Câu Chuyện Phù Sinh

Chương 7

/229


Ứng với sự cầu cứu hãi hùng trong lòng cô, một bàn tay thô ráp lạnh băng đã nắm lấy cổ tay Quân Tụ Hàn, chấm dứt sự rơi ngã vô cùng tận trong trạng thái gần như hôn mê.

Cơ thể cuối cùng đã dừng lại ở một nơi nào đó, dưới lòng bàn tay là một cảm giác ẩm ướt mềm xốp.

Quân Tụ Hàn mở mắt, một khuôn mặt thấp thoáng nhạt nhòa, dần dần hiện rõ.

– Bác Tần?

Khi cô đã hoàn toàn nhìn rõ con người trước mặt, toàn bộ cơ thể giống như được chích một liều doping tăng lực, cô mừng rỡ ngồi bật dậy, chụp ngay lấy cánh tay ông Tần, do xúc động quá mức mà trở nên nghẹn ngào – Là bác sao? Đúng là bác phải không?

– Tụ Hàn, là bác đây! – Ông Tần vẫn hiền hòa như mọi ngày, khẽ đẩy gọng kính lên, cúi xuống nhìn những ngón tay đang run lẩy bẩy của cô – Sao cháu lại… sợ hãi tới mức này?

Nước mắt ầng ậc trong tròng mắt Quân Tụ Hàn, cô ra sức lắc đầu thật mạnh:

– Cháu đã mơ một giấc mơ rất dài… Một cơn ác mộng khủng khiếp… Cháu nhìn thấy dốc núi trên thảo nguyên, còn cả quan tài áo cưới… và cả ngôi đình…

Những lời mô tả lộn xộn đứt quãng của cô chợt ngừng bặt khi ánh mắt cô chuyển từ người ông Tần trước mặt sang cảnh vật xung quanh.

Quân Tụ Hàn cứ ngỡ mình sẽ nhìn thấy bức tường loang lổ trong phòng làm việc và những tủ hồ sơ cũ kỹ, bởi vì một ông Tần bằng xương bằng thịt đang ngồi sờ sờ trước mắt đủ để chứng minh cô đã tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng kia mới phải.

Thế nhưng, trước mắt cô vẫn là thảo nguyên mênh mông bất tận, và cả bầu trời mờ mịt không phân biệt nổi là ngày hay đêm.

Ông Tần cũng giống như cô, đã trở thành một nhân vật trong “thế giới” này.

Quân Tụ Hàn rụt tay lại như bị điện giật, run rẩy nói:

– Bác Tần… Sao… sao bác lại ở trong giấc mơ của cháu? Không phải, chắc chắn ông không phải là bác Tần!

– Ngươi không nằm mơ đâu! – Ông Tần vuốt lại tay áo đã bị Quân Tụ Hàn nắm cho nhăn nhúm, đứng lên, mỉm cười nhìn về phía xa – Đây là nơi ngươi đáng ra phải trở lại từ lâu. Thiên Vũ tướng quân!

Quân Tụ Hàn ngây người nhìn ông Tần, lắp bắp như một kẻ đần:

– Bác… bác nói gì vậy?… Bác đang gọi… gọi ai?

Giọng ông Tần rất trầm nhưng không hề khàn đục, bốn chữ “Thiên Vũ tướng quân” cô nghe mồn một bên tai.

– Ha ha, Thiên Vũ tướng quân, tôi đã từng ngỡ rằng hắn là bậc anh hùng chân chính hiếm có trong triều đình…

– Trước nay cứ ngỡ Thiên Vũ tướng quân là bậc hào kiệt biết lấy biết bỏ, không ngờ lại mềm lòng vì một ả công chúa yêu nghiệt.

Lời nói của người áo đỏ, người đàn ông chân trần vẫn như văng vẳng bên tai.

– Quay người lại nhìn xem! – Ông Tần chỉ về phía sau cô.

Quân Tụ Hàn lập cập quay đầu lại, một tấm bia mộ sơ sài bằng đá đen cắm trước một nấm đất chỉ hơi nhô lên, trên bia đề chữ:

Tống triều Thiên Vũ tướng quân Quân Tụ Hàn chi mộ

– Một vị tướng quân bách chiến bách thắng như ngươi e rằng có nằm mơ cũng không ngờ được lại bị thủ hạ bán đứng trong trận chiến cánh đồng Ngàn Dặm, chết dưới loạn đao của quân Kim? – Ông Tần khinh miệt liếc xéo tấm bia mộ – Đáng tiếc, hoàng thượng tới thân mình còn lo chưa xong, nên ngay cả một tang lễ long trọng cũng chẳng thể nào ban được cho ngươi.

