Cận Chiến Bảo Tiêu

Chương 92: Bóng rổ cấp cao.

/390


 
Dịch: Huyet Han
Nguồn: Sưu Tầm
 
Vương Chấn Phong cùng đồng đội đang bàn bạc chiến thuật.

Hậu vệ khống chế bóng Ngô Mỗ nói:
 
- Đội trưởng, tên vào thay người của bên kia thật là tà môn. Động tác của hắn cực kì nhanh, nhưng nhìn dáng vẻ lại thấy không phải là một người biết chơi bóng, nhưng năng lực phòng thủ của hắn thì cực kì lợi hại.

Đội trưởng Vương đội - Vương Chấn Phong nghe thấy thế ánh mắt phát lạnh, lạnh lùng nói:
 
- Thật sự là tà môn! Nhưng tôi không tin con gà mờ đó làm khó được chúng ta, tôi nhất định sẽ vượt qua được hắn.

- Đội trưởng, đối phương không có được tính liên kết, tên kia nhanh đến vậy thì sao? Chỉ cần tôi xoay người một cái, cho hắn một khuỷu tay thì hắn nhất định sẽ ra khỏi sân, thử xem hắn còn làm được gì. Cho nên, chúng ta cứ đánh thẳng vào trong, nhất định sẽ làm cho toàn bộ bọn chúng phải sụp đổ.
 
Một người trung phong cao lớn tự tin nói.

Vương Chấn Phong trừng mắt nhìn tên trung phong kia, nói:
 
- Tao đã nói rồi, tao nhất định phải vượt qua được cái thằng gà mờ kia. Thằng ôn này vừa cướp bóng của tao vừa vượt qua tao, mày nghĩ tao chịu được sao?

- Đội trưởng, chỉ cần đánh bại bọn chúng là chúng ta thắng rồi, hơn nữa chúng ta nên dựa vào đồng đội, như vậy thì mới có khả năng thắng được.
 
Trung phong Trương Mỗ cũng nói.

- Tao biết là nên làm thế nào để thắng. Thằng ôn kia đã nhiều làm làm nhục tao, tao muốn trả thù, cho nên, điểm cuối cùng phải do tao ghi, chẳng lẽ chúng mày không tin tao?
 
Vương Chấn Phong trầm giọng nói.

- Không phải, đội trưởng, chúng tôi tin anh. Hay là làm thế này đi, chúng tôi chắn trước anh, sau đó anh làm một cú ba điểm siêu xa. Dù sao đội trưởng cũng là cao thủ ném ba điểm số một của trường ta mà.
 
Hậu vệ khống chế bóng Ngô Mỗ nói.

- Chiêu đấy cũng hay, bằng không, dẫn bóng qua nửa sân rồi chuyền bóng cho hai trung phong, xem thằng ôn kia thủ kiểu gì. Nếu nó dám lên chặn chúng tôi thì cho hắn một phát cho hắn nằm sân luôn. Sau đó đội trưởng chạy vào trong, chúng tôi sẽ chuyền vào cho anh.
 
Trung phong Trương mỗ cũng đưa ý kiến.

Vương Chấn Phong suy nghĩ một chút, nói:
 
- Được rồi, chúng ta làm thế đi, tôi không tin không thắng dược thằng ôn kia.

----------.
 
- Oa, Tiểu Ngốc Ngốc, không thể tin được anh chơi bóng rổ giỏi như vậy, vừa rồi làm sao anh lấy được bóng trong tay hắn thế? Mà anh nhảy cũng thật là cao nhaaaaaaa……
 
Nhị tiểu thư vừa kích động vừa cao hứng nói, nhìn vệ sĩ của mình lợi hại như vậy, nàng cực kì cao hứng.

- Đúng vậy, Tiểu Ngốc Ngốc, anh quả nhiên không làm mọi người thất vọng, cố lên cố lên, chúng tôi đều cổ vũ cho anh!
 
Tô Phỉ dịu dàng nói.

- Tớ đã bảo rồi mà, Sở ca ca là số một!
 
Trầm Mộng Lâm cười nói.

Sở Phàm gãi gãi đầu, nói:
 
- Tôi còn chưa ghi nổi một điểm, thế cũng được gọi là giỏi sao?

- Ha ha, anh Sở, nếu không có anh thủ trước Vương Chấn Phong, chúng tôi đã sớm thua 10-0 rồi!
 
