Cùng Trời Với Thú

Chương 95 - Chương 95

/238


Bích Tầm Châu lấy y phục đã làm xong ra, bởi vì thời gian gấp gáp, cho nên Bích Tầm Châu chỉ làm trước cho bọn hắn mỗi người hai bộ, vừa vặn dùng để thay.

Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ tiếp nhận y phục, ngón tay trước tiên liền chạm đến chất liệu y phục, mềm nhẹ trơn mịn, chỉ với xúc giác của tay cũng biết y phục này mặc vào tất nhiên vô cùng thoải mái. Tiếp theo là màu sắc, tuy rằng nhìn cũng không khác gì màu sắc vải dệt trong tiệm may lắm, nhưng cảm giác dường như lại có chút khác biệt.

Các ngươi đi mặc trước thử xem, nhìn xem có chỗ nào cần sửa không. Bích Tầm Châu nói, hắn là người gắng đạt tới hoàn mỹ, cho dù là làm bộ quần áo, cũng phải đạt tới yêu cầu của hắn mới được.

Có thể làm y phục cho bọn họ thì chính là lão đại, Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ đương nhiên không ý kiến, vô cùng nghe lời đi trở về phòng thay quần áo.

A Chiếu vốn muốn đi qua theo, đột nhiên nghĩ đến cái gì, mới mạnh mẽ thu hồi móng vuốt vừa bước ra, bình tĩnh ngồi xuống ở trên bàn, nhìn bé rùa đang tìm Bích Tầm Châu đòi y phục.

【Tầm Châu ca, y phục của đệ đâu?】Huyền Uyên hỏi.

Bích Tầm Châu mặt không chút thay đổi, kỳ thực trong lòng thì có chút rối rắm, nhưng nhìn đến bộ dạng non nớt đó của bé rùa, biết nó tuổi còn nhỏ, nhận thức có chút lệch lạc cũng không có gì. Hắn còn nhớ rõ trước kia bé rùa từng nghĩ muốn trưởng thành có bộ dạng lông xù, bây giờ còn không có buông tha cho cái ý tưởng sai lầm này.

Vì thế hắn xoay người, lấy ra y phục đã làm xong.

A Chiếu đặc biệt nhìn xuống y phục đó, sau đó lại nhìn xem con rùa nhỏ đó, có loại xúc động che mặt.

Huyền Uyên lại cao hứng, nó bò đi qua, chuyển động vây quanh y phục đó, nói với Bích Tầm Châu:【Tầm Châu ca, mặc giúp đệ đi.】

Bích Tầm Châu liếc mắt nhìn nó một cái, bất đắc dĩ giúp nó mặc quần áo.

Ở khi Bích Tầm Châu giúp bé rùa mặc y phục, Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ cũng mặc quần áo mới bước ra.

Hai người cùng nhau đi vào, kiểu dáng y phục trên người cực kì tương tự, chẳng qua là khác màu sắc.

Sở Chước một thân quần áo mỏng màu vàng nhạt, cổ tay áo buộc chặt, phá lệ lưu loát, làn váy lại cực kì phiêu dật, trong lúc di chuyển như lá sen nhẹ kéo, thắt lưng buộc kim ngọc đái màu tím, rơi hai hạt trân châu, duyên dáng yêu kiều, dung mạo sạch sẽ, cực kì động lòng người.

Chỉ cần liếc mắt nhìn một cái, thì thấy ngay đây là một cô nương xinh đẹp tinh thuần, không tự giác thương tiếc vài phần.

Trên người Mặc Sĩ Thiên Kỳ mặc trường bào đồng dạng là cổ tay áo buộc chặt, vạt dưới hơi ngắn, mặc quần da màu đen, bọc bốt, làm nổi bật lên cặp chân phá lệ thon dài có lực. Một cái áo khoác không có tay khoác ngoài, cả người nháy mắt đẹp trai cao thêm một độ, thu hồi nụ cười ngây ngô trên mặt, nghiễm nhiên chính là đệ tử danh môn đại phái nào đó, vô cùng có thể dọa người.

Bích Tầm Châu đánh giá hai người, âm thầm gật đầu, vô cùng vừa lòng.

Trên thực tế, khi Mặc Sĩ Thiên Kỳ mặc vào quần áo mới, có thể cảm giác được y phục này khác biệt.

Trừ bỏ kiểu dáng thiết kế ra, còn dùng linh sợi tơ tốt nhất thêu vài cái trận pháp chồng chất, trận khử bụi, trận giữ ấm, và trận sạch sẽ, giống như đã là một bộ pháp y hạ phẩm, cũng không phải là y phục phổ thông. Bộ y phục này vừa mặc vào người, thì tự động dán vào dáng người, điều chỉnh tốt chỗ không thích hợp, rõ ràng vô cùng đơn bạc, lại phá lệ ấm áp.

Chẳng trách Bích Tầm Châu dùng ba ngày thời gian, chỉ có thể làm cho bọn hắn mỗi người hai bộ quần áo, không có biện pháp nhiều hơn.

Bởi vì cần tiêu phí tâm tư nhiều lắm.

Sau khi Mặc Sĩ Thiên Kỳ mặc vào, kinh ngạc với tay nghề giỏi của Bích Tầm Châu. Không nghĩ tới hắn không chỉ có biết nấu ăn, còn có thể tuỳ cơ ứng biến, càng biết đánh nhau, còn có cái gì hắn sẽ không biết đây? Bích Tầm Châu là tồn tại cực toàn năng hắn bình sinh gặp qua, cố tình hắn ta còn là một giống đực...

