Chuyên Án - Hồ Sơ Đặc Biệt

Chương 6 - Chương 11

/24


Editor: Nguyệt

“Mẫn Ngôn tìm bừa một lý do là có thể dẹp yên chuyện này. Em đừng để trong lòng. Truyền thông chỉ toàn sợ thiên hạ không loạn, thích bắt gió bắt bóng. Không tìm được bằng chứng là mọi chuyện sẽ qua nhanh thôi.” Lục Vân Thâm ôm Nhan Khanh, hôn tóc anh.

Nhan Khanh uể oải gật đầu: “Em mệt, đi nghỉ một lát.” Anh đứng dậy định lên lầu, di động lại đột nhiên đổ chuông. Nhan Khanh lấy di động ra xem, là Mạc Vi gọi. Chợt thấy nặng lòng. Anh nghe máy.

“Thiên vương của tôi ơi, rốt cuộc cậu đắc tội tên điên nào thế, hãm hại cậu đến mức tài tình!” Giọng Mạc Vi nghe có vẻ nóng vội.

“Làm sao vậy?”

“Cậu lên mạng mà xem. Phần phấn khích của câu chuyện còn ở đằng sau đấy. Cậu nói rõ cho tôi, rốt cuộc là cậu đắc tội ai, không xử lý sớm thì hậu họa khôn lường!”

Nhan Khanh đứng ngây ra. Lục Vân Thâm đã mở laptop. Tin tức về Nhan Khanh được đính ở ngay đầu trang chủ một diễn đàn giải trí. Hắn kéo Nhan Khanh lại gần: “Bất kể có chuyện gì đều không sao cả. Người của Lục Vân Thâm này ai cũng đừng hòng động vào.”

Trên mạng xuất hiện một loạt ảnh chụp với chú thích ở dưới: Ngày x tháng x năm x, Nhan Khanh tham gia bữa tiệc do nhà tài phiệt nào đó tổ chức; ngày x tháng x năm x, Nhan Khanh đến hòn đảo nào đó du lịch, nhà tài phiệt kia trước đó vừa lúc đến hòn đảo này họp hội nghị; ngày x tháng x năm x, Nhan Khanh dự tiệc sinh nhật xong rời khách sạn, đến một căn biệt thự nào đó, biệt thự này thuộc sở hữu của nhà tài phiệt kia … Bảy tám tấm ảnh cùng lời mô tả gần như trải đều từ khi Nhan Khanh vào nghề đến bây giờ, nói có lý có cứ rất rõ ràng.

Chuyện gì cũng thế, vốn dĩ chẳng ai liên tưởng đến nhau, một khi có người chỉ ra thì càng nghĩ càng thấy liên quan. Vì thế, rất nhiều phỏng đoán được đưa ra xoay quanh cái gọi là sự thật, bị cánh phóng viên không gì không nghĩ ra được nhào nặn đủ điều. Chỉ vài giờ đồng hồ, bằng chứng về mối quan hệ của Nhan Khanh cùng nhà tài phiệt nọ giống như quả cầu tuyết càng lăn càng lớn.

“Anh nói người bên cạnh Nhan Khanh đều đáng tin!” Lục Vân Thâm trực tiếp gọi điện cho Mẫn Ngôn.

“Đáng tin hay không anh là người rõ nhất. Bên cạnh cậu ấy cũng có người anh cài vào. Nếu có ai muốn hại cậu ấy thì việc gì phải chờ đến bây giờ? Mà nếu là người tiếp xúc gần với Nhan Khanh thì bằng chứng xác thực hơn thế này nhiều. Anh hiểu ý tôi chứ.” Mẫn Ngôn bình tĩnh nói, “Người mà bảo bối nhà anh chọc vào phỏng chừng chẳng phải tai to mặt lớn gì, nếu không chúng ta đã phát hiện từ sớm. Hơn nữa, đối phương rất thông minh, nói đi nói lại đều không nói tới anh, rõ ràng là không muốn hoặc không dám lôi anh vào cuộc.”

Lục Vân Thâm cúp điện thoại. Lần đầu tiên hắn thấy nóng nảy vì không biết phải xử lý từ đâu.

