Cô vợ nhỏ thần bí của tổng giám đốc full

Chương 205:

/318


Chương 205:

Editor: May

 

          Mộ Hi ở chỗ của ông Lãnh, bởi vì đã thay xong đồ võ thuật, nên không mang điện thoại di động ở trên người. Mộ Hi luyện võ ở trong sân, Lãnh Ưng vào nhà pha trà, nghe được di động Mộ Hi vang lên, vừa nhìn có một tin nhắn, còn có một cuộc gọi nhỡ, nhìn thời gian là vừa mới gọi, bởi vì không có nhận, cho nên đối phương lại gửi một tin nhắn, Lãnh Ưng mở ra vừa nhìn, phía trên là địa chỉ cụ thể của Nam Nam bây giờ, nói gặp nguy hiểm, nhưng nhìn không thấy người. Trong nháy mắt Lãnh Ưng cảm giác không tốt, cầm lấy điện thoại di động đi ra ngoài.

 

          "Cháu gái, cháu cứ luyện trước, ta đi ra ngoài một chút." Lãnh Ưng không có nói cho Mộ Hi, liền trực tiếp đi ra ngoài, bởi vì nói cho cô biết cũng chỉ là thêm một người lo lắng!

 

          Đôi mắt Nam Nam vòng tới vòng lui, trong lòng đang suy nghĩ nên làm cái gì bây giờ?

 

          Vì vậy, cậu mang theo Lâm Lâm đi tới phía trước, Nam Nam vừa rời đi trong chốc lát, Lãnh Ưng liền chạy tới, ông bấm số điện thoại nhỡ vừa rồi.

 

          "Mẹ, có phải mẹ đến rồi không? Con ở trong một cửa hàng tác phẩm nghệ thuật tên Đào Mộc ở phía trước." Nam Nam vừa nhìn là điện thoại của mẹ, biết rõ mẹ nhìn thấy tin nhắn của cậu, vì vậy nói cho mẹ địa chỉ của mình.

 

          "Cháu trai, ta biết rõ, đừng rời khỏi chỗ đó, chờ ta." Lãnh Ưng nói.

 

          Nam Nam cho rằng nhận sai điện thoại, nhìn nhìn số điện thoại di động, đúng là của mẹ mà! Tại sao là giọng của người đàn ông.

 

          Lãnh Ưng cúp điện thoại, sau đó mang theo kính âm dương kia, điềm nhiên như không nhìn chung quanh.

 

          Con bé nhất định chỉ ở xung quanh, bởi vì có một cỗ gió lạnh thổi lên, một loại cảm giác mùa đông, lạnh buốt, Lãnh Ưng nhanh chóng đi đến nơi Nam Nam nói.

 

          "Ông, là ông? Sao mẹ không tới? Có phải mẹ đã xảy ra chuyện rồi không?" Nam Nam lo lắng tiến lên hỏi thăm Lãnh Ưng.

 

          Bởi vì Mộ Hi học công phu với Lãnh Ưng, cho nên Nam Nam đã gặp Lãnh Ưng rất nhiều lần, Lãnh Ưng mới có thể tự mình chạy đến tìm cậu.

 

          "Nam Nam, mẹ cháu ở nhà của ta, nó không có việc gì, rất tốt, cháu và Lâm Lâm đi tìm mẹ đi." Lãnh Ưng nói.

 

          "Nhân viên phục vụ, lấy chuỗi tràng hạt kia cho tôi." Lãnh Ưng vừa nhìn đây là một cửa hàng Đào Mộc, lúc ấy rất tò mò vì sao Nam Nam nghĩ đến tị nạn ở nơi này, sao đứa bé nhỏ như nó lại nghĩ đến có đồ không sạch sẽ chứ, mặc dù thứ đó là cháu gái của mình, nhưng dù sao đã qua đời, không giống với người bình thường.

 

          Lãnh Ưng tiếp nhận tràng hạt nói thầm thần chú, sau đó giao cho Nam Nam.

          "Cầm lấy nó, đi tìm mẹ của cháu, con bé ở trong nhà cậu Lãnh Đông của cháu." Lãnh Ưng không có ý định đưa bọn chúng đi trở về, bởi vì ông còn có chuyện quan trọng hơn.

 

          "Cám ơn ông." Sau khi Nam Nam cảm ơn, mang theo Lâm Lâm rời đi.

 

          Lãnh Ưng nhìn chung quanh một chút, cảm giác nơi cách mình không xa có tà khí, vì vậy đi tới phía trước, quả nhiên dưới tàng cây hòe ở bên cạnh đường cái đứng một thân ảnh, ngơ ngác không nhúc nhích. Đều nói cây hòe thích vẫy gọi đồ không sạch sẽ, thật đúng là Tuyết nhi đang đứng ở dưới tàng cây hòe, con mắt nhìn chằm chằm Nam Nam, nhưng cô ta đã không dám đến gần, cũng không phải là bởi vì chuỗi tràng hạt kia, bởi vì hiện tại trừ tà bình thường gì đó đã trấn không được cô ta, vì cô ta đã hút dương khí hai người, cô ta không dám đến gần Nam Nam, nguyên nhân là thần chú trên tràng hạt.

