Chương 5: Bị cô bắt ghen tại trận
Mặc dù không biết rốt cuộc Sở Thiên Lâm và Uý Hải Trừng có xảy ra chuyện gì hay không, nhưng tóm lại là thuốc do mình chuẩn bị, ông cụ Sở muốn phiền muộn thì cũng chỉ có thể phiền muộn chính mình thôi!
Sở Kiến Quốc cũng không nói cho Sở Thiên Lâm biết chuyện mình bắt tay với ông cụ Diêu bỏ thuốc, cũng không nói chuyện xảy ra giữa Sở Duật Hành và Diêu Nê. Nhưng Sở Thiên Lâm cảm thấy mình đã làm ra chuyện có lỗi với Diêu Nê, khiến anh ta hoàn toàn không thể nào đối mặt với cô, không thể nào chủ động đi tìm cô sau chuyện này được.
…
Diêu Nê vẫn luôn cho rằng gần đây Hà Ngạn Sâm bận rộn công việc, bận lên kế hoạch, bận đi công tác…quy lý do một tháng này rất ít liên lạc với cô về “bận” hết, nhưng khi cô đứng trước một cửa hàng chọn quà sinh nhật cho bạn thân của mình là Thẩm Tả Ý thì khoé mắt lơ đãng liếc thấy một bóng người quen thuộc.
Người đó chính là Hà Ngạn Sâm đã gần một tháng không liên lạc với cô, chỉ thấy anh ta mặc đồ Âu, trông nho nhã lịch lãm như lúc cô mới gặp gỡ anh ta, chẳng qua bây giờ anh ta không đi một mình, mà có một cô gái với mái tóc xoăn dài và trang điểm loè loẹt như một tia chớp màu đỏ khoác lên khuỷu tay anh ta, hình ảnh này đâm vào mắt Diêu Nê đau đớn!
Ha, xem ra gần đây Hà Ngạn Sâm đúng là bận rộn nhiều việc thật! Thì ra là bận “ăn vụng” bên ngoài sau lưng cô!
Hà Ngạn Sâm rõ ràng không nhìn thấy Diêu Nê, đang kéo người phụ nữ kia vừa nói vừa cười đi tới, người phụ nữ này nhìn thấy cô trước và dừng chân lại, ngửa đầu lên nhìn về phía Diêu Nê một cách khiêu khích. Hà Ngạn Sâm vô thức ngẩng đầu lên, lúc nhìn thấy Diêu Nê thì lập tức ngây ngẩn cả người!
Ha, cái người vốn dĩ nên chột dạ lại kiêu ngạo như vậy, Diêu Nê nhíu mày, xin hỏi cô có quen biết người phụ nữ này không? Nếu không thì tại sao lúc nhìn thấy cô, người phụ nữ này chẳng những không hề cảm thấy xa lạ gì, mà còn ra vẻ như chính thất nhìn kẻ thứ ba một cách đáng ghét thế kia?
“Tiểu Nê? Sao, sao em lại ở đây?”. Hà Ngạn Sâm ấp a ấp úng nói, tuy anh ta rất cố gắng rút tay ra khỏi khuỷu tay của người phụ nữ kia, nhưng không rút ra được, chỉ có thể mặc cho người phụ nữ đó giữ chặt như thể tuyên chiến.
Trước đây khi nghe Hà Ngạn Sâm gọi mình là “Tiểu Nê”, Diêu Nê cảm thấy ấm áp như thể người một nhà, nhưng bây giờ sao lại cảm thấy buồn nôn thế này, hơn nữa sao lại muốn đá tên khốn một chân đạp hai thuyền này xuống vực bằng “vô ảnh cước” thế này?
“Tôi tới đây bắt kẻ gian dâm”. Diêu Nê cười vô hại, giọng nói không lớn không nhỏ, đủ để cho các nhân viên bán hàng xung quanh quăng ánh mắt khác thường tới mà nhỏ giọng bàn tán.
“Cô mắng ai đó!”. Người phụ nữ tức giận bước tới, lại bị Hà Ngạn Sâm nhanh chóng kéo về, những ánh mắt suy đoán này đã khiến anh ta lúng túng đỏ mặt rồi.
“Chứ gì nữa, một kẻ gian, một kẻ dâm đều ở đây này”. Diêu Nê nhún vai, ngón tay ngọc ngà chỉ về phía Hà Ngạn Sâm một cái, sau đó lại chỉ về phía người phụ nữ kia, có thể nhìn thấy rõ ràng sự mỉa mai trong ánh mắt.
Người ta thường nói “mặt người dạ thú”, bây giờ rốt cuộc cô cũng hiểu được sự tinh tuý trong câu nói này rồi.
“Tiểu Nê, em nghe anh giải thích đã”.
Hà Ngạn Sâm chưa kịp nói xong thì người phụ nữ đã hừ giễu một tiếng, nói: “Tôi biết cô tên là Diêu Nê, tôi đã từng thấy hình của cô trong ví của Hà Ngạn Sâm. Tôi là mối tình đầu của Hà Ngạn Sâm, Thư Lôi, người phụ nữ anh ấy yêu vẫn luôn là tôi! Còn cô, chẳng qua chỉ là đồ thay thế sau khi chúng tôi chia tay mà thôi! Anh ấy căn bản không yêu cô, nếu không thì đã không thể nào không chịu để hình cô trong ví, mà cô phải cưỡng chế bỏ vào rồi. Phụ nữ mà làm đến mức này thì đúng là thất bại! Và bây giờ tôi đã quay về rồi, nên cô đừng quấn quýt lấy anh ấy nữa!”
Người phụ nữ này khiến Diêu Nê phải đưa mắt nhìn về phía Hà Ngạn Sâm đang cúi gằm mặt, không dám nhìn cô ở bên cạnh: “Sao tôi không biết gu thưởng thức của anh kém như vậy từ bao giờ nhỉ? Thế mà lại đi để ý một bà già trung niên chứ”.
/758
|