- Hừ.
Tên nam nhân mắt xếch ngồi ở vị trí trung tâm của chiếc kiệu, thoải mái dựa vào chiếc ghế, trong tay cầm một chén rượu màu xanh. Con mắt hắn híp lại, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười nhu hòa mà lãnh khốc, ánh mắt hắn nhàn nhạt nhìn vào chiến trường:
- Bách Nguyên Tông...Thực lực như vậy mà dám đặt tên là Bách Nguyên Tông. Quả thực là tự đại.
- Chỉ là đại trận này có chút vướng chân...Nhưng mà chúng ta dẫn theo bốn trăm Lục giai chiến sĩ, mặc dù chúng ta không ra tay, ngày đêm thay phiên công kích, không bao lâu nữa đại trận này cũng bị công phá.
Nham Long ở bên cạnh cũng cầm một chén rượu màu xanh, ánh mắt thản nhiên nhìn vào quang tráo có quang mang không ngừng lóe lên, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch chén rượu.
- Chỉ là chúng ta không nên chủ quan, thời gian càng dài đối với chúng ta càng bất lợi. Cường giả Thần Cấp hiện tại không xuất thủ, nếu như đợi đến khi Thần Cấp xuất thủ thì...
Một giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng vang lên. Người nói chính là một nữ nhân ngồi bên tay trái, nàng cũng dựa người vào chiếc ghế, đôi chân thon dài lộ khỏi trường bào màu vàng, có vẻ vô cùng yêu dị.
Nam nhân lực lưỡng ngồi bên cạnh nàng gọi là Mạc Ly lại không nói gì. Tay phải xoay xoay cái chén, ánh mắt lạnh nhạt nhìn đại trận bị công kích, dường như đang nghĩ tới cái gì đó.
- Cường giả Thần Cấp có tôn nghiêm của Thần Cấp, tuy rằng quy củ của Đông Nam Thiên không cho phép Hư Thần Cảnh hỗ trợ lẫn nhau trong lúc chém giết. Thế nhưng chúng ta lại từ Huyền Đông Thiên tới. Chúng ta chính là thế lực bên ngoài, cũng không bị hạn chế từ ước thúc này. Nếu như không cứng rắn đối đầu với Cường giả Thần Cấp, bọn họ tất nhiên sẽ không tự mình xuất thủ, mà sẽ an bài những cao thủ khác của Đông Nam Thiên tới đây. Bằng không...Những Đại Thiên khác đều đang nhìn chằm chằm vào đây, bốn tên Hư Thần Cảnh gia nhập, ra vào như chỗ không người, hỗ trợ tiêu diệt Cường giả Hư Thần Cảnh của Đông Nam Thiên ngang ngược...Cường giả Thần Cấp sẽ không làm như vậy.
Tả Thế nói vậy nhưng cũng không chút để ý, đôi mắt xếch vẫn nhìn vào đại trận, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười hờ hững và khinh miệt, dường như toàn bộ Thiên địa đều nằm trong tay hắn vậy.
- Đáng tiếc.
Khuôn mặt Nham Long hiện lên sự tiếc hận:
- Đại nhân không cho phép chúng ta đi tìm Lâm Dịch kia...Bằng không, ta muốn thử một chút rốt cuộc Hổ Thần chiến văn kia có chỗ nào kinh người.
Trong lúc nói chuyện, ánh mắt toát ra chiến ý.
- Đại nhân tự nhiên có suy nghĩ của mình, ngươi an tâm làm tốt chuyện của chính mình là được rồi. Sau khi diệt Bách Nguyên Tông chúng ta liền lập tức rời đi.
Hai hàng lông mày Tả Thế nhíu lại, nhớ tới tính cách của người kia, đôi mắt xếch không khỏi híp lại, hai hàng lông mày cau lại, trong giọng nói mang theo ý tứ nhắc nhở.
- Biết rồi.
