Edit: Nhật
Beta: Aya Shinta
Có lẽ là nói hết những gì chôn giấu trong lòng qua nhiều năm nên Trịnh Vũ Hiên khá thoải mái, tăng độ hảo cảm với Lăng Vu Đề lên tám mươi lăm điểm!
Còn thiếu mười lăm điểm, Lăng Vu Đề không hi vọng xa vời rằng có thể nhanh chóng đạt đủ độ hảo cảm. Bây giờ chắc Trịnh Vũ Hiên xem cô là kiểu bạn tri kỉ, cũng không có thích nhiều.
Trịnh Vũ Hiên trừ bỏ thời gian ngày thứ hai và thứ ba, lịch trình mỗi ngày đều sắp xếp ổn thỏa rồi.
Ví dụ như tối thứ ba anh phải lên tàu Kate, vì ba bốn giờ rạng sáng thứ tư anh phải ra biển tự mình bắt cá.
Sau khi ăn tối xong, Trịnh Vũ Hiên dẫn Lăng Vu Đề ra tàu Kate. Vừa mới đến bãi biển, Lăng Vu Đề nhận được tin nhắn cầu cứu của Tử Mạt Nhi gửi đến.
Trong tin nhắn nói dây chuyền của cô ấy bị người ta cướp vứt vào bể bơi rồi, một mình cô ấy bây giờ đang trốn ở phòng kho bên cạnh bể bơi không dám đi ra. Đuôi cá đã mọc ra rồi, không có nước biển, cô ấy rất khó chịu! Theo sau đó còn đính kèm địa chỉ nơi cô ấy trốn.
Nhìn thấy nội dung tin nhắn, Lăng Vu Đề chỉ còn dư lại tiếng mẹ kiếp!
Trịnh Vũ Hiên cởi dây an toàn ra chuẩn bị xuống xe, thấy vẻ mặt khó chịu của Lăng Vu Đề, anh nhăn mày lại: "Có gì sao?"
Lăng Vu Đề gật đầu, hơi nghiến răng nghiến lợi nói: "Phải, em có việc! Nhanh đưa em tới biệt thự trên núi Cẩm Huy đi!"
Cô không muốn đi, cực kì không muốn đi!
Trong cốt truyện, lần đầu tiên Tử Mạt Nhi bất ngờ mọc đuôi cá là đang ở trong nhà của Quý An Hàn, lần này lại là ở một nơi công cộng!
Bị một mình Quý An Hàn nhìn thấy Tử Mạt Nhi mọc đuôi cá thì còn được, nếu như chút nữa sau khi cửa nhà kho bị mở ra, mấy người ngoài cũng nhìn thấy Tử Mạt Nhi mọc đuôi cá thì làm sao!
Bị mấy nhà khoa học biến thái kia bắt đi làm thí nghiệm nghiên cứu thì vẫn còn nhẹ đó! Nếu như bị con người biết người cá là có thật, vậy thì bọn họ sẽ điều tra khắp nơi rồi lùng bắt!
Không phải cô coi lòng người quá hiểm ác, mà là có vài con người thực sự không đáng tin.
Vì vậy, cô nhất định phải đến ngay biệt thự trên núi Cẩm Huy, lấy lại dây chuyền giúp Tử Mạt Nhi!
Cũng không biết tên khốn nào ác nhân ác đức cướp dây chuyền của Tử Mạt Nhi rồi còn vứt vào trong hồ bơi như vậy? May là Tử Mạt Nhi không có ngu, không có nhảy thẳng vào trong hồ bơi nhặt dây chuyền!
Trịnh Vũ Hiên muốn hỏi Lăng Vu Đề đi biệt thự trên núi Cẩm Huy làm gì, nhưng nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc cau chặt mày của Lăng Vu Đề, anh chỉ có thể tăng tốc độ.
"Tới biệt thự trên núi Cẩm Huy cần bao lâu?" Lăng Vu Đề nghiêng đầu hỏi Trịnh Vũ Hiên.
Trịnh Vũ Hiên tính toán tốc độ bây giờ của xe mình rồi trả lời: "Đại khái khoảng ba mươi phút."
Nửa tiếng đồng hồ! Vậy đợi bọn cô đến biệt thự trên núi Cẩm Huy, Tử Mạt Nhi có thể chịu nổi không?
