Cô vợ nhỏ thần bí của tổng giám đốc full

Chương 208:

/318


Chương 208:

Editor: May

 

Lúc ở Trung Quốc, cũng đã gặp loại người chết kiểu này, chẳng qua lúc đó là nhìn thấy ở trong TV, cho nên không có sợ hãi như vậy, nhưng vừa rồi là tận mắt nhìn thấy, cho nên ông cũng là bị dọa hết hồn.

 

          "Các người phải về cục cảnh sát ghi chép một khẩu cung mới có thể rời đi." Nhân viên phiên dịch nói.

 

          "Có thể." Âu Dương Hàng đáp ứng rất dứt khoát, hắn đang suy nghĩ có lẽ bây giờ cục cảnh sát mới có thể an toàn.

 

          Mấy người này cứ như vậy bị cảnh sát dẫn tới cục cảnh sát.

 

          Mấy người Nam Nam ngồi lên xe taxi, ở trên đường đi đến khách sạn.

 

          "Con trai, vì sao nhất định phải đi xe taxi?" Nam Cung Diệu không hiểu hỏi, bởi vì sân bay có rất nhiều xe sang trọng, trực tiếp kéo đến khách sạn, nhưng Nam Nam không để cho ngồi, nhất định đi ra đón taxi. Nam Cung Diệu có bao giờ từng ủy khuất như vậy đâu, anh đến chỗ nào đều là xe đón xe đưa, bởi vì con trai muốn thể nghiệm cuộc sống dân chúng, cho nên anh tạm thời không có ý định kinh động cấp dưới công ty ở đây, con trai chính là trời, mà anh nhất định phải phục tùng, an phận.

 

          Nam Cung Diệu ngồi ở phía trước, Nam Nam và mẹ ngồi ở phía sau, Lâm Lâm ngồi trên đùi Mộ Hi, Nam Nam tự mình ngồi một chỗ ngồi. Nam Cung Diệu quay đầu lại nhìn tâm can của mình đều chen lấn ở phía sau, trong lòng không khỏi cực kỳ đau lòng!

 

          Cuối cùng đã đến khách sạn, tiếp đón khách vừa nhìn đến chính là một chiếc xe taxi, liền biết người đến không có tiền gì! Nhưng lúc bốn người đi xuống xe, tiếp đón khách trong nháy mắt sững sờ.

 

          Hai mỹ nữ, mặc dù là một lớn một nhỏ, nhưng là hết sức đoạt mắt, sau đó chính là hai đại suất ca, cũng là một lớn một nhỏ, lớn thành thục trầm ổn, toàn thân tản ra hơi thở vương giả, nhỏ, toàn thân mang theo một loại khí thế không thể khinh thường.

 

          Nam Nam lấy ra một xấp tiền boa từ trong ví, đưa cho tài xế taxi, hơn nữa đều là tiền giấy mệnh giá lớn, bởi vì vị tài xế này là người Trung quốc, tuổi rất lớn, Nam Nam ở trong xe đã trông thấy tài xế giới thiệu vắn tắt, biết rõ ông là người Trung Quốc, cho nên mới muốn cho ông một xấp tiền boa, những tiền boa vừa rồi đủ để thành một tháng thu nhập của người tài xế này rồi.

 

          Tên tiếp đón khách kia thấy đứa nhỏ này hào phóng như vậy, trong nháy mắt sắc mặt trở nên hết sức nịnh nọt, vui vẻ nhi mỉm cười đi đến chỗ Nam Nam.

 

          "Cha, chúng ta đi thôi, đây là khách sạn Nam Nam đã đặt trước."

 

          Nam Nam mang theo Lâm Lâm đi vào, Nam Cung Diệu và Mộ Hi đi ở phía sau.

 

          "Ông xã, tại sao anh có thể cho Nam Nam nhiều tiền như vậy, anh xem vừa rồi thật lãng phí!" Mộ Hi oán hận nói.

 

          "Cái gì? Tiền của Nam Nam không phải là em cho à?" Nam Cung Diệu ngoài ý muốn hỏi.

 

          "Em đâu có cho thằng bé tiền, tiền boa dọc theo con đường này, em tưởng là anh cho." Mộ Hi nói.

 

          "Không phải là em, không phải là anh, vậy là tiền của ai?" Nam Cung Diệu đột nhiên nói xong liền hiểu, con trai chính là anh Miễn Dịch, tiền của thằng bé còn nhiều hơn anh tưởng tưởng.

 

          "Có thể là cha cho không?" Mộ Hi cẩn thận nghĩ tới nói, thật ra có thể là ông nó cho.

 

          "Có lẽ vậy." Nam Cung Diệu nhìn bóng dáng Nam Nam, cũng vội vàng đi theo, đứa nhỏ này thật là làm cho người khủng hoảng, đứa bé nhỏ như vậy lại là hacker anh Miễn Dịch người người e ngại.

 

          Nam Nam đặt là gian phòng tổng thống xa hoa, bốn người nhà bọn họ sẽ ở cùng một chỗ.

 

          Nam Nam đi vào gian phòng, không có ý tứ cho tiền boa, Nam Cung Diệu tiện tay lấy ra một tờ tiền đưa cho nhân viên phục vụ.

 

          Nhân viên phục vụ không thể tin được nhìn Nam Cung Diệu một chút, sau đó liền đi ra ngoài, vì sao cha già đó hẹp hòi như vậy, vừa rồi con trai cho xe taxi nhiều tiền boa như vậy, anh ta bận rộn nửa ngày chỉ kiếm được một tờ!