Nhan Khanh lặng lẽ tắt máy tính, chậm rãi lên lầu. Nhìn bóng lưng yếu ớt đó, Lục Vân Thâm chỉ muốn tiến lên ôm vào lòng an ủi. Nhưng chân nặng như đeo chì, cuối cùng chẳng nhấc được nửa bước.



“Người đăng tin toàn sử dụng mạng công cộng, phân bố rải rác cả thành phố ở những vị trí sau.” Lâm Bạch nhanh chóng khoanh dấu đỏ vào một vài địa điểm hiển thị trên màn hình cảm ứng, “Về cơ bản đều là nơi có lưu lượng người qua lại đông, quán nét ở khu dân cư nhỏ, cửa hàng cà phê không có camera, hoặc là cửa hàng thức ăn nhanh.”

Ôn Tĩnh Hàn quan sát một lúc: “Quá rải rác.”

“Bên kỹ thuật đang sàng lọc những đoạn băng ghi hình có liên quan. Nhưng người này cẩn thận như thế, chỉ sợ có tìm được hình ảnh cũng ở dạng cải trang.” Cố Tương nói.

Tại sao tổ chuyên án lại điều tra tỉ mỉ kỹ càng người khởi xướng tin tức ‘bao dưỡng’ như vậy? Một trong số những lý do là có khả năng người này liên quan đến hai vụ án mạng trước đó. Một lý do khác là Ôn Tĩnh Hàn nói phía trên bị người ta gây sức ép, buộc phải giao sự kiện chẳng được tính là án hình sự này cho tổ chuyên án giải quyết.

Còn ai là người tạo sức ép thì mọi người đều ngầm hiểu. Đủ loại tin tức được tung lên thế này, người nào sáng suốt rất nhanh sẽ nhìn ra thân phận thật sự của ‘nhà tài phiệt nọ’. Người này mưu mẹo sắc sảo, tạo áp lực cho tầng lớp cao của ngành cảnh sát cũng chẳng phải chuyện đáng ngạc nhiên. Nhưng, Ôn Tĩnh Hàn là ai chứ, mặc kệ anh có thân phận gì, việc anh ta không muốn nhận thì dù anh tự sát trước mặt anh ta, anh ta vẫn chẳng để ý đến. Lý do phía trên bị gây sức ép chẳng qua là anh nắm bắt thời cơ, vừa giải quyết vấn đề của mình, vừa để cấp trên thiếu anh một món nợ.

Đây mới là chân tướng.

“Cố Tương, anh với Đinh Đinh tổng kết đi.”

Cố Tương lấy một tập giấy ra: “Về cơ bản mọi thông tin đều nằm trong đây. Tần Thao, đạo diễn lâu năm, phim vừa có chiều sâu vừa có giá trị kinh tế, lúc mới vào nghề khá thuận buồm xuôi gió, tài hoa mà không kiêu ngạo, được nhiều người trong giới đánh giá cao; thích diễn viên có tài năng, nên về cơ bản diễn viên tham gia vào phim của anh ta đều theo phái thực lực, loại nổi tiếng nhưng chỉ là bình hoa di động hiếm khi được tuyển dụng; đã kết hôn, là một người chồng một người cha được xem là chuẩn mực trong giới showbiz, nghe nói gia đình rất hạnh phúc. Vu Mạn Đình, 15 tuổi vào nghề, bộ phim đầu tiên tham gia diễn xuất đã nổi tiếng khắp châu Á, từ đó con đường sự nghiệp khá bằng phẳng; người trong giới đánh giá cô là người có tài diễn xuất, khiêm tốn lễ phép, rất ít biểu lộ tình cảm, nhiều người cảm thấy cô là người quá thâm sâu. Nhan Khanh, 18 tuổi vào nghề, mới đầu chỉ đóng những vai phụ chẳng ai để ý, sau đó trổ hết tài năng trong cuộc thi tuyển diễn viên cho một bộ phim của đạo diễn nổi tiếng, cùng năm đạt giải diễn viên mới xuất sắc nhất, về sau toàn tham gia những bộ phim khá nổi tiếng, trong vòng ba năm gặt hái được giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất của tất cả các giải điện ảnh và truyền hình trong cả nước, còn đăng quang tại một buổi lễ về điện ảnh nổi tiếng ở nước ngoài; tính tình ôn hòa, nhưng luôn giữ khoảng cách với người khác, không có mối quan hệ thân thiết với ai trong giới. Đỗ Bình, tốt nghiệp khoa đạo diễn Trường Sân khấu Điện ảnh, mới đầu đóng một vài vai nhỏ, sau đấy có cơ hội gia nhập vào hàng ngũ đạo diễn, làm trợ lý cho nhiều đạo diễn khác nhau; nhiều người cho rằng anh ta thỏa mãn với vị trí trợ lý đạo diễn hoặc là phó đạo diễn, không quá chú trọng việc mở rộng các mối quan hệ, không biết là không có lòng cầu tiến hay thật sự không có tài.”

