Con Rể Quyền Quý

Chương 216-225

/973


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 216:



“Cái gì cũng được, bọn họ không chê.” Trương Thác cười nói.



Lâm Ngữ Lam nhìn kỹ thực đơn, gọi món cũng là một loại kiến thức, đúng lúc này bên ngoài ghế lô một giọng nữ bắt mãn vang lên.



“Là ai ngồi ở ghế ngũ điều cửu? Không biết tôi là ai sao?”



Giọng nói này vừa truyền tới, cửa ghế lô liền bị đẩy ra từ bên ngoài.



Lâm Ngữ Lam hơi nhíu mày, liếc mắt nhìn về phía cửa ghế lô, liền nhìn thấy một bóng người quen thuộc.



Mà những người ở bên ngoài ghế lô cũng nhìn thấy Lâm Ngữ Lam, đây là một phụ nữ trẻ hơn hai mươi tuổi, ăn ặc lộng lẫy và đeo một chiếc vòng ngọc trai, tóc ngắn trên đầu được uốn xoăn trông rất xinh đẹp, nhưng so với Lâm Ngữ Lam thì vẫn còn kém hơn cô hai bậc.



“Này, tôi tưởng người ngồi trong ghé lô chín mươi lăm cao quý là ai chứ, hóa ra là chị Lâm của chúng ta, nghe nói trong trận hỏa hoạn hôm đó chị đã suýt chết?” Người phụ nữ nhìn Lâm Ngữ Lam vẻ mặt khó chịu.



Lâm Ngữ Lam khẽ mỉm cười: “Tôi làm cô Chu thất vọng rồi, cũng may mắn được sống sót, sao thế, cô Chu lại muốn ghế lô này à? Tôi có thể nhường cho cô đấy.”



Trương Thác chỉ lần liếc mắt nhìn đã tháy giữa hai người này có gì đó không ổn.



Người phụ nữ xua tay với vẻ mặt khó chịu: “Không cần đâu, ghế lô mà chủ tịch Lâm đã đặt trước Chu Tử Du tôi sao dám ngồi, tôi nghe nói chủ tịch Lâm đây đã kết hôn rồi, đây là chồng của cô sao?”



Ánh mắt Chu Tử Du đánh giá Trương Thác: “Chậc chậc, bộ quần áo anh mặc bình thường vậy, tôi nghe Trịnh Sở nói anh ở rể nhà họ Lâm, xem ra địa vị của anh cũng không cao lắm, đẹp trai thì thế nào chứ, cậu nên cân nhắc việc ly hôn với họ Lâm đi, đến ở rể nhà họ Chu chúng tôi đây này, em gái tôi gần đây cũng đang chọn người chồng như ý, cách đối đãi chắc chắn tốt hơn anh ở nhà họ Lâm.”



Trương Thác gãi gãi đầu, nhìn Chu Tử Du có chút ngượng ngùng: “Tôi xin lỗi, tùy tiện hỏi cô một câu, em gái cô là cọng lông chỉm nào vậy?”



*Hả?” Chu Tử Du bị câu hỏi của Trương Thác làm cho sững sờ, sau đó sắc mặt thay đổi: “Lâm Ngữ Lam, người nhà của cô mà cô cũng không biết quản sao?”



“Xin lỗi cô Chu.” Lâm Ngữ Lam cười với Chu Tử Du: “Chuyện của nhà tôi vẫn luôn lo chồng tôi làm chủ.”



Chu Tử Du vừa nghe thấy vậy, sắc mặt trở nên rất khó coi: “Được lắm, mấy người được lắm, sẽ có ngày máy người sẽ hồi hận thôi!”



Chu Tử Du nói một cách hung ác, sau đó vung cánh tay bỏ đi.



Sau khi Chu Tử Du rời đi, Lâm Ngữ Lam khó hiểu nói: “Thật kỳ lạ, sao lại gặp cô ta ở đây nhỉ?”



“Là ai thế?” Trương Thác tò mò hỏi, anh chưa bao giờ nghe thấy Lâm Ngữ Lam nhắc đến người phụ nữ họ Chu này, lần trước đến hội nghị ngoài trời cũng không thấy.



Lâm Ngữ Lam trả lời: “Chị họ của Trịnh Sở.”



*ÒI” Trương Thác gật đầu ngạc nhiên, tên Trịnh Sở đó, anh vẫn còn có ấn tượng, ở nhà hàng Địch Thánh Đắc hồi trước, đúng là khiến mình không thẻ chịu ni.



Ngồi trong ghế lô một lúc, Trương Thác nhận được tin nhắn của Bạch Trì trong điện thoại.



“Bà xã, bọn họ đến rồi, anh xuống gọi họ.”



*Hả?” Chu Tử Du bị câu hỏi của Trương Thác làm cho sững sờ, sau đó sắc mặt thay đổi: “Lâm Ngữ Lam, người nhà của cô mà cô cũng không biết quản sao?”



“Xin lỗi cô Chu.” Lâm Ngữ Lam cười với Chu Tử Du: “Chuyện của nhà tôi vẫn luôn lo chồng tôi làm chủ.”



Chu Tử Du vừa nghe thấy vậy, sắc mặt trở nên rất khó coi: “Được lắm, mấy người được lắm, sẽ có ngày máy người sẽ hồi hận thôi!”



Chu Tử Du nói một cách hung ác, sau đó vung cánh tay bỏ đi.



Sau khi Chu Tử Du rời đi, Lâm Ngữ Lam khó hiểu nói: “Thật kỳ lạ, sao lại gặp cô ta ở đây nhỉ?”



“Là ai thế?” Trương Thác tò mò hỏi, anh chưa bao giờ nghe thấy Lâm Ngữ Lam nhắc đến người phụ nữ họ Chu này, lần trước đến hội nghị ngoài trời cũng không thấy.



Lâm Ngữ Lam trả lời: “Chị họ của Trịnh Sở.”



*ÒI” Trương Thác gật đầu ngạc nhiên, tên Trịnh Sở đó, anh vẫn còn có ấn tượng, ở nhà hàng Địch Thánh Đắc hồi trước, đúng là khiến mình không thẻ chịu nỗi.
Chương 217:



Ngồi trong ghế lô một lúc, Trương Thác nhận được tin nhắn của Bạch Trì trong điện thoại.



“Bà xã, bọn họ đến rồi, anh xuống gọi họ.”



“Lão đại, anh không sợ chị dâu ghen sao?” Vị Lai thản nhiên mỉm cười, tuy nói như vậy nhưng vẫn chủ động ôm chặt lầy Trương Thác.



Nguyệt Thần cũng ôm chặt Trương Thác, cái ôm này giống như là giữa anh em với nhau, không có bát kỳ tình cảm nào khác.



“Đừng lo lắng, chị dâu không keo kiệt như vậy.” Trương Thác xua tay.



“Lão đại, người ta cũng muốn ôm!” Hải Thần cơ bắp cường tráng nhìn Trương Thác với vẻ mặt ngượng ngùng.



Bạch Trì vặn lại: “Mẹ ơi, tôi muốn óil”



Ai có thể tưởng tượng được rằng người đàn ông vạm vỡ.



trắng trẻo quyến rũ này lại là người làm chắn kinh hạm đội trên biển của các nước?



Mà những người được mọi người coi là đang chơi trò cosplay này, bất kỳ một người nào, trên thế giới này, đều có địa vị rất cao. Phải nói trong số những người này, người có thân phận bình thường nhát thì cũng là Feinberg Ki rồi.



