Chinh Phục Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 57

/195


“Chỉ đi chơi thôi”, Lâm Khả Nhi cười cười đứng dậy, đung đưa hai cái chân ngồi trên giường không chút sợ hãi nói.

“Đi chơi chỗ nào? Sao còn phải mang súng lục theo?”, Đường Chá giơ tay cầm súng lên, lạnh lùng nhìn Lâm Khả Nhi

Lâm Khả Nhi chớp chớp đôi mắt to, dí dỏm hỏi: “Chá thúc thúc, người có muốn biết thật không?”

“Nói mau cho ta nghe”.

“Là chú Ngõa Luân Nặc tìm người ta, nói có một trò chơi giết người rất thú vị nên người ta mới cùng đi với chú ấy”, Lâm Khả Nhi nói xong, ngây thơ cười lên.

“Trò chơi giết người?”, Đường Chá vừa mới nghe đã tức giận từ trên ghế bật dậy, nghiến răng nhìn Lâm Khả Nhi, “Ngõa Luân Nặc khốn khiếp, sao hắn ta có thể để cho con đi giết người?”

Lâm Khả Nhi cười ôm lấy hông anh, cười nói: “Chá thúc thúc hiểu lầm rồi, người ta không có giết người nha! Chỉ là một trò đùa thôi mà, đã kết thúc rồi. Người đáng lẽ bị giết đã không chết, chỉ đơn giản như vậy thôi”.

“Con có nghĩ nếu con bị thương thì Chá thúc thúc phải làm thế nào không hả”, Đường Chá đột nhiên ôm chặt lấy Lâm Khả Nhi, tựa vào bên tai cô đau lòng hỏi.

“Sẽ không a! Chá thúc thúc phải tin tưởng người ta, cho đến bây giờ, người có thể làm tổn thương đến Lâm Khả Nhi chẳng có mấy ai đâu”, Lâm Khả Nhi tự tin nói, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vùi vào ngực Đường Chá, giống như một chú chim nhỏ nép vào lòng anh, thật đáng yêu.

“Súng lục bị tịch thu. Từ nay về sau không cho con đi ra ngoài làm trò điên khùng với Ngõa Luân Nặc nữa”, không đợi Lâm Khả Nhi mở miệng, anh vội vàng nói.

“Người ta có phải đi làm trò điên khùng đâu? Là đi làm chính sự đấy chứ!”, Lâm Khả Nhi bất mãn trề môi kháng nghị.

“Chơi trò giết người mà gọi là chính sự?”

“Người ta không phải vì người sao”, Lâm Khả Nhi bất mãn bĩu môi, đem chuyện hồi tối ra giải thích với Đường Chá.

Cô không giải thích còn đỡ, vừa giải thích xong, Đường Chá càng trở nên nghiêm trọng, lạnh lùng đem khẩu súng nhét vào túi quần.

“Về sau không cho con đụng vào súng nữa”, Đường Chá lạnh lùng nói.

“Tại sao?”, Lâm Khả Nhi cắn đôi môi đỏ mọng hỏi.

“Bởi vì Chá thúc thúc sẽ lo lắng!”, Đường Chá không còn giữ được bình tĩnh nữa, kích động gầm nhẹ.

Lâm Khả Nhi nghe xong, không khỏi cười thầm, thì ra là Chá thúc thúc căng thẳng là vì cô, sợ cô gặp nguy hiểm a. Một cảm giác hạnh phúc dâng lên trong lòng, cô cảm động ôm lấy hông anh, thâm tình nói: “Khả Nhi vô cùng cảm động a. Chá thúc thúc là lo lắng cho Khả Nhi đúng không?”

Đường Chá nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, nghiêm nghị nói: “Về sau không đươc hành động nguy hiểm như vậy, vì thúc thúc không muốn con gặp nguy hiểm, vì thúc thúc quan tâm đến con, vì thúc thúc yêu con!”.

