Cực Phẩm Khí Phụ

Chương 78

/122


Bởi vì ta ngủ gật nên những trận đấu ta tất thảy đều không có xem, chỉ đến khi bệnh thần kinh đến, ta miễn cưỡng tỉnh dạy, mở to mắt.

Nói Trương tiểu Kiệt đã chờ hẵn hơn nửa canh giờ, bệnh thần kinh ngay đến bóng người cũng không thấy. Lão cha cuối cùng hắng giọng nói: “ các bị võ lâm đồng đạo, Giang trang chủ vẫn là đến chậm, xem ra chỉ có thể…”

“các vị , Giang mỗ đến muộn, xin thứ lỗi” hắn bất thần xuất hiện, thân ảnh đã kinh công bay thẳng tới lôi đài. Hắn một tay ôm bảo kiếm, một tay vắt trước ngực tư thế thập phần hiên ngang cái thế, cộng thêm vẻ anh tuất vốn có quả thật hấp dẫn tất cả ánh nhìn của nữ nhân, đáng tiếc cho hắn khi đó ta vẫn còn đang mơ ngủ đâu!

Bệnh thần kinh đến không kịp khách sáo, chỉ một câu thỉnh, lập tức huy kiếm hướng Trương tiểu kiệt. Trương tiểu Kiệt không hay không kết quả tự nhiên hiểu rõ, nhất định bệnh thần kinh thắng trận,. Mốn nói vận khí, tốt nhất chính là ta, kém nhất chính là trương Tiểu Kiệt, Trương đồng chí đành phải ra về tay trắng, xin hẹn đến năm sau .

Bệnh thần kinh vừa thắng trận, mục tiêu lại hướng tới ta. Ánh mắt vừa hướng tới ta, ta lập tức phát hiện mặt hắn xanh mét, phi thường đáng sợ, ta giống như mệt mỏi mà thực sự là mệt mỏi, gục đầu không thèm nhìn hắn.

“Giang trang chủ, mời ngồi” Lão cha chỉ hắn ngồi bên cạnh ta, bệnh thần kinh không khách sáo đi tới, tận lực bồi tiếp một hồi, ta cố ý ‘chuyên tâm’ xem luận võ, xem nhẹ sự tồn tại của bệnh thần kinh, mặc dù mắt ta đã nặng trĩu xuống rồi.

Đột nhiên bệnh thần kinh nắm tay ta, âm trầm nói: “ ý vân , trên người nàng là những dấu vết không nên” a, lòng ta cả kinh , trên người thực sự có nhiều dấu hôn. Quái không được mỗi người đều nhìn ta với ánh mắt kì quái, xong rồi, thanh danh của ta liền như vậy nát bét như con bọ chét. Hiện tại tất cả mọi người biết ta và độc cô hàn đã có vợ chồng chi thân không biết nhìn ta thành ra cái gì?

Ta khóc không ra nước mắt, cố ý khó hiểu hỏi: “ a, cái gì?”

“dấu hôn” găbs tức dâbh guiwbgs Hàn ánh mắt hình viên tên lửa?

Ta cố ý không để tâm nhìn xung quanh: “ này… hôm nay thời tiết không tồi a, ngươi chậm rãi xem, ta mệt quá rồi” ta nói rồi vội đứng lên, lấy tốc độ nhanh nhất có thể trở lại phòng, cũng may hiện tại ta đã có chút khí lực, nếu không đứng lên mà bị ngã nhào ra thì thực không biết là thành cái dạng gì?

Một gây sau, trong phòng,ta giống như núi nửa giận dữ: “ Phượng Thanh Hà, Phượng thanh Trúc, ta giết các ngươi…!”

Biết trên người ta có dấu hôn, thế mà không nghĩ đến nghiêm trọng như vậy. Chi chít vết hôn, một cái tiếp một cái, lại thêm cái váy của ta phi thường hở hàng càng thêm khoe của? Làm cho ta tức giận nhất chính là Phượng Thanh Hà, cố ý đem tóc ta vấn cao lên, khiến cho dấu vến trên cổ sau lưng tất cả đều lộ hết cả ra… nàng biết trên người ta có dấu hôn không nhắc nhở thì thôi, cư nhiên còn muốn khoe ra? còn Phượng Thanh Hà, nàng là giúp ta mặc quần áo, hai nữ nhân này, quả thực có thù sát chồng cướp con, ta thề có một ngày sẽ đem 2 nàng ta chỉnh tới chốn.

