Thời Bắc Tống, năm Càn Hưng thứ năm, tại một mục trường bên ngoài Nhạn Môn quan hai mươi dặm.
– Sinh rồi, sinh rồi! Tiểu Hắc sinh rồi! – Một cô gái trẻ ăn bận theo lối phụ nữ nông dân hét toáng lên mừng rỡ bên trong chuồng ngựa.
– Suỵt! Ầm ĩ cái gì thế? – Chàng trai đội mũ chiên, khuôn mặt anh tuấn, quỳ trước đầu con ngựa mẹ mới sinh, lừ mắt lườm cô gái – Em làm thế sẽ khiến chúng chết khiếp đấy!
– Ờ, ờ! – cô gái vội vàng đưa tay bịt miệng, tung tăng đi đến bên cạnh chàng trai – Chồng ơi, tại em quá mừng đấy mà! Cứ như là chính em sinh con vậy!
– Ồ… – Chàng trai nhìn cô vợ trẻ với vẻ nghiêm túc – Không biết đứa con do phàm nhân và yêu quái sinh ra sẽ như thế nào nhỉ? Liệu có phải là “nhân yêu[2]” mà em thường nhắc tới hay không?
[2] Chỉ những người đàn ông thích ăn mặc trang điểm như phụ nữ, hoặc làm phẫu thuật chuyển giới để có thân hình như phụ nữ.
– Làm gì có ai lại trù ẻo con mình như thế chứ! – Cô gái quơ lấy một nắm cỏ khô đập lên đầu chồng, giận giữ quát lên – Nếu sớm biết thế này, hôm ấy em đã không thèm bước đến trước mặt anh! Hoặc là ông trời nên để cho cái gã vô lương tâm như anh bị bộ dạng của em khi đó dọa cho chết khiếp luôn đi cho rồi!
– Em quên mất năm xưa anh có danh hiệu gì ư? Ngay cả con rết tinh xấu hoắc lại giỏi đánh đấm như vậy, mà Ngọc Diện Quỷ Vương đây còn không sợ, lại đi sợ một con tê giác văn dốt võ nát, lơ ngơ đần độn như em hay sao? – Chàng trai lườm cô một cái, sau đó tươi cười, ôm cô vào lòng, giọng nói chợt trở nên dịu dàng – Thật may, em đã quay lại!
Cô gái ngã vào vòng tay rộng lớn ấm áp của chồng, mỉm cười:
– Đúng thế! Thật may, em đã quay lại!
Tới tận hôm nay nghĩ lại, Đinh Tiểu Thác vẫn thấy rùng mình. Trong cái đêm tuyết đổ gió đó, cô chỉ mơ hồ cảm thấy rằng, nhất định phải tìm anh bằng được, nhất định phải xuất hiện trước mặt anh. Thế nhưng, vì cô đã trở lại nguyên hình, nên suýt nữa đã chọn cách chạy trốn, giống như chín trăm năm về trước. Cô sợ hãi tình yêu của cô sẽ bị chôn vùi bởi ngoại hình xấu xí. Một nỗi tự ti nặng nề thình lình ập đến khiến cô không thể không khiếp sợ. Thế nhưng, có một tiếng gọi liên tục gào thét trong tim:
– Đi đi! Đi đi! Có bị ghét bỏ cũng chẳng sao, có bị chê bai cũng chẳng sao, chỉ cần anh sống an lành!
Tiếng gọi đầy lo âu của Bắc Đường Khẩn, cuối cùng đã ngăn cản bước thoái lui của cô. Cô xuất hiện trước mặt anh, với hình dạng thực sự của mình, trước khi anh gặp phải kẻ địch đích thực.
Anh vung kiếm lên theo phản xạ.
– Tôi là… Đinh Tiểu Thác! – Cô nhìn vào mắt anh, chỉ nói một câu.