“Chá thúc thúc, sao người lại đáng yêu như thế?”, Lâm Khả Nhi kích động ôm chặt anh.

Đây là lần đầu tiên Chá thúc thúc nói ba từ kia với cô, điều đó cô đã mơ ước từ hàng chục năm nay rồi.

“Chá thúc thúc, người nói lại lần nữa có được không, Khả Nhi muốn nghe”, Lâm Khả Nhi đột nhiên ghé sát vào môi Đường Chá, ở bên môi anh thì thầm.

Nghe Lâm Khả Nhi nói, mặt Đường Chá đỏ lên, anh cố tình giả vờ không hiểu hỏi ngược lại: “Nói gì? Thúc thúc không muốn con gặp nguy hiểm sao?”

“Ai nha! Không phải! Đoạn sau cơ”, Lâm Khả Nhi dụ dỗ Đường Chá.

“Thúc thúc quan tâm con”, Đường Chá nén cười nói, dường như anh đang muốn trêu chọc cô.

Lâm Khả Nhi nôn nóng đến mức dậm chân, cô đành nói thẳng: “Là câu cuối cùng, có ba từ ý! Nếu người không nói, Khả Nhi sẽ không để ý đến người nữa!”

Đường Chá cười rộ lên, anh nhẹ nhàng véo má Lâm Khả Nhi đùa với cô: “Thật giống một đứa trể! Chá thúc thúc nói hay không nói, tình cảm với con cũng không thay đổi”.

“Nhưng Khả Nhi thích nghe mà, Chá thúc thúc, người mau nói đi!”, Lâm Khả Nhi chờ mong ngẩng đầu lên nhìn Đường Chá.

Đường Chá từ từ cúi xuống bên tai Lâm Khả Nhi, dùng giọng nói vô cùng mê hoặc nói: “Anh yêu em! Hài lòng chưa, bé con tinh nghịch”.

Lâm Khả Nhi quay mặt qua, đôi môi đỏ mọng mấp máy: “Hài lòng! Khả Nhi chờ người nói ba chữ này cả đời rồi. Em cũng yêu anh! Yêu, yêu vô cùng! Về sau người không được yêu người khác nữa!”.

“Cả đời? Con bây giờ mới lớn, mà đã chờ cả đời! Chá thúc thúc đáp ứng con!”, Đường Chá đột nhiên một tay ôm lấy cô, xoay tròn.

Lâm Khả Nhi vui vẻ hét lên.

“Chá thúc thúc yêu Khả Nhi! Cuối cùng Khả Nhi cũng được nghe người nói yêu người ta rồi!”, Lâm Khả Nhi vui vẻ hoan hô, vẻ hạnh phúc của cô cũng lây sang Đường Chá, nét mặt anh cũng nở nụ cười hạnh phúc.

“Vất vả cả đêm có phải con rất mệt hay không? Mau ngủ một giấc đi, ngày mai Chá thúc thúc còn đưa con đến trường”, hoàn toàn không giống trong tưởng tượng của cô, lẽ ra Chá thúc thúc phải như hổ vồ mồi nhào vào cô chứ, ai ngờ anh lại nhẹ nhàng đặt cô lên giường, thậm chí còn đắp chăn lại cho cô.

Lúc Đường Chá xoay người muốn đi ra thì Lâm Khả Nhi bất mãn kéo Đường Chá về phía mình, ngang ngược nói: “Người phải ru người ta ngủ, không được rời đi!”

Ôm nhuyễn ngọc ôn hương trong lòng, Đường Chá đáng lẽ phải cảm thấy may mắn nhưng anh lại thấy mình vô cùng thống khổ.

Lâm Khả Nhi đáng yêu không ngừng cọ cọ trong lòng anh, gương mặt ngây thơ ngủ ngon khiến cho anh không ngừng oán trách bản thân, phải cắn chặt răng, thân thể cứng đờ không dám cử động.