Nhiều người chưa từng nghe đến dòng họ Feinberg này, thậm chí một số người giàu có còn không biết đến sự tồn tại của dòng họ này, nhưng ở đẳng cấp hàng đầu thế giới, cái tên Feinberg thì ai cũng biết, đây được mệnh danh là dòng họ giàu nhất thế giới, nghe nói rằng thu nhập hàng năm của gia tộc Ferreth có thể bắt kịp tổng GDP của cả nước trong một năm!



Tuy nhiên, trong nhóm người này, Feinberg với tư cách là người thừa kế duy nhát của gia tộc, có vẻ bình thường, bởi vì anh ta chỉ có tiền, tiền không thể tiêu hết! Lão già của Feinberg phải mát rất nhiều công sức mới có thể đưa Feinberg gia nhập đảo Quang Minh, sau nhiều lần trải qua sinh tử, Feinberg, Bạch Trì và những người khác trở thành anh em sinh tử.



Sau khi Trương Thác và mọi người ôm nhau, cùng bọn họ bước lên lầu.



“Lão đại, anh không biết, hôm qua mấy người này sau khi nghe tin mời chị dâu đi ăn cơm đều rất kích động. Em ước chừng cả đêm không ngủ.” Bạch Trì đi theo sau Trương Thác nói.



“Ha, nói y như là mình anh ngủ vậy.” Tóc Đỏ liếc mắt nhìn hắn.



Những người này tình như thủ túc, đối với Trương Thác vô cùng kính trọng, đừng nhìn Trương Thác đùa giỡn mà nhằm lẫn, kỳ thật Trương Thác chỉ cần ra lệnh, bọn họ sẽ không do dự thực hiện nó. Loại tôn trọng này là từ trái tim.



Khi họ lên lầu, Chu Tử Du tình cờ nhìn tháy.



Khi nhìn thấy nhóm người giống như đang cosplay này, khuôn mặt Chu Tử Du lập tức lộ ra vẻ khinh thường, theo ý cô ta thì đây đều là một đám làm việc không đàng hoàng, thứ đồ không có triển vọng, hơn nữa nghe nói đều là bạn của con rễ ở rễ nhà họ Lâm. Họ Lâm kia mời họ đến khách sạn để dùng bữa, tất cả liền đều phấn khích đến mức không thể ngủ ?



Đứng bên cạnh Chu Tử Du là người đàn ông đẹp trai cao ráo mặc vest giày da, chỉ cần nhìn, người ta cũng đã cảm thấy thân phận phi thường.



Chu Tử Du ôm cánh tay của người đàn ông: “Chồng à, vừa rồi em bị ức hiếp, anh phải báo thù cho em!”



“Ức hiếp em?” Người đàn ông sắc mặt thay đổi: “Ai?”



“Chính là người dẫn đầu đám người kia.” Chu Tử Du đưa tay ra chỉ vào Trương Thác đang đi cùng với Bạch Trì và những người khác.



Người đàn ông kia hừ lạnh: “Chỉ là một lũ hè mà thôi, đừng lo lắng, chồng của em sẽ giúp em dạy dỗ bọn họ!”



“Moah, chồng của em thật tuyệt!” Chu Tử Du hôn lên mặt người đàn ông đẹp trai, sau đó cay đẳng nhìn Trương Thác, con rể nhà họ Lâm dám vô lễ với chính mình! Anh ta dựa vào cái gì chứ!



Lâm Ngữ Lam lo lắng ngồi trên ghế trong phòng bao của nhà hàng Tân Khải, suy nghĩ về những gì sẽ nói đầu tiên khi nhìn thấy bạn của Trương Thác.



Trong lúc Lâm Ngữ Lam còn đang suy nghĩ, cửa phòng bao mở ra, trước cửa xuất hiện một vài bóng người, khiến Lâm Ngữ Lam thực sự kinh ngạc.



Lâm Ngữ Lam đã từng thấy Bạch Trì, nhìn những người kia, Lâm Ngữ Lam không ngờ rằng bạn của Trương Thác đều là người nước ngoài.



“Chào chị dâu!”
Chương 218:



Ngay khi Bạch Trì và những người khác bước vào phòng, họ đồng loạt đứng lên chào, cảnh này giống như nhìn thấy chị dâu xã hội đen.



Trương Thác lau mồ hôi trên trán: “Được rồi, vợ à, để anh giới thiệu em với họ. Tên tiểu tử này em gặp rồi, tên là Bạch Trì.”



“Bạch… Trì…” Lâm Ngữ Lam bị cái tên Bạch Trì này làm cho kinh ngạc, thật sự phải làm cho người ta nghĩ nhiều.



Bạch Trì ngượng ngùng cười cười, gật đầu chào: “Chị dâu.”



Trương Thác lại chỉ vào Hải Thần: “Đây là Ter, người Mỹ, là một thủy thủ, thích người khác gọi Hải Thần.”



“Chào chị dâu.” Hải Thần cười với Lâm Ngữ Lam.



“Đây là Khương Nhi.” Trương Thác giới thiệu Vị Lai với Lâm Ngữ Lam: “Nha đầu này mới hai mươi tuổi, thích nghiên cứu một chút công nghệ. Mọi người đều gọi cô ấy là Vị Lai, cũng là một loại kỳ vọng đối với cô ấy.”



“Chào chị dâu.” Vị Lai xông đến chỗ Lâm Ngữ Lam làm ra điệu bộ cúi chào, giống như nữ nhân cổ đại.



Lâm Ngữ Lam che miệng cười khúc khích: “Em gái Khương Nhi, em thật là thú vị.”



“Đây là Feinberg, một người giàu có.”



“Chào chị dâu!” Feinberg hét lên.



Tiếng chị dâu này của Feinberg khiến Lâm Ngữ Lam không kịp phản ứng, rốt cuộc thì là Bạch Trì, Khương Nhị, hay Ter trông cũng trạc tuổi Trương Thác, nhưng Feinberg rõ ràng là lớn hơn Trương Thác mà cũng gọi là chị dâu, hơi có chút hỗn loạn.



Bạch Trì như nhìn ra được suy nghĩ của Lâm Ngữ Lam nên liền giải thích: “Chị dâu, bọn em so với những người khác không giống, đều đã sắp xép vai về hét rồi, cho nên Feinberg gọi chị là chị dâu là đúng rồi.”



Lâm Ngữ Lam nghi ngờ nhìn Trương Thác.



Trương Thác gãi gãi đầu: “Vợ à, chuyện này, sau này anh sẽ giải thích cho em hiểu, đây là Locker, bởi vì tóc của cậu ấy, nên mọi người đều thích gọi cậu ấy là Tóc Đỏ.”



Trương Thác giới thiệu thanh niên tóc đỏ với Lâm Ngữ Lam.



“Chào chị dâu.” Tóc Đỏ nhe răng cười.



Cuối cùng, Trương Thác giới thiệu Nguyệt Thần với Lâm Ngữ Lam: “Vợ à, người này em nhất định phải có quan hệ tốt, Lilith, năm nay bốn hai tuổi.”



“Chị dâu.” Nguyệt Thần cười với Lâm Ngữ Lam.



“Bốn mươi hai tuổi!” Lâm Ngữ Lam há to mồm, kinh ngạc nhìn Nguyệt Thần trước mặt, nếu như Trương Thác không nói, cô cũng chỉ cho rằng cô ấy là một thiếu nữ mới hai mốt hai hai tuổi thôi!



Không có người phụ nữ nào là không yêu cái đẹp, sau khi biết được tuổi thật của Nguyệt Thần, lần đầu tiên Lâm Ngữ Lam muốn biết bí mật bảo dưỡng của đối phương.