Hiền lành được quả thực có thể lập gia đình.

Bích Tầm Châu làm y phục cho bọn hắn vô cùng vừa người, hơn nữa cũng tôn lên khí chất bọn họ, ưu thế năm phần hiện ra đến mười phần, cấp bậc tuyệt đối cao hơn y phục may trong tiệm làm. Tuy nói là y phục vào đông, mặc ở trên người cũng không thấy mập mạp, ngược lại có một loại hương vị nói không nên lời.

Sở Chước nói: Y phục rất vừa người, Tầm Châu, huynh vất vả rồi.

Trong lòng Sở Chước cũng vô cùng vừa lòng, quả nhiên Tầm Châu là cực có khả năng.

Nàng cũng biết tay nghề làm y phục của Tầm Châu, càng cảm thấy năm đó khi Bích Tầm Châu vừa biến hóa, trong lúc chạy đến xã hội nhân loại đã bị xem thành hiền thê lương mẫu để bồi dưỡng đi.

Lúc này, một con rùa nhỏ bò ra từ phía sau Bích Tầm Châu:【Chủ nhân, mau nhìn y phục của đệ.】

Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhìn đến bé rùa mặc quần áo, nhất thời có chút cạn lời.

Bích Tầm Châu làm y phục cho Huyền Uyên cũng có chú ý, bảo vệ mai rùa và bụng lại, lộ ra đầu, tứ chi và cái đuôi. Nếu màu sắc y phục này và mai rùa của nó giống nhau, vậy cũng không có gì, nhưng y màu sắc phục này là màu vàng, lại còn là lông xù, từ xa nhìn lại, còn tưởng rằng đó là một con rùa lông vàng.

Có rùa lông rậm sao?

【Chủ nhân, màu sắc y phục của đệ và tỷ giống nhau đát.】Huyền Uyên vô cùng cao hứng nói.

Sở Chước nhìn con rùa bò tới, giống như một động vật kéo lông, tâm tình có chút gì đó, nhưng cảm giác được tâm tình Huyền Uyên cao hứng, chỉ đành phải nói trái lương tâm: Ừm, không tệ. Nhưng vì sao đệ lại chọn chất liệu da có màu sắc này làm y phục?

【Xinh đẹp giống như màu sắc y phục của chủ nhân đát.】 Huyền Uyên cao hứng nói.

Y phục của nó cũng có mấy cái trận pháp chồng lên, mặc vào thì vô cùng ấm áp, cho dù không phải vì mặc quần áo, Huyền Uyên cũng cực kì cao hứng, nó sẽ không cần lo lắng đại lục Hắc Xuyên cực lạnh, sẽ đông lạnh bản thân.

Bích Tầm Châu cũng nói theo: Vốn đã chọn xong chất liệu da mà hồng, nhưng mà sau đó nó hỏi ta vải dệt làm y phục cho cô là loại màu sắc gì, nó cũng muốn loại này.

Sở Chước nghe xong không khỏi buồn cười, ôm lấy bé rùa lên, tuy rằng lông xù có chút kỳ quái, nhưng sờ lên, lông trên lưng rất nhuyễn, thì cười nói: Ừm, không tệ, rất đẹp mắt.

Huyền Uyên lập tức cao hứng lên, quyết định ở đại lục Hắc Xuyên, nó chỉ muốn mặc như vậy, không chỉ có xinh đẹp còn giữ ấm.

Ngay tại khi Huyền Uyên cảm thấy mỹ mãn, A Chiếu đột nhiên nhào đi qua, một móng vuốt chụp được nó, ngồi xổm trên bả vai Sở Chước, kiêu ngạo nâng đầu lên.

Bé rùa ngây thơ nhìn nó, hỏi:【Lão đại, huynh cũng muốn y phục sao?】

【Không cần, rất ngu ngốc!】Thẩm mỹ của A Chiếu vẫn là bình thường:【Nào có yêu thú nào còn không có biến hóa liền mặc quần áo? Cũng không ngại rườm rà.】

Bé rùa quả thật thấy rằng có chút trói buộc, nhưng vừa rồi chủ nhân tán dương nó, nên quyết định muốn tiếp tục mặc.

Phát hiện bé rùa căn bản chính là đứa không có thẩm mỹ, A Chiếu lười so đo với nó, làm tổ ở trên vai Sở Chước nhìn nàng.

Ở khi bọn họ thay quần áo mới, Khích Thành Huân rốt cục tới đây tìm bọn họ, thông báo bọn họ có nhiệm vụ.

Khi Khích Thành Huân nhìn thấy Sở Chước, rõ ràng là sửng sốt, bởi vì nhận ra Sở Chước mặc quần áo trên người chính là vải dệt xuất từ đại lục Hắc Xuyên, trên quần áo có kháng ma tính, không bị ma phong quấy nhiễu. Nhưng y phục này và cửa tiệm may thành Hắc Xuyên làm ra không giống nhau, càng hiện ra nhẹ nhàng phiêu dật.

Dù sao, chính là xinh đẹp.

Mặc kệ là kiểu dáng hay là phối hợp màu sắc, đều rất dễ nhìn, làm nổi bật


/238

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status