Đột nhiên nghĩ đến một người, Lăng Vu Đề ngồi thẳng người: "A Hiên, đưa điện thoại của anh cho em mượn chút."
Nhận lấy di động của Trịnh Vũ Hiên, tìm số điện thoại của Quý An Hàn ở trong danh bạ.
Nếu như Tử Mạt Nhi ở biệt thự trên núi Cẩm Huy, như vậy Quý An Hàn nhất định cũng ở đó rồi. Cô gọi điện thoại kêu Quý An Hàn ra vớt dây chuyền, sau đó đưa cho Tử Mạt Nhi đeo không phải tốt rồi sao!
Điện thoại cứ kêu tút tút tút mãi, nhưng không có người nghe máy! Gọi liền mấy cuộc vẫn là trạng thái không có người nghe máy, nhìn thấy tin nhắn Tử Mạt Nhi gửi lần nữa nói mình bây giờ rất khát nước, Lăng Vu Đề có hơi cuống quýt.
"A Hiên, sắp chết người rồi, anh có thể chạy với tốc độ nhanh nhất đến biệt thự trên núi Cẩm Huy được không?"
Chết người? Như vậy không được rồi! Trịnh Vũ Hiên bị Lăng Vu Đề hù sợ, sau khi nói xong một tiếng "Ngồi vững" thì đạp mạnh cần ga.
Chiếc xe màu bạc lao vút đi như ánh sáng --
Bàn đầu tính rằng cần ba mươi phút mà hai mươi phút đã tới biệt thự trên núi Cẩm Huy, xe vừa dừng lại, Lăng Vu Đề cũng không kịp để ý Trịnh Vũ Hiên, xuống xe chạy thẳng vào bên trong Cẩm Huy.
Cô kéo một người mặc đồng phục lại hỏi: "Hồ bơi ở đâu?"
Nhân viên phục vụ mặc đồng phục bị khí thế của Lăng Vu Đề hù dọa, sợ hãi rụt rè chỉ một hướng: "Bên... bên..." Chữ "kia" còn chưa nói ra, Lăng Vu Đề đã chạy theo hướng nhân viên phục vụ chỉ.
Trịnh Vũ Hiên đuổi theo vào chỉ kịp nhìn thấy bóng dáng chạy vội của Lăng Vu Đề, vì thế đành tiếp tục đuổi theo.
Khi Lăng Vu Đề tới bên cạnh bể bơi, cô nhìn thấy chỗ này có nhiều người mặc lễ phục, bọn họ đứng cạnh nhau, dường như đang vây quanh một căn phòng. Nhiều người quá, Lăng Vu Đề cơ bản không nhìn thấy được tình hình trong đám người.
Tầm mắt đặt vào bể bơi bị ánh đèn chiếu vào, chăm chú nhìn xuống dưới nước, hình như vị trí ở gần giữa bể bơi có ánh sáng trắng lấp lánh không rõ ràng.
Không có bất cứ do dự nào, Lăng Vu Đề nhảy ùm một cái vào trong nước.
Bọt nước bắn rất cao, tiếng vang cũng không nhỏ, mọi người vốn để ý chỗ khác bây giờ đều nhìn về phía hồ bơi.
Trịnh Vũ Hiên vừa mới đuổi tới không kịp ngăn cản, may là anh còn nhớ Lăng Vu Đề biết bơi, bằng không còn sợ đến đau tim!
Mọi người đều nhìn cô gái mặc áo ba lỗ đen cùng quần cao bồi ngắn bơi lội trong bể bơi như người cá, sau đó nổi lên khỏi mặt nước.
Không thể nghi ngờ rằng ngoại hình của Lăng Vu Đề khiến người ta kinh diễm, dù bây giờ cô cả người đẫm nước nhưng không thấy có chút chật vật nào.
Bơi trở vào thành hồ bơi, duỗi tay ra để cho Trịnh Vũ Hiên kéo cô lên.
Quý An Hàn nhận ra hai người nên đi tới: "Vũ Hiên, sao các cậu lại đến đây?" Lúc nãy Quý An Hàn đang khuyên Tử Mạt Nhi mở cửa, không có để ý thấy bọn họ đến.
