Cạnh Kiếm Chi Phong

Chương 80: Lâm Dật Phi VS Christopher 2

/92


Một giây trước Chris còn ngăn kiếm của Lâm Dật Phi, một giây sau đối phương đã liên tiếp không ngừng đổi sườn công kích, làm rối tiết tấu của anh. Năm giây cuối cùng, mọi người vươn dài cổ, chỉ thấy Chris nâng kiếm ngăn cản công kích của Lâm Dật Phi, nháy mắt áp kiếm, sau đó đâm về phía Lâm Dật Phi. Ngay trong khoảnh khắc mũi kiếm tiếp xúc hộ cụ của đối phương, Lâm Dật Phi nâng kiếm ngăn cản, xoay kiếm đè kiếm, nghiêng người đánh trả, Chris phải lùi về phía sau mới miễn cưỡng đứng vững.

Mọi người khẽ mỉm cười, đợi trọng tài Lippmann công bố kết quả, quyền ưu tiên của kiếm lúc nãy rốt cuộc thuộc về ai, rốt cuộc là ai đạt điểm?

Quá nhanh, thế nên không ai có thể khẳng định chắc chắn, thậm chí còn có người bật lại xem đoạn clip vừa rồi.

Lippmann giơ tay phải, ý nói Lâm Dật Phi đạt điểm.

Kết luận của những người xem lại clip cũng vậy.

Chris và Lâm Dật Phi đứng đối diện nhau, ngực bọn họ phập phồng, vẫn chưa lấy lại bình tĩnh sau trận chém giết lẫn nhau lúc nãy. Hơn mười giây sau, Lâm Dật Phi nuốt nước miếng, cởi mặt nạ bảo hộ của mình. Mồ hôi thấm đẫm trán, dường như mất đi sức lực, phải lùi về sau mới có thể đứng vững được. Chris dường như có xúc động muốn đi tới đỡ cậu, nhưng cố gắng nhịn xuống. Anh cũng cởi mặt nạ bảo hộ của mình, gật đầu với Lâm Dật Phi.

“Chúc mừng.”

Đây là câu đầu tiên Chris nói với cậu, từ sau khi bọn họ gặp nhau trong đội thiếu niên, chỉ hai chữ mà thôi.

Không khí như bị một que diêm quẹt qua, nháy mắt bùng cháy.

Sau đó, Chris không chút lưu luyến xoay người, chỉ có chính anh mới hiểu, khớp hàm mình đã cắn chặt nhau thế nào, vất vả thế nào mới có thể nhịn xuống xúc động muốn ôm chầm lấy người kia.

Dật Phi của anh đã thay đổi. Trở nên mạnh mẽ và chói mắt hơn.

Khán giả trong phòng đấu kiếm dần tản ra, có không ít người quay clip còn đang bình luận trận đấu vừa rồi.

Elizabeth đứng tại chỗ, hai chân nặng nề đến nỗi không thể nhấc lên.

Trận đấu này khiến nàng hiểu ra, Chris vốn không cần làm ra động tác thân thiết nào với Lâm Dật Phi, chỉ cần bọn họ cầm kiếm là có thể trao đổi với nhau. Đường kiếm của Chris càng tuyệt tình, chứng tỏ sự say mê của anh đối với Lâm Dật Phi càng điên cuồng. Vì trên thế giới này không một ai ngoài cậu có thể khiến anh chăm chú đến nỗi quên tất cả như thế.

Lâm Dật Phi đứng cách anh không xa, vẻ mặt cậu bình tĩnh, uống nước tăng lực, nhận khăn mặt lau mồ hôi trên trán, có mấy thiếu niên vây lại trao đổi một số chuyện với cậu, bọn họ nói rất hăng say.

Elizabeth đau khổ nhận ra, một Lâm Dật Phi như vậy cho dù có đứng ở nơi âm u nhất cũng vẫn sáng ngời vô cùng, không ai có thể che lấp ánh sáng của cậu.

Nàng không thể nhịn được nữa, cầm di động bước đến một nơi yên tĩnh, gọi đến số điện thoại của Deroni. Khi người kia tiếp điện thoại, toàn thân nàng run rẩy.

“Ông Deroni… Không thể để Chris tiếp tục đấu kiếm, chỉ cần còn cầm kiếm, quan hệ giữa anh ấy và Lâm không thể bị chặt dứt!”