“Được rồi, vợ à, đợi lát nữa em trò chuyện với Lilith là được rồi. Mọi người, đây là vợ tôi, đã có giấy chứng nhận rồi rồi, Lâm Ngữ Lam.” Trương Thác lúc nói đã có giấy chứng nhận rồi, trên mặt tràn đầy hạnh phúc, loại ngọt ngào đó tất cả mọi người đều để trong mắt.



Lâm Ngữ Lam hơi cúi đầu chào mọi người: “Xin chào mọi người, tôi với Trương Thác đã ở bên nhau lâu như vậy rồi. Lần đầu tiên mời các mọi người ăn tối là chuyện tôi nên làm.”



“Chị dâu, chị nói cái gì vậy! Rõ ràng là bọn họ không tới chào chị, lát nữa mọi người nhất định phải bị phạt ba chén!” Bạch Trì xua tay.



“Đúng, đúng, ba chén tự phạt, ba chén tự phạt.” Hải Thần gật đầu liên tục.



Lần này, Lâm Ngữ Lam cuối cùng đã rõ, vừa nãy Trương Thác nói bạn anh hơi quá nhiệt tình là ý gì, nhiệt tình đến mức khiến cô hơi ngượng, vội vàng chào hỏi mọi người lên bàn.



“Nào, mọi người mau ngồi xuống đi, phục vụ, mang thức ăn lên.”



Lâm Ngữ Lam gọi rượu ngon và thức ăn ngon lên.



Là một nữ cường nhân giới thương nghiệp, khả năng xã giao của Lâm Ngữ Lam cực kỳ mạnh. Mỗi người trong nhóm Bạch Trì đều có thân phận phi phàm, cũng không phải người hay ngại ngùng, mặc dù là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng cũng rất dễ dàng tiếp chuyện, khiến Lâm Ngữ Lam nói chuyện vui vẻ không ngừng.



Trong lúc đó, Lâm Ngữ Lam lại hiếu kỳ hỏi thăm quần áo trên người Vị Lai và Nguyệt Thần mua ở đâu, cô thấy rất đẹp nên cũng muốn có một bộ.



Nguyệt Thần và Vị Lai đều tỏ vẻ mình có thể tặng cho Lâm Ngữ Lam một bộ.
Chương 219:



Trương Thác ngồi bên cạnh nghe mà khó hiểu không thôi, quần áo trên người Vị Lai còn dễ, nghe nói trước đó Vị Lai đạt được sự ủng hộ từ quốc gia, cầm không ít vật liệu cấp cao để nghiên cứu, kết quả làm ra đồ phi hành mang kiểu dáng cổ phục Trung Quốc. Trương Thác suy đoán nó hẳn là bộ quần áo trên người Vị Lai, không nói trước chỉ phí mất bao nhiêu, chỉ tính vật liệu cũng cực kỳ hiếm có, có tiền cũng mua không được.



Mà bộ trên người Nguyệt Thần thì là do thánh nữ Nguyệt Thần Điện lưu truyền từ xưa tới nay, nói trắng ra thì chính là văn vật, cả Thần Điện cũng chỉ có hai bộ.



Có lẽ người Trung Quốc không biết đến Nguyệt Thần Điện, nhưng ở vùng giáp biên giới Án Độ thì không ai không biết Nguyệt Thần Điện, đây chính là giáo phải lớn có mấy trăm vạn giáo đồ, sức ảnh hưởng của nó cực kỳ đáng sợ.



Một bữa cơm ăn rất vui vẻ, ban đầu Lâm Ngữ Lam còn cảm thấy khó đọc tên của mọi người, nhưng rồi cũng quen dần.



Nhưng Lâm Ngữ Lam không biết là, những cái tên mà cô gọi lên, dù là Ter, vẫn là Lilith, hoặc là Locker, đều là danh xưng của ác ma phương tây, mỗi một tên đều có tính đại biểu cực cao.



Chủ đề mà phụ nữ buôn với nhau đơn giản chính là đồ trang điểm hoặc trang sức.



Mà đàn ông với nhau thì chính là chuốc rượu và chém gió.



Dưới nhà hàng Tân Khải đỗ mười chiếc minibus, cửa xe mở ra, trên mỗi chiếc xe đều đi xuống bảy người, tổng cộng 35 người, tất cả đều kiểu áo Tôn Trung Sơn màu đen, đứng ở dưới lầu nhà hàng Tân Khải.



Một người đàn ông trung niên có mái tóc húi cua, tay chống gậy đầu rồng đang dẫn đầu, nhìn chằm chằm cổng nhà hàng Tân Khải.



“Chính là nhà hàng này, tình báo nói rằng cô ta đặt trước phòng 5.9.” Một người đên bên người trung niên người đàn ông trung niên tóc húi cua thì thầm.



Trung niên tóc húi cua gật nhẹ đầu, nhẹ nhàng mở miệng: “Thông báo cho mọi người hãy phân tán tiến vào, đầu tiên là nhiệm vụ do Ám Dạ tiếp nhận thất bại, sau đó là Thứ Mai mắt hơn mười người ở Ngân Châu, bên cạnh cô ta chắc chắn có cao thủ, lần này toàn thể tinh anh của Ân Sát chúng ta đã xuất động, chỉ cho phép thành công, không cho phép thắt bại, cơ hội lên đảo là cực kỳ hiếm có.”



“Đã rõi”



Người đứng bên người đàn ông trung niên tóc húi cua gật nhẹ đầu, sau đó chuyển mệnh lệnh xuống dưới, ba mươi lăm người đang đứng trước nhà hàng Tân Khải đều tản ra.



Người thanh niên tóc húi cua chống gậy, lấy ra một tắm khăn che miệng ho khan hai tiếng, đi vào cửa chính nhà hàng Tân Khải, trong túi của anh ta có một tắm ảnh của Lâm Ngữ Lam.



Ấn Sát! Đây là tổ chức sát thủ mạnh thứ hai trong thế lực ngầm của toàn bộ khu vực Tây Bắc, mạnh hơn cả Thứ Mai, khiến người khác phải dè chừng.



Nhân số của Ản Sát không nhiều, nhưng ai cũng là tỉnh anh, người đứng đầu tổ chức lại còn là người nắm giữ kỷ lục kinh khủng từng trảm cả trăm người!



Ngay khi thủ lĩnh Än Sát bước chân vào nhà hàng Tân Khải, Tóc Đỏ đang chuyện trò vui vẻ trong nhà ăn biến sắc, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt thì sắc mặt của anh ấy lại khôi phục như thường.



Tóc đỏ cười ha hả nói với Trương Thác: “Lão đại, nghe nói Trung Quốc các anh có sở hữu một loại rượu cổ cực kỳ mạnh. Em muốn thử.”



Trương Thác cùng nhóm Tóc Đỏ là anh em sống chết có nhau, nói không khoa trương, chứ chỉ cần một người trong số họ cởi quần là người khác đều biết đối phương muốn làm gì rồi, Tóc Đỏ vừa nói thế, những người trong phòng, ngoài Lâm Ngữ Lam ra, đều nhận ra có điều không ồn.



“Tóc Đỏ, tôi đi mua cho cậu, là rượu xái đấy, tôi biết loại nào là loại mạnh nhát. Hải Thần, đi theo giúp tôi đi.” Bạch Trì nói xong thì đứng dậy, gọi Hải Thần định ra ngoài.



Hải Thần gật nhẹ đầu.



Hai người vừa đứng dậy, thì thấy Lâm Ngữ Lam cũng đứng lên: “Đề tôi đi, mọi người là khách, làm sao có thể để mọi người đi mua chứ.”



“Đúng đấy. Các cậu cứ ngồi xuống, tôi và vợ đi là được rồi.” Trương Thác ra hiệu với nhóm Bạch Trì.



