Cận Chiến Bảo Tiêu

Chương 72: Đừng có động vào cô ấy.

/390


 
 
Sau khi Sở Phàm tách khỏi ba đại mỹ nữ là Đại tiểu thư, nhị tiểu thư, Trầm Mộng Lâm, hắn cảm thấy trên người lưu lại một mùi hương, đó là mùi hỗn hợp từ trên người của Đại tiểu thư, nhị tiểu thư cùng với Trầm Mộng Lâm, ngửi rất dễ chịu!

Sở Phàm lén nhìn lên đúng lúc Trầm Mộng Lâm hung hăng trừng mắt lườm hắn. Trước mắt bao nhiêu người tay mình lại để trên bộ ngực mềm mại của người ta, cô ấy không giận hắn mới là lạ!

Đại tiểu thư ngồi xuống trước,sau đó sửa sang lại quần áo xộc xệch, rồi sửa sang lại đầu tóc. Trên khuôn mặt xinh đẹp không nhuốm bụi trần thấp thoáng ửng đỏ. Sở Phàm liếc mắt ngắm nhìn Đại tiểu thư, nhớ tới vừa rồi mình vô tình hôn nàng trong lúc hỗn loạn, cảm giác như ánh mặt trời ấm áp, như hương hoa thoang thoảng. Thời khắc đó trong lòng Sở Phàm không hề có chút tạp niệm.

Có lẽ Đại tiểu thư cũng biết vừa rồi Sở Phàm vô ý hôn nàng, nếu không nàng cũng không lấy tay vuốt lên má vừa bị Sở Phàm hôn qua.

- Hừ, đều tại anh. Cả đứng cũng không vững, làm hại tất cả chúng ta đều bị ngã!
 
Nhị tiểu thư đấm Sở Phàm một cái, nói.

- Mình nghĩ là anh ta cố ý đấy. Anh ta cố ý chiếm tiện nghi của chúng ta!
 
Trầm Mộng Lâm đúng là người thẳng thắn, trực tiếp nói trắng ra vấn đề.

- Không, không phải. Lúc ấy tôi thấy Đại tiểu thư sắp ngã xuống, nên mới vội tới đỡ , cho nên…
 
Sở Phàm liếc mắt nhìn Đại tiểu thư một cái, phát hiện Đại tiểu thư đang lườm hắn. Ánh mắt kia như đang chất vấn mà cũng như đang nén giận, làm hắn nói cũng chẳng hết câu.

- Đều do anh. Nhảy cũng không thoải mái. Hay là chúng ta ra ngoài nhảy một lát đi. Nhảy ở đấy mới có cảm giác.
 
Tô Phỉ đề nghị.

Tô Phỉ vừa nói xong, ngay lập tức nhận được sự tán thành của Trầm Mộng Lâm cùng nhị tiểu thư. Chỉ có Đại tiểu thư không đồng ý, nàng biết bên ngoài đang cực kì hỗn loạn, cho nên nói:
 
- Mọi người chơi đủ rồi thì về nghỉ đi, ngày mai các em còn phải đi học mà.

Nhị tiểu thư nhìn di động, nói:
 
- Chị ơi, giờ mới hơn mười giờ thôi, còn chưa tới mười một giờ mà. Chị à, chúng ta nhảy một lúc đi, nhảy cho toàn thân thư giãn rồi sau đó trở về thay áo quần tắm rửa, đi ngủ, được không?

Tô Phỉ và Trầm Mộng Lâm không để mất thời cơ cũng dùng chiêu bài đáng thương, đau khổ cầu xin Đại tiểu thư. Kết quả cuối cùng có thể đoán được, đại tiểu thư đồng ý, tuy nhiên cũng dặn dò không được chơi quá mức, nhảy một lúc phải về nhà.

Cảnh tượng bên ngoài quả nhiên khác hẳn so với phòng bên trong. Âm nhạc ồn ào đinh tai nhức óc, ngọn đèn chớp giật. Dưới sự kích động của DJ, một đám nam nữ choai choai đang điên cuồng lắc lư, miệng hò hét kêu gào như dã thú!

Đại tiểu thư nhìn cảnh tượng như vậy thì chau mày. Nói thật ra, nàng thật sự không quen cảnh tượng này. Tuy nói nàng đã biết trước loại nhảy nhót điên cuồng ở nam nữ tuổi trẻ bây giờ là quá bình thường, nhưng không hiểu tại sao, trong lòng nàng vẫn bài xích cảnh tượng như vậy. Nhìn trong sân một đám con gái mặc quần áo hở hang đang vặn vẹo thân thể, phô bày đủ kiểu dáng động tác hấp dẫn, khêu gợi, hoặc là dán sát vào thân thể mấy gã đàn ông, điên cuồng nhảy nhót, đại tiểu thư thừa nhận mình không thể làm được.

- Chị ơi, chúng ta cùng nhảy đi.
 
Nhị tiểu thư nói.

- Chị không đi đâu, các em đi nhảy đi, chị ngồi ở quầy bar uống chút đồ nhìn các em nhảy là được rồi.
 
Đại tiểu thư nói.

Nhị tiểu thư cũng biết tính cách của chị nàng điềm tĩnh hơn mình, hoàn cảnh như thế này chắc chắn không hợp với chị, cho nên cũng không ép. Nàng cùng Tô Phỉ và Trầm Mộng Lâm chạy xuống sàn nhảy bắt đầu nhảy nhót sôi động.

Đại tiểu thư ngồi ở quầy bar uống một ly nước chanh, ngẩng đầu lên bỗng thấy gương mặt Sở Phàm sáng lên dưới ánh đèn mờ ảo.

- Tiểu Sở, anh sao không cùng xuống đó nhảy với mấy đứa Tiểu Vân?
 