Đinh Đinh tiếp lời: “Lâm Thư Dao, diễn viên hạng hai trong nước, tốt nghiệp Trường Sân khấu Điện ảnh, không nổi tiếng cũng không quá chìm, gần đây được khá nhiều người biết đến; tính tình cao ngạo nhưng thẳng thắn, cho nên cũng được nhiều người ủng hộ. Trương Tân, mới vào nghề hai năm gần đây, thuộc cùng một công ty với Nhan Khanh, đang là đối tượng được công ty lăng xê; nhiều người đánh giá cậu ta hơi tự kiêu, không biết trời cao đất rộng, dường như có địch ý với Nhan Khanh.”

“Điểm chú ý của hai người thật đặc biệt. Tại sao vậy?” – Trần Kiều Vũ hỏi.

“À, theo như Quan Cẩm truyền đạt lại ý của giáo sư Lục và phương hướng tổ trưởng đề ra, chúng tôi đặt trọng điểm vào quá khứ của họ cũng như đánh giá của người trong giới.” Đinh Đinh nhún vai, “Đáng tiếc, thời gian có hạn, người trong giới giải trí lại thích lươn lẹo, nên không điều tra thấu triệt được.”

“Thế là tốt rồi. Quan Cẩm, nếu Vân Dương có thời gian thì gửi tư liệu cho anh ta xem.” Ôn Tĩnh Hàn nói.

“Không phải anh muốn anh ấy tránh đi à?” Quan Cẩm nhìn anh.

“Để anh ta nghiên cứu thôi chứ có phải tham gia phá án đâu, đúng không?” Ôn Tĩnh Hàn nhướn mày.

“… Coi như anh giỏi.”



“Chủ tịch, bên ngoài có rất nhiều phóng viên tới tìm anh. Chúng ta nên đi theo lối thoát khẩn cấp thôi.” Bí thư riêng nói với Lục Vân Thâm vừa chấm dứt một cuộc hội đàm kinh tế.

Lục Vân Thâm hơi nhíu mày: “Nhan Khanh đâu?”

“Sáng sớm hôm nay cậu ấy bảo tài xế chở mình đến Ti Trúc Hiên.” Bí thư cẩn thận báo cáo.

“Người của Vân Dương đi theo?”

“Vâng. Người đó xác nhận với tôi từ lúc theo sau cậu Nhan, phạm vi xung quanh tuyệt đối không có người theo dõi hay kẻ nào khả nghi. Xem ra đối phương dự mưu đã lâu, biết bây giờ không thể thò đầu ra.”

“Vân Dương giao chuyện của tôi cho tổ chuyên án xử lý? Không hiểu nó nắm chắc được mấy phần, hay là bị cậu cảnh sát kia làm lú lẫn rồi.” Lục Vân Thâm lo lắng.

… Hai anh em nhà ngài chẳng ai kém ai. Bí thư nghĩ thầm.

Quan Cẩm mở cửa vào nhà, chưa kịp đóng cửa đã phát hiện có quái vật lớn lao đến.

Hắn nhanh chóng nghiêng người tránh, nhưng vẫn bị người kia ôm chặt vào lòng.

