Cận Chiến Bảo Tiêu

Chương 74: Lấy một địch nhiều.

/390


 Sau khi một cước của Sở Phàm đá bay gã thanh niên ném chai bia tới thì đồng tử của Cường ca chợt lạnh. Điều này cho thấy thân thủ của Sở Phàm vượt ra ngoài ý liệu của hắn. Tuy nhiên hắn ỷ vào bọn hắn có nhiều người hơn. Hơn nữa trước mặt nhiều người như vậy mà đàn em của mình bị đối phương một cước đá bay thì sẽ ảnh hưởng tới thể diện của mình đến cỡ nào cơ chứ. Bởi vậy lúc này Sở Phàm có nói gì cũng thừa, chỉ thấy Cường ca vung tay lên, năm tên thanh niên nữa lại xông về phía Sở Phàm.

Năm tên thanh niên này có tên cầm chai bia, có tên cầm ghế, có tên lại giấu vũ khí trong lòng bàn tay, từ những hướng khác nhau tiến về phía Sở Phàm. Mắt tên nào cũng lộ ra hung quang, xem ra là muốn đánh cho Sở Phàm thành tàn phế luôn thì mới cam tâm.

Sở Phàm giơ hai tay che chở mấy người đại tiểu thư, nhị tiểu thư, Tô Phỉ và Trầm Mộng Lâm đang đứng đằng sau. Hắn hơi hơi quay đầu, trầm giọng bảo:
 
- Đại tiểu thư, các cô lui lại một chút, không cần tiến đến.

Đại tiểu thư nghe được giọng Sở Phàm trầm thấp kiên quyết, nhìn sắc mặt hắn kiên nghị băng hàn thì trong lòng giật thót. Giọng nói của hắn dường như có ma lực không thể kháng cự. Đại tiểu thư che chở cho các cô gái lui lại, tuy nhiên trong ánh mắt đại tiểu thư còn có thêm một tia sầu lo. Dù sao đối phương có mười hai mười ba người, Sở Phàm lẻ loi một mình, hắn có thể kháng cự được sao?

Nhìn bóng dáng cao cao gầy gầy của hắn, Đại tiểu thư không khỏi nghĩ thầm-- "Chẳng lẽ đây là chính là tên Sở Phàm hùng mạnh, lãnh huyết, vô tình, quyết tuyệt, thậm chí còn có một chút tàn nhẫn theo như lời tiểu Vân nói sao?"

Lúc này, năm tên thanh niên phía bên kia đã tấn công theo ba vị trí trước mặt, bên trái, bên phải. Sở Phàm vẫn bất động. Khi năm tên bắt đầu chạy xông lên thì hắn đã nhìn ra năm tên này chỉ là những tên côn đồ mà thôi, không có chút công phu nào cả, chỉ là loại côn đồ đánh đấm vặt vãnh đầu đường, quán rượu mà thôi.

Đối phó với những tên côn đồ như vậy, Sở Phàm tự tin một mình mà tiếp mười người cũng không có vấn đề gì. Quả thực hắn có thực lực như vậy.

Sở Phàm quyết định lấy cứng rắn đối phó với cứng rắn, hạ uy phong của đối phương. Hắn đem thủ kính mạnh mẽ "Kim cương thủ" tập trung về hai nắm đấm, ánh mắt lạnh lẽo, mạnh mẽ bắn về phía bên phải, tấn công như sấm vang chớp giật, khí thế như mãnh hổ vồ mồi.

Tên thanh niên gần nhất phía bên phải cầm chai bia trong chớp mắt đã thấy Sở Phàm nhao đến trước mặt gã, trong lòng cả kinh, cầm chai bia ném bay đến đầu Sở Phàm. Sở Phàm không né tránh, ngưng tụ thủ kính "kim cương thủ", tay phải chém ra một La Hán quyền, quyền kình hùng mạnh mang theo cả tiếng gió. Một quyền này có sức công phá khủng bố khó lường.

"Phanh" một tiếng vang lên, bọt nước văng khắp nơi, đó là chai bia bị đánh bể làm bia vang tung tóe. Sở Phàm dùng một quyền đánh bể chai bia, lực quyền không hề giảm đánh thẳng vào sống mũi của tên thanh niên kia. Bị các mảnh thủy tinh vỡ nhỏ li ti của chai bia bắn cả lên mặt, gã kia kêu lên một tiếng đau đớn, máu me bê bết, ngã vật xuống đất!