Mãi đi khi mặt trời lên cao anh mới miễn cưỡng nhắm mắt lại

Lúc Lâm Khả Nhi tỉnh lại, thấy gương mặt tuấn tú của anh đang say ngủ, đôi môi quyến rũ đầy nam tính mím chặt, hai hàng lông mày cau lại.

Cô mỉm cười hạnh phúc leo lên lồng ngực cường tráng của anh, nghịch ngợm hôn lên đôi môi đang mím chặt kia.

Hơi thở đầy nam tính tràn ngập mũi Lâm Khả Nhi khiến cô không nhịn được hít sâu vào.

“Rất ngọt!”, Lâm Khả Nhi vừa hôn vừa tán thưởng đôi môi mê người của anh.

Lâm Khả Nhi hôn môi Đường Chá giống như đang ăn kem, mút rồi lại mút, thậm chí còn đưa đầu lưỡi ra liếm cánh môi ấm nóng của anh.

Nụ hôn của cô đánh thức Đường Chá mới ngủ chưa được bao lâu.

Trong sương mù, Đường Chá chỉ cảm thấy Lâm Khả Nhi xuất hiện trước mặt mình trong mộng, anh bị kích động, lập tức đổi bị động thành chủ động, đưa tay ôm lấy Lâm Khả Nhi, mạnh mẽ ngậm cái lưỡi đang liếm láp đôi môi mình.

Lâm Khả Nhi lập tức cảm thấy toàn thân nóng ran khó chịu, cảm giác tê dại từ môi lưỡi lan ra toàn thân. Cô kích động vòng tay ôm cổ Đường Chá để ôi anh càng dán chặt hơn, khiến nụ hôn sâu càng thêm sâu.

Đường Chá nhiệt tình mút hôn đôi môi cô, đến lúc cô sắp hít thở không thông mới buông cô ra, dời đi chỗ khác.

Nụ hôn của anh chuyển tới bên tai cô cắn nhẹ, mang lại cho cô cảm giác kích tình chưa từng biết, cô không nhịn được thở gấp khẽ rên lên.

----------------

Chương 57:

Tiếng rên rỉ của cô đối với Đường Chá mà nói là chất kích thích tuyệt vời nhất khiến anh phát cuồng hôn lên khắp người Lâm Khả Nhi. Trong khoảnh khắc, sau tai, cổ, ngực cô khắp nơi đều in lại dấu hôn của anh….

“Ưm, Chá thúc thúc, người yêu người ta đi!”, Lâm Khả Nhi nóng lòng đòi hỏi.

Cô bị anh hôn đến mức toàn thân nóng bỏng, nhất là bầu ngực bị môi lưỡi anh liếm cắm trở nên cứng rắn, muốn anh yêu cô nhiều hơn nữa, nếu không được thỏa mãn, cô sẽ phát điên mất.

Đột nhiên nghe tiếng Lâm Khả Nhi, Đường Chá chợt cảm thấy như bị dội một gáo nước lạnh, dập tắt nhiệt tình của anh.

Anh lắc lắc đầu, buông Lâm Khả Nhi xuống.

“Chá thúc thúc? Sao không tiếp tục nha!”, Lâm Khả Nhi bất mãn kéo tay Đường Chá đặt lên bộ ngực quyến rũ của cô, duyên dáng nói.

Đường Chá giống như phải bỏng, vội vàng rút tay về.

Đường Chá chật vật ngồi dậy, không quay đầu lại lao ra khỏi phòng Lâm Khả Nhi.

Anh tắm nước lạnh thật lâu trong phòng tắm, nhưng không thấy có hiệu quả. Anh không bị bỏ thuốc mà lại sinh dục vọng không nên có với Khả Nhi bé bỏng.

Lúc anh bước ra khỏi phong tắm thì nhìn thấy Lâm Khả Nhi giống một chú chó con bị chủ vứt bỏ đang ôm chân ngồi ở đầu giường.

