Chinh Phục Vợ Yêu

Chương 55 - Chương 45.1: Cường Hôn, Lửa Giận Lan Tràn

/156


Editor: Mèo coki

Đến gần tối, bầu trời âm u đen kịt giống như muốn sụp xuống, chỉ nghe thấy một tiếng sấm rền vang, ngay sau đó mưa đổ xuống xối xả như trút nước làm cho người đi đường trở tay không kịp.

Trong cục cảnh sát khu Nam, người của tổ hành động đều đang bận rộn, bọn họ chỉ giải quyết bữa tối qua loa rồi ngay sau đó tiến vào trạng thái chuẩn bị hành động.

Mộ Thiên Thanh kiểm tra súng lục và đạn, sắc mặt nặng nề, lúc thi hành nhiệm vụ trong đầu cô không hề tạp niệm, thậm chí... Ngay cả tình cảm rối rắm dây dưa trong lòng cũng bị cô ném ra sau đầu.

Sếp Mộc?

Một cảnh sát cung kính gọi khiến Mộ Thiên Thanh ngẩng đầu, cô nhìn thấy Thượng Quan Mộc đang đi thẳng về phía mình: Sếp Mộc?

Tất cả mọi người đã chuẩn bị xong chưa? Thượng Quan Mộc hỏi thăm.

Chuẩn bị xong rồi sếp.

Thượng Quan Mộc khẽ vuốt cằm, sau khi nói với mọi người mấy câu khích lệ mới quay sang nói với Mộ Thiên Thanh: Buổi tối hành động cẩn thận một chút ...

Giọng điệu giống như cấp trên dặn dò cấp dưới nhưng mà lúc nhìn thấy Mộ Thiên Thanh, ánh mắt của anh có hơi lo lắng, vốn nhiệm vụ tối nay có thể không cần cô đi, nhưng... vì anh có lòng riêng…

Cảm ơn sếp. Mộ Thiên Thanh cung kính trả lời.

Ánh mắt Thượng Quan Mộc thâm thúy nhìn Mộ Thiên Thanh, khẽ gật đầu một cái, xoay người rời đi, chỉ là lúc đi tới cửa anh quay đầu lại nhìn Mộ Thiên Thanh đang tiếp tục kiểm tra vật phẩm một cái, ánh mắt dừng lại ở bó hoa hướng dương chói mắt trên bàn cô, trong ngày mưa dầm dề như vậy mà màu vàng của nó vẫn chói mắt giống như ánh mặt trời, làm cho anh không cách nào bỏ qua được...

. Thiên Thanh, thật xin lỗi. Hình như anh ... Đã không còn cách nào công tư phân minh được nữa rồi..

Trong màn mưa to, chiếc Land Rover khí phách chạy ra khỏi đồn cảnh sát khu Nam, giọt mưa đánh “lộp bộp” vào trên thân xe, giống như là đang ám toán khiến tâm tình cuả anh càng tăng thêm vài phần nặng nề.

Trên khuôn mặt tuấn dật của Thượng Quan Mộc tản ra hơi thở ôn hòa, ánh mắt của anh bình tĩnh lái xe đi đón Thẩm Duyệt Nhiên, cái loại tâm tình khó có thể dùng lời diễn tả đó trong tiết trời này lại càng thêm lộ ra vài phần bất đắc dĩ.

*

Thanh Nhã tiểu trúc, tên cũng là nghĩa, là một chỗ cực kỳ tao nhã thanh tĩnh, cầu nhỏ bắc qua con suối nhân tạo, lầu gác đình đài, núi giả hoa cỏ càng làm cho chỗ này có vẻ thanh nhàn và yên lặng.

Bức rèm che trên lầu là tranh thủy mặc, mặc dù không phải là tác phẩm nổi tiếng nhưng cũng có phong cách đặc biệt, trong một ngày mưa, nghe tiếng đàn thanh u, thưởng thức sơn hào hải vị.. Sau một thời gian dài áp lực bởi nhiều thứ, đây cũng được xem như là có một phong vị khác.

Thẩm Trạch Hải là người rất thích những thứ thuộc về Trung Quốc cổ xưa, từ danh họa lỗi lạc cho đến ẩm thực mỹ vị.

Lãnh Tĩnh Hàn chỉ nói chọn một nơi yên tĩnh nhưng mà Đường Lam lại chọn địa điểm tổ chức bữa tiệc tối nay cực kỳ thanh nhã, có thể nói Thanh Nhã tiểu trúc là một chỗ có phong cách đặc trưng riêng của mình nhất.