“Vì sao phải chặt đứt?” Giọng điệu của Deroni rất bình tĩnh.

“Cái gì…” Elizabeth sững sờ.

“Nếu chặt đứt, Chris sẽ không chịu đựng nữa. Mà thứ nó cần phải học đó là sự chịu đựng cực hạn.”

“Ông Deroni, cháu nghĩ… ông đứng về phía cháu…”

“Lúc này ông đương nhiên đứng về phía cháu. Nhưng Elizabeth à, ông nói cho cháu rõ rằng hôn nhân của chúng cháu cho tới bây giờ vẫn không liên quan gì đến tình yêu cả, nếu cháu muốn dùng hôn nhân trói lấy trái tim Chris, đó là một suy nghĩ ngây thơ và buồn cười. Cho dù sau này các cháu kết hôn, cháu có thể chắc chắn Chris sẽ không yêu người khác sao? Cho dù người đó không phải là Lâm.”

“Cháu… sao có thể chịu được?”

“Vậy thì hãy học đi.” Ngữ điệu của Deroni ôn hòa và thong thả, nhưng lại lộ ra sự lạnh lùng, “Nếu cháu là một nhân vật nổi tiếng thục nữ, muốn làm nữ chủ nhân của gia tộc Ozbourn, vậy hãy thể hiện trí tuệ của một vị nữ chủ nhân nào.”

Cuộc trò chuyện bị ngắt, lần đầu tiên Elizabeth hiểu được ý đồ của Deroni.

Thực ra Chris có yêu Lâm Dật Phi hay không, điều đó không quan trọng, Deroni chỉ mượn chuyện đó để bắt Chris học cách chịu đựng mà thôi. Và cái danh nữ chủ nhân của gia tộc Ozbourn chỉ là một cái tên gọi, không chiếm bất kỳ địa vị nào trong cuộc đời của Chris. Elizabeth vứt bỏ tất cả tôn nghiêm của mình, chỉ để đổi lấy một ngôi vị trống rỗng này.

Tối đến, Lâm Dật Phi nằm trên giường khách sạn. Cậu vừa tắm xong, tóc vẫn chưa khô.

Thiếu niên cùng phòng ném khăn mặt lên đầu cậu, “Tớ xin cậu lau khô tóc đi! Nếu bị cảm sẽ rất phiền.”

“A, cảm ơn…”

“Không cần đâu. Lúc đầu cậu giỏi như vậy, đánh thắng tất cả bọn tớ, tớ còn cảm thấy hơi ghen ghét cậu. Nhưng sau trận đấu hôm nay, tớ đột nhiên cảm thấy ghét cậu là một chuyện thật đê tiện. Bởi vì tớ không có quyết tâm bỏ ra tất cả để giao đấu với đối thủ như cậu.”

Lâm Dật Phi ngượng ngùng cúi đầu.

Danh sách tham gia thi đấu thiếu niên thế giới cứ như vậy được xác định, tên của Lâm Dật Phi và Chris được viết trên tờ giấy đăng ký thi đấu bội kiếm cá nhân của nam.

Cuối tuần vừa tan học, Lâm Dật Phi đi về, ánh mặt trời của bốn giờ rưỡi vẫn còn hơi chói mắt, cách đó không xa là một cây đại thụ, một dáng người cao lớn quen thuộc đứng bên dưới, yên tĩnh như pho tượng, dường như đã đợi từ rất lâu.

“Chel… sea?” Lâm Dật Phi sửng sốt.

“Cậu nghĩ xem vì sao tôi lại tới đây?” Chelsea nghiêng đầu mỉm cười, hắn đã cạo râu, cảm giác rất nhẹ nhàng và tài giỏi. Tóc được chải ra sau đầu, lộ ra hàng lông mày tao nhã. Bộ tây trang màu xám đậm cùng khăn choàng cổ bằng len, giấu đi sự sắc bén của hắn, hiển lộ mấy phần trưởng thành.

“Đúng vậy, hôm nay không cần tập luyện. Nhưng, xem ra hôm nay tâm tình của ông rất khác…”

“Bởi vì, tôi quyết định làm huấn luyện viên của cậu.”

“Làm huấn luyện viên của tôi? Chẳng lẽ ông không phải huấn luyện viên của tôi sao?” Lâm Dật Phi khó hiểu.