Quân Tụ Hàn nhảy dựng dậy, nhìn tấm bia mộ mà toàn thân đẫm mồ hôi lạnh, bước chân bất giác lùi lại phía sau, lẩm bẩm:

– Không thể nào… không thể nào!

Một mảnh gương tròn bé nhỏ kịp thời chìa ra trước mặt cô.

Mắt to mày rậm, môi mỏng mũi cao, một khuôn mặt sạm nâu màu nắng, góc cạnh rõ nét.

Người trong gương, còn đâu là cô gái mắt thanh mày tú, da trắng ửng hồng? Một khuôn mặt đàn ông vô cùng xa lạ nhưng cũng rất đỗi quen thuộc đang co rúm vì sợ hãi trong gương.

Quân Tụ Hàn hét lên một tiếng, đập văng mảnh gương đi, cuống quýt sờ lên mặt mình, cũng nhờ đó mà càng khẳng định được rằng, tất cả những biến đổi xuất hiện trên cơ thể là trăm nghìn lần xác thực.

Đôi bàn tay to lớn, thô kệch, đầy những vết chai sần, mái tóc búi gọn trên đỉnh đầu, và cả cái thân hình cao lớn rắn rỏi, tất cả mọi đặc điểm đều thể hiện rõ rành rành, cơ thể này đã không còn thuộc về một cô trước đây nữa…

– Đây là ai? La ai? – Quân Tụ Hàn túm chặt lấy ông Tần, khóc không thành tiếng, hỏi – Sao cháu lại biến thành bộ dạng này? Thiên Vũ tướng quân gì? Cháu không phải là Thiên Vũ tướng quân, cháu là cháu! Bác Tần, bác hãy nói cho cháu biết!

Nụ cười của ông Tần biến mất, ông lạnh lùng gạt hai bàn tay tuyệt vọng của Quân Tụ Hàn xuống, nói:

– Có những ký ức không bao giờ có thể xóa bỏ, cho dù ngươi có luân hồi cả trăm ngàn kiếp.

Ký ức, luân hồi, Quân Tụ Hàn không thể nào hiểu nổi. Việc cô có thể làm được bây giờ, chỉ là cắn chặt lấy môi, đau đớn lắc đầu quầy quậy, dùng phương pháp vô vọng nhất để bắt bản thân tin rằng đây chỉ là một giấc mơ quái đản.

– Tất cả mọi thứ ngươi vừa nhìn thấy, đám binh lính đào huyệt mộ, người đàn ông trong ngôi đình giữa vườn hoa, đều không phải là mơ. Đó là những ký ức đã ngủ vùi trong ngươi rất lâu. – Ông Tần bỏ kính xuống, lấy tay áo lau mắt kính đã mờ nhòa – Ta giúp ngươi đánh thức chúng dậy.

– Cháu không hiểu! Một chữ cũng không hiểu! – Quân Tụ Hàn đau khổ ôm đầu, như muốn phát cuồng trong cơn hoảng loạn – Bác Tần, cháu là Tụ Hàn đây! Bác hãy nhìn cho rõ! Cháu không phải là tướng quân gì hết, không phải, không phải! Tại sao bác lại dùng trò hề này để đối phó với cháu? Cháu đâu làm gì có lỗi với bác?

– Người mà ngươi có lỗi, không phải ta, mà là một người khác. – Ông Tần bỗng bước sấn lên, ấn ngón tay trỏ giữa trán Quân Tụ Hàn – Lòng chàng có thiếp, lòng thiếp có chàng. E rằng tướng quân đã không nhớ nữa. Đừng nói là một câu này, mà ngay cả dáng hình của người đã từng kề vai áp má, không chừng cũng đã quên rồi. Ha ha, nếu không thì tại sao trong giấc “mơ”, ngươi không bao giờ nhìn thấy toàn bộ khuôn mặt của chủ nhân bộ áo cưới ấy?

Trên trán tựa như có một luồng điện chạy xẹt qua, kích thích toàn bộ những dây thần kinh của Quân Tụ Hàn, muốn lôi bật ra những thông tin đã bị quên lãng từ lâu đang ẩn nấp bên trong.

– Lòng chàng có thiếp, lòng thiếp có chàng.

– Phải, ta quyết không phụ nàng.

– Đợi chàng khải hoàn về triều, thiếp nhất định sẽ khoác áo cưới đứng đợi chàng ở đây.

– Quân tử nhất ngôn! Ngày Thất tịch năm sau, ta nhất định sẽ cưới nàng làm thê tử!