Không ngờ trong thành phố A tất đất tất vàng vẫn còn chỗ tao nhã như vậy. Lúc nào trên mặt Thẩm Trạch Hải cũng treo một nụ cười không hề thay đối, mới nhìn thì cảm thấy hiền lành, nhưng mà nhìn lâu lại khiến cả người không thoải mái.

Thẩm tổng thích là tốt rồi. Hôm nay Đường Lam mặc một cái váy tơ tằm màu đỏ, da cô ta vốn đã rất trắng cộng thêm dáng dấp diễm lệ lại được màu đỏ tôn lên càng lộ vẻ quyến rũ mê người, ánh mắt chuyển động làm cho không một người đàn ông nào có thể từ chối được vẻ đẹp của cô.

Lãnh Tĩnh Hàn và Thẩm Trạch Hải khiêm nhường mời nhau ngồi, Lãnh Tĩnh Hàn lạnh nhạt hỏi: Sao lại không thấy con gái của Thẩm tổng?

“Nó sẽ đến ngay thôi.” Nụ cười của Thẩm Trạch Hải sâu thêm mấy phần, nhưng mà lần này lại là thật lòng.

Lúc này phục vụ khẽ gõ cửa sau đó đẩy cửa vào, theo sau là Thẩm Duyệt Nhiên mặc áo đầm hoa nhí đang lôi kéo Thượng Quan Mộc, ánh mắt vừa mới nhìn thấy Lãnh Tĩnh Hàn thì lập tức nụ cười trên mặt bởi vì sững sờ mà cứng lại, kinh ngạc kêu một tiếng: Lãnh Tĩnh Hàn??

Mà lúc Thượng Quan Mộc thấy Lãnh Tĩnh Hàn thì nụ cười nhạt ấm áp trên khuôn mặt vẫn không hề biến mất, chỉ là đáy mắt dần dần thay thế bởi nụ cười trào phúng.

Không biết lớn nhỏ... Thẩm Trạch Hải cười mắng, sau đó nói với Lãnh Tĩnh Hàn: Đây là con gái của tôi, chắc ngày hôm qua cậu đã gặp rồi?

Hôm nay bọn con cũng có gặp nhau đấy... Thẩm Duyệt Nhiên không có tâm cơ nói, sau đó rất tùy ý lôi kéo Thượng Quan Mộc đang đứng ở bên cạnh ngồi xuống, chỉ là đồng thời mắt cô cũng nhìn Đường Lam Lãnh bên cạnh Tĩnh Hàn, trong lòng dấy lên nghi ngờ.

Môi mỏng của Lãnh Tĩnh Hàn nâng lên thành một đường cong nhàn nhạt, về thân phận của Thẩm Duyệt Nhiên, anh cũng không kinh ngạc do lần trước lúc điều tra Mộ Thiên Thanh, Hình Thiên tiện thể điều tra luôn những người thường xuất hiện bên cạnh cô nên tất nhiên việc Thẩm Duyệt Nhiên là con gái riêng Thẩm Trạch Hải anh cũng biết.

Con gái của Thẩm tổng vẫn còn đang học đại học chứ? Mắt hạnh của Đường Lam hơi hơi nheo lại nói.

Tôi chưa từng học đại học.” Thẩm Duyệt Nhiên bình tĩnh mở miệng, trên khuôn mặt trang điểm hơi nhạt nở nụ cười thản nhiên, cô là một người rất chú trọng đến cảm giác đầu tiên khi gặp người khác, lúc nhìn thấy Đường Lam cô cảm giác mình không thích người phụ nữ này, không phải là bởi vì ghen tỵ với vẻ đẹp của cô ta, mà là Đường Lam không khỏi làm cho cô nghĩ đến Tống Mạn Ni, cảm giác bọn họ là cùng một loại người.

Đường Lam có chút xấu hổ, nhưng mà cũng chỉ là trong thoáng chốc: Thẩm tiểu thư thật sự thích nói đùa.

Tôi không có nói đùa. Thẩm Duyệt Nhiên bày ra vẻ mặt vô tội: Tôi thật sự không có học đại học... sau khi tốt nghiệp trung học xong thì tôi liền ra ngoài làm việc.