 

          "Ông xã, anh không thấy được vẻ mặt nhân viên phục vụ kia à, lần này anh còn không bằng con trai nha!" Mộ Hi cười nói.

 

          "Bà xã, vừa rồi con trai bởi vì tài xế kia là người Trung Quốc cho nên mới phải cho nhiều, mà người này là người Thái Lan, không cần cho quá nhiều." Nam Cung Diệu nói nhàn nhạt.

 

          Nam Cung Diệu đi sang một bên, cầm lấy máy tính xách tay mở ra, giống như là đang làm việc. Thật ra, anh là đang liên lạc với ông Lãnh, bởi vì tối ngày hôm qua Lãnh Ưng nói cho Nam Cung Diệu cách liên lạc với ông, giống như ông Lãnh biết rõ sẽ phát sinh chuyện lạ.

 

          Mà Nam Nam cũng mở máy tính xách tay ra, bắt đầu gõ bàn phím lạch cạch. Nam Nam là liên lạc với vị đại sư kia, vì sao vị đại sư nổi danh kia sẽ liên lạc với Nam Nam, hóa ra gần đây Nam Nam cố ý tiến cận vị đại sư này ở trên mạng, hóa ra vị đại sư này cũng là người mê máy tính, mặc dù không phải là cao thủ gì, nhưng kỹ thuật máy tính thật sự là không tệ, lại nói với số tuổi này của ông kỹ thuật đến trình độ này đã rất lợi hại rồi. Cho nên, từ từ hai người này thành bạn tốt, bây giờ Nam Nam là thỉnh giáo chuyện ở sân bay với ông.

 

          Thật ra, Nam Cung Diệu cũng đang báo lại chuyện này với ông Lãnh, chính là chuyện quá kỳ quặc ở sân bay, nhất định là trúng tà, Mộ Hi vẫn luôn không có rời đi, vì sao anh và Nam Nam nhìn không thấy bọn họ.

 

          Còn có va ly kia, mặc dù anh mang theo Nam Nam kịp thời rời đi, nhưng bên trong nhất định là người chết, tại sao ở trên máy bay có thể có người chết? Tất cả đều quá quỷ dị?

 

          Mộ Hi lười biếng nằm ở trên giường, chỉ chốc lát sau liền ngủ thiếp khò khò đi, Lâm Lâm ngồi dưới đất vẫn là tìm kiếm thứ gì đó trong va ly.

 

          "Anh, đây là cái gì?" Lâm Lâm lấy một bộ quần áo trẻ con, đây là một áo T-shirt, trên mặt in mặt cha mẹ còn có mặt anh trai, còn có một chuỗi số điện thoại, số này là số di động của Nam Nam.

 

          "Đó là quần áo anh tặng cho em, lát nữa tắm rửa mặc vào, phía dưới còn có một váy cao bồi dây đeo là đủ." Nam Nam không có nhìn Lâm Lâm, mắt không chớp nhìn chằm chằm máy tính.

 

          "Cái váy này thật lớn?" Lâm Lâm lại lấy ra một cái váy cao bồi dây đeo.

 

          "Đó là của mẹ." Nam Nam nói nhàn nhạt.

 

          "Ồ? Đây còn có quần lót lớn, a ha ha, còn có một cái quần lót nhỏ. Anh, không là của anh chứ?" Lâm Lâm cười hỏi.

 

          "Ừ, mỗi người chúng ta đều có." Nam Nam nói.

 

          "Anh, vì sao trên những quần áo này đều có mặt của chúng ta?" Lâm Lâm hỏi.

 

          "Đây là ảnh gia đình, bởi vì chúng ta cũng không có một tấm ảnh gia đình, cho nên anh liền tự mình làm một tấm, nhìn có đẹp hay không?" Nam Nam ngẩng đầu lên nói.

 

          "Anh, rất đẹp, bây giờ em liền mặc." Lâm Lâm bắt đầu cởi quần áo, chuẩn bị muốn mặc quần áo ảnh gia đình, hơn nữa bên ngoài phối hợp với váy cao bồi dây đeo kia cũng rất đẹp, nhìn ra được Lâm Lâm hết sức thích.

 

          "Xin em đó, đừng cởi ở chỗ này được không? Lâm Lâm, em không thấy có anh và cha ở đây à?" Nam Nam thẹn thùng nhìn em gái, bởi vì trước mắt đã tiến gần đến một đứa bé tròn trơn bóng.

 

          "Đàn ông lớn, đàn ông nhỏ không được phép nhìn lén, nếu không chính là giở trò lưu manh, con sẽ nói cho mẹ nha." Lâm Lâm vừa mặc, vừa uy hiếp hai người đàn ông trước mặt.

 

          Nam Cung Diệu cười khép máy tính lại, cầm lấy một bộ của mình, cũng chuẩn bị mặc luôn, bởi vì anh nghe thấy vừa rồi Nam Nam nói cả nhà không có ảnh gia đình, cho nên trong lòng có chút thương cảm, vì vậy quyết định lập tức mặc con trai đồ ảnh gia đình con trai đã chuẩn bị.

 

          "Cha ?" Nam Nam hỏi.

 

          "Ánh mắt con trai không tệ." Nam Cung Diệu là một T-shirt và một quần jean ngắn. Thật ra Nam Cung Diệu rất ít mặc quần ngắn, gần như là không có mặc ở bên ngoài, vốn cho rằng con trai anh không quan tâm chứ.

 


/318

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status