Tôi tìm ra cô, chẳng hề tốn chút sức lực.
Bởi vì cô đã đứng chờ tôi bên bờ sông Nghênh Nguyệt. Xiêm y đỏ rực, tuyết phủ trắng xóa, đẹp đến thê lương.
Mũi kiếm sắc bén đã đạt tới độ hoàn mỹ xuyên vào tim cô, không hề tốn chút sức lực, vì cô không hề tránh né.
Cô ngã trên tuyết trắng, nhuộm đỏ cả một miền thế giới, câu cuối cùng cô nói với tôi là: “Xin lỗi”.
Sự hối hận của cô là thật hay giả, tôi không đủ sức phân biệt. Đôi mắt cô thanh thản khép lại. Đóa hoa luôn nở trên cơ thể và trong mắt cô khô úa thành một dấu ấn mờ nhạt trên nền tuyết dày.
Thân hình thân quen dần tiêu tan thành khói nhạt. Tôi hai mắt trân trân nhìn gió tuyết buốt lạnh như dao cuốn lấy ba cánh hoa đỏ rực mong manh run rẩy, bay đi mỗi lúc một xa.
Thanh kiếm trên tay tôi, loảng xoảng rơi xuống.
Bởi vì cô đã đứng chờ tôi bên bờ sông Nghênh Nguyệt. Xiêm y đỏ rực, tuyết phủ trắng xóa, đẹp đến thê lương.
Mũi kiếm sắc bén đã đạt tới độ hoàn mỹ xuyên vào tim cô, không hề tốn chút sức lực, vì cô không hề tránh né.
Cô ngã trên tuyết trắng, nhuộm đỏ cả một miền thế giới, câu cuối cùng cô nói với tôi là: “Xin lỗi”.
Sự hối hận của cô là thật hay giả, tôi không đủ sức phân biệt. Đôi mắt cô thanh thản khép lại. Đóa hoa luôn nở trên cơ thể và trong mắt cô khô úa thành một dấu ấn mờ nhạt trên nền tuyết dày.
Thân hình thân quen dần tiêu tan thành khói nhạt. Tôi hai mắt trân trân nhìn gió tuyết buốt lạnh như dao cuốn lấy ba cánh hoa đỏ rực mong manh run rẩy, bay đi mỗi lúc một xa.
Thanh kiếm trên tay tôi, loảng xoảng rơi xuống.
/229
|