Trong mắt Nham Long hiện lên một chút bất mãn, thế nhưng chỉ là thoáng qua rồi biến mất, cũng không bị Tả Thế nhìn thấy...Tuy rằng đều là một trong mười ba đường chủ Long Tích, thế nhưng đối phương bài danh trước Nham Long, Nham Long biết rõ sự lợi hại của đối phương, hắn cũng không làm ra chuyện gì động chạm tới mặt mũi của đối phương.
Tả thế khẽ gật đầu, đôi mắt xếch híp lại nhìn về phía đại trận, trên môi nở nụ cười yêu dị, xoay xoay chén rượu nói:
- Bách Nguyên Tông, hiện tại các ngươi sẽ làm như thế nào đây?
- Tông chủ, nếu còn tiếp tục như vậy, không còn bao lâu nữa đối phương sẽ phá được trận pháp. Chúng ta phải mau mau nghĩ biện pháp a.
Một giọng nói mang theo sự lo lắng vang lên bên trong căn phòng ở Dưỡng Tâm Phong. Lúc này Dưỡng Tâm Phong luôn mang theo sự yên lặng, xa xưa dường như cũng bị cuốn vào sự khẩn trương, đánh mất sự trầm ổn yên lặng vốn có của nó.
So sánh với những cường giả Ngưng Thần Kỳ của Thanh Long Bảo ở bên ngoài đại trận hờ hững và trấn định thì bầu không khí khẩn trương bên trong căn phòng cũng đã nói rõ sự chênh lệch của đối phương.
Bảy tên Hư Thần Cảnh cường giả, hiện tại chỉ còn bốn người. Cũng là bốn người, thế nhưng biểu tình và khí thế căn bản không có biện pháp so sánh với những người bên ngoài kia. Cho dù là Kỳ Dương, biểu tình hiện tại cũng vô cùng khó coi.
Chu Trí Lâm cấp bách như kiến bò trên chảo nóng. Sắc mặt hắn tái nhợt mang theo sự sợ hãi thật sâu, không ngừng đi tới đi lui trong phòng họp...Quá kinh khủng. Mỗi khi vừa nghĩ tới tình cảnh khi đó, trong lòng Chu Trí Lâm ngay cả một ý niệm phản kháng trong đầu cũng không có.
Người ta chỉ cần một ánh mắt cũng khiến cho Chu Trí Lâm liền cảm thấy toàn thân bị cuốn vào trong một không gian quỷ dị. Tay hắn, năng lượng, thậm chí cả đại não cũng bị trói buộc. Chờ sau khi hắn từ trạng thái quỷ dị đó tỉnh lại, thì ba tên trường lão Hư Thần Cảnh cùng hắn bay ra ngoài đã biến thành thịt nát.
Loại cảm giác này, hắn chỉ có thể cảm nhận khi đối mặt với sự phẫn nộ của Lâm Dịch.
- Không, không. Hắn so với Lâm Dịch còn mạnh hơn. Mạnh hơn.
Mồ lôi lạnh trên trán Chu Trí Lâm không ngừng xuất hiện, toàn thân không nhịn được mà run rẩy...Đây không phải là đối chiến, mà là đơn phương tàn sát.
- Bách Nguyên Tông? Thất trưởng lão? Quả thực làm cho ta thất vọng rồi. Trước tiên lưu lại cho các ngươi một mạng. Cho các ngươi hảo hảo hưởng thụ sự sợ hãi trước khi tử vong đi a...
Tên nam nhân đầu bóng kia nở nụ cười nói mang theo sự giễu cợt, sau khi nói xong liền biến mất không còn tung tích...Mãi sau khi đối phương rời khỏi, khí trường cường đại giống như núi của hắn mới hoàn toàn biến mất.
- Tông chủ, đối phương quá mạnh mẽ, quá mạnh mẽ rồi...Xin ngài thỉnh Long Dương đại nhân ra tay đi! Bằng không chỉ bằng vào chúng ta, nếu đối cứng căn bản chỉ là chịu chết.