Đại khối băng, hắn thực là gia hỏa chán ghét, quả thực là cắn chứ không phải hôn, một chút thương hoa tiếc ngọc cũng không có,ta tái thề, sẽ trả thù !!!ta chạy nhanh đem thuốc của mĩ nữ tỉ tỉ đưa bôi lên, trên mặt lại phác một lớp phấn cực dày, rồi xõa tóc, thay quần áo bớt lòe loẹt. Đến khi hoàn toàn không nhìn thấy dấu hôn, ta mới tức giận rời khỏi phòng. Ta hiện tại thuộc loại trạng thái bùng nổ, nếu nhìn cẩn thận, có thể thấy đầu ta bốc khói, tùy thời có thể phun nửa.

Ta còn không có tới luận võ trường, liền thấy mọi người tản đi, ta một phen bắt được Tự Đồ dạ, nói:

“tỉ muội họ phượng đâu?”

“Phượng Thanh Hà muội nói đi tị nạn, nhờ ta chuyển cáo người đừng tìm nàng”

Nha đầu chết tiệt, động tác rất nhanh, chờ ta tóm được nàng, xem ta làm nàng sống không được mà chết không xong.

Ta tại chỗ nhảy dựng lên hét lớn: “ta nghĩ giết người a”

“đường chủ, người cùng Phượng Thanh Hà cô nương có phải có hiểu lầm? Hiểu lầm này từ đâu mà đến? Tối qua cuối cùng ra làm sao, đã xảy ra sự tình gì? Trên người này là cái gì gây ra dấu vết như vậy? Là ai tạo thành? Ta phân tích, trên người ngài có thể là…” Lục phóng viên, ngươi lại thêm loạn, ta hiện tại vô cùng tức giận, gặp được một đám cấp dưới cầm thú, còn luẩn quẩn ở đây phỏng vấn, ta đem đầu ngươi gọt thành đồ chơi.

“ không cần nói…” ta bịt tai, lấy sư tử hống thần công mắng Lục phóng viên cảnh cáo.

“đường chủ, ngươi không phải từng nói, giang hồ nguyệt báo của chúng ta tôn chỉ là phải cho độc giả biết rõ chân tướng, cho nên, thỉnh ngài nói cho ta…” ta trực tiếp không thèm nghe, quay đầu bỏ chạy, nếu có một cái lỗ, ta không do dự sẽ nhảy vào. Hiện tại cần tị nạn không phải là Phượng Thanh Hà, mà là ta. Nheièu người như vậy nhìn thấy ta trên cổ đầy dấu hôn, lại còn trên luận võ trường không có khí lực đánh nhau, chỉ cần có nửa điểm đầu óc cũng hiểu được, tuyệt đối có thể tượng tượng ra hôm qua ta kịch liệt tới trình độ nào. Cho dù da mặt ta đã luyện thành công phu vạn lí trường thành, nhưng với công kích như bom nguyên tử này thì trường thành cũng đành ngậm ngùi nát bét. Cho nên, từ này về sau, ta trốn ở trong phòng, không thấy bất luận kẻ nào, Thủy Vũ Mị gõ cửa một hồi, ta trực tiếp không trả lời. Mĩ nữ tỉ tỉ, Hồng tụ cùng bệnh thần kinh gõ cửa, ta cũng không đáp. Cuối cùng, lão cha tới, ta cũng không đi ra ngoài. Lúc này xong rồi, không biết ngày mai phải thế nào mới nhìn người ta. Vốn nghĩ muốn lập tức biến mất, hay là gọi lão thời không chết dẫm, bảo lão đen ta tới thời thượng cổ sống với khủng long?

Buổi chiều, lại truyền đến tin tức băng thiềm bị trộm, con cóc đó hiện đang ở trong bụng ta. Cố Mộng tình chết bầm, nếu nàng biết ta ăn bảo bối của nàng, không biết có đem ta đi giết, mổ bụng moi gan ra không nữa, vẫn là trốn có điểm an toàn. Vốn thẹn thùng, lại có tật dật mình, cuối cùng càng không dám ra khỏi phòng.