Chelsea cười khẽ, đặt tay lên vai Lâm Dật Phi: “Đi, tôi và trường cậu đã bàn bạc với nhau, sau này mỗi đêm cậu đều có thể sử dụng sân đấu kiếm, bọn họ mong chờ cậu có thể tranh giải quán quân của trận đấu thiếu niên thế giới.”

“A ha…” Lâm Dật Phi cười, bỗng dâng lên một quyết tâm mà trước đây chưa bao giờ có.

Quan hệ bên ngoài của Chelsea rộng hơn suy nghĩ của Lâm Dật Phi, hắn chuẩn bị cho Lâm Dật Phi ba sinh viên để bồi luyện, mỗi một người đều có kinh nghiệm đấu rất phong phú.

“Tôi không trả nổi tiền bồi luyện đâu…” Lâm Dật Phi nhỏ giọng nói với Chelsea.

“Không sao, cậu cũng có trả nổi tiền mời tôi làm huấn luyện viên đâu?”

Nói cách khác, lương của những người bồi luyện này đều do Chelsea tự lấy tiền túi ra trả.

“Cậu yên tâm, bây giờ tôi trừ tiền ra thì không có gì hết.” Chelsea nhếch môi, nụ cười có chút cô đơn.

Đã từng đấu qua những người có trình độ hạng nhất như Kevin Phil, Ryder và Mitchell, những người bồi luyện này xem ra không có tác dụng bao nhiêu. Lúc đầu mấy sinh viên đó còn tưởng mình chỉ cần làm người để cậu học sinh trung học này luyện tập, nhưng khi bọn họ bị Lâm Dật Phi đánh bại mới hiểu được thật ra số tiền lương này rất khó cho vào túi.

Chelsea vốn không ôm hy vọng mấy người bồi luyện này có thể thắng Lâm Dật Phi, thứ hắn cần là sự chỉ đạo không ngừng trong lúc họ đang luyện tập.

Chưa đến một tuần, mấy người bồi luyện đều lần lượt từ chức. Tuy biểu hiện của Lâm Dật Phi rất khiêm tốn, nhưng bị một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi đánh cho thảm bại, lòng tự trọng của họ không chịu nổi.

Ngay lúc Chelsea đang đau đầu, thì cứu tinh đến.

Rex mặc hộ cụ đi vào, trên mặt vẫn là nụ cười ngả ngớn khi trước.

“Thay vì tìm mấy sinh viên vô dụng đó, không bằng tìm tôi. Vẫn miễn phí.”

“Rex —” Lâm Dật Phi ôm cổ hắn, “Chỉ có anh là tốt nhất!”

Lúc đầu Chelsea không để Rex vào mắt, nhưng chỉ không tới một phút sau, quan điểm của Chelsea lập tức thay đổi.

Thời đại thật sự đã thay đổi, trở thành thế giới của những người trẻ tuổi.

Có một bồi luyện cao cấp như Rex, các khuyết điểm của Lâm Dật Phi càng thêm lộ rõ. Chelsea chưa bao giờ rống to trên sân khiến Lâm Dật Phi phân tâm, chỉ dùng thời gian nghỉ ngơi giữa hiệp để chỉ ra chỗ sai của Lam Dật Phi.

“Quyền chủ động quyền chủ động! Cả đầu óc của cậu đều muốn nắm lại quyền chủ động, có nghĩ tới vừa rồi Rex có thể phản công hay không hả? Không phải tiết tấu của cậu ta hoặc việc cậu ta không cho cậu cơ hội! Mà là bước chân và động tác tay của cậu ta phối hợp tốt hơn cậu!”

“Cú chém vừa nãy của cậu là gì thế! Cậu đánh lên kiếm cậu ta hay vai cậu ta thế! Vì sao cậu cứng đầu vậy! Cách đánh nghi binh đâu? Cách dời lực chú ý đâu? Chẳng lẽ cậu nghĩ là nếu bỏ lỡ cơ hội đầu tiên thì sẽ có cơ hội thứ hai tới sao?”

Chelsea chưa bao giờ rống giận với gân xanh đầy mặt như thế, hắn luôn khoanh tay, đôi mắt thâm sâu.