Chu Trí Lâm lần thứ hai quay về phía Kỳ Dương lớn tiếng hô. Bên ngoài không ngừng truyền đến tiếng nổ mạnh như tiếng sấm liên miên khiến cho thần trí của hắn rối loạn, khiến cho hắn hầu như sắp phát điên.
Ánh mắt Kỳ Dương hung hăng nhìn Chu Trí Lâm...Xưa nay thoạt nhìn Chu Trí Lâm rất can đảm, căn bản chưa từng nghĩ hắn là một kẻ nhu nhược. Khi dễ người yếu hơn mình, hắn khí khách mười phần. Nhưng mà khi gặp phải kẻ cường đại hơn mình thì lại biến thành người như vậy sao? Người như vậy không ngờ cũng có thể trở thành Hư Thần Cảnh? Kỳ Dương xem thường nhìn hắn.
Nhưng Chu Trí Lâm lúc này nào còn thời gian chú ý tới biểu tình của đối phương, ánh mắt lo lắng của hắn liên tục nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó không nhịn được mà hướng về phía hai người bên cạnh Kỳ Dương hô:
- Nhị trưởng lão, Bạch trưởng lão, các ngươi mau khuyên nhủ tông chủ đi a. Đại trận này có thể chống đỡ được bao lâu? Bây giờ chỉ là Lục giai chiến sĩ công kích đã sắp không chịu nổi, nếu như bốn người bọn hắn đồng thời tấn công...Chúng ta, Bách Nguyên Tông chúng ta coi như là xong a. Tới lúc này rồi, các vị Cường giả Thần Cấp rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì a? Lẽ nào mặt mũi của bọn họ, so với tính mệnh của chúng ta còn quang trọng hơn sao?
- Được rồi.
Một tiếng quát lạnh vang lên cắt đứt sự điên cuồng của Chu Trí Lâm, khí thế cuồng bạo khiến cho sắc mặt Chu Trí Lâm trong nháy mắt trắng bệch, thân thể thậm chí còn bị cỗ khí thế này đánh bay ra bên ngoài, hung hăng đập vào tường...Đột nhiên bị tập kích, Chu Trí Lâm há to miệng, không dám tin tưởng nhìn về phía đối diện.
- Thần Cấp đại nhân há là người mà ngươi tùy tiện có thể bình luận?
Ánh mắt Kỳ Dương lạnh lùng nhìn về phía Chu Trí Lâm, trong nháy mắt khí thế của Ngưng Thần Kỳ cường giả hiển hiện không thể nghi ngờ. Chu Trí Lâm dưới cỗ khí thế này, ngay cả một chút cũng không có động đậy được.
Kỳ Dương ít khi động thủ với người khác, tuy rằng tất cả mọi người đều biết thực lực của hắn không kém, thế nhưng không nghĩ tới hắn lại cường đại như vậy. Chu Trí Lâm ngây ngốc nhìn Kỳ Dương, không nói được lời nào.
- Hừ.
Kỳ Dương lạnh lùng nhìn hắn nói:
- Ngươi quả thực làm mất mặt Bách Nguyên Tông chúng ta. Người như ngươi không ngờ cũng có thể tu hành tới Hư Thần Cảnh?
Chu Trí Lâm há miệng định nói, thế nhưng dưới khí thế này, cũng không thốt lên lời.
- Được rồi, được rồi, hiện tại đối mặt với kẻ định mạnh mẽ, không cho phép nội bộ lục đục a. Tông chủ, chúng ta quả thực phải nghĩ một biện pháp nào đó...Tuy rằng đại trận thần diệu, thế nhưng số lượng tinh linh dự trữ cũng còn chưa tới hai mươi khỏa. Nếu như bốn người kia thực sự gia nhập công kích, chỉ sợ cũng không chống đỡ được bao lâu.