Tạm thời vẫn là không dám đem mặt này ra gặp ai, ngay cả đi ra ngoài ăn cơm cũng không đủ dũng khi đi ra. cuối cùng đến nửa đêm, ta đói quá không chịu nổi, tối qua vận động kịch liệt, sau đó một ngày không ăn cái gì, đói đến thế nào chứ?

Ta trực tiếp không dám mở cửa, giống như trộm trèo cửa sổ nhảy ra, cũng may hiện tại võ công của ta có điểm tốt, nhảy ra không gây tiếng động. Chạy đến phòng bếp, tìm nửa ngày phát hiện một nửa con gà ăn dở, buồn bực chính là, trên đó còn có dấu răng, vừa thấy đã biết không phải dấu răng người. Nghĩ Mộ Dung Ý Vân ta cư nhiên rơi xuống tranh đồ ăn cùng chó mèo, còn không bằng đập đầu vào gối tự vẫn? Cuối cùng tìm được một nắm xôi, giống hệt quỷ đói đem mẩu xôi đáng thương tiêu diệt. Ta buồn bực nhảy cửa sổ mà đi, rõ ràng là phòng của mình, lại biến thành tiểu tặc trộm xôi?

Khi ta định cởi đồ đi ngủ, chợt dật mình, nguyên bản trên giường ta còn có một người đang nằm, ta trợn mắt:

“ ngươi làm gì? Đây là giường của ta, ngươi ngủ ở đây làm gì?” chẳng lẽ có cái gì bất lương?

“ngủ” hắn trở mình, chỉ vào người ta, ta vì cái gì phải ngủ cùng hắn? Đây rõ ràng là phòng ta?

“vô nghĩa, ta đương nhiên phải ngủ” ta ngồi ở mép giường, chậm rãi xoa huyệt thái dương.

Hắn chậm chậm nói: “lên đây” giường của ta, hắn dám cướp chủ quyền?

Ta chỉa tay vào vách: “ đây tựa hồ là giường của ta, phòng của người ở bên kia, đại giáo chủ a, phòng lớn không ngủ , vì cái gì muốn chiếm giường của ta? Trở về, ta nghĩ muốn ngủ, ngày mai còn phải luận võ, không hi vọng thấy ngươi”

“lên đây, ngủ” hảo, hắn dám ra lệnh cho ta, ta không phải nô lệ của hắn, ta bực mình:

“ngủ nhưng ngươi phải tránh ra”

Nói cứng như vậy, nhưng là vẫn ngoan ngoãn nằm lên giường.

“ngày hôm qua thực kịch liệt… ta bây giờ còn đau. Hiện tại không được làm gì… ta không muốn ngày mai không có khí lực đứng dạy” ta hừ hừ nói.

“vì cái gì không tắm nước ấm?”

Ta trợn mắt nhìn hắn: “ ta cũng muỗn, chính là ta thấy dấu vết trên người, thẹn thùng đến không dám nhìn người khác, sao dám kêu hạ nhân đi lấy nước nóng? Đều tại ngươi, vì cái gì phải dùng răng cắn ta. Đau ta , ngươi không biết sao? Làm cho nhiều người như vậy thấy, ta về sau như thế nào làm người?”

Hắn một tay ôm eo ta, sau đó ôm ta , ôn nhu nói: “ ta hôm qua đã hơi … quá tay” nói thật, cũng không phải ta bài xích cùng hắn một chỗ, chính là ta không có quen. Còn buổi tối hôm qua lãng phí nhiều khí lực như vậy, cũng phải cho ta thời gian nghỉ ngơi. Đừng cùng hôm qua giống nhau, ta không nghĩ nếu mai còn lết ra võ đài thì sẽ thành cái dạng gì?

Ta khịt mũi: “ ngày hôm qua đã mệt mỏi cả đêm, hôm nay lại tra tấn ta, ta sao lại dễ dàng đem mình cho ngươi, ngươi không phải cảm thấy ta thực tùy tiện, cho nên muốn khi dễ ta? Ta dù sao còn chưa có gả cho ngươi, ngươi thế nào lại ở trong đây?” nhanh,đừng ở đây hấp dẫn ta, hắn ở đây, ta thực sợ chính mình đem hắn ăn sạch!