 

          Lãnh Ưng ở xa xa nhìn Lãnh Tuyết, ông không biết nên đi qua như thế nào, lo lắng chọc giận Tuyết nhi, bởi vì hiện tại Tuyết nhi đã thay đổi, oán khí trở nên rất sâu, ông chỉ có thể quan sát từ phía xa trước, xem một chút Tuyết nhi muốn làm gì?

 

          Chỉ chốc lát sau, Tuyết nhi chuẩn bị rời đi, cô lại lên một người phụ nữ, người phụ nữ kia bị cô ta khống chế, vốn là đi tới hướng đông, đột nhiên đi sang phía tây, hơn nữa đi vô cùng nhanh. Lãnh Ưng đi theo rất xa, ông không dám tiến tới quá gần.

 

          Ông biết một chút thuật mao sơn, vẫn là do lúc còn rất nhỏ, bà cố nội đã dạy ông một chút, bởi vì khi đó trẻ tuổi khí thịnh, hoàn toàn không tin tưởng những vật này, cho nên không có học được bản lãnh chân chính của bà cố nội. Nhưng may là bà cố nội còn giữ lại một chút bộ sách liên quan đến phương diện này, gần đây ông liên tục nghiên cứu nghiêm túc, cho nên biết một chút kiến thức về phương diện này.

 

          Không ý thức đi theo Tuyết nhi đi vào một ngọn núi nhỏ hết sức vắng vẻ ở gần đó, vốn ngọn núi nhỏ này dự định xây công viên vào mấy năm trước, bởi vì nơi này có một núi nhỏ, sẽ dễ dàng lợi dụng độ cao, ai biết vào lúc thi công, máy đào móc đào ra một tấm bia đá, trên mặt có khắc bãi tha ma.

 

          Trải qua điều tra mới biết được hóa ra cái chỗ này là một bãi tha ma, đó cũng là chuyện thời gian cách mạng văn hóa, đồn đãi rất nhanh truyền ra, cho nên công trình cũng đình công, bởi vì ai sẽ đến du ngoạn ở một bãi tha ma, cho nên công viên không có xây, ở đây cũng bị hoang phế, khắp nơi đều là đống rác, ở trên núi nhỏ còn có một cái đình nhỏ, cái đình nhỏ cực kỳ cũ rách, ở dưới chân núi còn có mấy gian phòng ở rất cũ nát.

 

          Trời đã dần dần tối đen, Tuyết nhi đã ném người phụ nữ kia ở gần núi nhỏ, bởi vì mặt trời đã gần xuống núi, cô ta không cần mượn dùng thân thể. Người phụ nữ bị mượn thân đó rất tò mò sao mình lại chạy đến nơi đây, điều này thành nơi kinh khủng cho mọi người toàn thành phố, bất luận ai nhắc tới bãi tha ma đều trốn tránh, mảnh đất xúi quẩy, ai cũng không dám đến gần, bởi vì nghe nói đội thi công năm đó đều không có kết cục tốt, kể từ sau khi đào ra cái tấm bia đá kia, đội thi công bọn họ liền không ngừng gặp chuyện không may, hiện tại đã giải tán, bởi vì đều nói bọn họ chọc giận oan hồn ở đây, về sau người sống đành phải đi tới bên trong nơi này dâng lên rất nhiều thứ, đốt rất nhiều tiền giấy, cuối cùng mới bình ổn chuyện này.

 

          Người phụ nữ bị mượn thân vốn là muốn nhanh đón taxi xe rời đi, nhưng bởi vì nơi này gần như là không có ai đến, cho nên coi như là muốn đón xe cũng không có. Người phụ nữ này sợ chạy về phía trước, không dám dừng lại một khắc, chỉ sợ là chọc tới đồ không sạch sẽ!

 

          Cuối cùng người phụ nữ kia chạy đến nơi có người, liều mạng phất tay, gọi được một chiếc tắc xi, đầu cũng không quay lại, nghĩ thầm: Về nhà nhanh đi đốt tiền vàng mã, đây là đắc tội đám thần tiên nào? Bị ném vào bãi tha ma, chẳng lẽ là bởi vì chính mình thường bán quần áo, kiếm được quá nhiều tiền độc ác, cho nên ông trời muốn trừng phạt cô ta?

 

          Hóa ra người phụ nữ này là một chủ tiệm bán quần áo nhỏ, sẽ thường xuyên nhập vào một chút quần áo không đạt tiêu chuẩn, như vậy có thể kiếm nhiều một chút, trải qua chuyện hôm nay, cô ta thề, cũng không dám bán quần áo nhãn hiệu giả nữa. Người phụ nữ này về đến nhà, liền thu tất cả những thứ hàng giả này, chuẩn bị gởi cho khu tị nạn, bởi vì là một chút áo bông, có thể có ích với khu tị nạn, cô ta lại tới trước mặt thần tài trong tiệm của mình, bắt đầu thắp hương.