Vừa thấy anh bước ra, cô liên ngẩng khuôn mặt đầy nước mắt lên, u oán hỏi: “Chá thúc thúc không thích Khả Nhi sao? Tại sao người không quan tâm đến người ta? Có phải người chê người ta xấu xí không?”

Vừa nghe thấy Lâm Khả Nhi nói, Đường Chá chợt thấy ngực đau nhói, anh khẽ nguyền rủa chính mình rồi ngồi xuống bên cạnh cô, ôm lấy cô vào lòng: “Nói bậy! Không ai đẹp bằng Khả Nhi, nhưng con còn nhỏ quá, Chá thúc thúc làm sao có thể xuống tay với cô bé 16 tuổi được?’

“Chá thúc thúc, đây là người ta tự nguyện a! Chúng ta yêu thương lẫn nhau, có cái gì là không thể a?”, Lâm Khả Nhi kinh ngạc ngẩng đầu lên, không thể tin được Chá thúc thúc cự tuyệt cô là vì cô quá nhỏ.

“Thúc thúc nói không được là không được! Về sau không được quyến rũ thúc thúc nữa!”, Đường Chá nghiêm nghị nói.

“Nhưng chẳng lẽ người không muốn người ta sao?”, Lâm Khả Nhi rúc vào ngực Đường Chá, bàn tay nhỏ bé vẽ vòng vòng lên ngực anh.

“Dừng lại!”, Đường Chá hít một ngụm sâu, thân thể lập tức trở nên cứng ngắc.

Lâm Khả Nhi đột nhiên nghịch ngợm, nở nụ cười cười xa ngồi lên chân Đường Chá, vừa cười vừa hôn môi anh: “Chá thúc thúc, người ta muốn người a, làm sao bây giờ?”

Đường Chá hốt hoảng đẩy Khả Nhi ra, cố gắng che giấu “lều trại” đã sớm nhô cao của mình, lạnh lùng bỏ lại mấy chữ: “Tắm nước lạnh!”.

Rồi vội vã xông vào phòng tắm, tiếp tục đấu tranh với rung động của mình, tắm đến khi da cũng nhăn nheo anh mới tắt vòi nước lạnh như băng.

Che giấu bản thân thật tốt, anh mới dám trở lại phòng ngủ.

Từ sau khi tỉnh táo lại, anh giống như đang trốn tránh ôn dịch, cố tình duy trì khoảng cách với Khả Nhi, ngay cả đụng chạm vào tay cô anh cũng không dám.

Lâm Khả Nhi ngồi bên cạnh ghế lái, nhìn Đường Chá đang chăm chú lái xe.

Anh thật đẹp trai vô cùng!

Gương mặt mê hồn giống như Satan đầy vẻ nam tính mê hoặc, càng nhìn càng mê muội. Cô hận không đem được Chá thúc thúc giấu đi, không cho phụ nữ khác nhìn thấy.

Vừa nghĩ tới có rất nhiều phụ nữ mơ tưởng đến Chá thúc thúc lòng cô không khỏi có chút chua xót.

Chá thúc thúc cố ý duy trì khoảng cách với cô, khiến cho cô thật đau lòng nha, như vậy sao được?

Chá thúc thúc là của Khả Nhi mà!

Lâm Khả Nhi đột nhiên nghiêng người, ngồi lên chân Đường Chá chen vào khoảng trống rộng rãi giữa lồng ngực anh và tay lái.

“Chá thúc thúc, người ta lạnh quá”, Lâm Khả Nhi cố ý cuộn người lại nói với Đường Chá.

Đường Chá vốn đưa tay định đẩy cô ra, nhưng anh vẫn tiếp tục lái xe, mặt cho Lâm Khả Nhi dán chặt vào trước ngực , mặc cho không khí mập mờ bao phủ trong xe.

Cho đến khi lái xe vào sân trường đại học, không khí mập mờ này mới bị phá vỡ.

Đưa Lâm Khả Nhi vào làm thủ tục nhập học xong, Đường Chá nói với Khả Nhi đang đòi ở lại trường: “Không cho con ở lại”.