Đại tiểu thư ngạc nhiên hỏi.

- Tôi lo lắng cho Đại tiểu thư!
 
Sở Phàm nhìn ra xung quanh, chân thành nói.

Đại tiểu thư thấy hơi cảm động, lập tức mỉm cười, lắc lắc mái tóc, nói:
 
-Tôi có gì mà phải lo lắng, anh mau xuống sàn nhảy xem mấy đứa ấy thế nào đi, tôi thực sự không an tâm với mấy con bé này!

Dừng một chút, Đại tiểu thư tiếp tục nói:
 
- Đi đi, nếu tôi có chuyện gì tôi sẽ gọi anh, được chưa?

Sở Phàm nhìn thoáng qua ánh mắt nhu tình như nước của đại tiểu thư rồi xoay người đi ra sàn nhảy!
 
Trong lòng hắn vĩnh viễn nhớ rõ sự dịu dàng thùy mị như nước trong mắt đại tiểu thư. Đời người có rất nhiều khoảnh khắc đáng để ghi nhớ kỹ, không bao giờ quên được.

Trong sàn nhảy có đủ loại người mặc đủ loại quần áo. Trong đó cũng có một số ăn mặc khá mốt, cũng có mỹ nữ mặc quần áo khá khêu gợi. Nhưng khi Kỷ Tiêm Vân, Tô Phỉ, Trầm Mộng Lâm ba người đẹp này đi vào trong sàn nhảy thì tất cả những người còn lại đều chỉ làm nền cho họ. Kỷ Tiêm Vân thanh thuần thoát tục, Tô Phỉ cao gầy gợi cảm, Trầm Mộng Lâm quyến rũ xinh đẹp, ba đại mỹ nữ ba dáng vẻ tiêu biểu vừa xuất hiện liền thu hút tất cả sự chú ý của đám đàn ông trên sàn.

Ba cô nàng xinh đẹp sau khi đi vào trong sàn nhảy thì đối mặt nhau nhảy nhót bốc lửa. Theo tiếng nhạc của DJ mà nhảy, vòng eo mảnh khảnh uốn lắc vặn vẹo, cặp mông tròn đong đưa, đôi tay nâng vẫy giữa không trung, toàn bộ thân thể dường như muốn đắm chìm trong trạng thái kích thích phấn khởi này, hoàn toàn không chú ý những chuyện lặt vặt xung quanh, cũng không biết bên cạnh mình đã có vài tên đàn ông tuổi trẻ dâm đãng đang như hổ rình mồi.

Tô Phỉ tiếp tục lắc lư thân thể, phô diễn dáng người thập phần hoàn mỹ gợi cảm. Cặp mông căng tròn hấp dẫn hàng chục con mắt mê đắm, mỗi một lần nhảy bộ ngực lại rung lên, chiếc áo khoác nàng đang mặc có vẻ không chịu nổi bộ ngực. Trần Mộng Lâm hai mắt khép hờ, thở dốc, trong miệng rên rỉ thanh kích thích mê hồn, thân hình như một con rắn nước đang lắc lư. Nhìnvẻ quyến rũ động lòng người, làm cho người ta có cảm giác muốn ôm chặt trong lòng! Nhị tiểu thư thì nhảy thật thoải mái, đôi mắt phượng ngời sáng, mặt hơi ửng đỏ, càng nhìn càng thấy thật xinh đẹp động lòng người, trên chóp mũi còn điểm nhẹ mấy giọt mồ hôi, quả thật là một mỹ nhân tuyệt sắc!

Rất nhanh chóng, ba người đã trở thành nhân vật trung tâm của sàn nhảy, cả nam lẫn nữ đều tự giác tạo thành một vòng tròn, lấy ba người làm tâm. Đặc biệt là đàn ông, bọn họ đều nhảy theo các nàng, nhảy theo từng bước một.

Lúc này đã có bốn, năm gã vây quanh ba người nhị tiểu thư. Chúng liên tục nhảy với các động tác hết sức bỉ ổi, trong mắt lộ ra vẻ thèm khát, không giấu được dục vọng với mấy người Tô Phỉ, Trầm Mộng Lâm.

Tất cả điều này Sở Phàm đều nhìn thấy, hắn nhíu mày, biết là nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ không tốt, chắc chắn sẽ gặp chuyện không hay. Hắn liền đến bên cạnh mấy người nhị tiểu thư, định khuyên họ rời đi.

Năm người trẻ tuổi kia nhảy thành một vòng vây, đem mấy người nhị tiểu thư vây vào giữa. Nhị tiểu thư, Tô Phỉ và Trầm Mộng Lâm xinh đẹp làm cho người ta muốn hộc máu, dáng người làm cho chúng dục hỏa cháy rực. Trong mấy tên đó không ngờ có một tên vươn tay phải ra, muốn chụp vào cặp mông của Tô Phỉ, khi sắp thực hiện được hành vi này thì hắnbỗng cảm thấy tay phải mình bị cản lại, bị một cánh tay khác nắm chặt không thể động đậy!

Gã thanh niên kia trong lòng hoảng hốt, quay đầu nhìn lại, thấy Sở Phàm đang thản nhiên cười. Sở Phàm nhìn chằm chằm gã thanh niên với ánh mắt lạnh lùng, nói:
 
- Đừng có động vào cô ấy!

Nói xong Sở Phàm dùng thân thể che trước mấy người Tô Phỉ, nhị tiểu thư, lạnh lùng ngăn cản mưu toan rình rập của năm kẻ kia với các nàng, cũng dường như tuyên bố với chúng "ba cô này là người của tao, chúng mày dù muốn cũng không chạm được vào dù chỉ một cọng lông tơ"


/390

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status