Một gã thanh niên khác phía bên phải nổi giận gầm lên một tiếng. Tay phải ra đòn như đấm bốc đánh vào mặt bên trái của Sở Phàm. Chỉ tiếc là một quyền của gã còn chưa chạm tới mặt Sở Phàm thì gã đã cảm thấy ngực mình vô cùng đau đớn. Cúi đầu nhìn xuống, không biết khi nào tay trái của Sở Phàm đã đánh vào ngực gã, rồi gã cảm thấy hai mắt biến thành màu đen, đầu mê man, lại ngã lăn ra đất! Kỳ thật một quyền này của Sở Phàm là đánh vào huyệt Thiên Trung của gã. Huyệt Thiên Trung là một yếu huyệt của con người, khi bị trọng lực giã vào thì nội khí tán loạn, thần trí mơ hồ.

Tiếp theo, Sở Phàm giống như một con báo đen, gập cả người lại, nhanh chóng đánh về phía bên trái. Bên trái có hai ánh mắt âm trầm của hai gã thanh niên đang tiến về phía hắn. Nhưng mà hai gã thanh niên này còn chưa thấy tình huống trước mắt thì đã cảm giác thấy một trận kình phong quạt tới, Sở Phàm như quỷ mỵ hiện ra trước mắt bọn họ. Một gã thanh niên trong đó còn chưa phản ứng cũng đã bị một chưởng của Sở Phàm đánh vào cổ họng. Tiếp theo Sở Phàm đá gã thanh niên này, "Oanh" một tiếng gã đã ngã lăn trên mặt đất, có lẽ xương cốt toàn thân cũng bị tán loạn.

Ánh mắt gã thanh niên còn lại co rụt lại, giơ tay phải lên, một tia sắc lạnh chợt lóe lên đâm thẳng vào cổ họng Sở Phàm. Ánh mắt Sở Phàm trầm xuống, hắn biết đây là một con dao nhỏ sắc bén , mà lưỡi dao này đang nhắm thẳng tới cổ họng mình. Đối phương dường như muốn lấy mạng mình mới cam tâm.

Hắn trong lòng hơi giận dữ, tay phải co lại thành long trảo, xuất ra công phu "Long trảo cầm nã thủ", duỗi ra, tìm tòi. Sau khi một trảo đã kiềm giữ con dao trên tay phải của gã thanh niên kia, tay phải của Sở Phàm bắt lấy cổ tay của gã thanh niên này hướng lên một cái. "Răng rắc" một tiếng, cổ tay phải của gã thanh niên này đã bị bẻ gãy, tiếp theo "đinh đang", một con dao nhỏ sắc bén rơi xuống đất. Tiếp đó, Sở Phàm đấm mạnh vào mặt phải gã làm cước bộ của hắn lảo đảo, vòng vo mấy vòng rồi ngã ầm xuống đất.

Lúc này, gã thanh niên trong tay giơ băng ghế đã sắp phang vào mặt Sở Phàm, Sở Phàm ngẩng đầu mạnh mẽ, lạnh lùng trừng mắt nhìn gã. Trong lòng gã thanh niên liền cảm thấy lạnh lẽo, hai chân run run, gã cảm thấy một áp lực hùng mạnh từ trên người Sở Phàm đang áp bức gã. Hai tay gã run lên, băng ghế vẫn đang giơ lên cao nhìn phải nhìn trái, tiến cũng không được lui cũng không xong, thần sắc vô cùng tồi tệ. Sở Phàm hừ lạnh một tiếng, một cước đá thẳng vào bụng gã, đá gã bay ra xa, gián tiếp giúp gã thoát khỏi tình huống xấu hổ này.

Thời gian ngắn ngủn không đến hai phút, năm gã thanh niên xông lên đã bị hạ hết. Những người vây xem bốn phía quanh đó đã hét to hoan hô ủng hộ, trong đó còn có tiếng thét chói tai kích thích của các cô gái. Có mấy cô bé học sinh còn nhìn về phía Sở Phàm với ánh mắt đầy vẻ hâm mộ. Mấy cô bé học sinh vẫn còn ở tuổi vị thành niên hoặc là vừa trưởng thành sùng bái nhất chính là người anh hùng trong đám đông. Bởi vậy sau khi các nàng chứng kiến màn biểu diễn đầy kịch tính của Sở Phàm thì thì tất cả đều ái mộ không thôi. Có mấy cô bé nữ sinh còn giơ hay tay về phía Sở Phàm hô to :
 
- Anh chàng đẹp trai ơi, em yêu anh. Anh chàng đẹp trai ơi, em muốn anh ….