Lăng Vu Đề trừng mắt nhìn Quý An Hàn: "Anh mang theo di động là để trang trí sao? Tôi đã gọi cho anh mười tám cuộc điện thoại, sao anh không nghe điện thoại lấy một lần vậy?"
Bị Lăng Vu Đề la một trận, Quý An Hàn theo bản năng sờ túi của mình, sau đó phát hiện: "Chắc là di động của tôi ở trong xe, không có mang theo."
"Đúng rồi, cô đến thật đúng lúc, tiểu Tử nhốt mình trong nhà kho không chịu ra."
Anh cho người mở khóa rồi, nhưng Tử Mạt Nhi còn lấy cái gì đó chặn cửa, bất kể anh gọi thế nào, cô ấy vẫn không mở cửa!
Nói rồi, Quý An Hàn có hơi gấp gáp kéo tay Lăng Vu Đề đi, hi vọng cô có thể khuyên Tử Mạt Nhi mở cửa ra.
Trịnh Vũ Hiên sửng sốt một lát, thì ra Lăng Vu Đề gấp gáp chạy đến đây như thế, là vì Tử Mạt Nhi sao?
Lăng Vu Đề bị Quý An Hàn kéo đi mấy bước, cô bỗng nhiên hất tay Quý An Hàn ra: "Tôi đương nhiên sẽ bảo Tử Mạt Nhi đi ra, nhưng anh trước hết cho tất cả mọi người rời khỏi đây đi, bây giờ Tử Mạt Nhi không thể gặp bất cứ ai ngoại trừ tôi."
Mặc dù ôm một bụng nghi ngờ, nhưng đã giằng co với Tử Mạt Nhi đang trốn trong nhà kho gần nửa tiếng đồng hồ rồi, Quý An Hàn vẫn quyết định nghe theo Lăng Vu Đề.
Sau khi để toàn bộ mấy người kia rời đi, Quý An Hàn và Trịnh Vũ Hiên đứng ở xa giữ khoảng cách.
Sau một lúc quan sát xung quanh, Lăng Vu Đề mới đi đến cửa nhà kho nói: "Tử Mạt Nhi, là tôi, tôi nhặt dây chuyền về rồi, cô nhanh mở cửa đi!"
Beta: Aya Shinta
Có lẽ là nói hết những gì chôn giấu trong lòng qua nhiều năm nên Trịnh Vũ Hiên khá thoải mái, tăng độ hảo cảm với Lăng Vu Đề lên tám mươi lăm điểm!
Còn thiếu mười lăm điểm, Lăng Vu Đề không hi vọng xa vời rằng có thể nhanh chóng đạt đủ độ hảo cảm. Bây giờ chắc Trịnh Vũ Hiên xem cô là kiểu bạn tri kỉ, cũng không có thích nhiều.
Trịnh Vũ Hiên trừ bỏ thời gian ngày thứ hai và thứ ba, lịch trình mỗi ngày đều sắp xếp ổn thỏa rồi.
Ví dụ như tối thứ ba anh phải lên tàu Kate, vì ba bốn giờ rạng sáng thứ tư anh phải ra biển tự mình bắt cá.
Sau khi ăn tối xong, Trịnh Vũ Hiên dẫn Lăng Vu Đề ra tàu Kate. Vừa mới đến bãi biển, Lăng Vu Đề nhận được tin nhắn cầu cứu của Tử Mạt Nhi gửi đến.
Trong tin nhắn nói dây chuyền của cô ấy bị người ta cướp vứt vào bể bơi rồi, một mình cô ấy bây giờ đang trốn ở phòng kho bên cạnh bể bơi không dám đi ra. Đuôi cá đã mọc ra rồi, không có nước biển, cô ấy rất khó chịu! Theo sau đó còn đính kèm địa chỉ nơi cô ấy trốn.
Nhìn thấy nội dung tin nhắn, Lăng Vu Đề chỉ còn dư lại tiếng mẹ kiếp!
Trịnh Vũ Hiên cởi dây an toàn ra chuẩn bị xuống xe, thấy vẻ mặt khó chịu của Lăng Vu Đề, anh nhăn mày lại: "Có gì sao?"
Lăng Vu Đề gật đầu, hơi nghiến răng nghiến lợi nói: "Phải, em có việc! Nhanh đưa em tới biệt thự trên núi Cẩm Huy đi!"