Người nói chính là tên nam nhân bên phải Kỳ Dương, người này chính là nhị trưởng lão. Nguồn truyện:
Tên nam nhân mắt xếch ngồi ở vị trí trung tâm của chiếc kiệu, thoải mái dựa vào chiếc ghế, trong tay cầm một chén rượu màu xanh. Con mắt hắn híp lại, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười nhu hòa mà lãnh khốc, ánh mắt hắn nhàn nhạt nhìn vào chiến trường:
- Bách Nguyên Tông...Thực lực như vậy mà dám đặt tên là Bách Nguyên Tông. Quả thực là tự đại.
- Chỉ là đại trận này có chút vướng chân...Nhưng mà chúng ta dẫn theo bốn trăm Lục giai chiến sĩ, mặc dù chúng ta không ra tay, ngày đêm thay phiên công kích, không bao lâu nữa đại trận này cũng bị công phá.
Nham Long ở bên cạnh cũng cầm một chén rượu màu xanh, ánh mắt thản nhiên nhìn vào quang tráo có quang mang không ngừng lóe lên, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch chén rượu.
- Chỉ là chúng ta không nên chủ quan, thời gian càng dài đối với chúng ta càng bất lợi. Cường giả Thần Cấp hiện tại không xuất thủ, nếu như đợi đến khi Thần Cấp xuất thủ thì...
Một giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng vang lên. Người nói chính là một nữ nhân ngồi bên tay trái, nàng cũng dựa người vào chiếc ghế, đôi chân thon dài lộ khỏi trường bào màu vàng, có vẻ vô cùng yêu dị.
Nam nhân lực lưỡng ngồi bên cạnh nàng gọi là Mạc Ly lại không nói gì. Tay phải xoay xoay cái chén, ánh mắt lạnh nhạt nhìn đại trận bị công kích, dường như đang nghĩ tới cái gì đó.
- Cường giả Thần Cấp có tôn nghiêm của Thần Cấp, tuy rằng quy củ của Đông Nam Thiên không cho phép Hư Thần Cảnh hỗ trợ lẫn nhau trong lúc chém giết. Thế nhưng chúng ta lại từ Huyền Đông Thiên tới. Chúng ta chính là thế lực bên ngoài, cũng không bị hạn chế từ ước thúc này. Nếu như không cứng rắn đối đầu với Cường giả Thần Cấp, bọn họ tất nhiên sẽ không tự mình xuất thủ, mà sẽ an bài những cao thủ khác của Đông Nam Thiên tới đây. Bằng không...Những Đại Thiên khác đều đang nhìn chằm chằm vào đây, bốn tên Hư Thần Cảnh gia nhập, ra vào như chỗ không người, hỗ trợ tiêu diệt Cường giả Hư Thần Cảnh của Đông Nam Thiên ngang ngược...Cường giả Thần Cấp sẽ không làm như vậy.
Tả Thế nói vậy nhưng cũng không chút để ý, đôi mắt xếch vẫn nhìn vào đại trận, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười hờ hững và khinh miệt, dường như toàn bộ Thiên địa đều nằm trong tay hắn vậy.
- Đáng tiếc.
Khuôn mặt Nham Long hiện lên sự tiếc hận:
- Đại nhân không cho phép chúng ta đi tìm Lâm Dịch kia...Bằng không, ta muốn thử một chút rốt cuộc Hổ Thần chiến văn kia có chỗ nào kinh người.
Trong lúc nói chuyện, ánh mắt toát ra chiến ý.
- Đại nhân tự nhiên có suy nghĩ của mình, ngươi an tâm làm tốt chuyện của chính mình là được rồi. Sau khi diệt Bách Nguyên Tông chúng ta liền lập tức rời đi.
Hai hàng lông mày Tả Thế nhíu lại, nhớ tới tính cách của người kia, đôi mắt xếch không khỏi híp lại, hai hàng lông mày cau lại, trong giọng nói mang theo ý tứ nhắc nhở.
- Biết rồi.