Nhóm Bạch Trì gật nhẹ đầu, lại ngồi xuống.



Trương Thác và Lâm Ngữ Lam sóng vai ra ngoài, trong khách sạn này cũng không có rượu xái, phải đến siêu thị ngoài khách sạn để mua.



Có Trương Thác dẫn đầu, người của Ản Sát không thể phát hiện Lâm Ngữ Lam, trong phương diện ẩn nấp hành tung, Trương Thác có thể bỏ xa người của Ản Sát mười mấy con phó.



Sau khi Trương Huyên và Lâm Ngữ Lam rời đi, Bạch Trì lên tiếng: “Tóc đỏ, tình hình thế nào rồi?”



“Tôi cảm giác có gì đó không đúng.” Tóc Đỏ lắc đầu.



Người ở đây đều biết, độ mẫn cảm của Tóc Đỏ vượt xa người thường, gần như đạt tới cảnh giới biết trước, mặc dù không khoa trương như trong sách viết và trong phim ảnh, nhưng dự cảm trong một vài tình huống vẫn cực kỳ chính xác.



Mọi người vô thức nhìn sang Vị Lai.
Chương 220:



Vị Lai lầy ra một khối vuông nhỏ chỉ tầm hai centimet, vừa đi vừa về xoay máy lần, khối vuông nhỏ như là điện thoại gấp, được thành một cái máy tính bảng mỏng dính. Trên màn hình có thể trông thấy tất cả mọi chuyện xảy ra trong nhà hàng Tân Khải.



Vị Lai có thói quen, mỗi khi đến đâu đều sẽ gắn thiết bị giám sát. Bây giờ, trên máy tính bảng hiện ra chính là camera trong trong nhà hàng Tân Khải.



Mọi người nhìn máy tính bảng, lập tức thấy thủ lĩnh Ân Sát chống gậy đang đi vào khách sạn.



Giờ phút này, người của Ân Sát còn không biết hành tung của mình đã hoàn toàn bị người ta nắm giữ, bọn họ chia ra tiến vào nhà hàng Tân Khải, sau đó tụ tập tại trước phòng riêng 5..9



“Theo tình báo, còn mấy người không liên quan đang bên cạnh mục tiêu nhiệm vụ, có ra tay không ạ.”



Thủ lĩnh Ân Sát nhìn phòng riêng trước mặt, hai tay nắm lấy cây gậy chống đầu rồng, hờ hững nói: “Giết hết!”



Đám người Ản Sát gật đầu, trên mặt bọn họ mang theo sát ý lạnh lẽo, đi đến trước cửa phòng rồi đẩy nó ra.



Cửa phòng riêng mở ra.



Những người đang ngồi ở bên trong đều nở nụ cười nhìn ra trước cửa.



Người của Ản Sát ngay lập tức vọt vào bên trong, bọn họ đều là sát thủ có kinh nghiệm phong phú, đều là tinh anh, đã quyết định giết hết tất cả những người liên quan đến mục tiêu nhiệm vụ, vậy thì sẽ không hề do dự.



Xông vào bên trong phòng, người của Ản Sát không tạo ra tiếng động dư thừa nào, trong mắt của bọn họ chỉ có mục tiêu, bọn hắn khát máu liềm láp bờ môi, người trong phòng trong mắt bọn họ, lập tức sắp biến thành thi thể đến nơi.



“Ai ở bên trên?” Bạch Trì lắc nhẹ rượu đỏ trong ly, rõ ràng sát thủ đã vọt vào bên trong rồi mà anh vẫn không hề gấp gáp.



Dưới tòa nhà khách sạn Tân Khải.



Trương Thác cùng Lâm Ngữ Lam cũng đang xếp hàng bước ra khỏi cửa khách sạn.



“Ông xã, sao anh lại có nhiều bạn bè nước ngoài như vậy?” Lâm Ngữ Lam hiều kỳ hỏi.



Trương Thác gãi đầu: “Trước đây anh sống không cố định, chạy đến khắp nơi trên thế giới, nên đã quen nhau.”



“Hừm!” Lâm Ngữ Lam bĩu môi, cô chìm vào bể tình, cũng chưa từng gặp qua dáng vẻ của nữ vương băng sơn đó trước đây, ngược lại còn giống như một cô bé chưa trưởng thành nữa: “Anh nói thử xem, Khương Nhi và Lilith trông đều xinh đẹp như thế, anh đã từng động lòng chưa?”



Trương Thác loạng choạng, đưa tay ngoắc chiếc mũi cao thẳng đứng của Lâm Ngữ Lam: “Bà xã, em nghĩ cái gì đấy.”



Lâm Ngữ Lam ngoẹo đầu đi, không nhìn Trương Thác, trong lòng tự lẫm bẩm một mình, ôi chao, mình đây là làm sao vậy, làm cái gì mà lại suy nghĩ những chuyện vớ vẫn này chứ?



Trương Thác mỉm cười, dáng vẻ ghen tuông của người phụ nữ này, thật là đáng yêu, hai người họ bước vào trong một cái siêu thị, mua rượu Nhị Oa Đầu (*) mà Tóc Đỏ vừa mới đề nghị.



(*) một loại rượu trắng có mùi thơm nhẹ được làm từ lúa miền, giá thành rẻ nên rất phổ biến Trong nhà hàng Tân Khải.



Ba mươi lăm tên sát thủ đến từ Ân Sát, tất cả đều nằm trên đất, nhìn bọn họ trông có vẻ tứ chỉ còn nguyên vẹn nhưng lại không thể nào cử động được.



Tên cằm đầu của Ản Sát cũng nằm giống như thé, cây gậy đầu rồng của hắn ta bị ném sang bên cạnh.



“Các người! Các người là ail” Tên cầm đầu của Ẳn Sát hoảng sợ nhìn 6 người trước mặt.



“Hỏi bọn tôi là ai sao?” Tóc đỏ hừm lạnh một tiếng: “Än Sát các người làm việc, vẫn luôn mù quáng như vậy sao?”



Tóc Đỏ móc ra một chiếc nhẫn đeo ở ngón áp út màu đỏ từ trong túi quần áo của cậu anh ấy, đặt lên trên bàn.



Vào lúc nhìn thấy chiếc nhẫn vòng đuôi(*) này, đồng tử mắt của tên cầm đầu Ản Sát co rút lại dữ dội.



(°) nhẫn đeo ở ngón út “Vương…Nhẫn Vương…”



Dưới Thánh Nhẫn của đảo Quang Minh, có 10 chiếc Đại Nhẫn Vương, người sở hữu Nhẫn Vương, sẽ được người trong thế giới ngầm ca tụng là thần thánh và ác quỷ, Nhẫn Vương không chỉ đại diện cho địa vị dưới một người trên vạn người, càng đại diện cho sức mạnh đáng sợ của người sở hữu, có thể được ca tụng là ác quỷ và thần thánh, thì đã có thể thấy được sự khủng bồ của nó!



Tên cầm đầu Án Sát nhìn tóc đỏ, nhớ lại lời miêu tả về chủ nhân Nhẫn Vương màu đỏ trong truyền thuyết, hắn ta nuốt nước bọt thật mạnh: “Cậu là…Catastrophe Tóc đỏ!”



*Yo, xem ra danh tiếng của tôi cũng không nhỏ đấy chứ.”
Chương 221:



Tóc đỏ khẽ nở một nụ cười, sau đó đôi mắt ngưng đọng lại nhìn tên cầm đầu Ăn Sát: “Nói đi, ai kêu các người đến, mục tiêu của các người là ai?”



