Chương 15: Anh là đồ lừa đảo
“Cái đồ lừa đảo này! Có ngọt chút nào đâu!”
Đối diện với sự tức giận bất bình lên án của Diêu Nê, Sở Duật Hành nghiêm mặt bước tới nhấc cánh tay cô lên, nói: “Được rồi, khuya lắm rồi, chúng ta về thôi”.
Anh không rảnh nghe một người phụ nữ say rượu nói chuyện điên khùng, anh còn phải nhanh chóng về đội, đêm nay lại phải bận rộn một đêm.
Sở Duật Hành cho rằng lúc Diêu Nê tỉnh táo, cảm giác nói chuyện với cô cũng không tệ lắm, nhưng mà bây giờ, anh tuyệt đối không nghĩ rằng người say rượu dễ nói chuyện. Tính chất công việc quyết định anh thuộc phái hành động, từ trước đến nay anh cũng cho rằng không có gì giải quyết vấn đề trực tiếp hơn là hành động!
Diêu Nê thật sự uống quá nhiều, cộng thêm bị Sở Duật Hành lôi kéo như thế, đầu óc cô choáng váng, thế mà lại nhìn Sở Duật Hành thành Hà Ngạn Sâm!
Diêu Nê nắm lấy cánh tay của Sở Duật Hành bằng hai tay, trừng mắt lên nhìn anh nửa ngày, sau đó đột nhiên hất tay anh ta, bởi vì hất quá mạnh nên lảo đảo về sau hai bước, chỉ vào mặt anh mà la hét: “Hà Ngạn Sâm? Cái đồ khốn nạn lừa gạt tình cảm của người khác này!”
Thì ra vừa rồi cô nỗ lực nhìn một lúc lâu như vậy chẳng qua là mở mắt nhìn bậy mà thôi.
Tuy Diêu Nê gọi một cái tên khác, nhưng chắc hẳn bạn cũng sẽ không thoải mái lắm khi cô ấy gọi một cái tên khác mà lại chỉ vào mặt bạn và hét “đồ khốn”.
“Khuya lắm rồi, tôi đưa cô về nhà”. Sở Duật Hành vừa định bước đến kéo Diêu Nê, không ngờ cô đột nhiên nhảy lui sau, khiến anh không bắt hụt!
Sở Duật Hành hơi nheo mắt lại, đứng thẳng người lên. Bạn nói cô ấy uống say, nhưng anh chưa từng thấy ai uống say mà còn có năng lực phản ứng như vậy cả!
“Lừa đảo! Lừa tình! Khốn kiếp! Thảo nào lúc anh ở bên tôi, cái gì tôi thích thì anh cũng luôn không thích cái này, không thích cái kia, thì ra gu anh đặc biệt thế, anh thích bà già cơ!”. Diêu Nê chỉ vào Sở Duật Hành, bắt đầu lên án đùng đùng, tuy ánh mắt cô mơ hồ và miệng hơi lắp bắp khi nói, nhưng mạch suy nghĩ vẫn còn rất rõ ràng.
“Biết tại sao không?”. Sở Duật Hành bước tới bên cạnh cô, lập tức kéo cô tới cửa xe, nhân lúc cô đang tò mò như một em bé mở đôi mắt tròn xoe chờ câu trả lời của anh, thì anh đã nhét cô vào trong xe rồi!
Sau đó anh khoác tay lên cửa xe, nhìn cô từ trên cao, tàn nhẫn nói: “Bởi vì anh ta căn bản chưa từng thích cô!”
Tàn nhẫn thì tàn nhẫn, nhưng những gì anh nói đều là thật. Anh không phải là tình thánh gì cả, anh giỏi phân tích sự chân thành của người khác, chỉ vì anh là đàn ông, cho nên anh hiểu đàn ông thích hay không thích một người phụ nữ sẽ có biểu hiện như thế nào.
Sở Duật Hành lên xe, vừa quay đầu lại thì thấy Diêu Nê ngồi bên ghế phụ đã bắt chéo chân trên ghế, giống như ngồi thiền, nước mắt rơi tí tách!
“Tôi thích anh như vậy, vì anh, tôi có thể đi từ 8 giờ sáng đến 10 giờ tối chỉ để mua một món quà sinh nhật cho anh, vì anh, tôi có thể lái xe 2 tiếng đến công ty anh tìm anh, chỉ để cho anh một niềm vui bất ngờ, cho dù anh họp 3 tiếng, tôi cũng sẽ ở dưới lầu công ty chờ anh 3 tiếng, anh nói không thích tôi đến chỗ làm của anh tìm anh, tôi sẽ không đi, anh không thích gửi tin nhắn, tôi sẽ không gửi, thật may là anh không nói anh không thích gọi điện thoại, nhưng mỗi lần nói chuyện điện thoại với tôi chưa bao giờ vượt quá 5 phút…”
“Anh là người đàn ông đầu tiên tôi thích, ở trong mắt tôi, ngoài ông nội tôi ra thì người tôi thích nhất chính là anh, ngoài anh ra, những người đàn ông khác ở trong mắt tôi căn bản không phải là đàn ông, tuy tôi không xinh…nhưng mắt anh có vấn đề có phải không, ngoại hình của bà già kia còn không bằng tôi…”.
/758
|