Lôi Chiến cười ha hả nói.

- Đúng vậy, anh Sở phòng thủ thật sự là pro, khiến chúng tôi mở rộng tầm mắt. "Hoàng tử bóng rổ" của trường ta cũng bị anh đánh bại, bóng cũng bị cướp. Ha ha, thật là quá đã, quá đã.
 
Trần Thần cũng cười nói.

- Đúng, nếu không có anh Sở phòng thủ ở đây, chúng ta cũng không thể tấn công được. Điều này thật là như trong mơ đó, tôi cũng không thể tin dược.
 
Đoạn Thiên Vũ cảm khái nói.

- Mục tiêu của chúng ta là ghi mười điểm. Đối phương xin tạm dừng hội ý sẽ điều chỉnh chiến thuật, trận đấu sẽ càng ngày càng khốc liệt, cho nên không thể sơ ý, nhất định phải dựa vào chiến thuật mà dùng, kiên quyết không bỏ cuộc.
 
Sở Phàm trầm giọng nói.

- Đúng, kiên quyết không bỏ cuộc!
 
Lôi Chiến nói xong giơ tay phải ra, những người còn lại cũng đập tay vào, sau đó cùng hét lớn:
 
- Kiên quyết không bỏ cuộc!

Nhị tiểu thư nhìn Sở Phàm, trong mắt tràn đầy ý cười, mặt ngọc hơi ngẩng lên, nhìn qua trông tuyệt mỹ vạn phần!

----------.
 
Lúc này, đối phương đã hội ý xong, trận đấu lại tiếp tục.

Vương đội phát bóng tấn công, hậu vệ khống chế bóng dẫn bóng qua bên kia sân. Lần này không phải là Vương Chấn Phong nhận bóng, mà là một tên trung phong chạy lên đỡ bóng sau đó chạy vào bên trong. Sở Phàm nhận ra tên trung phong này chính là cái gã đã húc khuỷu tay vào ngực của Cao Tường, vì thế Sở Phàm liền tiến lại, chặn tên trung phong này lại.

Tên trung phong này nhìn Sở Phàm chạy đến cảm thấy rất vui, thầm nghĩ "Đến đây nào! Đến đây! Để anh mày đây cho mày bay ra khỏi sân luôn!"

Vì thế tên trung phong cao lớn này tay phải giữ bóng, vai trái húc Sở Phàm, định dựa vào trọng lượng cùng sức khỏe của bản thân mà đẩy lùi Sở Phàm. Thế nhưng, thời gian cứ thế trôi qua, tất cả mọi người trên sân đều thấy một hiện tượng kì lạ. Ai mà ngờ được chứ, tên trung phong kia vẫn đứng nguyên tại chỗ, nửa bước cũng không đi được, mồ hôi đổ đầy trên trán.

Thật ra không phải do gã không muốn đi, mà căn bản là gã không thể cử động được. Gã dùng vai trái muốn đẩy Sở Phàm, chắc mẩm là Sở Phàm sẽ bị đánh bay. Thế nhưng, Sở Phàm lại không hề di chuyển tí nào. Hơn thế, lại khiến cho gã có cảm giác đang húc vào một cái tường, dù có làm thế nào cũng đều không được. Gã bắt đầu sốt ruột, rồi dần dần, gã cảm thấy sợ hãi, vì cái tên Sở Phàm nhỏ bé này khiến cho gã có cảm giác cực kì shock, mình nặng gần 100 kg mà hắn vẫn trụ được, rốt cuộc hắn khỏe đến mức nào chứ.

Nhìn đến mặt Sở Phàm thì hắn lại có vẻ cực kì thoải mái. Thật ra hắn đang đứng tấn, hai tay dùng "đại lực kim cương thủ" để chống lại lực đẩy của tên trung phong này. Đừng nhìn Sở Phàm thoải mái mà lầm, thật ra sau lưng hắn đã ướt đẫm mồ hôi.

- Đại Vĩ, ông đang làm gì thế? Đi vào trong đi.
 
Vương Chấn Phong nhìn thấy tên trung phong này ép chặt Sở Phàm nhưng lại không di chuyển, bực bội quát lớn.