Không biết như thế nào, một cố cảm giác tê tái nhen nhóm trong lòng, nước mắt bất chợt lăn dài trên má: “ ta thực sự hối hận ngày hôm qua… thực sự hối hận, hiện tại cả thiên hạ đều biết ta là người của ngươi, nếu có một ngày ngươi chê ta, không cần ta, ta biết phải làm sao? Mộ Dung Ý Vân ta khi đó ngoài ngươi ra thì chẳng còn gì, ta không có mĩ mạo như hoa, càng không có ôn nhu dễ bảo. Không biết nấu cơn, không biết nữ công, cầm kì thư họa đều không thông, ta biết chính mình rất kém cỏi…”

“nàng là Mộ Dung Ý Vân, là người độc nhất vô nhị, không cần giống các nữ nhân tầm thường khác, nàng vĩnh viến là tốt nhất” ta cảm thấy được hắn là ta chậm rãi thích ứng với lưỡi ngọt thần công của hắn, nếu không ta sẽ bị dật mình.

Ta thực sự tốt như vậy sao? Xem nhiều nữ tử như vậy, chỉ mình ta là thua kém. Thực sự sợ một ngày, ngươi không cần ta, sẽ như thế nào?” thực sự không cam tâm, dễ dàng bị hắn ăn luôn.

“ta thực lòng xin lỗi nàng, nàng không cần tự trách” đích thực hắn chủ động, hơn nữa giống cường bạo, mặc dù sao đó là ta cường bạo hắn… nhưng ai bảo hắn câu dẫn ta trước!

“chàng biết không, nếu ta không muốn, không ai có thể động vào ta. Bở vì ta rất yêu chàng, cho nên không có phản kháng”

Hắn trầm mặc, chậm rãi đem bàn tay tiến vào quần áo của ta. Mềm mại và thong thả, dị thường ôn nhu thoát quần áo của ta, không rõ ý tứ gì, chính là ta không có ngăn cản, nhưng vẫn hàm chứa vài phần u oán hỏi: “ chàng làm gì?”

“sinh đứa nhỏ”

Ta chút nữa thét lên: “ sinh đứa nhỏ?” tạm thời ta còn chưa có tính toán, dù sao danh bất chính ngôn bất thuận, trước mắt không nói lão cha nhất định tức giận đến độ máu xông lên lão, lại nói ta nữ nhân chưa chồng đã có con, thanh danh của ta tệ hại thì không nói đi, bách hiểu đường thì làm thế nào? Mấy đồng chí thuộc hạ của ta còn làm thế nào?

Hắn thanh âm cực kì ôn nhu cùng thản nhiên: “ chúng ta sinh đứa nhỏ, nàng sẽ không phải miên man suy nghĩ”

Đầu óc ta giống như sắp bị vỡ, nhưng vẫn gắt gao ôm hắn: “ không cần sinh, sinh đứa nhỏ rất đau, hơn nữa, ta không nghĩ sinh, ta còn chưa có chuẩn bị”

Hắn quật cường ôm lấy ta, làm cho ta đối mặt hắn. Hắn hơi nhìu mày, ánh mắt thâm trầm làm ta không thể thấy rõ, ta bắt đầu hoài nghi, lời mình vừa nói phải chăng đả thương hắn rất sâu? Ta chậm dãi dựa vào hắn, đem đầu rúc vào người hắn, gò má dán vào ngực hắn. Hắn lại ôm cặht ta, ép tới dẹp lép như con tép?

“vân nhi, sinh cho ta đứa nhỏ”

“không cần, muốn sinh chàng tự mình sinh”

“ta nếu có thể, tìm nàng làm gì?” coi ta là công cụ sinh dục a, chúng ta trước mắt không phải vợ chồng, ta không có nghĩa vụ vì hắn sinh đứa nhỏ.

“ chó mẹ có thể sinh chó con, ngươi vì cái gì không tìm nó?” ta bực bội nói.

Hắn xoay người đè lên ta, ngon tay vuốt lên môi ta: “ ngoài trừ nàng, ta quyết không thân cận với bất cứ phái nữ nào khác”

Ta kháng nghị kêu lên: “ không cần, ngươi không biết sao, sinh con rất đau”

Hắn nhẹ hôn ta: “ vân nhi, nàng vì ta sinh đứa nhỏ , chẳng nhé không được sao?”

