Kiều Huân không biết là có phải đàn ông ngɵạı tình đều có hai chiếc điện thoại hay không.
Khi Lục Trạch đang tắm, người tình của anh gửi đến một bức ảnh Selfie. Đó là một cô gái trẻ, gương mặt thanh tú nhưng mặc những bộ đồ đắt tiền không phù hợp với tuổi tác, nên trông cô ấy hơi sượng.
"Lục tiên sinh, cảm ơn quà sinh nhật của anh nha."
Kiều Huân nhìn rất lâu, cho đến khi đôi mắt cô cảm thấy hơi cay cay. Cô luôn biết rằng bên cạnh Lục Trạch có người khác, nhưng không ngờ đó lại là một cô gái trẻ như vậy. Cô cảm thấy đau lòng, nhưng cũng ngạc nhiên với sở thích của chồng mình.
Cô nghĩ, thật đáng tiếc, cô lỡ phát hiện ra bí mật của Lục Trạch rồi.
Tiếng cửa phòng tắm mở ra từ phía saụ
Chốc lát sau, Lục Trạch bước ra, trên người tỏa ra hơi nước, áo choàng tắm trắng che phủ cơ bụng và cơ ngực săn chắc, trông anh thật quyến rũ và nam tính.
"Còn muốn nhìn bao lâu nữa?"
Anh rút điện thoại từ tay Kiều Huân, liếc nhìn cô một cái, rồi bắt đầu mặc quần áo vào.
Vẻ mặt anh không hề có chút ngại ngùng nào dù bị vợ phát hiện. Kiều Huân biết, sự tự tin của anh đến từ kinh tế, vì cô là người mà anh "bao nuôi" trong nhà. Dù trước khi kết hôn, cô từng là một nghệ sĩ vĩ cầm nổi tiếng trong nước.
Kiều Huân không hề tranh cãi về bức ảnh, nên cô cũng không có tư cách để tranh cãi với anh.
Thấy anh định ra ngoài, cô vội nói "Lục Trạch, em muốn nói chuyện với anh."
Anh chậm rãi cài dây thắt lưng, nhìn vợ mình, có lẽ nhớ lại dáng vẻ ngoan ngoãn của cô trên giường vừa nãy, anh khẽ cười nhạt "Lại muốn nữa à?"
Nhưng chuyện "thân mật" này đối với anh chỉ là một thú vui.
Anh chưa bao giờ coi trọng người vợ này, chỉ vì một tai nạn mà phải cưới cô.
Lục Trạch quay lại, lấy chiếc đồng hồ Patek Philippe từ tủ đầu giường và đeo vào cổ tay, giọng điệu thờ ơ “Tôi chỉ có năm phút, tài xế đang đợi tôi dưới lầụ"
Kiều Huân đoán được anh sẽ đi đâu, ánh mắt cô tối sầm "Lục Trạch, em muốn ra ngoài đi làm."
Ra ngoài làm?
Lục Trạch cài đồng hồ rồi quay sang nhìn cô, nhìn một lúc, rồi lấy từ túi áo ra một cuốn séc, viết một số tiền rồi đưa cho cô "Ở nhà làm nội trợ không tốt sao? Ra ngoài làm việc không phù hợp với em đâụ"
Nói xong, anh định rời đi.
Kiều Huân đuổi theo, giọng hạ thấp "Em không sợ vất vả Em muốn ra ngoài đi làm... Em có thể chơi vĩ cầm..."
Người đàn ông không có kiên nhẫn để nghe tiếp.
Trong tâm trí anh, Kiều Huân giống như một cây tầm gửi yếu đuối, cần người nuôi dưỡng, không phù hợp với việc ra ngoài hoặc chịu khó.
Lục Trạch nhìn đồng hồ "Đến giờ rồi "
Anh rời đi không chút lưu luyến, Kiều Huân không thể giữ anh lại, chỉ hỏi vội khi anh cầm lấy tay nắm cửa "Thứ bảy là sinh nhật của bố em, anh có thể đến được không?"
Lục Trạch khựng lại "Để xem thế nào đã "
Cửa nhẹ nhàng đóng lại, rồi tiếng động cơ xe vang lên từ dưới lầu, càng ngày càng xa dần.
Vài phút sau, người giúp việc lên lầụ
Họ biết rằng ông chủ và bà chủ không tình cảm với nhau cho lắm, nên đóng vai trò như một người truyền tin "Ông chủ sẽ đến H thị vài ngày, nói rằng có việc quan trọng. Ngoài ra, công ty vừa gửi đến một đống quần áo của ông chủ. Bà chủ, chúng tôi nên gửi đi giặt hay để cô tự tay giặt ủi ạ?"
Kiều Huân ngồi trên ghế sofa. Mãi sau cô mới lấy lại tinh thần, nhẹ nhàng nói "Tôi sẽ tự giặt."
/1338
|