“Đẩy ngã ”

“… Anh ngồi máy bay đến mức máu không lên não à!” Quan Cẩm đạp chướng ngại vật cỡ lớn kia một cái, cực kỳ khinh bỉ hành vi tình tứ buồn nôn này.

Lục Vân Dương hôn chụt lên mặt hắn một cái, rồi lập tức lùi đến khoảng cách an toàn: “Tôi mệt mỏi gấp gáp trở về, việc đầu tiên muốn làm chính là ôm em. Vậy mà em nỡ vô tình.”

Quan Cẩm nhìn anh từ trên xuống dưới: “Không mất tay mất chân, trên người cũng không có cái lỗ nào, anh nên thấy thỏa mãn đi.”

“Cũng phải, tôi có thể lành lặn trở về để tiếp tục theo đuổi em đã là chuyện đáng mừng rồi.” Mỉm cười thỏa mãn.

Quan Cẩm bận cả một ngày, lười nói chuyện tào lao với anh, cởi áo bành tô ra, đi rửa tay. Lúc ngang qua phòng bếp, hắn đột nhiên khịt khịt cái mũi.

“Mùi gì thế?”

“Nguyên liệu tôi đặc biệt mua từ New York về đấy, còn cẩn thận nghiên cứu hai ngày liền mới học được.” Lục Vân Dương vào phòng bếp, bưng một cái đĩa ra, “Món sandwich em thích nhất. Tôi vừa làm lúc về nhà đấy. Em muốn nếm thử không? Có phải ngon hơn bánh ở Số 75 không?” Lục Vân Dương nhìn hắn chằm chằm.

Quan Cẩm cứng người ngay tại trận, lâu sau mới hạ mắt nhìn miếng bánh sandwich nằm trên đĩa, chậm rãi nói: “Làm sao anh biết tôi thích loại sandwich này?”

Lục Vân Dương cười khẽ, nói: “Tony nói cho tôi biết. Nhưng em đừng trách cậu ấy. Cậu ấy bị tình yêu chân thành của tôi làm cảm động nên mới tự nguyện hiến kế, nói cho tôi biết món ăn em yêu thích.”

Quan Cẩm ngẩng lên nhìn anh. Mặc dù Tony trông thì không đáng tin, nhưng vẫn biết rõ cái gì nên nói cái gì không. Xem ra anh ta lỡ miệng trong lúc lảm nhảm khoe khoang rồi. Mà cũng chẳng phải chuyện gì to tát.

Quan Cẩm bình tĩnh lại, bẻ một miếng bánh bỏ vào miệng.

“Thế nào?”

“… Gần như giống hệt. Không phải anh mua ở bên đó về chứ?”

“Trời đất chứng giám, cái bánh này vừa được làm.”

Cuối cùng, Quan Cẩm không kìm được cầm cả cái đĩa, ăn nhồm nhoàm.

Lục Vân Dương ngồi đối diện hắn, tay chống cằm, chăm chú nhìn hắn ăn rất ngon miệng: “Tony nói em thường xuyên sai cậu ta đi mua về cho em ăn. Nhưng tôi tưởng trước đây em chưa từng ra nước ngoài? Cậu ta gửi cho em qua đường hàng không à?”

Hự – Suýt thì nghẹn sandwich trong họng. Quan Cẩm cố gắng nuốt nó xuống.

“Tôi nhập cư trái phép.” Quan Cẩm mặt không đổi sắc.

“À … Vì một người bạn quen qua mạng mà chẳng tiếc công nhập cư trái phép, thật là …”

Khụ khụ khụ … Mình sai rồi. Cái tên Tony kia không phải trông không đáng tin, mà là thực sự không đáng tin! Rốt cuộc anh ta nói gì với Lục Vân Dương? Sao lại không theo kịch bản lúc trước, mà nói sai cũng chẳng đánh tiếng cho mình. Mẹ nó biết bịa tiếp thế nào bây giờ! … (⊙ o ⊙) Anh ta chưa bị tên xã hội đen này xử lý chứ?

/24

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status