Rex thường xuyên nghĩ, may là người kia không phải huấn luyện viên của mình, nếu không mình đã sớm hộc máu chết.

Trận đấu chính thức sẽ bắt đầu sau khi chấm dứt học kỳ, trước trận đấu còn một tuần luyện tập, trước đó Chris phải trở về New York.

Bọn họ ngồi chuyến đặc biệt của gia tộc Ozbourn.

Elizabeth nghe nhạc, ánh mắt vô tình liếc qua Chris đang ngồi bên cạnh.

Anh đang cầm laptop xem tin tức, đôi mắt rất tập trung. Mỗi lần xe chấn động do dừng lại hoặc rẽ sang đường khác đều không ảnh hưởng đến y.

Chỉ có lúc này, Elizabeth mới có thể không cần ngại ngùng mà thưởng thức vẻ tuấn mỹ của anh. Nàng si mê nhìn anh họ mình, lần đầu tiên gặp anh ấy ở buổi họp mặt gia tộc, anh như một vương tử nhỏ trong cung điện. Không ai có thể bước vào cung điện của anh cũng như có thể đến gần anh.

Hơn nửa tiếng qua đi, Chris dường như xem n lần những tin tức đáng chú ý, sau đó mở một cái clip.

Elizabeth sững sờ, đó là trận đấu với Lâm Dật Phi.

Anh đang chống cằm, xem rất nghiêm túc.

“Christopher!” Elizabeth cực kỳ tức giận, “Anh nhìn Lâm Dật Phi như vậy là có ý gì?”

“Để lần sau thắng.” Chris ra hiệu bảo Elizabeth đừng làm ồn.

Elizabeth giận đến phát run, nàng biết mình không thể gọi điện thoại cho Deroni nữa, bởi vì Chris không làm trái lời hứa với Deroni, việc anh đang làm hiện tại chỉ là đang nghiên cứu đối thủ của mình mà thôi.

Chris nhíu mày không ngừng liên tục xem lại hình ảnh khi Lâm Dật Phi đánh trúng mình, đến khi mày chậm rãi giãn ra, mới để clip chạy tiếp.

Elizabeth biết, lúc này anh ấy không phải đang nghiên cứu trận đấu của họ, mà anh ấy chỉ đang nhìn Lâm Dật Phi mà thôi.

Nếu là khi trước, nàng sẽ cười nhạo sự thê thảm của Chris, chỉ có thể dùng phương pháp này nhìn người mình thích.

Nhưng hiện giờ nàng nhận ra rằng, người buồn cười nhất chính là bản thân nàng.

Về đến New York, ngày mà Elizabeth mong chờ đã đến. Deroni tự mình làm chủ tổ chức nghi thức đính hôn của nàng và Chris.

Tuy tuổi họ còn nhỏ, nhưng trong một gia tộc lớn như Ozbourn, bọn họ có thể xem như đã trưởng thành.

Nghi thức đính hôn rất xa hoa, cử hành trong khu nhà cao cấp của gia tộc Ozbourn, các thành viên của gia tộc đều có mặt, ngay cả gia tộc Taylor quyền quý cũng đến. Cha của Elizabeth cười đến cằm cũng cứng lại.

Chris đứng trên đài vuốt cằm, nở nụ cười châm chọc, nhìn những người khác rõ ràng vì địa vị của Chris trong gia tộc Ozbourn được củng cố mà rất khó chịu nhưng trên mặt vẫn đeo chiếc mặt nạ mỉm cười giả tạo.

Hôm nay Elizabeth như một nàng công chúa chân chính, tao nhã và xa xỉ, nàng vươn tay đến trước mặt Chris, trước ánh nhìn chăm chú của Deroni, Chris không thể không để chút mặt mũi cho nàng.

Chris nâng tay Elizabeth, cũng không dùng sức. Tay anh lạnh lẽo, mặt không có bất kỳ biểu cảm gì, nắm tay Elizabeth bước xuống.

Hôm nay Deroni cười rất tự nhiên, gia tộc Taylor do được sự ủng hộ của Deroni mà trở nên rất kiêu ngạo. Gần đây gia tộc Ozbourn giảm giá một số cổ phiếu, gia tộc Taylor nhân đó mua vào không ít, mục đích muốn nắm giữ quyền quyết định của gia tộc Ozbourn thể hiện rất rõ ràng.

/92

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status