Tên cầm đầu Ăn Sát chậm chạp bò dậy từ trên đất, hít một hơi thật sâu: “Xin lỗi, tôi không thể nói được.”



Tóc đỏ sớm đã lường trước được hắn ta sẽ có câu trả lời này, anh tiếp tục nói: “Tôi cho anh cơ hội 3 tiếng đếm, tôi đếm 3 số, hoặc là nói cho tôi biết đáp án, hoặc là xóa tên Ấn Sát, nhớ ly, tôi không hề nói đùa.”



Tóc đỏ nói xong, thì rót rượu vang vào trong chiếc ly rỗng của mình: “Một.”



Sắc mặt của tên cầm đầu Ản Sát liên tục biến đổi.



Xóa tên một tổ chức ở thế giới ngầm, không chỉ đại diện cho việc phải giết hết tất cả những người trong tổ chức, bao gồm cả hậu nhân của bọn họ, những mầm non chưa trưởng thành đó, bao gồm cả những người có quan hệ với Ấn Sát, đều phải chịu liên lụy.



Có thể nói, một khi bị xóa tên, thì đồng nghĩa với việc, thế giới ngầm cũng sẽ không bao giờ nghe được bất cứ tin tức gì về Ản Sát nữa, thậm chí là hai chữ này cũng sẽ không có người nhắc đến, điều này đối với thủ lĩnh của một tổ chức mà nói, còn kinh khủng hơn cả việc giết anh ta, tổ chức được lưu truyền kế thừa bao nhiêu năm nay lại bị hủy hoại trong tay chính mình, cho dù là xuông dưới cửu tuyên, thì tổ tiên cũng sẽ không tha thứ cho mình.



Tóc đỏ cằm ly rượu vang lên, nhẹ nhàng đong đưa: “Hai.”



“Đại nhân Catastrophe, cậu không có quyền xóa tên Ản Sát, đảo Quang Minh có quy tắc, xóa tên một tổ chức loại 2, bắt buộc phải có 5 vị Vương trở lên cùng nhau biểu quyết mới được!” Tên cầm đầu Ản Sát buộc phải giống lên sự can đảm.



221-1-con-re-quyen-quy.jpg





Feinberg, lấy ra một tắm thẻ màu đen, bên trong đó một chiếc nhẫn vòng đuôi màu vàng óng, được anh ấy khảm lên trên tắm thẻ với mức thấu chỉ có thể là vô hạn.



Bạch Trì, lấy ra một chiếc nhẫn vòng đuôi màu đen.



Liên tiếp năm chiếc nhẫn vòng đuôi không cùng màu xuất hiện trước mắt tên cầm đầu Ản Sát, điều này khiến cho sắc mặt của hắn hoàn toàn thay đổi, khó coi giống như tờ giấy vàng. (*) () ý chỉ rằng vô cùng tức giận mặt biên sắc đên phát vàng, rất bắt thường.



Hắn ta nhìn 6 người đang ngồi trên bàn trước mặt mình, cảm thầy bản thân giống như đang nằm mơ vậy.



Đây là…những người sở hữu 6 chiếc Nhẫn Vương của đảo Quang Minh! Những người mà mình đưa người đến định giết hại, là những người sở hữu 6 chiếc Nhẫn Vương!



Sự khủng khiếp của 6 người này, tuy là tên cầm đầu Ấn Sát chưa từng được tận mắt chứng kiến, nhưng theo lời đồn, thì biết được một ít chuyện, Lục Đại Vương Giả, có thể tùy ý lật đỗ được cả một đất nước nhỏ, nếu như bằng lòng, Lục Đại Vương Giả thậm chí còn có thể dấy lên một cuộc đại chiến thế giới, bọn họ không chỉ khủng khiếp về thực lực của bản thân mình, mà thế lực phía sau, càng to lớn hơn nữal Có làm thế nào thì tên cầm đầu Ản Sát cũng không thể ngờ được, hắn ta chỉ cho rằng lần này là một mục tiêu nhiệm vụ bình thường thôi, nhưng không ngờ lại chọc giận đến Lục Đại Vương Giả!



Ngồi cùng với Lục Đại Vương Giả, cùng ăn cơm chung, chuyện trò vui vẻ, vậy mục tiêu lần này, là có thân phận gì đây!



Chẳng trách!



Chẳng trách tổ chức Ám Dạ cũng thất bại!



Chẳng trách Thứ Mai để lại hơn 10 người ở đây, có sự tồn tại của Lục Đại Vương Giả, trên thế giới này ngoại trừ người sở hữu Thánh Nhẫn ra, thì ai dám nói rằng, có thể hoàn thành được nhiệm vụ lần này.



Đây là một, nhiệm vụ tất chết!



Tên cầm đầu Ản Sát, lúc này cũng không biết nên hình dung tâm trạng của bản thân thế nào.



“Sao nào, muón tôi đếm ra con số cuối cùng sao?” Tóc đỏ lên tiếng hỏi lại lần nữa.



Tên cầm đầu Ản Sát chằm chậm lắc đầu: “Đại nhân, tôi bằng lòng nói ra.”



“Nói đi.”



“Là Đại nhân Chessia, ủy thác cho chúng tôi, ám sát một cô gái tên là Lâm Ngữ Lam…”
Chương 222:



Ba từ “Chessia” này vừa phát ra, 6 người đang ngồi trên bàn, đồng thời đối mắt nhìn lẫn nhau, chìm vào trầm mặc.



Chessia Mê Hoặc, người sở hữu Nhẫn Vương Ngũ Sắc đảo Quang Minh…



Khi Trương Thác quay lại với hai chai rượu Nhị Oa Đầu đang xách trong tay, trong phòng bao thuê đã trở lại như: bình thường, người của Ản Sát tựa như chưa từng xuất hiện bao giờ vậy, Lâm Ngữ Lam tuyệt đối sẽ không ngờ được rằng, trong khoảng thời gian ngắn ngủi mà cô mua rượu ở dưới tòa nhà, đã xảy ra nhiều chuyện như thế.



Mấy người Bạch Trì cũng không thể hiện ra bên ngoài là có gì khác thường, vẫn uống rượu ăn uống vui vẻ như lúc ban đầu.



Những người này, phải nói là thần kinh của họ quá nhạy bén, chỉ cần có một chút biến động nhỏ thôi, bọn họ đều có thể nhận ra được , nếu như nói thần kinh họ không tinh tế ,thì một giây trước còn xảy ra chuyện giết người, thì một giây sau đó lại giống như không có gì xảy ra vậy, muốn làm cái gì thì làm cái đó, nói thế này đi, biết rõ là một tiếng sau sẽ phải liều mạng, nhưng bọn họ vẫn có thể chuyên tâm chuẩn bị cho một bữa cơm, sau khi ăn cơm xong, thì lại đi liều mạng tiếp.



Trong bữa tiệc mọi người vẫn cười nói vui vẻ như lúc ban đầu.



“Chắc các người không biết đâu nhỉ, lão đại anh ấy bây giờ đã cai thuốc rồi đó! Nói là chị dâu không cho hút!”



Bạch Trì nheo mắt cười.



*Ôi mẹ ơi, không phải chứ? Trước đây lão đại mỗi ngày phải hút tận hai gói thuốc lận đấy, có thể cai được sao?”



Tóc đỏ mở to đôi mắt, dáng vẻ không cách nào tin được.



Nguyệt Thần lắc đầu: “Ôi, người đàn ông đáng sợ, thuốc mà cũng có thể cai được, thì còn cái gì là không làm được nữa chứ.”



Mọi người nhìn lên gương mặt với dáng vẻ đầu ngọt ngào hạnh phúc đó của Trương Thác, không khỏi liên tưởng đến một câu nói.