Sư phụ từng nói, trong tâm có mắt, trong mắt có tâm. Hai người nhìn nhau hồi lâu. Anh buông thanh kiếm Linh Tê xuống, bước về phía cô. Trong đáy mắt anh, cô nhìn thấy chính mình, không phải là một con tê giác xấu xí, mà là khuôn mặt xinh đẹp rạng rỡ của cô.
Khi thuộc hạ của Triệu Chỉ dẫn theo đám người Khiết Đan xông tới Cánh Đồng Bất Tận, trên vùng đất tuyết đã không một bóng người, chỉ còn Diệp Nghê Thường đang nằm hôn mê bất tỉnh.
Ba năm sau, cô trở lại hình người, thành vợ của anh. Mục trường, bò dê, cuộc sống giữa trời cao đất rộng, những mơ tưởng trên đống rơm năm xưa đã trở thành hiện thực.
Kiếm Linh Tê từ một đã biến thành hai thanh kiếm. Kỳ thực, nó vốn chính là một đôi kiếm thư hùng được hợp nhất với nhau. Bắc Đường Khẩn và Đinh Tiểu Thác mở nó ra, không phải vì chìa khóa kho báu, mà là để thuận tiện cho hai vợ chồng họ mỗi người một thanh, chặt cây chẻ củi. Thanh kiếm quả nhiên tiện lợi, đúng là một dụng cụ làm đồng sắc bén!
À, phải rồi, đoạn cuối cùng trong “Bí kíp tình yêu của Nguyệt Lão” có viết: Dù bạn có biến thành hình dạng như thế nào, trong mắt người thực lòng yêu bạn, mãi mãi chỉ nhìn thấy thời khắc mà bạn xinh đẹp nhất. Chỉ cần vẫn còn sống, sẽ có cơ hội để thay đổi. Kẻ tự phủ định mình trước khi người khác phủ định mình, là kẻ ngu ngốc nhất. Vứt bỏ tự ti, bước thêm một bước, bạn sẽ nhận ra ánh hoàng hôn trên sa mạc tươi đẹp biết bao nhiêu.
Trên đây là những trải nghiệm tâm đắc của Đinh Tiểu Thác.
– Sinh rồi, sinh rồi! Tiểu Hắc sinh rồi! – Một cô gái trẻ ăn bận theo lối phụ nữ nông dân hét toáng lên mừng rỡ bên trong chuồng ngựa.
– Suỵt! Ầm ĩ cái gì thế? – Chàng trai đội mũ chiên, khuôn mặt anh tuấn, quỳ trước đầu con ngựa mẹ mới sinh, lừ mắt lườm cô gái – Em làm thế sẽ khiến chúng chết khiếp đấy!
– Ờ, ờ! – cô gái vội vàng đưa tay bịt miệng, tung tăng đi đến bên cạnh chàng trai – Chồng ơi, tại em quá mừng đấy mà! Cứ như là chính em sinh con vậy!
– Ồ… – Chàng trai nhìn cô vợ trẻ với vẻ nghiêm túc – Không biết đứa con do phàm nhân và yêu quái sinh ra sẽ như thế nào nhỉ? Liệu có phải là “nhân yêu[2]” mà em thường nhắc tới hay không?
[2] Chỉ những người đàn ông thích ăn mặc trang điểm như phụ nữ, hoặc làm phẫu thuật chuyển giới để có thân hình như phụ nữ.
– Làm gì có ai lại trù ẻo con mình như thế chứ! – Cô gái quơ lấy một nắm cỏ khô đập lên đầu chồng, giận giữ quát lên – Nếu sớm biết thế này, hôm ấy em đã không thèm bước đến trước mặt anh! Hoặc là ông trời nên để cho cái gã vô lương tâm như anh bị bộ dạng của em khi đó dọa cho chết khiếp luôn đi cho rồi!