Cô không muốn đi, cực kì không muốn đi!
Trong cốt truyện, lần đầu tiên Tử Mạt Nhi bất ngờ mọc đuôi cá là đang ở trong nhà của Quý An Hàn, lần này lại là ở một nơi công cộng!
Bị một mình Quý An Hàn nhìn thấy Tử Mạt Nhi mọc đuôi cá thì còn được, nếu như chút nữa sau khi cửa nhà kho bị mở ra, mấy người ngoài cũng nhìn thấy Tử Mạt Nhi mọc đuôi cá thì làm sao!
Bị mấy nhà khoa học biến thái kia bắt đi làm thí nghiệm nghiên cứu thì vẫn còn nhẹ đó! Nếu như bị con người biết người cá là có thật, vậy thì bọn họ sẽ điều tra khắp nơi rồi lùng bắt!
Không phải cô coi lòng người quá hiểm ác, mà là có vài con người thực sự không đáng tin.
Vì vậy, cô nhất định phải đến ngay biệt thự trên núi Cẩm Huy, lấy lại dây chuyền giúp Tử Mạt Nhi!
Cũng không biết tên khốn nào ác nhân ác đức cướp dây chuyền của Tử Mạt Nhi rồi còn vứt vào trong hồ bơi như vậy? May là Tử Mạt Nhi không có ngu, không có nhảy thẳng vào trong hồ bơi nhặt dây chuyền!
Trịnh Vũ Hiên muốn hỏi Lăng Vu Đề đi biệt thự trên núi Cẩm Huy làm gì, nhưng nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc cau chặt mày của Lăng Vu Đề, anh chỉ có thể tăng tốc độ.
"Tới biệt thự trên núi Cẩm Huy cần bao lâu?" Lăng Vu Đề nghiêng đầu hỏi Trịnh Vũ Hiên.
Trịnh Vũ Hiên tính toán tốc độ bây giờ của xe mình rồi trả lời: "Đại khái khoảng ba mươi phút."
Nửa tiếng đồng hồ! Vậy đợi bọn cô đến biệt thự trên núi Cẩm Huy, Tử Mạt Nhi có thể chịu nổi không?
Đột nhiên nghĩ đến một người, Lăng Vu Đề ngồi thẳng người: "A Hiên, đưa điện thoại của anh cho em mượn chút."
Nhận lấy di động của Trịnh Vũ Hiên, tìm số điện thoại của Quý An Hàn ở trong danh bạ.
Nếu như Tử Mạt Nhi ở biệt thự trên núi Cẩm Huy, như vậy Quý An Hàn nhất định cũng ở đó rồi. Cô gọi điện thoại kêu Quý An Hàn ra vớt dây chuyền, sau đó đưa cho Tử Mạt Nhi đeo không phải tốt rồi sao!
Điện thoại cứ kêu tút tút tút mãi, nhưng không có người nghe máy! Gọi liền mấy cuộc vẫn là trạng thái không có người nghe máy, nhìn thấy tin nhắn Tử Mạt Nhi gửi lần nữa nói mình bây giờ rất khát nước, Lăng Vu Đề có hơi cuống quýt.
"A Hiên, sắp chết người rồi, anh có thể chạy với tốc độ nhanh nhất đến biệt thự trên núi Cẩm Huy được không?"
Chết người? Như vậy không được rồi! Trịnh Vũ Hiên bị Lăng Vu Đề hù sợ, sau khi nói xong một tiếng "Ngồi vững" thì đạp mạnh cần ga.
Chiếc xe màu bạc lao vút đi như ánh sáng --
Bàn đầu tính rằng cần ba mươi phút mà hai mươi phút đã tới biệt thự trên núi Cẩm Huy, xe vừa dừng lại, Lăng Vu Đề cũng không kịp để ý Trịnh Vũ Hiên, xuống xe chạy thẳng vào bên trong Cẩm Huy.
Cô kéo một người mặc đồng phục lại hỏi: "Hồ bơi ở đâu?"
Nhân viên phục vụ mặc đồng phục bị khí thế của Lăng Vu Đề hù dọa, sợ hãi rụt rè chỉ một hướng: "Bên... bên..." Chữ "kia" còn chưa nói ra, Lăng Vu Đề đã chạy theo hướng nhân viên phục vụ chỉ.