“Vì sao?”, Lâm Khả nhi chớp chớp đôi mắt linh động, tinh nghịch hỏi.

“Thúc thúc nói không được là không được! Chúng ta đi về nhà!”, Đường Chá kéo tay Lâm Khả Nhi ra bãi đậu xe.

Lâm Khả Nhi hất tay Đường Chá ra, bất mãn bĩu môi cằn nhằn: “Ở trường có nhiều trò chơi a! Có nhiều bạn học cùng chơi đùa,người không cần giương oai ở đây, người là người xấu, không cho người ta ở trường”.

Đường Chá ghen tuông ôm Lâm Khả Nhi vào trong ngực: “Thúc thúc không xa con được! Khả Nhi, Chá thúc thúc không muốn ném con cho đám thanh niên trẻ tuổi, thúc thúc sẽ ghen chết mất!”

“Thật không? Chá thúc thúc cũng biết ghen a? Người ta còn tưởng đây là độc quyền của Khả Nhi chứ”, Lâm Khả Nhi cười thầm trong ngực Đường Chá. Cô nào có muốn ở lại trường chứ, ở trường không nhìn thấy Chá thúc thúc, cô mới không muốn. Cô chỉ muốn xem phản ứng của anh một chút thôi mà, không nghĩ tới anh lại ghen như cô mong muốn vậy!

Đây mới là Chá thúc thúc đáng yêu của cô a!

“Độc quyền của con?”, Đường Chá không khỏi bật cười, bé con này không hiểu trong đầu có gì nữa? Lời nói ra không làm người ta kinh ngạc là không chịu.

Lâm Khả Nhi gật đầu một cái, nói với Đường Chá: “Đương nhiên là độc quyền của người ta! Chá thúc thúc không biết đâu, lúc đầu gặp lại thấy người và Lệ Tây Á ở cùng nhau, Khả Nhi vô cùng đau khổ a, tim như bị dao đâm vậy”.

“Sau này Chá thúc thúc sẽ bồi thường cho con”, Đường Chá đau lòng khẽ vỗ về Lâm Khả Nhi, nhẹ nhàng nói.

“Khả Nhi, sao em lại ở đây?”, một giọng nói vui mừng vang lên, cắt đứt hai người đang nồng nhiệt.

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Lâm Khả Nhi kinh ngạc ngẩng đầu lên thì thấy khuôn mặt đẹp trai của Lý Tư Đặc thì lập tức vui mừng chạy về phía hắn, nhảy lên ôm lấy cổ hắn hưng phán nói: “Thối Phí Phí, sao anh lại đến Học viện Elisa này? Chẳng lẽ anh cũng là học sinh ở đây?”.

“Học sinh?”, Lý Tư Đặc véo cái mũi dọc dừa của cô, lắc đầu nói: “Sao có thể như vậy?”

“Vậy anh đến đây làm gì?”, Lâm Khả Nhi xoa xoa mũi hỏi.

“Bí mật, đến lúc đấy em sẽ biết”, Lý Tư Đặc ra vẻ bí mật nháy mắt mấy cái.

“Phí Phí, tôi học ngành bảo mật thông tin, anh có thể đến đó tìm tôi”, Lâm Khả Nhi duyên dáng cười nói.

“Vương tử, xin ngài trả lại Khả Nhi cho tôi”, Đường Chá lịch sự giơ tay ra, đoạt lại Khả Nhi trong lòng Ký Tư Đặc, không kịp để hắn ta phản ứng.

Hai người đàn ông trừng mặt nhìn nhau, không ai chịu nhượng bộ.

“Chá thúc thúc?”, Lâm Khả Nhi cảm thấy tim anh đang đập nhanh, lo lắng ngẩng đầu lên, nhìn thấy vẻ ghen tuông trên khuôn mặt tuấn tú của anh, cô không khỏi cười thầm trong lòng.


/195

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status