 

          "Thần tiên, tôi sai rồi, tha cho tôi đi, tôi bảo đảm quyên số tiền kiếm được kia cho viện phúc lợi, nhất định quyên, phù hộ tôi, phù hộ tôi, phù hộ tôi bình an..."

 

          Thật sự là, không làm việc trái với lương tâm, không sợ quỷ gõ cửa!

 

          Trời đã tối rồi, may là hôm nay có trăng sáng, nếu không sẽ không nhìn thấy được gì.

 

          Lãnh Ưng ngẩng đầu nhìn bầu trời một chút, bầu trời xuất hiện một vầng trăng rằm, bên cạnh trăng rằm có một tầng tia máu quỷ dị, chỉ là rất nhạt, nhạt đến làm cho không người nào có thể phát giác. Vi gió thổi tới, bí mật mang theo hương thơm cỏ cây bùn đất, bóng cây lung lay, giống như vô số bóng người xuất hiện trong bùn đất.

 

          Trong bầu trời đêm giống như có một cỗ tiếng kêu cổ quái, tiếng kêu có chút thê thảm trống rỗng, thu hút tâm hồn con người.

 

          Thật ra, cẩn thận nghe một chút, Lãnh Ưng biết rõ đây là con cú mèo đang kêu, giống như là cảnh cáo ông không nên tới gần đây, chỉ là Lãnh Ưng không để ý đến, đi thẳng về phía trước.

 

          Lãnh Ưng đi vào phòng ở cũ rách tước mặt, phát hiện trước phòng có một cây đại thụ, dưới tàng cây đứng một cái bóng, nhìn ra được, đó là là thân ảnh của Lãnh Tuyết.

 

          Ông cố gắng từ từ đến gần, cảm giác dưới chân hết sức mềm mại, ngồi xổm xuống vừa sờ, là bùn đất. Thật kỳ quái, bên trong nơi này hoàn toàn không có ống nước, cũng không có ai bón phân, vì sao bùn đất ở đây mềm mại như vậy? Nắm một nhúm bùn đất, mượn ánh trăng nhìn nhìn, là đất đen, xung quanh đều là đất vàng, tại sao ở đây là đất đen? Lãnh Ưng cảm giác âm khí rất nặng.

 

          Lãnh Ưng cảm giác một loại vô cùng lạnh lẽo truyền khắp toàn thân từ lòng bàn chân, toàn thân lập tức rất lạnh.

 

          Ông từ từ đứng dậy, trước mặt đã đứng một bóng người, không cần phải nói cũng biết là người nào. Không sai, chính là Lãnh Tuyết - cháu gái của ông.

 

          "Tuyết nhi?" Lãnh Ưng nhẹ nhàng gọi một tiếng, trong giọng nói hình như có thương tiếc, cũng có sợ hãi, may là cô là đưa lưng về phía ánh trăng, cho nên thấy không rõ lắm mặt của cô, cũng không biết vẻ mặt cô là gì.

 

          "Ông nội, ông đi đi, nhanh lên, nếu không cháu cũng không bảo vệ được ông."

 

          "Tuyết nhi, nói cho ông biết, làm sao mới có thể giúp được cháu?" Lãnh Ưng khổ sở nói. Tuyết nhi đáng thương, ở chỗ này bơ vơ không nơi nương tựa, làm ông nội sao có thể an tâm!

 

          "Các người không giúp được cháu!" Tuyết nhi xoay người.

 

          Lãnh Ưng nhìn về phía Tuyết nhi nhìn, chỗ đó giống như lóe sáng, trong ánh sáng còn giống như có chữ viết, hàng trên là Lãnh Tuyết, nhìn xuống dưới chính là ngày sinh tháng đẻ.

 

          Lãnh Ưng tò mò, vì sao ngày sinh tháng đẻ chính xác của Tuyết nhi lại xuất hiện ở nơi này. Chẳng lẽ là?

 

          "Ông nội, ông nên đi!"

 

          Tuyết nhi vung tay lên, Lãnh Ưng đã không biết mình ở chỗ nào, nhìn kỹ một chút, hóa ra đã đến chân núi.

 

          Lãnh Ưng nhanh chóng rời đi, trong lòng liên tục suy nghĩ: Chẳng lẽ hồn phách Tuyết nhi bị khóa ở đây, cho nên mới không cách nào đầu thai? Hay là?

 

          Lãnh Ưng trở lại biệt thự, Nam Cung Diệu, Mộ Hi và Lãnh Đông vẫn luôn ở đây, Nam Nam và Lâm Lâm đã ngủ.

 

          Thấy ông trở lại, tất cả mọi người chạy tới.

 

          Lãnh Ưng không hiểu, vì sao Đông nhi lại dùng ánh mắt này nhìn ông? Chẳng lẽ nó đã biết chuyện của Tuyết nhi? Thật ra, loại chuyện như vậy vẫn là lừa gạt không được bao lâu, dù sao Mộ Hi không phải là Lãnh Tuyết thật, còn có sau khi tin tức ngày đó truyền ra, Lãnh Đông sẽ hoài nghi!

 

 


/318

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status