ăn, đội ngũ bạn học rất thưa thớt, tâm tình của 'Vũ đạo' rất tốt: “Thức ăn ở đây cực kỳ phong phú, tốt nhất lúc ăn cơm mọi người nên cất kính đi. Mà những bạn học có thị lực tốt đến đây đều rất hối hận!" Anh ta đắc ý đẩy kính lên sống mũi: "Không bao lâu nữa, các em sẽ biết phương pháp phân biệt sinh viên các khóa ở đây. Phát hiện có côn trùng lập tức đổ hết nhất định là cùng khóa các em; Lấy côn trùng ra rồi tiếp tục ăn là đại học năm thứ hai - khóa trên của các em; Làm như không có mà tiếp tục ăn, thờ ơ chính là đại học năm ba; Còn loại than thở, cảm khái chính là năm thứ tư; Đi tìm sâu, không tìm được sâu ăn không ngon dĩ nhiên là nghiên cứu sinh, tiến sĩ thiên tài, là mục tiêu phấn đấu cao nhất của các em! Tóm lại, đây là một nới rất thần kỳ, là chỗ tôi thích đến nhất. Hôm nay, có thể em cảm thấy đây là món ăn kỳ quái nhất trên thế giới. Nhưng đến ngày mai, em cũng có thể phát hiện mình sai lầm rồi. Nơi này vĩnh viễn có thể mang vui mừng đến cho chúng ta! ddlqd Đúng rồi, tôi nhớ có một bạn học nhiệt tình có tặng một bài thơ tay nho nhỏ 'Cháo có thể tắm rửa, cơm có thể bắn chim, bánh bao nối liền đại lục!" Nhìn nét mặt thề không đến nơi này ăn cơm của bạn bè, tôi thầm than trong lòng, anh với chủ căn tin có cừu oán phải không? Tôi muốn tố cáo anh! Nhớ ghi vào sổ tay!

Rời khỏi phòng ăn, chúng tôi đến ký túc 22 và ký túc 23. Ký túc 22 là tòa nhà của con gái chúng tôi mà ký túc 23 là tòa nhà của con trai. 'Vũ đạo' lại lên teeieengs: "Tôi nghĩ chỗ này rất quen thuộc với các em. Tôi đến đây để nói về lịch sử nơi này cho các em. Trước kia ký túc xá 22 là của nữ sinh ban khoa học tự nhiên còn ký túc xá 23 là của nữ sinh ban khoa học xã hội. Nhưng bởi vì ở đây hẻo lánh, từng xảy ra chuyện lưu manh trèo vào tòa nhà của nữ sinh. Bởi vì khi bị phát hiện, lưu manh không thể bình tĩnh nên đã chọn nhầm đường bỏ chạy, trốn bằng cách nhảy xuống sông nên bị thối mà chết. Con sông thối quanh trường ta đúng là có tác dụng bảo vệ trường nha. Điều này khiến lãnh đạo nhà trường rất quan tâm. Vì lí do an toàn, nam sinh liền vào ký túc 23. Nhưng mà so sánh với trước kia, dường như nữ sinh oán hận càng nhiều. Nhìn tất cả các rèm của kia là biết, không phải tự nhiên tình cơ mà nguồn tài nguyên nữ sinh hạn hẹp trong ký túc xá treo lên đâu. Hôm nay các cô các cậu có thể đến căn tin gần đây để mua ống nhòm tiến hành rình coi và đấu tranh chống rình trộm. Có thể xem như là đấu tranh trường kỳ!"

Bất tri bất giác chúng tôi đã đến sân thể dục. Lúc này, tôi mới phát hiện phần lớn bạn học dường như đã thừa dịp vừa rồi trốn về ký túc. Cũng có thể là đi tranh ống nhòm. Tôi cắn răng, tôi kiên định. Ống nhòm, mày chờ tao một chút. . . . . Cầm chặt sổ tay, nhất định phải nắm được nhược điểm của cầm thú, nhớ kỹ, hừ!

'Vũ đạo' đứng trên sân thể dục, vẻ mặt rất hoài niệm: "Thật ra, nơi này là giờ học đầu tiên của tôi. Khi đó, tôi mới trở về từ Anh, giáo viên thể dục đột ngột có việc nên nhờ tôi đến dạy thay. Để bồi dưỡng tố chất tốt cho sinh viên đại học, cho nên tôi quyết định nói tiếng anh với các em ấy trên lớp thể dục. Các sinh viên đều nói nghe không hiểu, nghe không hiểu tôi cũng không thể không nói. Tiết học đầu tiên thật tuyệt vời!" Anh ta lại đắm chìm trong hồi ức. ddlqd  Cầm thú a, tôi nói anh là tai họa trong tai họa của khoa vật lý chúng ta thì cũng thôi đi, lại còn muốn gây đau khổ cho đồng bào cùng khoa. Anh  ngại người bình thường quá nhiều đúng không? 

Trạm cuối cùng là một cái hồ mới mở. Lúc này, đi phía sau anh ta chỉ còn có mấy người, anh ta cũng không để ý: “Nơi này là hồ mới mở, tôi chỉ muốn nhấn manh một chút, đó chính là ‘Câu cá, bơi lội, trượt băng’ đều...... Cấm!” 

“'Vũ đạo', nghe nói ngày tựu trường, có một sinh viên mới bơi ở đây. Lúc ấy,  thầy vẫn ở đây câu cá đúng không, rốt cuộc bạn nữ kia là khoa gì vậy ạ? Tên  gì thế ạ?” Một bạn nam hưng trí bừng bừng hỏi. 

Tôi lạnh cả sống lưng, chỉ thấy 'Vũ đạo' xấu xa nhìn tôi: "Tên là gì sao? Để tôi suy nghĩ đã ~"  Trái tim tôi đẩy lên tận họng. Anh ta hài lòng nhìn tôi khẩn trương, bắt chước giọng nói ngày đó của tôi: "Không nói cho em!"

“Cắt ~” Mọi người giải tán ngay lập tức, tôi cũng tranh thủ rút lui, chỉ cảm thấy sau lưng bị nhìn chằm chằm nóng cả lên. Tiểu nhân báo thù bốn năm không muộn! WAIT LOOK! Đừng tưởng rằng chỉ có anh biết tiếng Anh!


/6

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status