“ân… không được cắn ta” ta cuối cùng buôn tha giãy dụa, hoặc là chưa tững giãy quá.

Hàn thở hổn hển buông ta ra, đem ta ôm vào ngực,ôn nhu nói: “đau không?”

“không đau… mới là lạ”

Hắn cúi đầu, hôn một cái thực triền miên, biến ta thành ngu ngốc. Ta đem ngon tay vân vê ngực hắn, nỉ non nói: “ Hàn, nếu ta thực sự có đứa nhỏ, chàng sẽ như thế nào? Ta không nghĩ đứa nhỏ giao thiệp giang hồ, ân oán giang hồ đều là thị thị phi phi, không thấy rõ” nghe nói sinh con rất vất vả,tượng tượng đến đó, ta thực có điểm sợ hãi.

Tuy ta vẫn hi vọng trở thành cái thế nữ heiẹp, nhưng chí hướng này chỉ là phù du, một chút cũng không hi vọng đứa nhỏ dây vào ân oán giang hồ, đều nói người ở giang hồ, thân bất do kỉ, sống như vậy hảo mệt mỏi. Nhìn xem, ta sống thực tiêu sái, còn người trong giang hồ có ai dược như ta, trước mặt thì hồng hoa, sau lưng thì chịu khổ ai hay?

“nàng hi vọng ta thế nào?”

Ta mờ mịt lắc đầu: “ không biết, thù diệt môn không thể không báo” ta lại không thể nói hắn từ bỏ, thù diệt môn a, cừu hận không phải dễ dàng cởi bỏ, hơn nữa cừu hận lớn như vậy, tự nghĩ nếu ai có động đến cha ta ở hiện đại, ta lại có thể bỏ qua sao? Nếu đã biết không thể bỏ, làm sao lại miễn cưỡng người khác.

“vân nhi, cám ơn nàng”

“ta nhje lắc đầu: “đừng, giết người đền mạng, thiên kinh địa nghĩa, chàng phải báo thù, , ta không thể cản chàng, trừ phi chàng tự nguyện ý,nếu không mà miễn cưỡng chỉ càng thêm đau khổ, nhưng, nếu chàng có mệng hệ gì, ta cũng không thiết sống”

“có vợ như thế chồng còn cầu gì hơn?” “chàng nói ta là thê tử của chàng, nhưng chúng ta còn chưa có bái đường “

“là ta thiếu sót, sau võ lâm đại hội, chúng ta thành thân”

“vì cái gì không phải là hiện tại?”

“hiện tại?”

“ân, liền bây giờ”

Ta nhảy từ giường xuống, nhanh chóng mặc quần áo, ở trước cửa sổ đặt 2 cây nến đỏ, cười nói: “ hiện tại ta gả cho chàng”

Ta vẫn hi vọng có thể mặc lễ phục cô dâu xinh đẹp, đầu cài đầy trang sức, lại có bạn bè thân hữu vây quanh chúc mừng, bao nhiêu người hâm mộ ở bên tung hô, trước mặt tất cả mọi người nói một tiếng ‘ta nguyện ý’. Nhưng hiện tại, ta thay đổi chủ ý, ta cũng không để ý quá trình, ta chỉ cần trở thành thê tử của Hàn là có thể. Không cần đám cưới hào hoa long trọng, không cần bằng hữu đông đảo, không cần nhẫn kim cương to tướng, chỉ cần hắn yêu ta, ta cũng yêu hắn, vậy là ta đã trở thành tân nương hạnh phúc nhất. Hắn thật sâu nhìn ta:

“nàng không biết như vậy là ủy khuất sao?”

“ta vì cái gì mà ủy khuất, chỉ cần trở thành tân nương của chàng, ta cũng là nữ nhân hạnh phúc nhất rồi, trừ phi chàng không muốn ta?”

Ta đi đến bên người hắn, lôi kéo hắn đi đến trước nến đỏ quỳ xuống, lại còn thực sự hỏi hắn:

“Độc CÔ Hàn, ngươi nguyện ý cưới Mộ Dung Ý Vân làm vợ không? Vô luận phát sinh chuyện gì,cả một đời, không lìa xa. Vĩnh viễn yêu nàng, chiếu cố nàng, bao dung nàng, bảo hộ nàng”

“nguyện ý” hắn kì quái nhìn ta: “ đây là lễ nghi gì?”

