Bà nội Lục thì rất thích, bà thử một miếng bánh và vào thẳng vấn đề "Lục Trạch, con gần 30 rồi, đám bạn của con đứa nào cũng đã có hai đứa con. Khi nào thì hai đứa mới cho bà có chắt để bế đây?"
Kiều Huân không nói gì.
Lục Trạch nhìn cô một lúc, cầm một miếng bánh bột sen lên và xoay nhẹ "Kiều Huân còn trẻ, chơi thêm vài năm nữa rồi có cũng được ạ "
Bà nội hiểu rõ mọi chuyện, do bà không muốn nói thẳng ra mà thôi
...
Họ ăn tối tại nhà họ Lục, khi trở về thì đã rất muộn.
Lục Trạch cài dây an toàn, nhìn sang Kiều Huân một chút, cô quay mặt ra ngoài cửa sổ.
Dưới ánh sáng mờ ảo, góc nghiêng của cô trắng mịn và dịu dàng.
Lục Trạch nhìn một lúc rồi nhẹ nhàng đạp ga.
Chiếc Bentley đen lướt đi êm ái, hai bên đèn đường lùi lại liên tục, rõ ràng anh muốn nói chuyện gì đó với cô nên lái xe khá chậm.
Khoảng năm phút sau, Lục Trạch nói nhẹ nhàng "Ngày mai tôi sẽ sắp xếp cho ba em đến bệnh viện Lục Thị, sẽ có đội ngũ chuyên gia giỏi nhất điều trị cho ông. Và... sau này em cần tiền thì cứ nói với tôi."
Giọng anh khá nhẹ nhàng, như đang nhượng bộ.
Anh không yêu Kiều Huân, cũng cảm thấy phiền lòng với chuyện năm xưa cô cố tình sắp đặt, nhưng anh không định đổi vợ... điều đó sẽ gây rắc rối cho cuộc sống của anh và cổ phiếu của Lục Thị.
Có lẽ anh đã quen với mọi thứ rồi.
Huống chi cô có khuôn mặt và vóc dáng đẹp, ít nhất thì trong chuyện giường chiếu, Lục Trạch thấy khá hài hòa.
Khi đến ngã tư, gặp đèn đỏ, Lục Trạch liếc nhìn Kiều Huân một lần nữa.
Anh cầm tay lái rồi. ói tiếp "Sau này thư ký Tần sẽ không vào nhà nữa, em có thể tự giữ đồ trang sức của mình, anh sẽ nói lại với cô ấy."
Kiều Huân lặng lẽ nghe.
Trong xe, điều hòa khá lạnh, cô ôm lấy mình để không bị run rẩy vì lạnh.
Họ đã là vợ chồng ba năm, cô hiểu tính cách của anh. Nói thật, những nhượng bộ này được coi là ân huệ từ anh rồi... Theo lý thì cô nên cảm kích, nhưng cô không hề cảm thấy vậy
Anh nói khá nhiều và đã nhượng bộ, nhưng không nhắc gì đến Bạch Tiểu Tiểu, nghĩa là dù cô có chấp nhận sự sắp xếp của anh thì Bạch Tiểu Tiểu vẫn sẽ là một phần trong cuộc sống của họ... chẳng có gì thay đổi cả.
Kiều Huân cảm thấy mệt mỏi, cô chỉ không muốn bị mắc kẹt trong một cuộc hôn nhân không tình yêu mà thôi.
Cô từ chối nhẹ nhàng "Không cần, bệnh viện mà ba tôi đang điều trị cũng tốt rồi."
Lục Trạch nhận ra ý của cô, cô không chấp nhận sự thiện chí của anh mà kiên quyết muốn ly hôn. Anh lập tức tức giận "Kiều Huân, đừng quên khi kết hôn chúng ta đã ký thỏa thuận, nếu ly hôn thì em sẽ không được một xu nào cả đâụ"
"Tôi biết " Cô trả lời rất nhanh.
Lục Trạch hết kiên nhẫn, không nói gì thêm với cô.
20 phút sau, khi xe đến biệt thự nơi họ sống, anh từ từ dừng lại và nói với bảo vệ "Đóng cổng lại, không cho một con ruồi nào bay ra ngoài."
Người bảo vệ đang nghi ngờ và định hỏi.
Nhưng Lục Trạch đã lái xe đi, một lát sau, anh dừng ở chỗ đỗ xe trước biệt thự.
/1338
|