CHỌC VÀO HÀO MÔN: CHA ĐỪNG ĐỘNG VÀO MẸ CON

Chương 231 - Chương 210

/359


Ánh mắt của Nam Cung Kình Hiên từ trên màn hình giám sát di chuyển xuống, tơ máu trong đôi mắt càng thêm đỏ tươi.

Bây giờ. Anh khàn giọng nói, tắt màn hình theo dõi.

Lạc Phàm Vũ nhìn trạng thái của anh, hơi cau mày, “aiz” một tiếng, giơ tay đè bả vai của anh: Cậu xác định? Không đợi thêm mấy giờ đồng hồ nữa được sao, dù sao thì người ở cách vách cũng không chạy được —— cậu có biết bộ dáng hiện giờ của cậu có bao nhiêu đáng sợ hay không?

Ánh mắt trong trẻo lạnh lùng của Nam Cung Kình Hiên quét về phía anh, vẻ mặt sâu xa phức tạp.

Mình không có thời gian ở chỗ này mà hao tổn, chờ lâu thêm một giây là cô thêm một phần nguy hiểm, hiện tại, trên thế giới này, ngoại trừ mình ra thì không có ai quan tâm cô ấy, cậu có hiểu loại cảm giác muốn bảo vệ một người nhưng không nắm giữ được cô ấy hay không? Nam Cung Kình Hiên thấp giọng nói, lấp lánh ánh mắt có thần sáng lấp lánh như đá Hắc Diệu: Hiện tại mình chính là có loại cảm giác này.

Lạc Phàm Vũ mím môi không nói lời nào, chỉ có thể thu tay lại, nhìn mạnh mẽ như cơn gió đi tới gian phòng đi, vừa xoay người lại muốn đi theo, đột nhiên thấy được hai người trên màn hình giám sát ——

Bên trong phòng hội nghị rộng lớn, một bóng dáng mảnh khảnh xinh đẹp đang cởi áo khoác xuống, nhìn có vẻ vô cùng nóng ruột, hình như chờ đợi cái gì đó, trang điểm tinh xảo cũng không che đậy được quầng thâm dưới mi mắt, bởi vì lo lắng và thức đêm nên thoáng hiện một chút, mà từ hành lang khác, một người đàn ông mặc vest trắng đi tới, đôi mắt thâm thúy có vẻ mập mờ mà hài hước, khóe miệng cười nhàn nhạt.

Hai người kia? !

Lạc Phàm Vũ cau mày thật chặt, đây không phải là La Tình Uyển và Trình Dĩ Sênh sao? !

Này. . . . . . Lạc Phàm Vũ muốn mở miệng hỏi gì đó, bóng dáng của Nam Cung Kình Hiên đã biến mất ở cửa.

Anh thấp giọng nguyền rủa một tiếng, vội vàng đi theo.

Cửa của một gian phòng khác bị đẩy ra, ánh sáng âm u, mấy người đàn ông bị sưng mặt sưng mũi ngã trên mặt đất, sàn đá cẩm thạch lạnh như băng, nhìn thấy người đàn ông đi vào, trong mắt hiện lên vẻ kinh hoảng cùng sợ hãi.

Thân ảnh Nam Cung Kình Hiên mạnh mẽ rắn rỏi bước vào, đi thẳng tới trước mặt mấy người đó, lạnh giọng hỏi: Nhận ra tôi sao?

Nam. . . . . . Nam Cung thiếu gia. . . . . . giọng nói khàn khàn vang lên ở trong gian phòng tối tăm.

Nam Cung Kình Hiên gật đầu, chậm rãi cúi người ngồi chồm hổm xuống, cả người lộ ra sự âm ngoan ác độc như một con báo chờ bộc phát, trong ánh sáng lờ mờ đôi mắt sáng lấp lánh, chậm chạp mà có lực nắm cổ áo của một người, hỏi: Vậy thì nên biết, tôi muốn hỏi mấy người cái gì, đừng để tôi phí lời, nói cho tôi biết, Thiên Tuyết cùng đứa nhỏ ở đâu, nửa đường các người đổi qua đi tàu, hiện tại chiếc tàu kia đã đến nơi nào. . . . . . Nói chuyện.

Người đàn ông bị nắm cổ áo trợn to đôi mắt, trong mắt tràn đầy sự hoảng sợ, run giọng nói: Chúng tôi không biết. . . . . . Nam Cung tiên sinh không hề nói cho chúng tôi biết điểm cuối là đi đâu, chúng tôi cũng chỉ được lệnh tiếp nhận ở phân đoạn đó, sau khi hoàn thành thì chuyển giao cho người tiếp theo, chúng tôi hoàn toàn không biết!

Người giao tiếp với cậu là ai?

Dạ . . . . . Là một số người mà lão gia đã bồi dưỡng ở Đài Bắc, rất liều mạng, chúng tôi và bọn họ không quen nhau, vì thế, sau khi giao người cho bọn họ là rút về, không ngờ giữa đường lại bị Lạc thiếu gia chặn lại . . . . . .

Đôi mắt của Nam Cung Kình Hiên thoáng sáng rạng rỡ.

Vậy, nói cho tôi biết them một chuyện —— Anh thấp giọng nghiến răng hỏi: Thiên Tuyết, cô ấy như thế nào?

Đau xé lòng, đau không thể diễn tả, tơ máu


/359

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status