Ha ha, xem ra là ham muốn gây dựng sự nghiệp của Thẩm tiểu thư được di truyền từ Thẩm tổng... Đường Lam âm thầm cau mày, rõ ràng cô cảm thấy Thẩm Duyệt Nhiên không thích cô nhưng Lãnh Tĩnh Hàn và Thẩm Trạch Hải đều đang ở đây cho nên cô vẫn tươi cười dối trá như cũ.

Thẩm Trạch Hải trừng mắt nhìn Thẩm Duyệt Nhiên, cười cười nói: Đó là do bản thân nó học không giỏi.

Mặc dù nói là nói như vậy nhưng ý trong lời nói... thể hiện rất rõ sự cưng chiều của người cha đối với con gái của mình.

Trên bàn, ngoại trừ Thẩm Duyệt Nhiên thì những người còn lại đều là những người ở trên tầng cao xã hội, dối trá và vòng vèo đều được biểu hiện một cách hết sức tự nhiên, cũng không có ai bởi vì một khúc nhạc đệm này mà có quá nhiều phản ứng, chỉ là lần gặp mặt này, việc Đường Lam và Thẩm Duyệt Nhiên không hợp nhau cũng chính thức được thể hiện ra ngoài, sau đó tai họa cũng càng ngày càng nhiều...

Trên bàn ăn, Thượng Quan Mộc luôn lấy thân phận tiểu bối trò chuyện với Thẩm Trạch Hải, trong lời nói không có quá nhiều cung kính khiêm nhường nhưng cũng không quá mức xa cách, mọi người đều là người sáng suốt, đều ở đây vì người mình quan tâm diễn một vở kịch không mục đích, cũng không hề có lợi ích cho nên tất nhiên là nói chuyện với nhau cũng thoải mái hơn rất nhiều.

Thượng Quan Mộc và Lãnh Tĩnh Hàn luôn dùng ánh mắt của mình để trao đổi, lộ ra hơi thở giương cung bạt kiếm, chỉ là hai người che giấu cực tốt nên mọi người không có phát hiện ra

Trong tay Thượng Quan Mộc cầm một ly rượu, ánh mắt lạnh nhạt vừa tìm tòi điều tra vừa lơ đãng chống lại ánh mắt của Lãnh Tĩnh Hàn, trong thoáng chốc giữa hai người đều là sấm chớp đùng đùng, đáy mắt đều hiện ra ánh sáng ngạo nghễ sắc bén.

Giữa bữa ăn, điện thoại của Lãnh Tĩnh Hàn vang lên, anh nói một câu xin lỗi sau đó ra khỏi gian phòng mới nhận điện thoại...

Lão đại, tối hôm nay khi càn quét thành phố A, không biết tại sao mấy người trong cục cảnh sát khu Nam đều nhìn chằm chằm địa bàn của Dạ Ưng, cũng không hỏi nguyên do, không ít người phía dưới đã bị bắt đi... Trong điện thoại truyền đến giọng nói nặng nề của Tiểu Thất, anh ta tạm ngừng thật lâu sau đó nói tiếp: Hôm nay chỉ huy của khu Nam bên kia... Là Mộ Thiên Thanh.

Lãnh Tĩnh Hàn không nhận ra là mình đang cau mày, buổi chiều cô luôn đùn đẩy từ chối, thì ra là phải đi thi hành nhiệm vụ: Tùy cô ấy đi.”

... Miệng Tiểu Thất há rộng, nhất thời cứng họng, không biết phải nói gì.

Chuyện tình tối mai không thể chậm trễ, hai ngày này cứ tùy bọn họ. Lãnh Tĩnh Hàn lạnh nhạt nói một câu sau đó cúp điện thoại.

Anh nhìn mưa bên ngoài đang dần dần nhỏ đi qua bức rèm che, môi mỏng lộ ra khinh thường trào phúng.

Các chứng cứ đều rất rõ ràng, nếu như là một là cảnh sát khác thì việc bị lừa dối, bị rối loạn phương hướng rất có khả năng xảy ra, đáng tiếc... Đối phương lại là Thượng Quan Mộc.

Đôi mắt chim Ưng của Lãnh Tĩnh Hàn nhẹ nhàng nheo lại, con ngươi đen nháy bắn ra ánh sáng sắc bén, sau một lúc lâu anh mới khôi phục lại trạng thái lạnh nhạt bình thường, khuôn mặt như điêu khắc không thể hiện bất cứ cảm xúc nào.