Trịnh Vũ Hiên đuổi theo vào chỉ kịp nhìn thấy bóng dáng chạy vội của Lăng Vu Đề, vì thế đành tiếp tục đuổi theo.
Khi Lăng Vu Đề tới bên cạnh bể bơi, cô nhìn thấy chỗ này có nhiều người mặc lễ phục, bọn họ đứng cạnh nhau, dường như đang vây quanh một căn phòng. Nhiều người quá, Lăng Vu Đề cơ bản không nhìn thấy được tình hình trong đám người.
Tầm mắt đặt vào bể bơi bị ánh đèn chiếu vào, chăm chú nhìn xuống dưới nước, hình như vị trí ở gần giữa bể bơi có ánh sáng trắng lấp lánh không rõ ràng.
Không có bất cứ do dự nào, Lăng Vu Đề nhảy ùm một cái vào trong nước.
Bọt nước bắn rất cao, tiếng vang cũng không nhỏ, mọi người vốn để ý chỗ khác bây giờ đều nhìn về phía hồ bơi.
Trịnh Vũ Hiên vừa mới đuổi tới không kịp ngăn cản, may là anh còn nhớ Lăng Vu Đề biết bơi, bằng không còn sợ đến đau tim!
Mọi người đều nhìn cô gái mặc áo ba lỗ đen cùng quần cao bồi ngắn bơi lội trong bể bơi như người cá, sau đó nổi lên khỏi mặt nước.
Không thể nghi ngờ rằng ngoại hình của Lăng Vu Đề khiến người ta kinh diễm, dù bây giờ cô cả người đẫm nước nhưng không thấy có chút chật vật nào.
Bơi trở vào thành hồ bơi, duỗi tay ra để cho Trịnh Vũ Hiên kéo cô lên.
Quý An Hàn nhận ra hai người nên đi tới: "Vũ Hiên, sao các cậu lại đến đây?" Lúc nãy Quý An Hàn đang khuyên Tử Mạt Nhi mở cửa, không có để ý thấy bọn họ đến.
Lăng Vu Đề trừng mắt nhìn Quý An Hàn: "Anh mang theo di động là để trang trí sao? Tôi đã gọi cho anh mười tám cuộc điện thoại, sao anh không nghe điện thoại lấy một lần vậy?"
Bị Lăng Vu Đề la một trận, Quý An Hàn theo bản năng sờ túi của mình, sau đó phát hiện: "Chắc là di động của tôi ở trong xe, không có mang theo."
"Đúng rồi, cô đến thật đúng lúc, tiểu Tử nhốt mình trong nhà kho không chịu ra."
Anh cho người mở khóa rồi, nhưng Tử Mạt Nhi còn lấy cái gì đó chặn cửa, bất kể anh gọi thế nào, cô ấy vẫn không mở cửa!
Nói rồi, Quý An Hàn có hơi gấp gáp kéo tay Lăng Vu Đề đi, hi vọng cô có thể khuyên Tử Mạt Nhi mở cửa ra.
Trịnh Vũ Hiên sửng sốt một lát, thì ra Lăng Vu Đề gấp gáp chạy đến đây như thế, là vì Tử Mạt Nhi sao?
Lăng Vu Đề bị Quý An Hàn kéo đi mấy bước, cô bỗng nhiên hất tay Quý An Hàn ra: "Tôi đương nhiên sẽ bảo Tử Mạt Nhi đi ra, nhưng anh trước hết cho tất cả mọi người rời khỏi đây đi, bây giờ Tử Mạt Nhi không thể gặp bất cứ ai ngoại trừ tôi."
Mặc dù ôm một bụng nghi ngờ, nhưng đã giằng co với Tử Mạt Nhi đang trốn trong nhà kho gần nửa tiếng đồng hồ rồi, Quý An Hàn vẫn quyết định nghe theo Lăng Vu Đề.
Sau khi để toàn bộ mấy người kia rời đi, Quý An Hàn và Trịnh Vũ Hiên đứng ở xa giữ khoảng cách.
Sau một lúc quan sát xung quanh, Lăng Vu Đề mới đi đến cửa nhà kho nói: "Tử Mạt Nhi, là tôi, tôi nhặt dây chuyền về rồi, cô nhanh mở cửa đi!"
/477
|