Trong mắt Nham Long hiện lên một chút bất mãn, thế nhưng chỉ là thoáng qua rồi biến mất, cũng không bị Tả Thế nhìn thấy...Tuy rằng đều là một trong mười ba đường chủ Long Tích, thế nhưng đối phương bài danh trước Nham Long, Nham Long biết rõ sự lợi hại của đối phương, hắn cũng không làm ra chuyện gì động chạm tới mặt mũi của đối phương.
Tả thế khẽ gật đầu, đôi mắt xếch híp lại nhìn về phía đại trận, trên môi nở nụ cười yêu dị, xoay xoay chén rượu nói:
- Bách Nguyên Tông, hiện tại các ngươi sẽ làm như thế nào đây?
- Tông chủ, nếu còn tiếp tục như vậy, không còn bao lâu nữa đối phương sẽ phá được trận pháp. Chúng ta phải mau mau nghĩ biện pháp a.
Một giọng nói mang theo sự lo lắng vang lên bên trong căn phòng ở Dưỡng Tâm Phong. Lúc này Dưỡng Tâm Phong luôn mang theo sự yên lặng, xa xưa dường như cũng bị cuốn vào sự khẩn trương, đánh mất sự trầm ổn yên lặng vốn có của nó.
So sánh với những cường giả Ngưng Thần Kỳ của Thanh Long Bảo ở bên ngoài đại trận hờ hững và trấn định thì bầu không khí khẩn trương bên trong căn phòng cũng đã nói rõ sự chênh lệch của đối phương.
Bảy tên Hư Thần Cảnh cường giả, hiện tại chỉ còn bốn người. Cũng là bốn người, thế nhưng biểu tình và khí thế căn bản không có biện pháp so sánh với những người bên ngoài kia. Cho dù là Kỳ Dương, biểu tình hiện tại cũng vô cùng khó coi.
Chu Trí Lâm cấp bách như kiến bò trên chảo nóng. Sắc mặt hắn tái nhợt mang theo sự sợ hãi thật sâu, không ngừng đi tới đi lui trong phòng họp...Quá kinh khủng. Mỗi khi vừa nghĩ tới tình cảnh khi đó, trong lòng Chu Trí Lâm ngay cả một ý niệm phản kháng trong đầu cũng không có.
Người ta chỉ cần một ánh mắt cũng khiến cho Chu Trí Lâm liền cảm thấy toàn thân bị cuốn vào trong một không gian quỷ dị. Tay hắn, năng lượng, thậm chí cả đại não cũng bị trói buộc. Chờ sau khi hắn từ trạng thái quỷ dị đó tỉnh lại, thì ba tên trường lão Hư Thần Cảnh cùng hắn bay ra ngoài đã biến thành thịt nát.
Loại cảm giác này, hắn chỉ có thể cảm nhận khi đối mặt với sự phẫn nộ của Lâm Dịch.
- Không, không. Hắn so với Lâm Dịch còn mạnh hơn. Mạnh hơn.
Mồ lôi lạnh trên trán Chu Trí Lâm không ngừng xuất hiện, toàn thân không nhịn được mà run rẩy...Đây không phải là đối chiến, mà là đơn phương tàn sát.
- Bách Nguyên Tông? Thất trưởng lão? Quả thực làm cho ta thất vọng rồi. Trước tiên lưu lại cho các ngươi một mạng. Cho các ngươi hảo hảo hưởng thụ sự sợ hãi trước khi tử vong đi a...
Tên nam nhân đầu bóng kia nở nụ cười nói mang theo sự giễu cợt, sau khi nói xong liền biến mất không còn tung tích...Mãi sau khi đối phương rời khỏi, khí trường cường đại giống như núi của hắn mới hoàn toàn biến mất.
- Tông chủ, đối phương quá mạnh mẽ, quá mạnh mẽ rồi...Xin ngài thỉnh Long Dương đại nhân ra tay đi! Bằng không chỉ bằng vào chúng ta, nếu đối cứng căn bản chỉ là chịu chết.
