Chương 3: Giới hạn tâm lý
Sở Duật Hành phản ứng cực nhanh, anh nhanh chóng khống chế cổ tay của Diêu Nê, thuần thục đè cô lên giường như bắt tội phạm, mạnh đến nỗi khiến Diêu Nê tức giận uốn éo người cũng không thể thoát được! Chăn tụt xuống theo cử động, lộ ra tấm lưng cường tráng của Sở Duật Hành, những vết cào cấu giao thoa trên lưng anh đủ để biết mức độ điên cuồng tối hôm qua, khiến hai ông cụ Diêu Sở phải hít vào một hơi!
“Tôi không bỉ ổi như cô nghĩ đâu!”. Mạch máu trên thái dương Sở Duật Hành mơ hồ đập thình thịch, nhìn bề ngoài của anh vững vàng như bàn đá vậy thôi, nhưng thật ra nội tâm anh luống cuống không thua kém gì cô đâu!
“Chú không phải bỉ ổi! Chú là đồ xấu xa! Đê tiện! Hạ lưu! Không biết xấu hổ! Già mà không nên nết!”. Diêu Nê đã đau tay muốn chết, nhưng vùng mãi không ra, cho dù võ công của cô không được thành thạo, nhưng đã bao giờ bị người ta khống chế như vậy đâu! Lại còn trên giường nữa chứ!
Thấy hình ảnh “thân xác” kịch liệt của hai người này, Sở Kiến Quốc lo lắng nói: “Sao lại biến thành như vậy! Không phải đã nói là không xảy ra sơ suất gì sao!”
Hơn nữa, Thiếu Lâm đi đâu rồi? Phòng này không phải nó đặt sao, sao lại không thấy bóng dáng nó đâu cả!
“Tôi cũng không biết! Lúc đó khi tôi đưa rượu cho Tiểu Nê, tôi còn dặn là chỉ có nó với Thiếu Lâm mới uống được! Ai có ngờ…”. Diêu Bân nhỏ giọng nói, quả thật quýnh quáng không biết phải làm sao, cục diện hoang đường này khiến một tham mưu trưởng luôn luôn tỉ mỉ cẩn thận như ông cũng như con ngựa già vấp ngã.
“Hai người bắt tay lừa con!”. Sắc mặt Sở Duật Hành lập tức trở nên hung ác nham hiểm, ánh mắt hung tợn lạnh lẽo như chim ưng trợn trừng nhìn Sở Kiến Quốc và Diêu Bân, lập tức lấy áo choàng tắm bên cạnh khoác lên người, nhặt từ món quần áo rơi lả tả trên đất lên!
Đêm qua anh đã nghi ngờ rượu có vấn đề rồi! Nhưng cuối cùng vẫn không thoát được sự khống chế của thuốc trong chai rượu đó, uổng công anh còn muốn cứu Diêu Nê, nếu không thì lúc đó cho dù bò anh cũng phải bò ra ngoài rồi! Thì ra là thế!!
Thấy Sở Duật Hành muốn đi, Diêu Nê căm tức, la hét nhảy dựng lên: “Tên khốn kia! Chú quay lại đây cho tôi!”
Làm xong là muốn chạy à! Anh ta không phải là đàn ông!
…
Lúc Diêu Nê được Diêu Bân đưa về, trên xe, cô đã bình tĩnh trở lại từ cơn kích động phẫn nộ, trong đầu toàn nghĩ đến Hà Ngạn Sâm.
Ngày hôm nay là lần đầu tiên Hạ Ngạn Sâm đến nhà bọn họ, với tư cách là bạn trai của cô, anh ấy đặc biệt sắp xếp thời gian để tới một chuyến, chắc chắn sẽ xách rất nhiều thứ, chuẩn bị một đống lời thề yêu thương cô, đối xử tốt với cô để thuyết phục ông nội cô, nhưng cô đã làm cái gì đây? Cô thế mà lại lên giường với người đàn ông khác ngay đêm hôm trước!
Diêu Nề phiền não cào bộ tóc ngắn, ngũ quan xinh đẹp quả thật nhăn nhúm lại với nhau.
Nhưng ảo não thì ảo não, khi cố gắng suy nghĩ lại chuyện tối hôm qua, cô đột nhiên nhớ ra bình thường tửu lượng của mình cũng không kém, nhưng tại sao chỉ một ly rượu là cô đã hoàn toàn mất khống chế?
Mắt Diêu Nê loé lên! Cô cũng thấy vấn đề chắc chắn nằm ở rượu! Và đối diện với sự truy hỏi của cô, ông cụ Diêu cảm thấy chuyện đã đến nước này rồi, không thể làm gì khác hơn là tỏ vẻ nhận sai, ăn ngay nói thật với cô…
Thật ra chai rượu đó là ông đặc biệt chuẩn bị cho cô và Sở Thiếu Lâm, bởi vì ông nghĩ nếu còn không quyết định cho hai đứa trẻ này thì sớm muộn gì Diêu Nê cũng biến thành của người khác!
Cho nên ông và ông cụ Sở bàn bạc với nhau, chi bằng cho gạo nấu thành cơm luôn, hai nhà thành một nhà! Nên ông mấy lấy chai rượu mà mình đã cất giữ rất tốt ra đưa cho cô đem tặng cho Sở Thiếu Lâm, dặn chỉ có hai người họ mới được uống, những người khác không được uống, trước đó cũng bỏ thuốc liều mạnh vào trong rượu rồi, chỉ sợ lỡ đâu họ uống ít, không có tác dụng.
Tuy vẫn còn những người khác ở đó, nhưng họ nghĩ là khi thuốc phát huy tác dụng, những người khác thấy rồi tự nhiên sẽ rời đi, để lại không gian cho hai người họ thôi. Nhưng ai mà ngờ người vốn dĩ nên ở đó là Sở Thiếu Lâm lại biến thành Sở Duật Hành chứ!
/758
|