Xung quanh đang gào thét hoan hô ủng hộ nhưng Sở Phàm vẫn bất động, hắn lạnh lùng nhìn về phía bọn Cường ca. Gã thanh niên tóc vàng lúc trước kêu gào thì giờ thân thể đã lui lại đã không còn vẻ hùng hổ càn rỡ nữa. Ngay cả sắc mặt của Cường ca cũng trở nên tái nhợt khó coi. Gã đã nhìn ra thân thủ của Sở Phàm, đồng thời cũng biết cho dù là Sở Phàm nhường một tay cộng thêm một chân, mười mấy người bọn họ cùng xông lên cũng đánh không lại hắn.

Cường ca nhận thức rõ điều này. Theo lý mà nói nếu mình biết rõ không phải đối thủ thì nên nhanh chóng lui lại. Nhưng đánh không lại rồi chạy trối chết trốn tránh sẽ ảnh hưởng tới thể diện. Cường ca quay đầu nhìn nhiều người đang vây xem xung quanh, gã thật sự không có mặt mũi mà lui lại. Nếu không gã về sau sao có thể ở vùng này tiếp tục làm ăn ? Về sau gã còn có mặt mũi nào đến khu giải trí này được nữa?

Cho nên biết rõ không địch lại nhưng Cường ca vẫn cứng rắn chống lại. Kỳ thật trong lòng gã sớm đã sợ muốn chết, bởi vì gã nhìn không ra đàn em của mình vì sao vừa mới đối mặt với Sở Phàm là ngã lăn ra hết, nhưng gã thấy rõ một điều là Sở Phàm rất nguy hiểm.

Sở Phàm lạnh lùng trừng mắt nhìn gã thanh niên tóc vàng. Đột nhiên bàn chân chuyển hướng tiến về phía gã. Gã thanh niên tóc vàng sắc mặt cả kinh, run giọng nói:
 
- Cường ca, cứu, cứu em. .

Lời còn chưa dứt Sở Phàm đã vọt tới, "chát chát" hai tiếng, Sở Phàm đã tát mạnh lên hai tay gã. Tiếp đó, hai tay hắn đặt trên vai phải của gã tóc vàng, lôi kéo nhẹ nhàng, gã tóc vàng rú lên "a…." một tiếng, vai phải của gã đã bị trật khớp. Hai tay Sở Phàm lại tiến qua vai trái của gã, ánh mắt gã đầy vẻ sợ hãi, cầu xin, nhưng Sở Phàm không lưu tình tiếp tục bẻ trật khớp vai trái của gã, rồitúm gã ném qua chỗ mấy nàng, nói:
 
- Nhị tiểu thư, giao hắn cho các cô xử lý.

Gã thanh niên tóc vàng bị ném tới trước mặt rồi thì Đại tiểu thư , Tô Phỉ và Trầm Mộng Lâm mới hồi phục tinh thần lại được. Trong bốn mỹ nữ này, ngoại trừ nhị tiểu thư thì ba người còn lại ngẩn cả người ra, tất cả đều vì hành động của Sở Phàm.

Ba nàng đại tiểu thư, Tô Phỉ, Trầm Mộng Lâm không thể tưởng tượng được hắn ngày thường nhìn qua có vẻ ngốc ngốc hơn nữa thân thể (không thể nói giảm nói tránh được) thực là gầy yếu. Nhưng thật không ngờ, thật khó tin được, chỉ bằng một mình hắn đã đánh đối phương tan tác. Các nàng đều chưa thấy rõ vì sao mấy gã bên kia cứ xông lên lại ngã xuống đất. Mà hơn nữa lúc này nhìn qua Sở Phàm đúng là có vẻ rất cuốn hút mê người. Thủ đoạn không có chút lưu tình, không có chút mềm lòng nào lại càng làm sâu sắc thêm sức hấp dẫn trên người hắn.

Tô Phỉ và Trầm Mộng Lâm trong lúc nhất thời đều nhìn đến ngây ngốc. Các nàng vốn tưởng rằng một người đấu với một đám người chỉ có ở trong phim, không nghĩ tới, các nàng tuyệt đối không nghĩ tới người mà các nàng ngày thường đùa giỡn làm khó dễ như Sở Phàm lại vừa trình diễn một màn xuất sắc một người đấu với nhiều cho mình xem.

Đối với biểu hiện của Sở Phàm, nhị tiểu thư sớm đã không còn kinh ngạc. Nhưng Đại tiểu thư, hiển nhiên còn chưa thoát ra khỏi nỗi khiếp sợ. Giờ phút này trong đầu nàng đang dồn dập từng đợt sóng. Nàng đột nhiên phát giác cái tên Sở Phàm trở nên hùng mạnh, lãnh huyết, vô tình, quyết tuyệt, thậm chí còn có một chút tàn nhẫn này đã tác động mạnh mẽ đến tâm trí mình.
 

/390

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status