Đàn ông chỉnh phục thế giới, đàn bà chỉnh phục đàn ông.



Sau khi người của Ấn Sát rời khỏi khách sạn Tân Khải, thì họ bắt đầu cuộc bỏ chạy toán loạn.



Một chiếc xe van không có bảng hiệu đậu trong một con hẻm nhỏ, người cầm đầu Än Sát cầm quải trượng đầu rồng, vừa định lên xe liền nghe thấy phía sau vang lên có âm thanh u ám.



“Đi đâu vậy?”



Giọng nói này, như thể truyền tới từ dưới 9 tầng địa ngục, khiến anh ta cảm thấy một cơn lạnh buốt thầu xương.



Tên cầm đầu Ân Sát chậm rãi quay người lại, khi nhìn thấy bóng dáng đeo mặt nạ quỷ, tay cầm dao sắc bén đó, khuôn mặt anh ta như tro tàn.



Đối phương nhấc dao lên, vung lưỡi dao trong tay, chém về phía đầu của tên cầm đầu Ấn Sát.



Lưỡi kiếm sắc bén dần dần nở ra trong con ngươi của tên cầm đầu Ản Sát, trong khoảnh khắc đó, tên cầm đầu Ân Sát nhớ lại một câu mà anh ta đã nghe trước đây.



Hành giả địa ngục có ở khắp nơi!



Chu Tử Du đưa chồng đến bên ngoài phòng bao Ngũ Điều Cửu của khách sạn Tân Khải, nghe thấy tiếng trò chuyện và tiếng cười phát ra từ phòng bao, khuôn mặt Chu Tử Du đầy bắt mãn.



“Chồng à, họ đang ngồi ở đây. Người họ Lâm của nhà Lâm Thị đó mời họ ăn tối, vừa rồi còn giúp tên tiểu tử đó làm nhục em. Anh phải báo thù cho em!”



“Lâm thị?” Trên mặt chồng của Chu Tử Du lộ vẻ khinh thường: “Chỉ là một cơ sở kinh doanh nhỏ ở vùng hẻo lánh thôi, có thể trái mệnh trời sao? Đi, đi gặp mặt bọn họ đi!”



Chồng của Chu Tử Du đầy cửa phòng bao ra.



Khoảnh khắc anh ta bước vào cửa, những người bên trong cánh cửa đều vô thức đổ dồn ánh mắt vào anh ta.



Khi Lâm Ngữ Lam nhìn thấy Chu Tử Du đứng ở cửa, sắc mặt đột nhiên thay đổi, cô đứng dậy nói: “Chị Chu, có chuyện gì không?”



Hôm nay là lần đầu tiên Lâm Ngữ Lam mời bạn của Trương Thác đi ăn, cô không muốn gây ra chuyện khó chịu.



“Cũng không có gì, chỉ là đi qua tới xem xem thôi.” Lúc nói chuyện, khuôn mặt Chu Tử Du đầy kiêu ngạo: “Đúng rồi, giới thiệu với cô một chút, đây là chồng tôi, Phó Đình, chủ tịch hội đồng quản trị của công ty TNHH kinh doanh An Thị Phổ Anh.”
Chương 223:



Thần sắc Phó Đình kiêu ngạo, sau khi quét ánh mắt một vòng trong phòng bao, lưu luyến lâu hơn trên người 3 cô gái Nguyệt Thần, Vị Lai, Lâm Ngữ Lam.



Dù Chu Tử Du cũng là một mỹ nhân nhưng phong cách của cô ta lại kém hơn hẳn so với 3 người phụ nữ trong phòng bao.



Sau khi Chu Tử Du nói xong, lại nói với Phó Đình: “Chồng, đây là Lâm Ngữ Lam, chủ tịch tập đoàn Lâm thị.”



“Tập đoàn Lâm thị, tôi biết rồi.” Phó Đình gật đầu: “Tôi nhớ một hai năm trước, người của Lâm thị đến tìm tôi để bàn chuyện hợp tác, bị tôi từ chối. Dù sao cũng chỉ là một công ty nhỏ thôi, cử một đại diện tới cũng quá thiếu chân thành, phải không?”



Câu nói này của Phó Đình bao hàm mấy ý, trước tiên là không để Lâm thị vào mắt, chế nhạo Lâm thị là một công ty nhỏ, đồng thời nêu bật địa vị của chính mình.



Sắc mặt Lâm Ngữ Lam thay đổi, nói: “Chị Chu, nếu chị và người yêu của chị đến đây uống rượu, tôi hoan nghênh, nếu còn có việc khác, xin lỗi, hôm nay ở đây còn có bạn quan trọng. Chúng ta có thể bàn lại vào ngày khác.”



“Ngày khác? Ngày khác có ý nghĩa gì? Nhìn đám người này, mặc như đám não tàn, không theo trào lưu sao?” Ánh mắt Chu Tử Du dừng trên người Tóc Đỏ, che miệng cười.



“bai”



Lâm Ngữ Lam đập bàn một cái tát, hành động này khiến mắấy người Bạch Trì đều bị dọa.



“Chu Tử Du, cô quá đáng rồi đó!” Lâm Ngữ Lam tức giận trừng mắt với Chu Tử Du.



Bạch Trì co rụt đầu lại, xông tới Feinberg bên cạnh, thấp giọng nói: “Không phải nói chứ, lúc chị dâu bực lên cũng khá là uy nghiêm đó nha.”



“Điều đó là cần thiết.” Feinberg nhỏ giọng đáp: “Sau này chị dâu lên đảo, lấy uy thế này ra, những tướng quân, nguyên thủ gì đó còn không run lẫy bẩy sao?”



Chu Tử Du hờ hững nhìn Lâm Ngữ Lam: “Làm sao? Tôi nói sai à? Lâm Ngữ Lam, khẩu vị hiện tại của cô cũng thật là càng ngày càng buồn nôn. Nói thật, néu người khác nói tôi quen biết cô, tôi còn cảm thấy mất mặt. Cùng những người không theo trào lưu này ngồi chung một bàn, nghĩ thôi đã cảm thấy cả người khó chịu rồi.”



Khi Chu Tử Du nói, cố tình rùng mình một cái.



“Chu Tử Du, tốt hơn cô nên nói chuyện tôn trọng một chút!” Lâm Ngữ Lam cắn chặt hàm răng trắng bạc, trong mắt đầy lửa giận.



“Nếu không thì sao?” Phó Đình cười khẽ: “Cô — một tập đoàn Lâm thị, nghe nói gần đây nhận được một vài đơn hàng lớn. Thế thì sao? Tính đâu ra đấy thì cũng chỉ là tài sản 10 tỷ. Với một doanh nghiệp nhỏ như vậy, có thể lật trời không?”



Vẻ mặt Phó Đình đầy khinh thường, anh ta phát hiện, sau khi chế nhạo Lâm Ngữ Lam xong, hai mỹ nữ khác với phong cách hoàn toàn khác trong phòng bao đều nhìn anh ta, điều này khiến trong lòng anh ta rất hài lòng, thậm chí còn nghĩ tới, néu tối nay có thể đưa hai người đẹp này lên giường thì sảng khoái biết bao?



Phó Đình đang dương dương tự đắc, không biết rằng Vị Lai và Nguyệt Thần lúc này nhìn anh ta như thể nhìn kẻ não tàn.



Nói đến tài sản với người phụ nữ của lão đại? Thực khâm phục lòng dũng cảm của anh ta, hỏi Feinberg xem, liệu lão tử như anh ấy có dám làm chuyện này không!



Khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Ngữ Lam có chút ảm đạm, sắc mặt rất xấu: “Phó tiên sinh, Lâm Thị của tôi tuy nhỏ, nhưng không phải ai cũng bắt nạt được!”



“Bắt nạt? Tôi đã bắt nạt cô rồi à? Tôi chỉ đang nói một sự thật thôi!” Phó Đình khoanh tay trước ngực, anh ta lại quét ánh mắt nhìn những người trong phòng bao một lần nữa.



“Ài, thật khó tưởng tượng. Những ngày không có tiền sẽ thế nào? Nếu ngày nào cũng trà thô cơm đạm bạc, tôi thà chết chứ không sống như vậy, hahaha.”



Với một tràng cười sảng khoái, Phó Đình rời khỏi phòng bao.



Chu Tử Du cười nhẹ với Lâm Ngữ Lam: “Thực xin lỗi nhé Lâm tổng, chồng tôi là người như thế, ăn nói bộc trực thẳng thắn, nhưng những gì anh ấy nói đều là sự thật đúng không? Doanh nghiệp nhỏ như Lâm thị các cô còn thực sự không được chồng tôi để vào mắt. Còn những kẻ theo style đầu xù quần áo hằm hố không theo xu thế này, hãy nhìn dáng vẻ từng người, thật là khiến người khác buồn nôn.”



Chu Tử Du phát ra một tiếng cười khúc khích, đi theo sau chồng cô ta rời khỏi phòng bao.
Chương 224:



Lâm Ngữ Lam đứng ở trong phòng bao, tức đến nỗi tim đập nhanh hơn, hôm nay là lần đầu tiên cô gặp bạn của Trương Thác, lại xảy ra chuyện như này! Trong lúc nóng giận, trong lòng cô cũng cảm thấy áy náy.



*Vợ, đừng tức giận nữa, mau ngồi xuống đi.” Trương Thác nhìn bộ dạng cả người phát run của Lâm Ngữ Lam, liền an ủi một tiếng. Còn về lời nói của Chu Tử Du và Phó Đình, họ hoàn toàn không để trong lòng, chỉ cảm thấy đây là hai tên hề, đang làm trò đùa ở đây.



Lâm Ngữ Lam hít một hơi thật sâu cười xin lỗi với Bạch Trì và những người khác: “Thực sự xin lỗi, tôi…”



“Chị dâu! Chị đừng nói những lời như vậy, chị xin lỗi chúng tôi chính là tát vào mặt chúng tôi, nào, nào, uống một chén trước, uống một chén là chuyện gì cũng không sao.” Bạch trì nâng chén rượu.



Phần sau của bữa cơm, mặc dù mọi người đều cố gắng hết sức để điều chỉnh bầu không khí, nhưng chuyện xảy ra vừa rồi thật sự khiến Lâm Ngữ Lam không vui nồi, dù sao cô cũng là chủ, cũng rất coi trọng bữa tối hôm nay, xảy ra chuyện thế này, thật khó loại bỏ khỏi lòng.



Mọi người đều nhìn thấy bộ dạng không hứng thú của Lâm Ngữ Lam.



Tóc đỏ ra hiệu với Feinberg, Feinberg gật đầu, bước ra khỏi phòng bao, gọi một cuộc điện thoại.



Đến cuối bữa ăn, Trương Thác cũng đề nghị, mọi người đều rời đi, gặp mặt nhau một ngày khác.



Lâm Ngữ Lam xin lỗi một lần nữa.



Rời khỏi khách sạn, Lâm Ngữ Lam đi bên cạnh Trương Thác, đầu cúi thấp xuống, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra sự xấu hỗ: “Ông xã, em thực xin lỗi về chuyện hôm nay.”



“Nói gì vậy?” Trương Thác nhìn người phụ nữ bên cạnh mình, chủ động nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Lâm Ngữ Lam.



Động tác nắm tay này khiến cơ thể Lâm Ngữ Lam run lên, cô ngắng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, anh cũng đang nhìn mình, trên mặt mang theo ý cười.



“Ông xã, anh thật sự không trách em sao?” Lâm Ngữ Lam cần thận hỏi.



Trương Thác nhìn Lâm Ngữ Lam bằng ánh mắt kỳ lạ: “Trách em? Tại sao lại trách em chứ, hôm nay mọi người đều ăn uống, trò chuyện rất vui vẻ, anh còn muốn cám ơn em thay họ, em không biết đâu, vừa nãy tên nhóc Bạch Trì còn hâm mộ anh khi anh tìm được một người vợ tốt như này đấy.”



Lời khen thẳng thừng của Trương Thác làm cho khuôn mặt Lâm Ngữ Lam đỏ bừng lên, cô nhanh chóng quay đầu lại, đưa chân lên, chậm rãi tiến lên một bước: “Ông xã, Bạch Trì nói anh bỏ hút thuốc vì em, bọn họ cũng không dám tin.”



“Ha ha.” Trương Thác cười cười: “Có gì mà không tin chứ, vì em thì đừng nói đến bỏ hút thuốc, ngay cả bất cứ chuyện gì anh cũng làm cho em.”



Lâm Ngữ Lam đang từ từ đi về phía trước liền dừng lại, cô xoay người đứng đối diện với Trương Thác, bàn tay nhỏ bé của cô được Trương Thác nắm lấy, nắm ngược lại bàn tay to của Trương Thác, cô nhẹ nhàng nhón chân lên, đặt lên má Trương Thác một nụ hôn như chuồn chuồn lướt, sau đó buông tay Trương Thác ra xoay người bước về phía trước.



Nụ hôn này khiến Trương Thác phải mất vài giây mới phản ứng lại được, anh sờ lên má mình, vẫn còn lưu lại hương thơm của cô.



Nhìn thấy cô gái đã đi xa, trong lòng Trương Thác đầy sự vui sướng, cũng nhanh chóng chạy theo.



Ở phía bên kia, sau khi Chu Tử Du và chồng cô ta Phó Đình ăn uống no say liền bước ra khỏi khách sạn.



Lúc dùng bữa, trong đầu Phó Đình đều nghĩ đến hai cô gái xinh đẹp ngồi trong ghế lô của Trương Thác, có thể nói mỗi một người đều cực kỳ xinh đẹp.



Mặc dù những người đẹp mà Phó Đình đã chơi trước kia cũng không ít, nhưng loại cực phẩm khiến tim anh ta ngứa ngáy như này thì anh ta chưa bao giờ gặp.



Chu Tử Du mới uống được ba ly rượu thì mặt đã đỏ lên, cô ta ôm lấy cánh tay Phó Đình, ánh mắt dịu dàng, nũng nịu nói: “Ông xã, chúng ta mau đi tìm chỗ nghỉ ngơi đi, người ta sắp đợi không được rồi.”



Phó Đình nhìn dáng vẻ nũng nịu của Chu Tử Du mà nuốt nước miếng, mặc dù người phụ nữ này không thể so sánh với hai cô gái xinh đẹp kia về ngoại hình và dáng người, nhưng về phương diện đó cô ta lại cực kỳ giỏi.



Phó Đình ôm lấy Chu Tử Du, cũng không tìm nữa, trực tiếp quay trở lại khách sạn Tân Khải để đặt một căn phòng lớn.



“*ÒI Đây không phải là ông chủ Phó sao!” Một người phụ nữ xinh đẹp mặc đồ trắng đi đến đối diện anh ta, nhìn Phó Đình với vẻ ngạc nhiên.



Phó Đình vừa nhìn thấy người phụ nữ này, tim anh ta liền đập nhanh, đây chẳng phải là cực phẩm mà anh ta vừa nhìn thấy trong ghé lô sao, nhìn cô ấy như vậy chắc là đặc biệt đợi mình đây?