– Em quên mất năm xưa anh có danh hiệu gì ư? Ngay cả con rết tinh xấu hoắc lại giỏi đánh đấm như vậy, mà Ngọc Diện Quỷ Vương đây còn không sợ, lại đi sợ một con tê giác văn dốt võ nát, lơ ngơ đần độn như em hay sao? – Chàng trai lườm cô một cái, sau đó tươi cười, ôm cô vào lòng, giọng nói chợt trở nên dịu dàng – Thật may, em đã quay lại!
Cô gái ngã vào vòng tay rộng lớn ấm áp của chồng, mỉm cười:
– Đúng thế! Thật may, em đã quay lại!
Tới tận hôm nay nghĩ lại, Đinh Tiểu Thác vẫn thấy rùng mình. Trong cái đêm tuyết đổ gió đó, cô chỉ mơ hồ cảm thấy rằng, nhất định phải tìm anh bằng được, nhất định phải xuất hiện trước mặt anh. Thế nhưng, vì cô đã trở lại nguyên hình, nên suýt nữa đã chọn cách chạy trốn, giống như chín trăm năm về trước. Cô sợ hãi tình yêu của cô sẽ bị chôn vùi bởi ngoại hình xấu xí. Một nỗi tự ti nặng nề thình lình ập đến khiến cô không thể không khiếp sợ. Thế nhưng, có một tiếng gọi liên tục gào thét trong tim:
– Đi đi! Đi đi! Có bị ghét bỏ cũng chẳng sao, có bị chê bai cũng chẳng sao, chỉ cần anh sống an lành!
Tiếng gọi đầy lo âu của Bắc Đường Khẩn, cuối cùng đã ngăn cản bước thoái lui của cô. Cô xuất hiện trước mặt anh, với hình dạng thực sự của mình, trước khi anh gặp phải kẻ địch đích thực.
Anh vung kiếm lên theo phản xạ.
– Tôi là… Đinh Tiểu Thác! – Cô nhìn vào mắt anh, chỉ nói một câu.
Sư phụ từng nói, trong tâm có mắt, trong mắt có tâm. Hai người nhìn nhau hồi lâu. Anh buông thanh kiếm Linh Tê xuống, bước về phía cô. Trong đáy mắt anh, cô nhìn thấy chính mình, không phải là một con tê giác xấu xí, mà là khuôn mặt xinh đẹp rạng rỡ của cô.
Khi thuộc hạ của Triệu Chỉ dẫn theo đám người Khiết Đan xông tới Cánh Đồng Bất Tận, trên vùng đất tuyết đã không một bóng người, chỉ còn Diệp Nghê Thường đang nằm hôn mê bất tỉnh.
Ba năm sau, cô trở lại hình người, thành vợ của anh. Mục trường, bò dê, cuộc sống giữa trời cao đất rộng, những mơ tưởng trên đống rơm năm xưa đã trở thành hiện thực.
Kiếm Linh Tê từ một đã biến thành hai thanh kiếm. Kỳ thực, nó vốn chính là một đôi kiếm thư hùng được hợp nhất với nhau. Bắc Đường Khẩn và Đinh Tiểu Thác mở nó ra, không phải vì chìa khóa kho báu, mà là để thuận tiện cho hai vợ chồng họ mỗi người một thanh, chặt cây chẻ củi. Thanh kiếm quả nhiên tiện lợi, đúng là một dụng cụ làm đồng sắc bén!
À, phải rồi, đoạn cuối cùng trong “Bí kíp tình yêu của Nguyệt Lão” có viết: Dù bạn có biến thành hình dạng như thế nào, trong mắt người thực lòng yêu bạn, mãi mãi chỉ nhìn thấy thời khắc mà bạn xinh đẹp nhất. Chỉ cần vẫn còn sống, sẽ có cơ hội để thay đổi. Kẻ tự phủ định mình trước khi người khác phủ định mình, là kẻ ngu ngốc nhất. Vứt bỏ tự ti, bước thêm một bước, bạn sẽ nhận ra ánh hoàng hôn trên sa mạc tươi đẹp biết bao nhiêu.
Trên đây là những trải nghiệm tâm đắc của Đinh Tiểu Thác.
/229
|