Ta hi hi cười: “ đừng hỏi, đổi chàng hỏi ta, hỏi giống như vừa rồi”

Hắn cầm tay ta, thâm tình nhìn ta: “ Mộ Dung Ý Vân, nàng có đồng ý làm vợ ta không? Cả đời, cả đời không lìa xa” phản xạ thật nhanh, có thể lập tức nói ra.

“ta nguyện ý, vô luận chuyện gì phát sinh ta đều phải là thê tử của Độc cô Hàn”

“thiên địa làm chứng, ta Độc Cô Hàn hôm nay cùng Mộ Dung Ý Vân kết làm vợ chồng, từ này về sau họa phúc cùng hưởng, sinh tử cùng tùy” hắn trước kia nói chuyện lạnh như băng, hiện tại lời nói đều ấm áp tình ý, tựa hồ ngữ khí cũng trở lên mềm nhũn. Triền miên, ôn nhu, thâm tình, nếu về sau hắn đối với ta có thể mãi như vậy, ta tình nguyện giảm thọ vài năm.

Ta song chưởng hợp lại, chân thành nói: “ sư phụ, đồ đệ của người lập gia đình, cần phải phù hộ chúng ta bạch đầu giai lão” cầu ông trời không bằng cầu sư phụ ta, đương nhiên phỉ phui không thèm cầu lão thời không chết tiệt.

Hôn lễ của chúng ta thực sự đặc biệt, ta tin tưởng cho dù là mấy ngàn năm trước cho đến mấy ngàn năm sau chỉ duy nhất 1 hôn lễ như vậy.

Ta đột nhiên quật miệng: “ ta… gọi chàng thế nào? Lão công? Tướng công? Phu quân?” ta thực không quen cách gọi của cổ đại, thực rất muốn kêu hắn lão công, chỉ sợ hắn nghe không hiểu.

Hắn ôn nhu cười: “ tùy tiện, nàng thích liền được”

“không thể tùy tiện được, đây là chuyện cả đời, ta thích nhưng chàng không thích, nghe hoài sẽ chán a”

“chỉ cần nàng vui vẻ là có thể” hắn nói xong đem ta lăng không ôm ấy, phóng đến trên giường, ta thực tự giác thoát ra quần áo chui vào chăn, đêm tân hôn a, ta cũng có thể hi sinh một chút.

“ như vậy tốt lắm, quy củ cổ đại ta thực không quen, sau này gọi chàng là Hàn, chàng gọi ta Vân nhi, như vậy đi”

Hàn khóe miệng gợi lên một độ cong hoàn mĩ: “quy củ cổ đại?” nếu nói ta đến từ ngàn năm sau, hắn đại khái có thể bị dóa ngất. Về phần thân phận của ta, về sau tìm một cơ hội tốt nói cho hắn.

Ta nhanh thè lưỡi: “ ách, không phải, ta nói là chàng ngu ngốc”

Hàn cười yếu ớt, đem ta ôm trong lòng ngực: “nương tử, sinh cho ta đứa nhỏ được không?” xưng hô cổ đại quả nhiên ta nghe không quen.

“đương nhiên, ta đã gả cho chàng, đương nhiên phải sinh” hiện tại phát hiện, thời không đại thần cùng sư phụ tựa hồ có ý lừa ta đế cổ đại cho làm con dâu nhà ĐỘc Cô. Bất quá ta hiện tại đang lo lắng vấn đề khác, ta xưng hô với bọn hắn thế nào? Sư phụ, lão chết tiệt hay là… tỏ nãi nãi, cụ cố nội…

Hắn ái muội cười: “tốt,hiện tại liền sinh, nàng nghĩ sinh mấy đứa?” vung tay lên, trong phòng liền bao trùm trong hắc ám. Ta tốt nhiều khí lực mới đốt được vài ngọn nến, đã sớm bị tắt sạch, ngọn nến không phải người, cho chúng nó thấy có sao đâu?

“không cần nhiều, hai là đủ, một đứa trai, một đứa gái” nhiều quá ta thực thấy phiền.

“không được, ít nhất năm”

“chàng cho ta là trư à? Rất vất vả”

“ta cũng rất vất vả” rót cuộc ai vất vả, hẳn là ta là người vất nhất.