Giọng nữ dịu êm trong trẻo, giọng nam trầm ấm kiên định, lẩn khuất vọng ra từ nơi sâu thẳm nhất trong cơ thể. Trước mặt, bỗng nhiên xuất hiện hình bóng của một nam một nữ đang ngồi kề vai bên nhau trên tảng đá xanh. Vầng trăng rắc lên người họ thứ ánh sáng thanh khiết ngọt ngào.

Chớp mắt, cảnh tượng này đã vụt biến mất, trước mắt lại là thảo nguyên hoang lạnh, ngoài Quân Tụ Hàn và ông Tần ra, không còn tồn tại một sự sống nào khác.

Rung động, yêu thương, nhớ nhung, dằn vặt… tất cả những cảm xúc cô chưa từng trải nghiệm, lần lượt trỗi dậy trong tim, rồi thứ lưu lại, ngoài những cảnh tượng mỗi lúc càng thêm rõ nét, chỉ còn lại nỗi đau đớn khó lòng chịu đựng.

– Ta từng tưởng rằng, công chúa đã tìm được hạnh phúc. – Ông Tần đeo kính lên, đôi mắt đằng sau cặp kính không còn mờ đục như trước, mà đã trong sáng thêm chút ít – Nhìn thấy nàng vui vẻ nhảy múa ca hát trước mặt mình, ta thầm nghĩ, cái cô gái đáng thương luôn không thấy nét cười, cô đơn lầm lũi quẩn quanh giữa ngôi điện sơ sài và thảo nguyên vắng lặng kia, cuối cùng đã biến mất. Thật tuyệt…

Quân Tụ Hàn gắng gượng đứng thẳng người lên, ngỡ ngàng nhìn ông Tần đang chìm đắm trong những hồi ức đẹp đẽ.

– Còn nhớ cảnh tượng nàng ấy khoác bộ áo cưới đỏ tươi, đứng trên vai ta mong ngóng ngươi trở về. – Ông Tần lộ ra một nụ cười ngây thơ mãn nguyện như một đứa trẻ – Tới tận bây giờ, ta vẫn không quên được niềm phấn chấn và hạnh phúc ẩn tàng trong tình yêu sâu nặng mà nàng ấy đã truyền sang cho ta. Ha ha, chỉ có những người có tâm hồn thuần khiết nhường đó, mới có thể khiến ta đồng cảm.

– Ông… ông rốt cuộc là ai?

Giọng nói của Quân Tụ Hàn bỗng trở nên trầm nặng khàn đục. Cô hoặc có lẽ nên gọi là anh, nhìn ông Tần điềm nhiên như đang kể chuyện với ánh mắt đầy ngờ vực và kinh hãi.

Trước câu hỏi của anh, ông Tần như không nghe thấy, vẫn tiếp tục kể:

– Ta cứ ngỡ rằng nàng ấy sẽ mang theo bộ áo cưới mà chỉ có nàng mới xứng đáng để khoác lên người kia, mang theo niềm hạnh phúc mà nàng mong đợi, đi tới cuối cuộc đời. Nhưng không ngờ ta đã lầm. Nàng đã đợi được người ấy trở về, nhưng lại không đợi được niềm hạnh phúc mà nàng nhận định. Không chỉ thế, mà nàng còn phải nhận về một đạo bùa chấm dứt sinh mệnh.

Cơ thể Quân Tụ Hàn lạnh toát từng hồi.

Chiếc bình sứ trắng lấp lóe thứ ánh sáng lạnh lẽo như băng nhảy nhót không ngừng trong trí não.

Ông Tần đảo mắt, nhìn thẳng vào anh với ánh mắt trầm lặng và bén nhọn.

– Dù cho ngươi không nhớ những chuyện trước đây, thì sau khi xem xong những “phân đoạn” kia, chắc hẳn cũng biết bản thân đã làm ra những trò gì?

– Ông… Tôi… – Quân Tụ Hàn nghẹn giọng. Tất cả những gì nhìn thấy trong “giấc mơ”, chỉ cần không phải kẻ đần, đều có thể dễ dàng xâu chuỗi chúng thành một câu chuyện hoàn chỉnh.

Chàng trai vì cái gọi là “tiền đồ gấm vóc”, trước sự xúi bẩy dụ dỗ của kẻ khác, đã hạ độc người con gái từng thề non hẹn biển với mình… – Một câu chuyện chẳng lấy gì làm ly kỳ, thậm chí có phần cải lương.

Thế nhưng, khi nhân vật chính trong câu chuyện chính là người nghe kể chuyện, thì lại là một thứ cảm nhận không thể mô tả bằng lời.


/229

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status