Bữa cơm kết thúc thì mưa bên ngoài cũng dần ngừng lại, chỉ còn mưa phùn lắc rắc, dưới ánh đèn có chút sương mù.

Nụ cười trên mặt Thẩm Trạch Hải rất sâu, nhìn anh và Thượng Quan Mộc cố giả bộ thân cận Thẩm Duyệt Nhiên, âm thầm lắc đầu một cái, hỏi thăm: Vẫn không muốn theo ba trở về?

Ba, ba biết rồi sao? Thẩm Duyệt Nhiên nũng nịu nói xong, nếu như muốn cùng ba trở về thì cô cần gì phải tìm người tới giả bộ làm bạn trai cô? Không phải chỉ là vì nguyên nhân này sao??

Ánh mắt Thẩm Trạch Hải nhìn về phía Thượng Quan Mộc, khóe miệng nâng lên, cũng không có nói thêm gì, nói với Thẩm Duyệt Nhiên: Tùy con... Các con là người trẻ tuổi, cũng thích vui đùa, ba theo không kịp

Ba, bye bye. Thẩm Duyệt Nhiên âm thầm thở dài một hơi.

Cảm ơn Lãnh thiếu hôm nay đã chiêu đãi, lần sau nếu Lãnh thiếu đến thành phố S thì nhất định phải đến chỗ của tôi ngồi một chút, tôi sẽ pha cho anh một bình trà. Thẩm Trạch Hải cười nói.

Lãnh Tĩnh Hàn khẽ gật đầu: Nhất định rồi.

Thẩm Trạch Hải và Vương Hiên lên xe rời đi trước.

Ai... Rốt cuộc cũng xong rồi. Thẩm Duyệt Nhiên thở phào nhẹ nhõm.

Lãnh Tĩnh Hàn khẽ chau mày, giống như không hề để ý hỏi Thẩm Duyệt Nhiên: Thiên Thanh thích bó hoa kia không?

Thẩm Duyệt Nhiên vừa nghe xong, khóe miệng liền giơ lên, muốn nói cái gì đó nhưng lại ý thức được Thượng Quan Mộc đang ở bên cạnh, xét thấy anh ta cực kì hào phóng giúp đỡ cô hai lần nên cũng không tiện rắc muối lên tim người ta: Ha ha, chỉ cần là hoa hướng dương thì... Thiên Thanh đều thích.”

Đáp án lập lờ nước đôi, vốn là muốn cười ha ha cho qua nhưng lại làm cho con ngươi của hai người đàn ông này lập tức trầm xuống.

Thẩm Duyệt Nhiên âm thầm nhếch miệng, vội vàng nói: Cái đó... Không có việc gì thì... Chúng tôi đi trước đây.

Cô vội vàng liếc Thượng Quan Mộc một cái sau đó lôi anh lên xe.

Ánh mắt Lãnh Tĩnh Hàn thâm thúy nhìn chiếc Land Rover rời đi, trên khuôn mặt bình tĩnh lộ ra ý lạnh nhàn nhạt.

Muốn đi uống một ly hay không? Đường Lam thu hết biểu hiện của anh vào trong mắt, trong lòng lửa ghen lan tràn, nhưng mà trên mặt lại không biểu hiện ra chút nào.

Lãnh Tĩnh Hàn lạnh nhạt liếc cô một cái, không có từ chối.

Quán bar Lam Điều cũng ở trên đường Phong Hoa, ngược lại với vẻ choáng ngợp vàng son cuả khu này chính là Lam Điều làm cho người ta cảm thấy cô độc, âm nhạc nhẹ nhàng mang theo ưu thương, mặc kệ là đang yêu hay là thất tình hoặc đang tìm kiếm người tình một đêm đều thích tới nơi này tiêu khiển, chỉ là giá cả khá đắt khiến cho một số người phải dừng bước.

Lãnh Tĩnh Hàn và Đường Lam xuất hiện đưa tới không ít sự chú ý, tuấn nam mỹ nữ luôn luôn là tiêu điểm hot, lúc này dáng vẻ Lãnh Tĩnh Hàn vẫn lạnh nhạt như cũ còn Đường Lam lại mừng thầm trong lòng, dù chỉ là ánh mắt giả dối như vậy cũng đủ để làm cho cô tham luyến trong chốc lát, giống như... Cô và anh đang thật sự yêu nhau.

/156

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status