Đã sớm phát hiện hắn có tiềm năng làm luật sư, cứ cãi với hắn ta không đủ sức.

“một lần… ách, không được nhiều quá… ngày mai còn phải luận võ, chàng nếu thua, ta thực mất mặt”

“hảo”

……………..

Mở to mắt, toàn thân đau nhức vô lực, nói một lần thôi, nhưng là mỗ nhân không ngừng ăn ta , hắn hết rồi lại lôi ra ăn tiếp…ta quả thực giống như là món ăn ngon nhất thiên hạ , ăn không biết chán? Có lẽ hôm nay, ta lại không có khí lực đi luận võ, hôm qua náo luạn một trận bị tất thảy mọi ngườinhìn tháy, hôm nay nháo thêm một lần ta thực nghĩ muốn đi tự sát.

Hắn vẫn còn ngủ say, giống hài tử, trên mặt còn mang theo nụ cười thỏa mãn. Nguyên lai hắn cũng có thể cười ngọt như vậy, như vậy nhìn thực đẹp. Ta hẳn là phải tìm cách làm cho hắn thường xuyên cười. Hắn nếu thường xuyên cười, nữ hài tử bị hắn mê chết hẳn là không chỉ có Mục Ngữ Tâm, ít nhất xếp lại cũng chật kính bách hiểu đường. Quên đi, vẫn là cười cho mình ta xem là được, tình định nhiều như vậy rất phiền. Có một lão công đẹp trai quả thực mệt, cần thường xuyên cảnh giác?

Nhìn lại trên người vẫn là nhiều dấu hôn, ta bực mình nói: “ dễ dàng bị ăn nhiều như vậy, chẳng nhẽ võ công của ta thực sự kém? Ngay cả lực phản kháng một chút cũng không có?”

“Nguyệt Quang tiên tử võ công không tồi, nhưng nàng có nói, là nàng không muốn phản kháng” hắn đột nhiên mở mắt, vẻ mặt đều là chế diễu ta.

“bởi vậy, cho nên mới có người không ngừng khi dễ ta, nếu là hôm nay luận võ thua, ta nhìn người khác thế nào đây?”

“thua liền thua, trực tiếp khiếu chiến cha nàng là được” cao thủ như cha… thôi đi, ta chưa có tâm đi tìm chết. Ta chỉ có thể hi vọng vẫn khí ta tiếp tục hảo, tìm được đối thủ trình còi. Nhưng, trước mắt nhìn lại, trình độ còi nhất trong đám người có lẽ chính là ta.

Ta vô lực tiến vào ngực hắn, lại hỏi: “ vậy… tùy tiện, đúng rồi, lần trước chàng nói vì Độc cô Gia tranh địa vị giang hồ, hiện tại vì sao không tranh?”

“ta vốn định lấy 2 thân phận xuất hiện, nhưng hiện tại nghĩ không thể làm vậy”

“vì cái gì?”

Hắn thản nhiên nói: “ Độc cô hàn cũng tốt, Mục Hàn cũng tốt, chung quy phải thoái ẩn giang hồ, làm sao phải tranh hư danh?” Ta không ngờ hắn cũng có quan điểm vượt thời đại như vậy, quả thực xứng là trượng phu của Mộ Dung Ý Vân, ta âm thầm tán thưởng.

“cẩn thận lo lắng, Vân nhi, về sau con của chúng ta, đừng cho bọn chúng vào giang hồ, đừng dạy chúng võ công, cho chúng làm người thường đi”

“không cần, dạy bọn hắn võ công, nhưng không cho chúng giao thiệp giang hồ thì được” không có võ công bị khi dễ thì thế nào?

“đứa nhỏ là nàng sinh, đều nghe theo nàng” vì cái gì ta nói hắn đều nghe, còn dung túng thêm nữa chỉ sợ ta đòi trời hắn liền mang trời đến.

“rời giường, chàng không nghĩ hôm nay lại đến trễ đi?”

“đừng gấp” hắn ngăn cản ta , dùng sức lôi kéo, dễ dàng đem ta đặt ở dưới thân.