Chu Trí Lâm lần thứ hai quay về phía Kỳ Dương lớn tiếng hô. Bên ngoài không ngừng truyền đến tiếng nổ mạnh như tiếng sấm liên miên khiến cho thần trí của hắn rối loạn, khiến cho hắn hầu như sắp phát điên.
Ánh mắt Kỳ Dương hung hăng nhìn Chu Trí Lâm...Xưa nay thoạt nhìn Chu Trí Lâm rất can đảm, căn bản chưa từng nghĩ hắn là một kẻ nhu nhược. Khi dễ người yếu hơn mình, hắn khí khách mười phần. Nhưng mà khi gặp phải kẻ cường đại hơn mình thì lại biến thành người như vậy sao? Người như vậy không ngờ cũng có thể trở thành Hư Thần Cảnh? Kỳ Dương xem thường nhìn hắn.
Nhưng Chu Trí Lâm lúc này nào còn thời gian chú ý tới biểu tình của đối phương, ánh mắt lo lắng của hắn liên tục nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó không nhịn được mà hướng về phía hai người bên cạnh Kỳ Dương hô:
- Nhị trưởng lão, Bạch trưởng lão, các ngươi mau khuyên nhủ tông chủ đi a. Đại trận này có thể chống đỡ được bao lâu? Bây giờ chỉ là Lục giai chiến sĩ công kích đã sắp không chịu nổi, nếu như bốn người bọn hắn đồng thời tấn công...Chúng ta, Bách Nguyên Tông chúng ta coi như là xong a. Tới lúc này rồi, các vị Cường giả Thần Cấp rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì a? Lẽ nào mặt mũi của bọn họ, so với tính mệnh của chúng ta còn quang trọng hơn sao?
- Được rồi.
Một tiếng quát lạnh vang lên cắt đứt sự điên cuồng của Chu Trí Lâm, khí thế cuồng bạo khiến cho sắc mặt Chu Trí Lâm trong nháy mắt trắng bệch, thân thể thậm chí còn bị cỗ khí thế này đánh bay ra bên ngoài, hung hăng đập vào tường...Đột nhiên bị tập kích, Chu Trí Lâm há to miệng, không dám tin tưởng nhìn về phía đối diện.
- Thần Cấp đại nhân há là người mà ngươi tùy tiện có thể bình luận?
Ánh mắt Kỳ Dương lạnh lùng nhìn về phía Chu Trí Lâm, trong nháy mắt khí thế của Ngưng Thần Kỳ cường giả hiển hiện không thể nghi ngờ. Chu Trí Lâm dưới cỗ khí thế này, ngay cả một chút cũng không có động đậy được.
Kỳ Dương ít khi động thủ với người khác, tuy rằng tất cả mọi người đều biết thực lực của hắn không kém, thế nhưng không nghĩ tới hắn lại cường đại như vậy. Chu Trí Lâm ngây ngốc nhìn Kỳ Dương, không nói được lời nào.
- Hừ.
Kỳ Dương lạnh lùng nhìn hắn nói:
- Ngươi quả thực làm mất mặt Bách Nguyên Tông chúng ta. Người như ngươi không ngờ cũng có thể tu hành tới Hư Thần Cảnh?
Chu Trí Lâm há miệng định nói, thế nhưng dưới khí thế này, cũng không thốt lên lời.
- Được rồi, được rồi, hiện tại đối mặt với kẻ định mạnh mẽ, không cho phép nội bộ lục đục a. Tông chủ, chúng ta quả thực phải nghĩ một biện pháp nào đó...Tuy rằng đại trận thần diệu, thế nhưng số lượng tinh linh dự trữ cũng còn chưa tới hai mươi khỏa. Nếu như bốn người kia thực sự gia nhập công kích, chỉ sợ cũng không chống đỡ được bao lâu.
Người nói chính là tên nam nhân bên phải Kỳ Dương, người này chính là nhị trưởng lão. Nguồn truyện:
/714
|