Chào Em, Cô Giáo Của Tôi

Chương 43: Anh đến là để cướp người

/0


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Share

Anh liếc nhìn ngực cô: "Sao lại mặc áo nịt ngực vào rồi?"

"Còn cả cặp kính gọng đen này của em nữa, giống y như bà lão bảy tám mươi tuổi."

Nghiêm Kiều mở tủ quần áo của Ninh Thư ra, nhanh chóng giúp cô chọn một bộ hoàn chỉnh, bao gồm cả đồ lót bên trong: "Mặc vào, đứng trước mặt anh mặc."

Ninh Thư từ trên giường ngồi dậy, sống chết bảo vệ bộ ngực của mình: "Anh định làm gì?"

Nghiêm Kiều nuốt mất từ "Em", nói: "Lúc nào thay xong thì lúc đó xuất phát, nếu không hôm nay đừng đi nữa."

"Em tự mình thay, hay là để anh giúp em thay?"

Ninh Thư liếc nhìn bộ quần áo mà Nghiêm Kiều chọn giúp cô, thực ra cô rất thích chúng, mặc lên người không những đẹp mà còn rất thoải mái.

Nghiêm Kiều thấy Ninh Thư do dự, liền đi tới bên giường trầm mặc nhìn cô: "Vậy anh phải ra tay rồi?"

Ninh Thư ngẩn người nhìn Nghiêm Kiều, có thể thấy được sự nghiêm túc của anh, nếu cô không nghe theo, chắc chắn anh sẽ tự mình ra tay cởi quần áo cho cô. Đồ đê tiện này có thể làm bất cứ điều gì.

Ninh Thư ngồi bên mép giường: "Anh ra ngoài đi, em tự thay."

Nghiêm Kiều ngồi xổm xuống trước mặt Ninh Thư, ngước mắt lên nhìn cô, giọng điệu cưng chiều như thể đang nói chuyện với một cô nhóc bảy, tám tuổi: "Em phải sống sao để bản thân em cảm thấy thoải mái nhất, biết không?"

Anh đứng dậy, trước khi quay người đã thảo cặp kính của cô xuống, "Cạch" một tiếng, anh bẻ đôi chiếc kính trước mặt Ninh Thư và ném vào thùng rác. Nghiêm Kiều giúp Ninh Thư đóng cửa lại, rồi đừng bên ngoài dựa lên cửa đợi cô.

Một lúc sau, cửa được mở ra từ bên trong. Ninh Thư mặc bộ quần áo mà Nghiêm Kiều đã giúp cô kết hợp, chiếc áo khoác dạ màu be, kết hợp với áo len màu hồng phấn, quần đen và boot cổ ngắn màu trắng.

Cô che ngực mình lại: "Anh là đàn ông sao cứ nhìn chằm chằm vào ngực người ta thế?"

Nghiêm Kiều ngoảnh mặt đi: "Được, không nhìn nữa, đi thôi."

Ngực cô bằng phẳng, cuối cùng thì cô cũng không bỏ chiếc áo nịt ngực đó ra, anh cũng không muốn ép cô, nghĩ rằng có thể từ từ thay đổi.

Anh nhẹ nhàng xoa mái tóc cô: "Được rồi, đi thôi."

Ninh Thư xuống lầu, viết một số ghi chú cho Nghiêm Lễ, dặn cậu buổi trưa ăn gì, buổi chiều uống gì, còn nhắc cậu đừng quên thu chăn bông đang phơi ngoài sân, nếu trời có mưa thì nhớ chuyển mấy bồn hoa vào trong mái hiên, từ trong nhà ra đến ngõ cô đều ghi chút một lượt.

Nghiêm Kiều nhìn Ninh Thư dán tờ giấy nhớ lên cửa phòng Nghiêm Lễ: "Hôm nay không mưa, mấy ngày tới cũng không có mưa."

Ninh Thư: "Cũng chưa chắc, đề phòng vẫn hơn."

Nghiêm Kiều kìm không được, tiến lên phía trước một bước, tóm lấy eo Ninh Thư kéo cô đến sát người mình: "Em có biết bây giờ trông em giống người nào không?"

"Bà quản gia." Ninh Thư cúi đầu muốn giữ lấy tay Nghiêm Kiều, nhưng người đàn ông này quá cứng rắn, cô không thể di chuyển được, nên chỉ đành để mặc anh ôm.

/0

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status