Tên trung phong Đại Vĩ này đang muốn nói gì đó, đột nhiên một bóng người thoáng qua, cướp bóng của gã, sau đó dẫn bóng chạy như bay đến rổ, hóa ra là Vương Hạo thừa lúc Đại Vĩ không chú ý đã tăng tốc cướp bóng, sau đó phản công nhanh, trực tiếp ghi điểm.

9:7

Tỷ số hiện giờ đã là 9:7, chỉ còn kém có 2 điểm, lúc này Vương đội đang cảm thấy áp lực vô cùng lớn.
 
Vương đội lại phát bóng, lại tấn công tiếp, hậu vệ khống chế bóng cầm bóng đến giữa sân, chỉ huy đồng đội chạy vị trí. Lúc này Vương Chấn Phong rất muốn tự mình cầm bóng, nhưng Sở Phàm đang bám sát gã. Tên hậu vệ kia chưa tìm được cơ hội thì sẽ không chuyền, hắn lo lắng chẳng may bị Sở Phàm cướp bóng lại lần nữa thì nhục.

Lúc này, ở bên trong, một trung phong khác là Trương Mỗ đang trống, hậu vệ khống chế bóng liền chuyền ngay cho hắn, Lôi Chiến cũng lập tức chạy lại để chặn. Trương Mỗ ỷ vào sức mạnh định đánh nhanh thắng nhanh, mà sĩ khí của Lôi Chiến đang tăng cao, hắn hét lớn một tiếng, dùng sức toàn thân chặn trước mặt Trương Mỗ, bởi thế Trương Mỗ cũng không thể tiến được. Không làm gì được, chàng Trương này đành ném rổ, bóng đập vào cạnh rổ rồi rơi xuống, không vào.

Trung phong Vương đội là Đại Vĩ đang muốn nhảy lên để cướp bóng, ai ngờ có một người còn nhảy lên trước, hơn nữa còn nhảy cao hơn. "Ba" một tiếng, người này giữ chặt bóng trong tay, lúc rơi xuống mọi người mới nhận ra đó là Sở Phàm. Hóa ra lúc Trương Mỗ ném rổ Sở Phàm đã chạy tới muốn cướp bóng, mà với năng lực của hắn thì đương nhiên là hắn đã làm được điều đó rồi.

Sở Phàm sau khi bắt được bóng, đồng đội của hắn đã chạy tới bên kia, mà người của Vương đội cũng chạy về phòng thủ. Sở Phàm không biết chuyền bóng thế nào, mình đã không biết ném rổ rồi, chuyền bóng cũng không được, làm sao giờ?

Lúc này, trên sân đột nhiên có người hét lớn:
 
- Ném đi, ném đi, ném đi………!

Rất nhanh, phần lớn người trên sân đã bắt đầu đứng dậy la hét. Lúc này người xem đứng vây kín cả sân, hóa ra những người chơi bóng ở bên cạnh nhìn thấy trận đấu đang phấn khích đến khó tin ở bên này liền chạy sang xem, trong đó mọi người đều đã không ưa gì Vương Chấn Phong, bởi thế đều ủng hộ đội của Sở Phàm.

Mọi người trên sân đều cổ vũ cho Sở Phàm. Hắn nhìn rổ đối diện, mẹ kiếp, đành vậy, thử vận thôi, ném thử một phát siêu xa xem nào.

Vì thế, Sở Phàm cầm lấy quả bóng, ném sang rổ của đối phương (má ơi, thế này không phải ba điểm mà là ba mươi điểm mới đúng @@- DG). Cú ném này có gọi là " ném rổ cả sân" cũng chưa đủ, bởi vì Sở Phàm đã ném bóng từ rổ của sân mình ném thẳng sang rổ của đối phương. Chỉ thấy bóng bay một đường thật dài về phía rổ của đối phương. Tất cả mọi người trên sân đều ồ lên thán phục, ánh mắt đều nhìn theo quả bóng đang bay về phía bên kia.

Sở Phàm nhìn độ cong của đường bóng, cảm thấy có thể trực tiếp vào rổ, hắn tự nhiên cảm thấy kích động hẳn lên.

Tuy nhiên sau khi ném bóng xong hắn cũng rất nhanh chạy đến rổ của đối phương, biết đâu bóng không vào còn có thể cướp lại được.

Biết đâu, Sở Phàm này có thể lập được kì tích thì sao?!

 

/390

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status