Ta trừng mắt liếc hắn một cái: “ chàng lại muốn gì? Ta hôm nay nếu thua, phạt chàng một tháng không được đến gần ta” hôm nay ta đã lọt vào vòng trong, đều là nhất đại cao thủ, e rằng ta nhất định thua, 1 tháng không gần ta a, hắn có lẽ chịu được chứ ta làm sao chịu nổi?

Trên người vẫn có dấu hôn, nhưng lần này ta có kinh nghiệm, quần áo kĩ càng hơn, đem tóc vấn cẩn thận, lại chát phấn thật dày, như vậy không thể lộ dấu hôn thêm.

Ta cùng Hàn đồng thời xuất hiện ở luận võ trường, chúng ta vừa xuất hiện, ánh mắt toàn bộ mọi người nhìn chằm chằm. Có rất nhiều gia hỏa tựa hồ muốn nhìn xem trên người ta rốt cuộc có dấu hôn hay không. Thực đáng tiếc, hôm nay bọn hắn không có cơ hội.

Ta đi đến vị trí của chính mình, cố ý xem nhẹ tất cả chúng nhân, chỉ có bệnh thần kinh, hắn chằm chằm nhìn ta, thủy chung không nói gì. Ta biết tình nghĩa hắn dành cho ta, sự cho tới bây giờ, chỉ có thể xin lỗi hắn.

Trận đầu, Hoa hiển tử đấu Thủy Vũ Mị, hoa hiển tử thắng, Thủy Vũ Mị mặc dù bại, nhưng ta nghĩ nếu nàng dùng phệ tâm thuật e rằng cả cha ta cũng cam bái hạ phong.

Trận thứ hai, Y dục Thành đối Hàn, Hàn thắng, Y DỤc Thành đào thải.

Trận ba, Mộ Dung nghĩa đấu Giang tử ngang, Mộ Dung lão đầu thắng, bệnh thần kinh đen đủi gặp cha ta.

Trận đấu thứ 4, vô sắc đại sư đấu Mộ Dung Ý Vân, Mộ Dung Ý Vân thắng.

Trận này là lần đầu tiên ta thực sự dùng võ công của mình đấu với cao thủ thực sự. Kiếm pháp của ta lợi hại, nhưng nội lực của hòa thượng lại thâm hậu, võ công thiếu lâm lại bác đại tinh thâm, ta phải cực kì khố cực, hiểm thắng.

Phượng Thanh Hà hôm qua đấu thua, nhưng hôm nay tiếp tục đấu tranh dành thứ hạng, nàng không làm ta thất vọng thoải mái thắng Y Lạc Lạc. Còn Tư Đồ Dạ vận khí hảo kém, gặp được mĩ nữ tỉ, kết quả thảm bại quay về. Hắn bại không vì võ công dưới mĩ nữ tỉ, mà vì cái tình hám gái của hắn… hừ, tự làm tự chịu.

Ta vốn không thích xem luận võ, nếu không phải ngại lễ tiết, chỉ e vừa đánh song liền chạy về phòng ngủ hay là kiếm đại khối băng tâm sự. Chính là ngồi ở đây,bệnh thần kinh đều chăm chằm nhìn ta, khiến ta phi thường không thoải mái, bệnh thần kinh nhìn ta, Hàn lại dùng ánh mắt đáng sợ nhìn bệnh thần kinh. Ai nói được người thích là chuyện tốt? Đối ta quả thực là tai nạn. Trừng mắt thì cứ trừng mắt, ánh mắt có nhìn viên đạn hay hình tên lửa hạt nhân cũng không giết được người, nhưng ngàn vạn lần đừng xông ra đánh nhau.

Cuối cùng ta không thể chịu nổi ánh mắt của bệnh thần kinh. Nhìn xung quanh phát hiện chỗ ngồi của Y dục Thành khuất tầm mắt của bệnh thần kinh, liền chậm rãi đi đến cười nói: “Y đại ca, đổi vị trí được không?”

Y dục thành thoải mái nói: “Mộ Dung cô nương, mời tự nhiên”

“cám ơn” ta vừa chuẩn bị ngồi xuống, Y Lạc Lạc lập tức đứng lên, trầm mặt nói: “không, ta phải ngồi cạnh đại ca”

Y dục Thành lập tức khó xử nói: “ tiểu muội đã nói vậy, đành xin lỗi Mộ Dung đường chủ” Hàn sợ lão bà, họ y là sợ muội muội.

/122

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status