CHỌC VÀO HÀO MÔN: CHA ĐỪNG ĐỘNG VÀO MẸ CON

Chương 239 - Chương 218

/359


Ngay tức khắc, sắc mặt của Nam Cung Ngạo xanh mét, nặng nề đâm cây gậy xuống sàn: Con làm càn!

Những lời như thế con có thể nói lung tung sao! Chuyện con đã đáp ứng, truyền thông bên ngoài cũng đều rõ ràng! Hiện tại, kéo dài ngày cưới là biện pháp duy nhất, nếu con không giữ lời nhất định muốn hủy hôn! So với hủy bỏ hôn ước thì hậu quả của chuyện này càng nghiêm trọng hơn! Nam Cung Ngạo nhíu mày phân tích cục diện, ánh mắt hòa hoãn một ít: Ba biết con hận ba, nhưng bây giờ người phụ nữ kia cũng yên lành không gãy tay thiếu chân, con còn muốn như thế nào nữa? Còn dám vì cô ta đến đòi công bằng với ba con sao? !

Cả căn phòng đều là giọng nói khí phách hùng hậu của Nam Cung Ngạo.

Nam Cung Kình Hiên quan sát ông lão ngang ngược già nua trước mắt, không nhúc nhích mà chỉ nhìn chằm chằm, một lát sau, bên môi nở một nụ cười tuyệt vọng, giọng khàn khàn nói: Thật sự tôi hi vọng có thể tìm ông đòi sự công bằng, nhưng trong từ điển của ông có hai chữ công bằng này sao?

Con ——! Nam Cung Ngạo mở trừng hai mắt.

Tôi muốn gặp cô ấy . . . . . . Nam Cung Kình Hiên cúi đầu tiếp tục nói, trong đôi mắt thâm thúy sự có đau lòng cùng mê ly: Ngoại trừ cô ấy, ai cũng không muốn gặp. . . . . . Ông đừng mơ tưởng chờ tôi phạm sai lầm lần thứ hai, đời này, tôi sẽ không để cô ấy rơi vào trong tay ông.

Mấy chữ cuối cùng, anh nói thản nhiên, nhưng lộ ra sự âm lãnh cùng căm giận.

Sắc mặt của Nam Cung Ngạo xanh mét, mím môi nhìn chằm chằm đứa con trai duy nhất, tay cầm gậy cũng đang phát run, chẳng qua chỉ mấy ngày mấy đêm, cũng chỉ là một cây đao một vết thương, và cũng chỉ đúng một người phụ nữ. . . . . .

Bọn họ là cha con, cha con ruột thịt, cho dù có gây gổ trở mặt rùng mình, nhưng chưa từng chơi cứng đến mức này? !

Cửa phòng bệnh bị chậm rãi đẩy ra.

Thân ảnh mạnh mẽ rắn rỏi của Lạc Phàm Vũ xuất hiện ở cửa, một thân vest trắng khiến cho anh thoạt nhìn rất có tinh thần, trong đôi mắt lộ vẻ vui mừng cùng sự mị hoặc, nở nụ cười nhàn nhạt đi vào, cúi đầu nói bên tai Nam Cung Ngạo: Bác trai, hiện giờ Kình Hiên vừa mới tỉnh nhưng tình huống vẫn chưa ổn định, có chuyện gì cũng chờ cậu ấy hoàn toàn khỏe lại rồi nói cũng không muộn, hơn nữa, hiện tại truyền thông cũng biết tin cậu ấy bị thương, ngày cưới trì hoãn cũng là điều tất nhiên —— bác nói đúng không?

Đôi mắt của Nam Cung Ngạo lộ vẻ phức tạp, liếc nhìn Lạc Phàm Vũ muốn nói gì đó, nhưng bỗng nhiên nhìn thấy bóng dáng mảnh khảnh trắng nõn sau lưng anh, lửa giận chợt xông lên đầu, lạnh lùng nhìn người đàn ông trẻ tuổi, hừ một tiếng.

Ngay cả cháu cũng muốn gây khó khăn cho bác phải không? Cháu biết rõ bác không thích thấy người phụ nữ này xuất hiện ở trước mặt của bác, lại càng không muốn cô ta xuất hiện ở trước mặt Kình Hiên, xem ra, là cháu cố ý đưa cô ta tới đây!

Lạc Phàm Vũ ngoái đầu lại nhìn Dụ Thiên Tuyết, vừa cười yếu ớt vừa nói nhỏ: Bác trai, dù sao làm người cũng nên đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà thay họ suy nghĩ chút ít, cháu chưa từng nghe Thiên Tuyết nói xấu bác ở sau lưng, nếu có thành kiến thì cũng chờ khai thông rồi mới biết có phải là hiểu lầm hay không, dù sao bác cũng chưa từng chung đụng với Thiên Tuyết, cô ấy là hạng người gì, tất cả đều là lời đồn, đúng hay không?

Anh liếc nhìn người trên giường bệnh, ánh mắt cùng hồn phách cũng đã bị cô gái đứng ở cửa hấp dẫn mãnh liệt, đặt tay lên bả vai của Nam Cung Ngạo: Bác trai, quân tử nên giúp người hoàn thành ước vọng, thật vất vả Kình Hiên mới tránh được 'tử kiếp', dầu gì thì cũng phải cho cậu ấy phóng túng một thời gian, bác nói đúng không?

Nghe những lời này, lửa giận của Nam Cung Ngạo lắng xuống chút ít, chống gậy muốn đi ra ngoài, ánh mắt không thể tránh khỏi liếc nhìn Dụ Thiên Tuyết, một cô gái dịu dàng thanh tú, mặc một bộ váy dài màu trắng giống như hoa bách hợp, yếu ớt không chịu nổi, khi ông ta nhìn vào đôi mắt trong suốt kia, mơ hồ có sự oán hận nhưng vẫn lễ phép, hàng lông mi dài rũ xuống, khẽ cúi đầu.

Cô không phải là người không có lễ độ, chẳng qua, thái độ đúng mực của cô phải dành cho người đáng giá.

Ở cửa ra vào, Lạc Phàm Vũ giơ tay hướng về phía hai người ra dấu, cười yếu ớt đóng cửa lại.

Trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người.

Đôi mắt thâm thúy của Nam Cung Kình Hiên rung động lấp lánh sáng, theo bản năng muốn đứng dậy, lại làm động tới vết thương, hàng mày tuấn dật cau lại, sắc mặt càng lúc càng tái nhợt.

Dụ Thiên Tuyết vô cùng khẩn trương, mở miệng nói: Anh đừng lộn xộn, em ở chỗ này cũng đâu có chạy, em đi qua có được không?

Chân mày của Nam Cung Kình Hiên chậm rãi giãn ra, ánh mắt như ngọc lưu ly lưu chuyển, giống như đang ẩn giấu sự rối rắm quay cuồng.

Dụ Thiên Tuyết cắn môi, chống gậy đi qua, một thân xinh đẹp đứng ở trước mặt anh.

Bầu không khí trong phòng tĩnh lặng, Nam Cung Kình Hiên nở nụ cười nhàn nhạt, cầm tay cô nhẹ nhàng lôi kéo khiến cô loạng choạng, Dụ Thiên Tuyết kêu lên một tiếng, vì




/359

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status