Phó Đình mỉm cười hài lòng, cái chiêu này của mình lần nào cũng trúng, tuỳ tiện để lộ tài sản gia đình ra, những người phụ nữ này đều chủ động tặng tới cửa, nhìn dáng người cao ráo xinh đẹp, khuôn mặt hoàn mỹ của Vị Lai, Phó Đình nuốt nước miếng.



“Sao thế người đẹp, tìm tôi có chuyện gì?” Phó Đình làm ra vẻ hỏi, “Không có gì không có gù.” Vị Lai xua xua tay: “Chỉ là tình cờ gặp mà thôi.”



Tình cờ?
Chương 225:



Phó Đình cười lạnh trong lòng, thủ đoạn này rồi anh ta đã gặp quá nhiều rồi, cái gì mà tình cờ gặp, buỏi tối chắc phải giả vờ đi nhầm cửa đúng không?



Phó Đình cố ý không để ý đến Vị Lai, đi đến quảy lễ tân của khách sạn, lấy thẻ ngân hàng ra: “Đặt một phòng tổng thống.”



Sau khi nói đặt phòng tổng thống xong, Phó Đình đặc biệt quan sát Vị Lai, phát hiện ra người phụ nữ này cũng đang nhìn mình, anh ta càng tin rằng tối nay người phụ nữ xinh đẹp này sẽ chủ động leo lên giường của mình, mình còn có thể chơi trò cosplay, quá tuyệt!



Lễ tân của khách sạn lấy chiếc thẻ mà Phó Đình đưa quẹt hai lần, sau đó đưa lại cho Phó Đình với vẻ xin lỗi nói: “Xin lỗi ngài, thẻ của ngài đã bị khoá rồi.”



“Bị khoá?” Phó Đình cau mày, sau đó lấy ra một thẻ khác: “Quẹt cái này đi.”



*Xin lỗi ngài, cái này cũng bị khoá rồi.”



“Không thẻ thế được!” Phó Đình ngạc nhiên, hai thẻ này của anh ta có hạn mức thấu chỉ rất lớn, là thẻ có ràng buộc với công ty, làm sao có thể bị khoá được?



Anh lấy thẻ tiết kiệm ra: “Vậy thì quẹt cái này đi.”



Hai chiếc thẻ đầu tiên đều là tiền của công ty, nhưng chiếc thẻ bây giờ là tiền của chính anh ta.



Cô gái ở quầy lễ tân khách sạn mỉm cười và nhận lấy thẻ ngân hàng, một phút sau, cô ấy nói lại: “Xin lỗi ngài, thẻ này không đủ số dư.”



“Không đủ số dư!” Giọng Phó Đình lập tức tăng lên quãng tám, anh ta vô thức liếc nhìn và phát hiện ra cô gái xinh đẹp mặc bộ đồ màu trắng đang cười nhìn anh ta, khiến khuôn mặt anh ta có chút không nén được tức giận liền lớn tiếng hỏi lễ tân khách sạn: “Sao có thể thế được, sao thẻ của tôi lại không đủ số dư chứ!”



Lễ tân khách sạn nở một nụ cười chuyên nghiệp: “Thưa ngài, vấn đề này của ngài, tôi cũng muốn có câu trả lời.”



“Không thể nào!” Phó Đình xua tay: “Quẹt lại! Tuyệt đối không thể.”



Lễ tân khách sạn quẹt thẻ máy lần, đều vẫn hiển thị không đủ số dư.



Chu Tử Du ôm lấy cánh tay của Phó Đình, nũng nịu nói: “Ông xã, chuyện gì đang xảy ra vậy, người ta không chờ được đâu~”



“Quẹt lại!” Phó Đình lại nói với lễ tân khách sạn.



“Haizz, đừng thử nữa!” Vị Lai đứng bên cạnh cười một tiếng: “Ông chủ Phó, thẻ tín dụng của anh đều bị khoá hết rồi, trong thẻ của mình mà cũng không có tiền.”



“Cô có ý gì!” Phó Đình cau mày.



“Không có ý gì, chính là Feinberg đã thu mua lại công ty của các anh rồi, bây giờ công ty này là của tôi, và cách đây năm phút, tôi đã bán tất cả cổ phiếu của công ty và quyên góp tiền cho khu vực miền núi rồi, thẻ tín dụng của công ty mà anh giữ đương nhiên bị khoá, về phần số tiền trong thẻ của anh.” Đôi mắt to Vị Lai đảo đi đảo lại: “Trước khi Feinberg thu mua công ty của các anh, anh ây đã dùng cách chèn ép cổ phiếu, tiền của anh, tất cả đều mắt sạch!”



“Mắt sạch? Cô đang đùa tôi à?” Phó Đình nhìn chằm chằm Vị Lai, hiển nhiên không tin lời cô nói.



*Yên tâm đi, cô ấy không đùa anh đâu.” Feinberg từ bên cạnh bước ra: “Công ty TNHH Thương mại Phổ Anh của An thị có giá trị thị trường là 13,67 tỷ và giá trị cổ phiếu là 9,3 tỷ, tôi đã phá ra mười sáu tỷ, tất cả cỗ phiếu của công ty các cậu đều bị giảm xuống mức giá thấp nhất, khi đó cậu với tư cách là một cổ đông, tiền trong thẻ của cậu đương nhiên biến mắt, đúng rồi, mười sáu tỷ trong mắt tôi bị mắt đi thì không tính, nhưng công ty thương mại Phổ Anh, dường như là tất cả đối với cậu rồi.”



Feinberg vừa nói, vừa lấy từ trong túi ra một chiếc đồng hồ quả quýt.



Nhìn chiếc đồng hồ trên tay Feinberg, phản ứng đầu tiên của Phó Đình là nó là đồ giả!



Sau khi một người có một số tiền nhất định, thì sẽ có những sở thích khác, mà sở thích của Phó Đình chính là thích đồng hồ, nhìn chiếc đồng hồ mà Feinberg lấy ra, anh ta đúng lúc biết được, anh ta sẽ không mua nổi chiếc đồng hồ này.



Feinberg dường như đã nhìn ra suy nghĩ của Phó Đình: “Đừng lo, đây là sự thật. Có ảnh của người mua trên trang web chính thức. Anh có thể vào xem ngay. Chiếc Henry Graves Supercomplication này, mẫu bình thường có giá hai nghìn bốn trăm vạn đô la rồi, bao gồm lịch vạn niên, chuông Westminster, thời gian mặt trời mọc và lặn cũng như các biểu đồ thiên thể, bao gồm cả bầu trời đêm mà Graves chủ ngân hàng của thế kỷ XX có thể nhìn lên tại nhà ở New York của mình. Đây là một phiên bản giới hạn tùy chỉnh cho tôi. Giá là một trăm bảy mươi triệu đô la Mỹ.



Tôi sẽ không nói cho anh biết các chức năng bên trong nữa. Những người thuộc tầng lớp của anh sẽ không thể dùng nỗi chiếc đồng hồ này.”



Feinberg đang nói được một nửa chặng đường thì tay cầm chiếc đồng hồ thả lòng. Chiếc đồng hồ trị giá một trăm bảy mươi triệu đô la Mỹ rơi xuống đất, sau đó bị Feinberg đạp nát.



“Bây giờ tôi không muốn chiếc đồng hồ này nữa. Không cần nghi ngờ. Hành động này của tôi là đang khoe khoang sự giàu có của mình trước mặt anh thôi. Trong mắt tôi, một trăm bảy mươi đô la Mỹ không khác gì một xu.”


/973

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status